Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nón phân loại

Một bà phù thủy mặc áo dài màu xanh ngọc bích đã đứng đợi chúng tôi sẵn ở cửa. Khuôn mặt bà nghiêm nghị. 

Tôi nghe thấy tiếng bác Hagrid nói chuyện với bà, hình như bác gọi bà là giáo sư McGonagall. 

Giáo sư McGonagall tỏ ý bác Hagrid có thể rời đi. 

Bà dẫn chúng tôi đến một cái sảnh lớn vô cùng được nối với những cầu thang bằng đá cẩm thạch đẹp đẽ.

"Chào mừng các con đến Hogwarts." Giáo sư McGonagall cất lời, giọng bà to rõ ràng. 

"Bữa tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng chơi, cùng ngủ với các bạn cùng ký túc xá." 

Bà dừng một chút lấy hơi rồi nói tiếp: "Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin..."

Những lời nói sau đó của bà dường như không đọng lại trong tâm trí tôi nữa. Cơ thể tôi đang khá mệt mỏi sau một chuyến đi dài. Dù sao thì tất cả đều suôn sẻ nên tôi nghĩ hôm nay tôi sẽ được phân vào Hufflepuff. Nghĩ đến đây tôi lại phấn chấn trở lại, có chút hào hứng đón chờ 7 năm học của mình. 

Bà cho chúng tôi vài phút chuẩn bị trước khi lễ phân loại diễn ra. 

Sau đó, chúng tôi được đưa vào gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn ngọn nến. Chúng lơ lửng trên không trung và treo dọc bốn dãy bàn, tương ứng với bốn nhà. 

Giáo sư McgonaGall đặt một chiếc ghế cao bốn chân trước mặt chúng tôi. Phía trên cái ghế là một chiếc nón phù thủy hình chóp đã cũ rích và te tua. 

Bỗng nhiên, cái nón ngọ nguậy, nó vặn vẹo một hồi rồi vành nón mở ra một cái miệng. 

Nó bắt đầu hát một bài hát. Leon và Alexander từng nói rằng năm nào chiếc nón này cũng hát bài ca phân loại. 

Kết thúc bài hát, nó gập người chào tứ phía. Mọi người đều vỗ tay thật to cho nó. 

Giáo sư McgonaGall lấy ra một cuộn giấy da. 

Ngay bây giờ, tôi cảm thấy tim tôi đang đập thình thịch như thể nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. 

"Khi ta gọi tên người nào, người đó chỉ việc ngồi lên ghế và đội nón. Bắt đầu: Hannah Abbott!"

Một cô bé có bím tóc vàng hoe tiến lên trước, đội nón và ngồi xuống ghế. Cái nón im lặng trong giây lát rồi hô to: " Nhà Hufflepuff"

Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoan hô vỗ tay. 

"Họ thật thân thiện." Tôi thầm nghĩ. 

"Kế tiếp, Susan Botts!" 

"Nhà Hufflepuff"

"Terry Boot!" 

"Nhà Ravenclaw" 

"Lavender Brown!" 

"Nhà Gryffindor"

...

 Tới lượt Draco Malfoy, tôi thấy cậu kiêu ngạo bước lên trước, cái nón chưa kịp chạm vào đầu cậu đã kêu lên

"Nhà Slytherin"

Trên gương mặt non nớt lộ ra vẻ đắc ý, Malfoy khệnh khạng bước về phía dãy bàn nhà Slytherin, tụ họp với hai thằng bạn của cậu. 

Và rồi, cuối cùng cũng đến:

"Harry Potter"

Cả sảnh đường bỗng chốc im lặng, rồi dần nổi lên tiếng xì xào bàn tán. 

Tôi thấy Potter từ từ bước đến và đội cái nón. Gương mặt lộ vẻ căng thẳng. 

Lần này, cái nón chần chừ khá lâu. 

Tôi thấy Potter nhắm tịt mắt, lẩm nhẩm cái gì đó trong miệng. Cái nón đột nhiên quát to: 

"Được thôi, nếu mi đã dứt khoát thì tốt hơn là về... Gryffindor."

