Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02.

Cứ thế qua ba ngày, Thẩm Thanh Thu liền không chịu nổi.

Hắn tự nhấn mạnh với lòng rằng mình là một người đàn ông khá-hoàn-hảo, có thể lên được trên giường xuống được nhà bếp, không cần ai hầu hạ giúp đỡ vẫn có thể sống đến an nhàn sung sướng. Nhưng chỉ qua có ba ngày, hắn đã cảm thấy cái suy nghĩ ấy của mình sắp bị đánh cho bung bét.

Sáng thức dậy không có Băng Hà liền tạt nước lạnh rửa mặt, ăn quen miệng đồ Băng Hà nấu liền đến chính mình vào bếp cũng không nuốt nổi, tối đến nằm trên giường không có hơi ái đồ liêng chong mắt cả đêm!

Lại càng không có ai làm điểm tâm cho hắn ăn nữa.

Dẫn đến bây giờ, Thẩm Thanh Thu lại phải đơn độc đứng nhìn sơn động phía xa nơi Băng Hà tu luyện chẳng khác gi hòn vọng phu ngóng tướng công trở về.

Thẩm Thanh Thu trưng ra bản mặt nhàn rỗi, không có việc làm lại bắt đầu chuỗi suy nghĩ liên miên vô cùng tận. Nào là hệ thống dạo này bỗng dưng im hơi lặng tiếng, nào là nung nấu ý định ghé thăm trù phòng Thanh Tĩnh Phong hỏi cách làm một số món đơn giản; đủ mọi thứ loạn thất bát tao. Đến cuối cùng vẫn là vòng một vòng lớn về trở lại Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ một chút liền tính xem khi nào y bế quan xong có thể làm cho y chút điểm tâm.

Kì thực Băng Hà là người rất rất cẩn thận chu đáo, điểm này không ai không biết, nếu xuyên về hiện đại, chắc chắn sẽ đạt tiêu chuẩn của một người đàn ông ba tốt: Không hút thuốc-Không rượu chè-Không gái gú mà chị em phụ nữ hằng mong ước. Y mỗi ngày đều sẽ tự tay nấu cho sư tôn của hắn ăn, tay nghề tuyệt đối không thể xem thường; lại luôn luôn chú ý đến từng chi tiết nhỏ. Tỉ như mỗi sáng thức dậy, Băng Hà sẽ để sẵn trước đầu giường hắn một chậu nước ấm nho nhỏ để rửa mặt, y phục của Thẩm Thanh Thu lúc nào cũng được y giặt đến sạch sẽ thơm tho, hay sau mỗi lần oanh liệt cống hiến cho sự nghiệp sản sinh dân số không bao giờ thành công, y sẽ nhân lúc sư tôn còn ngủ mà đem y đi tẩy rửa một hồi chẳng hạn.

Cho đến bây giờ, Thẩm Thanh Thu đã sớm quen nếp sống có Lạc Băng Hà bên cạnh, được y chăm sóc mỗi ngày. Nếu nói nặng một chút, thì chính là đạt tiêu chuẩn không khác nào công tử thế gia thuộc loại "Bùn nhão không trát nổi tường", ngày ngày hưởng thụ cuộc sống gần như là ngồi mát ăn bát vàng, chỉ phải lao tâm khổ tứ khi đêm về. Còn nếu nói nhẹ, lại là "Ái nhân ngày ngày cùng ta thức dậy lúc sớm mai, thiếu đi hơi người liền một giấc cũng chẳng tròn", tóm lại đều do thương nhớ tích tụ lại mà mà thành.

Nhưng không thể phủ nhận, sống như vậy trong thời gian dài, hắn thật sự có chút...ỷ lại vào đối phương, nên nếu một ngày thức dậy không có Băng Hà bên cạnh, Thẩm Thanh Thu sẽ cảm thấy không thể thích ứng. Hắn đã quen việc trông thấy y mỗi ngày, hưởng chút mật ngọt tình ý từ ái đồ, đến nỗi coi đó là một lẽ hiển nhiên. Thẩm Thanh Thu đương nhiên biết rằng, y làm vậy hoàn toàn là tự nguyện, nhưng thật ra chính bản thân hắn lại xuất hiện một chút áy náy lẫn tự trách.

