Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

03.

Đợi đến khi đệ tử Bách Chiến Phong tìm thấy Liễu Thanh Ca, mang gã trở về bẩm báo với Nhạc Thanh Nguyên, thì đã là chuyện của hai ngày sau rồi.

Gã trúng phải một thứ độc lạ, toàn thân tê liệt, tứ chi không thể cử động, chỉ có miệng là còn miễn cưỡng nói được dăm câu, thoạt nhìn chẳng khác nào hoạt thi. Mộc Thanh Phương chạy đôn chạy đáo, tất tả ngược xuôi tìm cách chế thuốc giải, vò đầu bứt tai suốt mấy ngày đêm, mắt đã hiện lên quầng thâm y như một con gấu trúc cỡ bự. 

Liễu Thanh Ca thì trong lòng điên tiết lắm, gã đường đường phong chủ Bách Chiến Phong lù lù ra đấy, hết bị cái tên Lạc Băng Hà kia đánh cho không còn manh giáp hết lần này đến lần khác, giờ lại bị một tên vô danh tiểu tốt làm cho đến đứng bằng hai chân như một cá thể nhân loại hết sức bình thường cũng không xong ; đương nhiên nhục nhã vô cùng. Nguyên một ngày gã chỉ trưng ra bộ mặt hầm hầm sát khí đen như đít nồi cháy, nghĩ bằng ngón chân cũng đoán được trong lòng gã đã lật cả mả tổ tông nhà nó lên mà chửi, băm vằm nghìn lần chưa hết tội, hoàn thiện hình tượng một mỹ nhân cục tính.

Nhất thời từ trên xuống dưới Bách Chiến Phong, như để thể hiện nỗi niềm đồng cảm với phong chủ nhà mình, ai nấy đều trưng ra bản mặt như đưa tang.

Nhưng lúc này cũng chẳng còn ai thèm quan tâm đến việc thanh danh của Bách Chiến Phong bị ảnh hưởng ra sao nữa, tất cả chỉ có chung một suy nghĩ : Bách Chiến Phong mạnh nhường ấy còn bại dưới tay nó, thì chắc chắn tìm tới cửa nhà thì chỉ có nước xuống mồ sớm. Thế là phong chủ các phong bắt đầu rục rịch dặn dò đệ tử của mình, đồng thời lũ lượt kéo đến thăm hỏi phong chủ Bách Chiến Phong.

Thẩm Thanh Thu khi nghe tin quả thật ngỡ ngàng đến mức miệng có thể dư sức nhét vừa một quả trứng gà, lập tức đến xem tình hình của vị kia ; tiếc rằng y chỉ nói qua loa vài câu khách khí lấy lệ miễn cưỡng xem như nhiệt tình đón khách, sau đó lập tức nhắm nghiền mắt giả chết, trên trán ghi rõ rành rành chữ 'Cút mau' thật bự. Hắn hiểu quá rõ tính tình vị này rồi, cũng chẳng trách mắng gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi một bên quan sát.

Đột nhiên, khi khóe mắt lia tới cánh tay bị thương của Liễu Thanh Ca, Thẩm Thanh Thu lại cảm thấy là lạ.

Có chút quen thuộc.

Hình như hắn đã từng thấy vết thương tương tự như vậy ở đâu đó, nhưng nghĩ ngợi một hồi lâu lại không tài nào nhớ ra nổi. Thôi vậy, dù sao khối thân thể này cũng chẳng còn trẻ trung gì cho cam.

''Ta đa tâm quá rồi.'' Thẩm Thanh Thu thầm nhủ vậy, vén vạt áo rời đi.


Giọng nói thâm trầm của Nhạc Thanh Nguyên bỗng chốc vang lên, kéo tuột hắn trở về từ mớ suy nghĩ hỗn loạn. Chẳng biết y đã nói bao lâu, lướt qua một lượt tất cả sự vụ từ việc dời thời gian đưa đệ tử Bách Chiến Phong xuống núi tu luyện, chọn binh khí vân vân, cuối cùng mới nghiêm nghị nói một câu :

''Như vậy...chư vị có ai bằng lòng đứng ra...xuống núi trảm yêu ma ?''

Nhất thời một mảnh lặng ngắt.

Tuy chẳng nói ra, song ai cũng rõ ràng, đảo mắt khắp Thương Khung Sơn, ngoại trừ Nhạc chưởng môn ra, chẳng còn ai có tu vi lẫn thân thủ hơn được Liễu phong chủ. Lần này chỉ e là đụng phải tên yêu không hề dễ đối phó, nên mới trưng cầu ý kiến, mọi người ai nấy đều lộ rõ vẻ e ngại, có kẻ đã lấy cớ cáo lui.

