Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01. Thẩm Thanh Thu

Chiều tà.

Ánh mặt trời tựa dòng dung nham nóng hổi chảy tràn qua áng mây, nhè nhẹ lướt qua khóm lá trúc, đậu trên mí mắt khép hờ của Thẩm Thanh Thu.
Mái tóc đen nhánh bị gió thổi đến xơ xác, hoàng hôn rọi lên như nhuộm đỏ từng lọn tóc của hắn. Đang thổi là gió cuối hè oi bức, y phục của hắn như cánh diều yếu ớt phất nhẹ lên từng hồi, bóng dáng hắn đứng dưới khóm trúc cô độc biết bao nhiêu, tưởng như bị ánh đỏ rực rỡ nuốt chửng.
Thẩm Thanh Thu nheo mắt nhìn sơn động phía đằng xa, trên mặt không biết là biểu cảm gì. Hắn đứng lặng một hồi lâu, cứ đăm đăm dõi mắt về phía ấy, đến cả việc phẩy chiết phiến xua đi cơn gió nóng cũng rề rà bị bỏ quên.

Đã ba ngày kể từ khi Lạc Băng Hà bế quan.

Theo chút thông tin ít ỏi hắn nhận được từ y, thì đây là bước ngoặt quan trọng nhất trong quá trình tu luyện. Thực ra thì tu luyện của Lạc Băng Hà có đến bao nhiêu cái bước ngoặt quan trọng, Thẩm Thanh Thu cũng không rõ lắm. Quá trình bế quan là để người tu hành nâng cao tu vi đột phá cảnh giới, còn của Lạc Băng Hà dường như lại là duy trì bảo vệ nguyên thần khỏi tâm ma quấy nhiễu, tránh ma khí bùng phát trên diện rộng, cân bằng hai cỗ linh lực mà ma khí trong người. Lạc Băng Hà dường như không muốn nói nhiều về vấn đề này, có chút lảng tránh ánh mắt ánh mắt của Thẩm Thanh Thu, ngoài mặt vẫn trưng ra bộ dạng sừng sững vô phương suy suyển, như thế y sắp chỉ ra chợ mua vài con cá về nấu cháo vậy.

Thẩm Thanh Thu phải thừa nhận là y mù tịt về vấn đề bế quan của Ma Tộc, nhưng chí ít trên phương vị của một tu giả kim đan, hắn hiểu rằng việc bế quan thực sự rất quan trọng, không thể thông qua lời nói của Lạc Băng Hà mà đong ra cân lượng được. Thẩm Thanh Thu cũng không ôm ý niệm muốn làm khó y, nhấc chén trà lên uống một ngụm, thanh âm hơi trầm trầm: "Ngươi cần bế quan bao lâu? Một ngày, hai ngày hay..."

Lạc Băng Hà chợt vòng tay ôm lấy eo hắn từ phía sau, vùi đầu vào hõm vai Thẩm Thanh Thu, như cố tình ở bên tai hắn mà nỉ non khe khẽ:

"Là nửa tháng, sư tôn. Chỉ nửa tháng thôi, con sẽ nhanh chóng làm xong. "

''Nửa tháng?"

Thẩm Thanh Thu nheo mắt, đáy lòng có chút xao động .

Có phải lâu quá rồi không? Trước đây cũng không thấy ngươi đi lâu như vậy.

''Ừ, ngươi không cần quá vội vàng, lại ảnh hưởng tu luyện không tốt. Vi sư chờ ngươi.'', Thẩm Thanh Thu người chưa đi mà tâm đã động, thầm cảm thán bản thân đúng thật là...chả ra làm sao. theo bản năng đưa tay xoa xoa đỉnh đầu đang thản nhiên ngự trên vai hắn, lòng bàn tay đưa đến cảm giác mềm mại làm người ta lười biếng, ''Lớn rồi mà còn quậy như vậy, chẳng ra thể thống gì cả.''