Hắn tạo ra chút kinh hỷ cho Lạc Băng Hà, dù sao cái eo già này cũng chẳng phải được dát vàng, có đúng không?

Thẩm Thanh Thu xoay gót trở về trúc xá, trước khi đi lại không kiềm được ngoái đầu nhìn sơn động bị ma khí nhè nhẹ như làn khói đen cùng áng chiều đỏ thẫm bao trùm thêm một lần nữa.

Quân tử nhất ngôn, đã nói là phải làm, Thẩm Thanh Thu bèn chắm chỉ mỗi ngày đều ghé thăm trù phòng Thanh Tĩnh Phong, học hỏi mấy món điểm tâm thường hay làm. Hắn ghi chép cẩn thận vô cùng, đến nỗi đầu bếp ở đó bắt đầu từ "hào hứng chỉ dạy" chuyển sang "mặt đen không khác gì đáy nồi bị cháy", ba trăm sáu mươi món không món nào không bị hắn lôi ra. Nhưng lại đúng lúc sắp đến lịch đưa các đệ tử của Thương Khung Sơn Phái xuống núi trừ yêu, thời gian có hạn, hắn cũng chưa có dịp bắt tay làm thử lấy một lần.


Ai ngờ lại xảy ra chuyện.

Thương Khung Sơn Phái, Khung Đỉnh phong.

Nhạc Thanh Nguyên ngồi trên bậc cao nhất, một tay đỡ lấy trán, vẻ mặt âm u mỏi mệt. Phong chủ mười hai phong toàn bộ đều có mặt đông đủ từ sớm, chỉ trừ một vị. Thẩm Thanh Thu yên lặng đứng bên cạnh Thượng Thanh Hoa, vẻ mặt ngưng trọng nhìn lên chỗ chưởng môn. Nhạc Thanh Nguyên nhu nhu mi tâm một chút, lát sau mới từ từ mở miệng:

"Thứ cho ta đường đột mời chư vị đến đây mà không báo trước, nhưng quả thật việc này thật sự nặng nề hơn ta tưởng tượng. Chắc hẳn chư vị cũng đã nghe qua sự vụ của phong chủ Bách Chiến Phong..."

"Quả nhiên là chuyện này." Thẩm Thanh Thu bấm bụng, ngoài mặt vẫn không ừ hử gì.

Khoảng vài hôm trước, cũng vào đúng dịp Liễu Thanh Ca dẫn đệ tử Bách Chiến Phong xuống núi tu luyện, có khiếu nại gửi lên Nhạc Thanh Nguyên báo rằng, tại một trấn nhỏ ở phía Tây Thương Khung Sơn có yêu ma đến quấy phá. Người dân trong trấn chỉ trong một đêm liền mất tích hơn bốn người, nam nữ đủ cả, hơn nữa đều là chết do hạ độc, có thể thấy đạo hạnh không thể xem thường. Nhạc Thanh Nguyên bèn nhân tiện lúc Liễu Thanh Ca xuống núi, bèn cử hắn đi dẹp loạn ở trấn đó một thể.

Liễu Thanh Ca dẫn theo năm đệ tử Bách Chiến Phong ngự kiếm tới trấn, ngụ ở đó ba ngày hai đêm, ngược lại im hơi lặng tiếng đến bất thường. Sang đến đêm thứ ba, đám đệ tử của Liễu Thanh Ca tình cờ phát hiện yêu ma này trong một ngõ hẹp rìa trấn.

Chỉ thấy tên này đang kéo lê một thi thể qua bờ tường, có thể thấy mới chết không lâu, màu da còn hồng hào hệt như khi còn sống, hạch của tử thi cũng không có. Bộ dáng tuy phân nửa đều chìm trong bóng tối, nhưng vóc người có thể miễn cưỡng nhìn ra, mơ hồ gầy gò như thư sinh vậy. Nương ánh trăng mà nhìn thử, gương mặt tên nọ lại hết sức bình thường, dung mạo mờ nhạt đến mức có thể khiến người ta quên ngay tức khắc, hiển nhiên là đã qua dịch dung, hơn nữa thủ đoạn không hề thấp kém.