Bỗng nhiên, hai thanh âm trầm trầm gần như vang lên cùng một lúc giữa đại điện :

''Đệ nguyện ý xuống núi diệt yêu.''

Mọi người cùng không hẹn mà nhìn về một phía-đương nhiên, chẳng còn ai khác ngoài Thẩm phong chủ và-- Mộc Thanh Phương.

Mộc Thanh Phương đi cùng đương nhiên hợp lẽ- y tinh thông bách độc, chuyến này cũng coi như là đi tìm thuốc giải cho Liễu phong chủ đang nằm liệt giường kia, vẹn cả đôi đường.

Nhạc Thanh Nguyên mỉm cười nhìn hắn :''Vậy được. Chư vị...nếu không có ai phản đối, vậy hai đệ hôm nay lập tức xuất phát.''

Kì thực Thẩm Thanh Thu không phải mẫu người thích lo chuyện bao đồng, lại càng không muốn tranh chấp với kẻ mạnh hơn mình-hắn chưa điên đến mức đấy. Nhưng lần này lại khác, người bị đả thương là huynh đệ của hắn, là người đi đòi xác cho hắn suốt 5 năm ròng rã, đương nhiên phải đứng ra đòi công bằng cho Liễu Thanh Ca. Vả lại có Mộc Thanh Phương đi cùng tương trợ, Thẩm Thanh Thu cũng phần nào yên tâm.

Kết thúc buổi họp, Thẩm Thanh Thu định quay về trúc xá, nhưng lại như chợt nhớ ra điều gì đó, thần thần bí bí mà kéo tên mặt trắng Thượng Thanh Hoa đứng cạnh mình qua một góc kín đáo không người.

Thượng Thanh Hoa ngây người, khóe miệng treo một nụ cười có phần...dung tục, nói khẽ :''Này Dưa huynh, tôi nói ông ban ngày ban mặt lại lôi lôi kéo kéo tôi như vậy, có phải là...vị nhà không đủ thỏa mãn ông không ? Ôi người anh em, tôi tuy là cha đẻ của tướng công nhà ông, nhưng giúp ông phổ cập kiến thức cũng là bổn phận của cha đẻ mẫu mực...''

Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên cảm thán, cái đầu tên này hôm nay sao lại giống bao cát lạ thường đến thế.

Tay hắn hơi dùng lực một chút, từ trên gương mặt đen kịt nặn ra vài chữ cơ hồ nghiến răng nghiến lợi :''Đại thần à, chẳng hay vị nhà ông quản thúc thế nào lại để ông lông nhông truyền bá kiến thức hại đời như thế, phải chăng là ông đã...thất sủng ?''

Nói xong liền lập tức bắt lấy nắm đấm nhào đến của Thượng Thanh Hoa, cười tủm tỉm rất chi là thân thiện, trong mắt Thượng Thanh Hoa lại triệt triệt để để biến thành một bông cỏ đuôi chó xanh lè. Thượng Thanh Hoa trưng ra bộ mặt ghét bỏ, phủi mớ bụi vốn không hề tồn tại trên tay áo, hậm hực hỏi :''Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ?''

Thẩm Thanh Thu lập tức nghiêm mặt lại, hỏi chính sự :''Thượng Thanh Hoa, dạo gần đây hệ thống của ông có còn...xuất hiện không ?''

Thượng Thanh Hoa nói đầy thấm thía:''Không, nó mất rồi. Cuối cùng đã được giải thoát khỏi nó, hôm ấy tôi lỡ vui mừng quá độ, nhưng hình như quá độ thật, vị nhà tôi vô tình nhìn thấy, cho rằng hôm nay tâm tình ông đây rất tốt, bèn đè tôi ra đại chiến 300 hiệ--''

''Thôi ông đủ rồi, ông có thể dừng lại.''Thẩm Thanh Thu bóp trán, trên mặt hết xanh lại trắng, vẻ khinh bỉ ngời ngời sáng loáng.

Thượng Thanh Hoa :''Tóm lại là, ôi, hệ thống mất rồi thì thôi, nhẹ cả người. Người anh em à, chưa bị xuyên về nằm dưới mồ yên nghỉ cùng tổ tiên đã là tốt lắm rồi, ông lo bóng lo gió như thế để làm gì cho mệt thân, chẳng phải không còn bị quản thúc nữa rất sướng sao ?''