Thẩm Thanh Thu trong lòng cười khổ, ngươi nói ra câu này mà cũng không thấy xấu hổ à...

Lạc Băng Hà dụi dụi cằm lên vai hắn, lông mi dày rậm tựa hồ điệp tạo một cái bóng mờ trên đầu vai Thẩm Thanh Thu, rặt một bộ dáng ủy khuất khôn cùng, Thẩm Thanh Thu trong phút chốc còn tưởng như có thể thật sự nhìn thấy cái đuôi mọc ra từ đằng sau lưng Lạc Băng Hà mà vẫy qua vẫy lại.

Trúc xanh nương gió đêm khẽ xao động,  chuông bạc trên bậu cửa lập tức leng keng vài tiếng, phù phiếm mà xa xôi.

Có những khoảnh khắc dịu dàng như thế, chỉ mong cả một đời dừng lại.

''Sư tôn ơi sư tôn, con đi vắng lâu như vậy, người hẳn là sẽ rất lưu luyến rất tưởng nhớ con, có đúng không Chi bằng chúng ta...''

Thẩm Thanh Thu gật đầu trầm ngâm, rất toàn tâm toàn ý hưởng thụ tóc của đồ đệ cưng, hơn nửa ngày trời mới phát giác ra không đúng, bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu y hơi khựng lại.

''Cùng nhau...tham luận một chút ?''

Nụ cười trên môi Thẩm Thanh Thu triệt để cứng đờ, mẹ nó mẹ nó lại tới rồi sao?

Chiết phiến trên tay Thẩm Thanh Thu xoay một vòng, đập lên đỉnh đầu Lạc Băng Hà : ''Nghĩ cũng đừng nghĩ, hôm qua vẫn còn chưa đủ sao? Ngươi thế nào lại tham lam như vậy, chuyện này tuyệt đối không..ưm!''

Mấy lời chưa kịp vọt ra đến cửa miệng lập tức bị nuốt trở về, hắn cảm nhận được đôi môi lành lạnh dán trên đầu môi, nhưng gương mặt lại nóng bừng như thể bị lửa hun qua vậy. Lạc Băng Hà quả thật là một kẻ giảo hoạt xứng tầm, nhân lúc Thẩm Thanh Thu còn đương hé miệng, lập tức theo đó đưa đầu lưỡi luồn vào, bàn tay còn rất thản nhiên mò vào trong vạt áo của hắn.

Thẩm Thanh Thu tức đến muốn bật cười, định bụng mở miệng ra giáo huấn Lạc Băng Hà một trận, lại phát hiện ra mình thế mà không nói được bất cứ một cái gì hết, lí trí đã bay đi tận đẩu tận đâu mất rồi, hóa thành mấy tiếng ''ngươi...ngươi'' bằng giọng mũi như có như không nghẹn nơi cổ họng, nghe sao cũng thấy rất là không...đứng đắn. Những cái hôn cứ triền miên rải rác trên gương mặt Thẩm Thanh Thu, dừng lại tại khóe mi đã nhuốm màu dục của hắn, Lạc Băng Hà khẽ ngẩng đầu, đáy mắt rục rịch hào quang khẽ lưu chuyển.

''Sư tôn, có thể không ?''

Miệng thì hỏi nhưng bàn tay kia lại là sao hả? Quần áo mẹ nó đều bị ngươi lột sạch đến không còn một mảnh rồi kìa! Đây là kiểu trưng cầu ý kiến gì vậy?

''Ngươi...'', Thẩm Thanh Thu dứt khoát quay mặt đi, hắn cảm thấy mặt mình thậm chí có thể rán chín hết mấy quả trứng lòng đào.

Mắt thấy Lạc Băng Hà lại chực khóc đến nơi, ánh mắt tha thiết chân thành đến độ hóa dung nhan thành nước; Thẩm Thanh Thu kìm lòng không đặng, bàn tay chặn trước lồng ngực y hơi nới lỏng, xoa viền mắt y, cười đầy bất đắc dĩ, nhưng cũng rất ôn nhu.

