Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quidditch

"Thề với Merlin, Elite." Alice vừa run lẩy bẩy, vừa lấy hai tay xoa mạnh vào nhau và nói với tôi:

"Cậu mà không giải thích lý do kéo mình ra đây lúc 6 giờ sáng, mình sẽ sẵn sàng vui lòng mà  tống cho cậu một bình Ma dược."

Bây giờ đang là đầu tháng mười một. Thời tiết đang trở lạnh, những ngọn núi quanh trường đổi màu xám xịt và mặt hồ se lại như tấm gương thép lạnh băng. Nhất là vào khi sáng sớm như vầy, sương giá buốt lạnh bủa vây quanh tòa lâu đài, ai ai cũng đang quấn mình trong những chiếc áo da dày cộp. 

Và tất nhiên, không ai sẽ cảm thấy vui vẻ khi bị dựng dậy khỏi chiếc giường êm ái ấm áp vào buổi sớm dưới thời tiết như vậy cả. Alice cũng không phải là ngoại lệ, cô nàng đang cau có nhìn tôi với ánh mắt thậm chí còn lạnh giá hơn cả mùa đông ở Hogwarts. 

Dưới con mắt đe dọa của Alice, tôi không dám chần chừ, rút nhẹ cây đũa phép tạo lửa. 

Các tia lửa màu xanh phóng ra từ đầu đũa tôi, chúng cuộn tròn lại thành hình cầu nhỏ. Đây là một ngọn lửa phép thuật kháng nước, cho phép phù thủy có thể chạm vào, giữ trong tay mà không lo bị bỏng. 

Alice miễn cưỡng nhận lấy ngọn lửa sưởi ấm, nhưng cô ấy vẫn nhất quyết chờ câu trả lời của tôi. 

"Cậu quên rồi sao, Alice" Tôi thở dài, "Hôm nay là trận đầu tiên của mùa bóng Quidditch. Chúng ta phải ra sớm giữ chỗ, cậu không muốn bị kẹp giữa mấy trăm học sinh đâu nhỉ ?" 

Alice như bừng tỉnh, cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi: 

"Bình thường thấy cậu không quan tâm gì cơ mà, sao hôm nay lại đặc biệt hứng thú với Quidditch." 

Tôi kéo chiếc khăn in hình con rắn của Slytherin lên chóp mũi, khinh thường liếc cô ấy, không đáp. Từ nhỏ tôi đã rất thích xem các trận bóng Quidditch, nhìn các người chơi cưỡi chổi bay vèo vèo thật sự vô cùng đã mắt. 

Tôi leo lên bục khán đài ở sân bóng, chọn một chỗ có tầm nhìn đẹp, ếm bùa Xua đuổi để giữ chỗ rồi kéo Alice về tòa lâu để thưởng thức bữa sáng. 

Alice vừa phết một lớp mật ong óng ánh ngọt lịm lên bánh kếp, vừa không quên khen ngợi tôi: 

"Khả năng sử dụng Bùa chú của cậu rất đáng gờm đấy Elite. Năm nhất đã sử dụng được Bluebell Flame Charms là không đùa được đâu." 

"Hermione cũng dùng được." Tôi bình thản cắn một miếng xúc xích, híp mắt lại hài lòng: xúc xích mềm nóng hổi cùng tương ớt cay nhẹ luôn là một sự kết hợp tuyệt vời. 

Alice nhún vai không quan tâm, cô nàng dường như không thích Hermione lắm. 

Đúng mười một giờ, dường như cả trường đều đổ ra đứng quanh sân bóng Quidditch. Nhiều học sinh còn mang theo ống dòm. Mặc dù ghế ngồi đều đã được nâng cao lên trời, nhưng thỉnh thoảng cũng khó theo dõi một vài diễn biến của trận đấu.

Cũng may tôi và Alice đã ra trước, chúng tôi có một chỗ ngồi đẹp, nước Bí ngô ấm và mọi thứ sẽ trở nên thật hoàn hảo nếu không có sự hiện diện của Malfoy đằng sau. 