Potter lộ vẻ mặt nhẹ nhõm khi nghe được tên nhà. Bên dãy nhà Gryffindor vỗ tay rầm rầm, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng gào: "TỤI MÌNH CÓ HARRY POTTER RỒI. TỤI MÌNH CÓ HARRY POTTER RỒI." 

Giờ chỉ còn tôi cùng ba đứa khác chưa được phân loại. 

"Elite Theodora!"

Tôi cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh bước lên, chầm chậm ngồi xuống và đội nón. Tôi nhìn thấy gương mặt nôn nóng của Leon và Alex, và... còn cả của Draco Malfoy. Cậu đang nhướng mày nhìn tôi. 

Cái nón im lặng một lúc, thậm chí còn lâu hơn của Harry Potter. 

Trong lòng tôi phát hoảng, thôi xong, nhỡ tôi không thể thuộc về nhà nào nên nó đang không thể phân được. 

Ngay lúc đó, một lần nữa tôi nghe thấy một giọng nói bên tai :

"Hay rồi đây. Rất tài năng, mạnh mẽ, vô cùng khôn ngoan, có một cái đầu lạnh nhưng trái tim vô cùng nghĩa khí...Mi nên vào nhà nào nhỉ ?"

Tôi thầm nghĩ "HUFFLEPUFF, HUFFLEPUFF, HUFFLEPUFF."

"Hufflepuff ư, không, không,.. Mi đâu thật sự có thích nhà đó. Chẳng qua là mi không muốn đấu đá ai. Muốn sống cuộc sống bình yên ư? Không thể đâu, với tài năng đó của mi, cuộc sống của mi còn vất vả dài dài."

Nói rồi, giọng cái nón quả quyết vang lên: "Nhà Slytherin"

Tôi tái mặt, run run cởi cái nón, trừng mắt nhìn nó. 

Tôi cứng đờ người, không nhìn mặt của Leon và Alex. Tôi cố gắng lê những bước chân nặng nề về phía dãy nhà Slytherin. 

Tôi cảm nhận được những ánh mắt phán xét đang đặt trên người tôi. Tôi thầm tặc lưỡi, quả nhiên toàn là một lũ phù thủy quý tộc, tự cho mình cái quyền được đánh giá người khác. Nhưng mà, dù sao thì tôi cũng quen với những ánh mắt đó rồi. 

Thật vậy, mặc dù cảm xúc đang rất hỗn loạn nhưng nhờ những bài học về cách cư xử quý tộc trong 4 năm qua của mẹ Anna, tôi vẫn có thể kiểm soát tốt cơ mặt. 

Tôi nhoẻn miệng cười trước những ánh mắt ấy, tự giác ngồi đối diện Draco Malfoy. 

"Thấy chưa, đã bảo rồi mà. Chắc chắn cậu sẽ vào Slytherin." Malfoy nói, cậu ta hài lòng nhìn tôi.

Tâm trạng tôi đang vô cùng không tốt. Tôi khó chịu không đáp lời cậu ta. Thật sự không biết 7 năm tới tôi sẽ sống thế nào đây. 

Ngay sau khi lễ phân loại kết thúc, hiệu trưởng Dumbledore đứng dậy. Cụ cười với tất cả học sinh: 

"Chào mừng các con đã đến với niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cảm ơn."

Trong khi tôi đang không hiểu cụ nói gì, mọi người đã hân hoan vỗ tay. 

Ngay sau đó, trên những cái đĩa trống trước mắt đã đầy ắp đồ ăn, nào là thịt cốt lết, ba chỉ, gà rán, khoai tây, đậu... 

Mặc dù đồ ăn rất ngon nhưng tôi hoàn toàn không có tâm trạng để thưởng thức. 

Cuối cùng, bữa ăn tối ngon miệng đã kết thúc. Giáo sư Dumbledore dặn dò vài lời rồi phẩy đũa một cái. Từ đầu đuỗi tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn.

"Ta yêu cầu mỗi người tự chọn một tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu"

Rồi cả đại sảnh gào lên: 

"Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts

Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều

Dù chúng tôi già hói

Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ

Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!

Những điều thú vị

Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí

Ruồi chết và ít lông bụi

Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết

Trả lại điều gì chúng tôi đã quên

Hãy làm hết sức mình

Phần còn lại để chúng tôi tự do

Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top