Bất đắc dĩ trước ngươi mà bại trận, trăm lần như một vẫn mềm lòng.

''Được...''

''Nhưng phải nhanh lên...''Thẩm Thanh Thu rất thức thời mà phun ra một câu, ngay sau đó bị Lạc Băng Hà ôm chặt cứng, thuận thế ngã xuống ván giường thơm mùi đàn hương nhè nhẹ.

Kết quả là sáng hôm sau, vừa mở mắt ra đã không thấy người đâu cả.

Thẩm Thanh Thu hơi hé mắt, ánh nắng xuyên qua khe cửa lốm đốm đậu trên suối tóc ngâm mực của hắn, ngước mắt nhìn màn giường thật lâu, chậm rì rì ngồi dậy.

Thẩm Thanh Thu mệt mỏi bước xuống giường, y phục nhăn nhúm lếch thếch không thể tả được. Hắn gái gãi mái tóc đen nhánh rối tung xõa xuống da thịt trắng nõn chi chít những dấu vết oanh liệt tối qua, chống tay lên bàn, chịu đựng cơn đau ê ẩm truyền đến, lại theo bản năng lại gọi một tiếng :''Băng Hà ?''

Không có ai đáp lại.

Thẩm Thanh Thu mở to cặp mắt nhập nhèm do hành sự suốt cả đêm, mới sực nhớ ra ái đồ đã đi rồi.
Hắn vốc một ít nước từ trong chậu gỗ đựng nước Băng Hà để lại rửa mặt. Có lẽ y mới đi cách đây không lâu, nước vẫn còn rất ấm. Bên giường là một chồng y phục xếp ngay ngắn, Thẩm Thanh Thu vuốt vuốt mắt, mặc y phục chỉnh tề, thong thả bước đến bên bàn gỗ nhỏ.

''Chu đáo thật đấy.'' - nếu Lạc Băng Hà thực sự sinh ra là một cô bé, chỉ e là người xếp hàng trước cửa Thanh Tĩnh phong sẽ dài đến tám con phố, ra dáng cô vợ nhỏ thế này còn gì...

Thẩm Thanh Thu lắc đầu cười, thầm sỉ vả bản thân sao mà toàn suy nghĩ mấy thứ khốn nạn thế.

 Chỉ thấy trên bàn là một chén cháo trắng còn tỏa hơi nghi ngút, bên trên rắc chút hành, một ít quẩy chiên vàng giòn rụm và bánh bao nhân thịt trắng mềm đựng trong lồng gỗ, đều là cố ý canh giờ nấu để chờ y dậy rồi mới đi.
Hắn cắn một miếng bánh bao, tiện thể nhìn ra bên ngoài một chút.

Trời đã sáng hẳn.

Bấy giờ Thương Khung Sơn đang phải gánh chịu một đợt nắng nóng khủng khiếp giữa hạ chí, thời tiết này thật là khiến người ta phải chán chường, với mấy cô nương yểu điệu da vừa mềm vừa trắng ngoài kia lại đúng là cực hình hơn cả, không ít đệ tử Tiên Xu phong lén lút trốn không chịu luyện tập. Vậy mà ở Thanh Tĩnh phong - quả nhiên người cũng như tên, ai nấy đều thanh thanh tĩnh tĩnh tự lo chuyện mình, không hề kêu ca nửa lời, có thể thấy bệnh làm màu đã di truyền cực tốt xuống các thế hệ, noi gương phong chủ cả ngày một bộ dáng mưa nắng không sờn làm đệ tử các phong phải há mồm nhìn bằng con mắt khác.