Sau vụ ở lớp học Bay, có vẻ giáo sư McGonagall đã nhận ra tài năng của Potter. Cậu ta được tặng một cây chổi bay xịn xò, Nimbus 2000, và được chơi trong đội với vị trí Tầm thủ. Điều này đã làm quý ông Malfoy đây cay cú và luôn sẵn sàng bới móc Potter mỗi khi có cơ hội. 

"Tao biết ngay mà." Giọng nói nhừa nhựa đằng sau vang lên. "Thằng mặt sẹo đó còn không biết cách cưỡi một cây chổi tử tế. Nhìn nó như sắp ngã khỏi chổi kìa." 

Tôi nhíu mày, theo lời Malfoy, tôi ngẩng đầu lên nhìn hình bóng Potter trên bầu trời. 

Cậu ta đang dùng hết sức bám vào cây Nimbus 2000, nó đang chao đảo dữ dôi. Dường như... nó đang muốn hất tung người cưỡi chổi xuống đất. Sao một cây chổi xịn bậc nhất như thế lại gặp vấn đề chứ ? 

Một tiếng thì thầm cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, có một người nào đó đang liên tục niệm một loại chú ngữ kỳ lạ. 

Tôi đột nhiên toát mồ hôi lạnh, trong cơ thể tôi bỗng xuất hiện một loại cảm giác rạo rực quen thuộc. 

"Đây chắc chắn là MA THUẬT HẮC ÁM " Dòng suy nghĩ đó lập tức hiện lên trong đầu tôi. Ngay từ khi còn bé, tôi đã vô cùng nhạy cảm với những đồ vật và phép thuật hắc ám, tôi có thể cảm nhận được chúng  và thậm chí còn biết chúng đến từ ai. 

Mà ngay lúc này, dòng ma thuật đen cùng tiếng thì thầm vừa nãy đang phát ra từ một người tôi không bao giờ ngờ tới: Giáo sư Quirell - người dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám. 

Các giáo sư khác đang không để ý đến giáo sư Quirell, họ đang sốt sắng nhìn Potter. 

Tôi cắn răng, chần chừ. Khác với Hermione, Potter không phải là một người bạn thân thiết đến mức tôi có thể hy sinh mạng sống của mình vì cậu ta. 

Nếu lao vào người giáo sư Quirell, rất có thể hắn sẽ cho tôi ăn một  bùa Chết chóc và tôi sẽ trở thành một thi thể ngay lập tức, mà hơn nữa, có thể giác quan cảm nhận ma thuật của tôi sai, nếu tôi dám nói linh tinh làm bẩn danh tiếng của một giáo sư trong trường, giáo sư Snape sẽ sẵn sàng đút cho tôi một bình thuốc độc và bắt tôi dọn đống phân chồn cả năm mất. 

Bỗng nhiên tôi thấy có một cái đầu xù màu nâu hối hả chạy về phía chỗ ngồi của các giáo sư.  Đó là Hermione, cô nàng đang hối hả chạy về phía chỗ ngồi của các các giáo sư. 

Ánh mắt tôi bừng sáng, có vẻ cô ấy cũng cảm nhận được dòng ma lực giống như tôi. 

Cô ấy va mạnh vào người giáo sư Quirell, khiến hắn mất tập trung. 

"Làm tốt lắm Hermione." Tôi thầm nghĩ trong đầu, an tâm nhìn về phía Potter, cây chổi cậu ta đang dần dừng lại. 

Nhưng Hermione không dừng lại ở đó, cô ấy thụp người xuống thấp rồi... phòng bùa lửa vào vạt áo chùng thầy Snape. 

Tôi đờ người. 

"Hermione đang làm cái khỉ gì vậy ? Tại sao lại đốt áo thầy Snape ? "

"Ngồi xuống coi Theodora, mày không phải tỏ vẻ phấn khích khi nhìn Potter thế đâu." 

Giọng nói bực bội phát ra từ Malfoy. 

Thì ra trong lúc căng thẳng, tôi đã bất giác đứng lên và chắn tầm nhìn của những học sinh phía sau. Tôi xấu hổ, cúi đầu xin lỗi mọi người. 