Duy chỉ có đôi mắt là cực sáng như muốn khắc vào lòng người, trong bóng đêm, đồng tử nó hiện ra tựa như viên ngọc xanh biếc diễm lệ, lại quỷ dị đến tột cùng.

Đám đệ tử háo thắng Bách Chiến Phong kia nhất thời cho rằng đây chỉ là một con yêu quèn đã tu đến thành tinh, mới xuống núi kiếm chút máu người, liền hống hách xông lên định thị uy trước mặt nó, định bụng đập cho một trận tơi bời hoa lá ra trò. Ngờ đâu chỉ sau vài chiêu, chúng đệ tử chọc giận đến nó ngay lập tức nhận thấy sai lầm chết người, nhưng đã không kịp hối hận.

Nó dùng một thái độ gần như là hờ hững đối phó với mấy tên ngu xuẩn kéo tới phá phách mình, chỉ qua quýt nghiêng người tránh né, cuối cùng một chưởng quét cho toàn bộ cùng ngã rạp như cọng rơm nhúng nước.

Liễu Thanh Ca cũng tới kịp thời, lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm. Gã lệnh cho toàn bộ đệ tử còn sống sót lập tức trở về, còn mình ở lại giao đấu với nó. Liễu Thanh Ca tung ra vài đòn thử, ẩn ẩn xác định tu vi đối phương không quá cao, thuận thế tiếp tục đánh dồn nó vào ngõ cụt, lại đá văng cái xác nó vừa kéo lê kia ra xa.

Đúng lúc ấy, đối phương thình lình mở to mắt, xông về phía Liễu Thanh Ca như muốn tự tìm đường chết, chẳng khác nào chó dại chưa chích ngừa liều lĩnh lao đầu trên chiến tuyến, tô đậm hình tượng cẩu hùng thấy rõ.

Chỉ biết sau đó, gã trở tay không kịp, theo bản năng lùi xuống một bước dài, mượn bức tường phía sau lưng làm điểm tựa mà phi thân nhảy vụt lên. Tên kia cũng chăng vừa gì, nó lom lom nhìn thẳng hướng Liễu Thanh Ca, nhún mình định một chưởng đá bay gã. Liễu Thanh Ca giữa chừng thấy không ổn bèn mượn nhánh cây gần đó đáp xuống, dùng một góc độ cực kì quỷ dị khẽ nghiêng mình định nhắm thẳng hướng ót của đối phương mà đánh lén.

Đột nhiên, nó quay phắt đầu lại như thể mọc mắt ở sau lưng, ống tay áo phất mạnh một cái. Ánh mắt nó trong bóng đêm đặc biệt sáng, cơ hồ làm người ta không tự chủ được mà phải liếc nhìn, song lại thập phần sợ hãi vẻ điên cuồng không cách nào che giấu.

Liễu Thanh Ca không hề để ý, vẫn tiếp tục cùng nó ngươi một chiêu ta một chiêu, bất phân thắng bại. Bất chợt, gã cảm thấy trước mắt mình nhòe đi, nội lực ở hai chân đang vận sức phóng lên bổ xuống lại thình lình co rút, Liễu Thanh Ca chân mềm nhũn, lảo đảo đáp xuống đất một cách khó coi. Gã nâng khuỷu tay, chỉ thấy hai cái lỗ nhỏ xíu đang rỉ máu tím đen, cơn tê buốt dai dẳng bắt nguồn từ cánh tay bắt đầu lan đến hết thân trên, rồi lan ra toàn cơ thể.

Liễu Thanh Ca thầm kêu không ổn,song cũng đã không còn kịp. Gã ngã xuống không hề báo trước, khom lưng đón nhận cơn tê liệt bắt đầu rục rịch lan tỏa khắp tứ chi, nghiến răng ken két : ''Ngươi...ngươi thứ hạ lưu khốn kiếp...''

Đối phương hoàn toàn không lên tiếng, song con mắt trong bóng đêm ánh lên màu xanh lục như có hào quang lưu chuyển tựa hồ lại mang ý cười đậm nét châm chọc. Nó chầm chậm đi tới bên cạnh cái xác, tiếp tục kéo lê qua bờ tường, đi mất ngay trong tầm nhìn của Liễu Thanh Ca.

Hệt như một tên tâm thần phân liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top