Hắn cầm muỗng lên ăn một thìa cháo nhỏ. Vị cháo ninh với thịt thơm ngọt, mặn nhạt vừa đúng độ, ăn rất vừa miệng, Thẩm Thanh Thu lười biếng rảnh rỗi cùng bát cháo nhỏ bốn mắt nhìn nhau, nhân lúc không có ai bèn buông thả nằm dài xuống mặt bàn.

Phong chủ oai phong cái gì chứ, buông bỏ hết đi.

Tiếng đệ tử Thanh Tĩnh phong tụ tập ngoài kia văng vẳng truyền lại, binh khí cùng tiếng hô rất dõng dạc vững vàng, Thẩm Thanh Thu lần đầu tiên cảm thấy, sống thế này...cũng thật tốt đi.

Một đóa mai hoàng yến nương tia nắng rơi xuống trước mặt Thẩm Thanh Thu, hương thơm dịu nhẹ như dòng nước từng chút từng chút ấn xuống hết thảy lo âu cùng tình tự nhung nhớ, hóa thành bột mịn, thả vào gió bay.

Gương mặt Thẩm Thanh Thu nhìn nghiêng thực dịu dàng, tóc mai vương bên gò má làm người ta ngứa ngáy. Hắn vươn tay chạm vào cánh hoa, cười hơi ngây ngốc, chẳng biết đang nghĩ về điều gì, ống tay áo mềm mại chảy dài vấn vương mùi đàn hương ban tối.

Chẳng rượu, tự mình say.

''Có hoa có rượu, chỉ thiếu độc mỹ nhân'', Thẩm Thanh Thu lẩm bẩm, đột nhiên trong đầu hiện lên bóng dáng của Lạc Băng Hà, hắn bật cười thành tiếng.

Kêu Ma tôn mỹ nhân bé bỏng tới hầu rượu, phúc lợi này nào có ai được hưởng chứ? Chỉ tiếc là người đã đi mất rồi.

Thẩm Thanh Thu một mặt mân mê cánh hoa như mân mê nén bạc, một mặt thả chút linh lực vào quạt để nó tự phe phẩy. Đây hiển nhiên là một hành động rất ấu trĩ rất lãng phí linh lực, nhưng vì chẳng có ai mà - dĩ nhiên, có xem cũng chẳng ai dám chỉ thẳng mặt nói hắn ấu trĩ.

Bất chợt, khóe mắt hắn đụng phải một góc của lồng gỗ, tinh ý phát hiện ra ở một khoảng rất nhỏ trên dưới hai ngăn, giữa cái khe hẹp ấy có kẹp một mẩu giấy bé xíu. Thẩm Thanh Thu phì cười, hết sức tò mò mở ra trang giấy mà có lẽ tên đồ đệ cực phẩm của hắn đã len lén nhét vào.

"Sư tôn ăn điểm tâm ngon miệng, đệ tử có nấu một chút đồ, tay nghề không tốt lắm, mong người đừng trách tội. Con rất nhanh sẽ trở về."

Thẩm Thanh Thu thoáng nheo mắt nhìn theo nét chữ tiêu sái phóng khoáng in trên giấy, nhẹ nhàng vuốt phẳng từng nếp nhăn, cẩn thận như cầm một bức thư tình, thầm nghĩ: A, đáng yêu quá đi mất.

Gương mặt hơi ửng đỏ, Thẩm Thanh Thu cảm thấy trong lòng đều là nước chảy đêm xuân, mềm mại vô bờ. Ấm áp chậm rãi bao phủ, tựa như vòng tay rộng lớn, ôm hắn vào lòng, vây trọn không buông, đằng đẵng suốt kiếp.

''Cái gì gọi là 'tay nghề không tốt' cơ? Thật tình...'', Thẩm Thanh Thu chống cằm, nghiêng đầu tự nhủ, thằng bé này đúng thật là...biết cách làm người ta thương tới phát điên đi được.

Băng Hà à.

Đúng rồi, vẫn còn Băng Hà ở đây mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top