Cuối cùng, Gryffindor đã thắng với tỉ số 170 - 60. Ở giây phút cuối, Potter đã vô tình "nuốt phải" trái Snitch vàng, đem lại chiến thắng áp đảo cho nhà sư tử. 

Không thể phủ nhận, Potter thật sự rất có tài, mới chơi lần đầu tiên mà đã rất khá rồi. 

Tôi cùng Alice vui vẻ về Phòng sinh hoạt nhà Slytherin. Mặc dù nhà chúng tôi không thắng nhưng tôi và cô ấy đều rất thưởng thức trận đấu vừa rồi, rất mãn nhãn. 

"Trông mày có vẻ vui nhỉ, Theodora." 

Tôi đặt cốc cacao nóng hổi xuống, nhìn Alice thở dài. Sao Malfoy đặc biệt thích gây khó dễ cho tôi vậy. 

"Sao nào ?" Tôi lạnh lùng nhướng mày, thách thức nhìn cậu ta. "Tôi vui vẻ thì ảnh hưởng đến miếng ăn của cậu sao ?"

"Đây là một sự xúc phạm, Theodora." Malfoy cười khẩy. 

"Không thể tin nổi là một học sinh nhà Slytherin lại đang vui mừng cho chiến thắng của đối thủ." 

Nghe thấy lời Malfoy, một số học sinh năm nhất nhà Slytherin phóng tầm mắt không mấy thân thiện về phía tôi và Alice. 

Alice bình thản húp một ngụm cacao nóng, nhưng trong tay cô nàng thì đã lăm le cây đũa phép. Cô ấy cũng rất khó chịu khi bị nhìn chằm chằm như vậy. Trông mặt cô nàng như thể đang sẵn sàng ếm bùa đau mắt lên chục đứa học sinh ở đây. 

"Slytherin coi trọng tài năng, Malfoy." Tôi đứng lên đáp lại. "Việc thưởng thức một tài năng là không có gì sai cả, đừng gò bó tôi vào cái tư tưởng ngu dốt phân biệt các nhà của cậu." 

Bỗng một con bé tóc ngắn có khuôn mặt dữ tợn tiến lên trước, đôi mắt nó nóng lòng nhìn Malfoy. Phải rồi, một người sống trong giới quý tộc như tôi đã quá quen với ánh mắt đấy: Nó đang muốn lấy lòng Malfoy. 

Con bé lăm le rút cây đũa phép đen của nó ra, kiêu ngạo nhìn tôi: 

"Vậy để xem mày có xứng đáng làm một học sinh nhà Slytherin không nhé. Đấu đũa phép với tao đi Theodora. Nếu mày thua, mày phải cúi đầu xin lỗi tất cả các thành viên Slytherin ở đây vì thái độ đáng xấu hổ của mày." 

Alice nhíu mày kéo áo tôi, cô ấy thì thầm: "Từ chối đi, Elite. Đối với một học sinh năm nhất như cậu, tham gia đấu tay đôi là không khôn ngoan đâu. Cô ta xuất phát từ một gia đình phù thủy hắc ám, cô ta chắc chắn đã được dạy qua về một số bùa chú gây hại cho đối thủ." 

Tôi cười lạnh. Tuy gia tộc Theodora suy tàn nhưng kiến thức và sức mạnh thì vẫn còn đó, tôi đã tự học trước một số bùa chú rồi. Vả lại, tôi không phải là một con chuột cho bầy rắn này xâu xé, nếu giờ từ chối, chúng nó sẽ càng được nước lấn tới. 

Tôi nắm nhẹ tay Alice, tỏ ý bảo cô ấy đừng lo. 

"Được thôi." Tôi dùng tay uốn nhẹ đuôi tóc vàng óng của mình. "Nếu tao thắng thì mày cùng Malfoy, mỗi lần gặp tao thì đi đường vòng giùm." 

Malfoy cắn răng, đôi mắt xanh nhạt của cậu ta nhìn thẳng vào tôi, tất nhiên tôi cũng không chịu thua, trừng mắt nhìn thẳng lại. Cậu ta cười giận dữ: 

"Chấp nhận đi Pansy. Cho  quý cô Theodora đây biết vị trí của nó đang ở đâu." 






   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top