Thẩm Thanh Thu ngoài mặt không nói gì, trong lòng lại âm thầm sỉ vả không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Hắn tuy ngoài mặt thờ ơ hờ hững, nhưng trong lòng đã sớm dấy lên một nỗi bức bách không tên. Thẩm Thanh Thu chẳng biết cảm giác đó là gì, chỉ thấy hơi khó chịu một chút, như thể có thứ gì đó sắp trượt ra khỏi vòng kiểm soát. Nó chỉ ẩn ẩn thoáng qua, rồi lại như chưa từng xuất hiện mà vuột mất ngay khi hắn định nắm lấy.

Hắn lo sợ gì chứ? Sợ rằng một ngày nào đó, mình sẽ hóa thành đám bọt biển mà biến mất không tung tích? Sợ mình xuyên đến một nơi khỉ ho cò gáy chẳng ai hay mà chết già? Hay lại sợ đây chẳng qua chỉ là một hồi mộng tưởng?

Lại thầm tự mắng bản thân viển vông, hão huyền hết sức.

Thẩm Thanh Thu nghĩ thầm, mình đúng là ăn no rửng mỡ quá rồi.

Thế là hắn gật đầu với Thượng Thanh Hoa, tỏ vẻ đã biết, rồi xoay người hướng trù phòng Thanh Tĩnh Phong mà đi mất.


Đêm đã đến từ lâu, gió vẫn cứ đìu hiu thổi nhẹ.

Một phiến lá trúc rời cành, xoay tròn trong không trung, rồi rơi thẳng xuống mặt hồ, thong dong mà nổi. Bỗng có tiếng quẫy nước, một con cá chép chợt trồi lên, cái đuôi đập nghiêng nửa vòng, làm cho trăng trong nước vỡ tan, đồng thời một mảnh xanh ít ỏi ấy cũng chìm nghỉm dưới đáy hồ lạnh lẽo.

Tiếng nước gợn sóng đã tan đi, yên tĩnh đến rợn người.

Một mùi nồng ngai ngái tản mạn khắp bầu không khí, như muốn ép người ta đến mức nghẹt thở. Lại thoang thoảng có mùi máu tươi, tử khí xen lẫn vào tầng không, nhẹ nhàng phiêu tán.

Nương ánh trăng khuyết nửa vời sáng bàng bạc trên cao, có hai bóng đen ngự kiếm bay đi, là Thẩm Thanh Thu và Mộc Thanh Phương.

Hai người vững vàng đứng trên thân kiếm, trông xa tựa như đằng vân giá vũ mà lướt đi, trong bóng đêm vẫn có thể nhận thấy tiên khí mịt mờ.

Còn Thẩm Thanh Thu thì trong lòng đã âm thầm đếm được hai trăm ba mươi tám cái nóc nhà dưới mặt đất.

Khoan trách hắn tại sao lại nổi khùng mà đi đếm nóc nhà, cũng là do chán chường quá nên mới vậy thôi, chẳng phải là chưa uống thuốc đúng giờ đâu.

Song có một sự thật hắn phải thừa nhận, đấy là mình sắp không thể nào chịu nổi cái bầu không khí quỷ dị này nữa rồi.

Thức ra ban đầu Mộc Thanh Phương cũng có cùng hắn nói chuyện phiếm, rặt mấy chuyện lông gà vỏ tỏi sặc mùi khách khí đến mức ngu xuẩn trong môn phái, rốt cục Thẩm Thanh Thu cũng cảm thấy sao mà...gượng gạo quá, chẳng biết nói gì nữa, liền dứt khoát ngậm miệng bay đi như một bóng ma.

Đúng lúc hắn đang chuẩn bị hít một hơi định chấm dứt cái sự im lặng làm người ta nghiến răng nghiến lợi này, Mộc Thanh Phương bỗng cúi phắt đầu nhìn xuống, ánh mắt ngưng trọng.

Một đạo thân ảnh vụt qua trong đồng tử đã co lại một chút của Mộc Thanh Phương, thân thủ phi lên không một tiếng động, cũng tuyệt nhiên không có dấu vết gì để lại, có thể thấy tu vi không hề thấp kém, song vẫn bị hai vị tông sư gom hết vào mắt.

Đặc biệt là đôi mắt qua miêu tả của Liễu Thanh Ca, bèn mười phần nắm chắc chính là tên đó.

Hai người lập tức giảm hơi thở xuống mức thấp nhất, đáp xuống mặt đất đuổi theo.

Bên dưới nơi họ đang đứng, là một thôn nhỏ. Lúc này đã là nửa đêm, dân trong thôn đều đã sớm chốt cửa cài then, chỉ có duy vài ngọn đuốc yếu ớt cháy thắp sáng màn đêm đen kịt bao phủ.

Tên nọ thân thủ sắc bén chạy xuyên qua mấy ngõ nhỏ lắt léo, băng tường vượt nóc như đi trên đất bằng, rồi bỗng dừng lại ở một góc nơi cánh rừng già nằm phía sau thôn.

Chỗ ấy nhìn qua thật sự bình thường đến không thể bình thường hơn, chỉ là một cây đại thụ to lớn sống lâu năm cắm rễ ở đó mà thôi, cành lá xum xuê che kín hệt một lão già lọm khọm sống cả trăm triệu năm nhăn nhó vươn cái tay khô quắt đuổi người.

Thẩm Thanh Thu và Mộc Thanh Phương đứng sau một tán cây không mấy nổi bật đằng sau nó, giương mắt nhìn xem đối phương kế tiếp định giở trò gì.

Thình lình, một con bạch xà không biết từ đâu chui ra bỗng không tiếng động trườn từ trên thân cây xuống, há cái miệng đỏ lòm cùng hai răng nhọn trắng ởn định chuẩn xác cắn lên cổ tay Thẩm Thanh Thu!

Mộc Thanh Phương nhanh nhẹn kéo Thẩm Thanh Thu lùi về đằng sau hai ba bước, chỉ thấy khoảng vỏ cây nơi súc sinh kia vồ hụt bắt đầu tím đen, cuối cùng thối rữa với tốc độ mắt thường thấy được.

Lại bất cẩn va phải một tán cây khác, ''soạt'' một tiếng cực nhỏ.

Tên nọ quay phắt đầu lại, khinh công cực nhanh lao đến hướng vừa phát ra tiếng động.

Nhưng rốt cuộc không có ai cả-nó thở hắt ra một hơi không dễ thấy được, cẩn thận nhìn kĩ vài lượt nữa, cuối cùng mới yên tâm xoay người lại, tay lặng lẽ làm một cái chú quyết kì dị.

Chỉ thấy cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên mờ ảo, rồi đặc quánh lại như mớ keo dán, đâu còn cảnh đại thụ vươn tay che trời ban nãy ?

Một sơn động nhỏ hiện ra giữa khoảng rừng mênh mang bạt ngàn.

Lúc này đây, hai vị đại nhân phía sau tán cây nọ lặng lẽ thở phào một hơi không dễ gì nghe thấy.

Hai người bọn họ lại không chút mảy may sợ hãi trước tình cảnh biến hóa trước mắt, cứ thế lẳng lặng chờ nó bước sâu vào bên trong, tích tắc tâm ý như tương thông mà đồng thời lẻn vào sơn động trước khi lớp ngụy trang kia kịp đóng lại.

Sau đó, Thẩm Thanh Thu liền cảm thấy có chút hối hận.

Trong sơn động thực sự quá tối, căng mắt ra cũng không thấy được năm ngón. Tên điên kia sau đó lại thắp lửa lên lòng bàn tay, đi sâu vào trong, nhưng thật sự chỉ là một ngọn đèn tù mù hoàn toàn không có giá trị lợi ích.

Nó lại đi một cách rất thuần thục, hoàn toàn không có trở ngại, hiển nhiên là đã quen đường thuộc lối.

Thẩm Thanh Thu chỉ đành dựa vào cái đốm sáng nhỏ nhoi trên tay tên đó, hết sức khổ sở mà bám theo, chỉ đành mò mẫm bức tường mà đi theo nó.

Sơn động này dài hơn hắn tưởng, hắn đi suốt một đoạn đường, rẽ hết lối này đến lối khác, hắn vừa phải thuộc hết các ngã rẽ, vừa phải cẩn thận xem Mộc Thanh Phương có còn đó không.

Rẽ hơn chục cái ngã, cuối cùng Thẩm Thanh Thu mới bước hụt chân, phát hiện mình đã đến ngõ cụt.

Chờ một chút, sao lại là ngõ cụt ?!

Thẩm Thanh Thu ngoài mặt trấn định nhưng nội tâm cuộn sóng, xác định lại một lần là mình không có đi nhầm.

Vậy tên kia làm thế nào biến mất ?

Hắn toát mồ hôi lạnh, quay đầu về phía sau.

Không một bóng người, Mộc Thanh Phương cũng đã như một luồng khí, bốc hơi khỏi nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top