Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

09.

Trúc Chi Lang cười cười, quay sang một bên bắt đầu xếp củi nướng đồ ăn.

Thẩm Thanh Thu: ''Nướng đồ ăn trong hang động, ngươi có bệnh à?''

Trúc Chi Lang: ''Tiền bối nói phải. Là ta ngu dốt, để tiền bối chê cười rồi.''

Dứt lời liền đánh một chưởng về phía vách động, tường đá không chịu nổi, ngay tức khắc ''ầm'' một tiếng đổ sụp.

Thẩm Thanh Thu: ''...''. Yêu tộc quả nhiên toàn là dùng đầu trồng cây cả.

''Ngươi không sợ ta chạy mất à?'', Thẩm Thanh Thu phủ hết bụi bặm trên ống tay áo, đôi mắt đã quen với bóng tối vì tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài mà hơi nheo lại. Giờ đã là ban đêm, tiết trời hạ chí sao giăng đầy trời, rực rỡ tựa như hồng thủy bàng bạc chảy xiết, Thẩm Thanh Thu có chút choáng ngợp.

Xa xa phía trước sơn động là một nhánh sông nhỏ vắt ngang. Rừng già xào xạc lay động, Thẩm Thanh Thu ở trong bóng tối khẽ nghiêng đầu đánh giá.

''Tiền bối nếu thích, đương nhiên có thể chạy.'', Trúc Chi Lang lười biếng cầm que củi chọc chọc vào đống lửa, ánh lửa cháy mỗi lúc một mạnh, hắt lên đôi đồng tử màu phỉ thúy của Trúc Chi Lang như sóng ngầm mãnh liệt dập dờn nơi đáy mắt. Gã quẳng một trái đâu rừng vào miệng, lại tung một chùm cho Thẩm Thanh Thu, ''...cái này cho tiền bối''.

Thẩm Thanh Thu nhìn một chút, gạt qua một bên, mặt vô biểu tình nói; ''Đây là trái độc.''

''Là ta sơ sẩy, nhất thời quên mất, xém nữa là hại chết tiền bối rồi,'', Trúc Chi Lang cười haha lấy chùm dâu bỏ vào tay áo, gương mặt chẳng có vẻ gì là hối lỗi, ''...xin lỗi tiền bối.''

Hai kẻ lớn xác không còn chuyện gì để nói, lập tức rơi vào im lặng, tiếng lửa lách tách cháy cùng tiếng nước chảy xuôi bỗng trở thành tiếng động duy nhất còn phát ra giữa một mảnh rừng cây heo hút.

Trúc Chi Lang lặng im không nói, chuyên chú nướng thịt, thỉnh thoảng lại ngước lên ngắm sao trời, bạch xà trong tay áo cũng không nhịn được chui ra, ở trên vai gã tìm được một vị trí thoải mái liền tĩnh tọa ở đó mãi không chịu đi.

Trúc Chi Lang vỗ vỗ đầu nó, thở hắt ra một hơi. Gã ngẩng đầu trông dải ngân hà cuồn cuộn trên cao, tựa như ngắm nhìn những ngọn nến trôi nổi giữa bầu trời, thắp sáng lên cả một đêm dài đằng đẵng.
Thắp lên đêm đen, lại thắp lên cả lòng gã, thắp lên nỗi khắc khoải không tan mắc nơi đầu trái tim.
Phảng phất máu nhuộm đầy tay chẳng còn, mưu kế đầy mình cũng tan biến, ánh mắt vương nỗi hoang hoải thuở nào, chứ chẳng phải là rét lạnh trào phúng, vị đắng chát của trái dâu rừng như dòng nước bình lặng trấn áp nỗi điên cuồng, tựa chiếc neo đưa con tàu già cỗi, thân xác ruỗng mục rong ruổi nán lại giữa sóng cuộn biển gầm ngoài khơi xa. Chẳng phải hồi còi rền vang cập bến, nhưng lại là một khoảnh bình yên cầu không được, bỏ chẳng đành.

...Cái gọi là tiêu dao tự tại, chẳng qua là tìm được một mảnh an nhiên giữa chốn lao tù.
Thẩm Thanh Thu không rảnh quan tâm đến gã, hắn ngắt một mảnh lá trúc, vô thanh vô tức bắn lên trên cao. Thẩm Thanh Thu mắt thấy phiến lá đương bay vút lên đến một độ cao nhất định lại một đường vòng trở về, quá nửa ngập trong đất, nắm tay liền siết chặt hơn một chút.

Ngay cả trên không cũng đã giăng kết giới, ngự kiếm trốn thoát đương nhiên là không thể.
Trúc Chi Lang đầu cũng không buồn ngoảnh lại, lười biếng ném một viên sỏi nhỏ vào mặt nước yên ả, liếm liếm đôi môi khô khốc, để cơn gió nóng ở trên mặt mình cắt lên từng đường ngang dọc.

[...]
Nửa đêm.
Thẩm Thanh Thu lặng im ngồi một bên đả tọa, nhưng vẫn thả một tia thần thức du đãng bên ngoài để đề phòng.

Kì thực tu vi của hắn qua một ngày đã khôi phục được non nửa, có thể thấy độc Trúc Chi Lang hạ có thể tự tiêu tán theo thời gian. Thi triển được 'Trích diệp phi hoa' là đã rất không tồi-nhưng dùng năm thành công lực này đem ra so với Trúc Chi Lang, cũng chỉ như muối bỏ biển.

Hắn lặng lẽ suy tính một chút, dù sao cũng không thể cam chịu làm cá trong chậu chim trong lồng được.

Dựa theo hắn quan sát lúc trước, từ dưới chân núi Thương Khung Sơn đổ về các ngả chia làm tất cả tám thành mười hai tiểu trấn, đều thuộc phạm vi quản lí của Thương Khung Sơn Phái, bách tính muốn gửi gắm con cháu được thu nạp làm đệ tử Thương Khung Sơn, diệt yêu ma vân vân đều không thể không nhờ cậy đến. Thương Khung Sơn chạy về phía đông chính là Tuyệt địa cốc gồm bảy dãy núi trải dài, giáp phía Tây thành là Thanh Ninh trấn, sau lưng lại có núi Bạch Sở chắn với rừng Bạch Lộ của Huyễn Hoa cung. Tám trăm dặm xung quanh đều là dân thường cư ngụ đông đúc, vượt qua Kim Lan thành liền giảm hẳn, bởi vì đất đai cằn cỗi khắc nghiệt khó nuôi trồng lương thực, hai là chốn rừng thiêng nước độc nhiều dị thú, bách tính thường dân đương nhiên nào có gan tới gần mạo phạm. Mà Trúc Chi Lang nếu như muốn bắt người, đương nhiên sẽ không chọn những nơi quá nhiều nhân khẩu-làm như vậy rất dễ gây chú ý, đánh động đến tu sĩ Thương Khung Sơn.

Tính trong phạm vi tám trăm dặm đổ ra, chỉ có nơi giao nhau giữa Lạc Xuyên và Hành Xuyên là thành trì dân cư phồn hoa đông đúc, các nhánh nhỏ đi ra từ hai con sông mẹ này phàm là chạy khỏi ranh giới định sẵn, số nhân khẩu một phương lại càng là một bàn tay cũng đếm đủ, đặc biệt là sông Tương ở phía Tây thành, do chảy xuyên qua cánh rừng Bạch Lộ, cũng chính là địa phận cai quản của Huyễn Hoa cung, nơi đầu tiên hắn được diện kiến con rắn Nam Cương Trúc Chi Lang này.

Thẩm Thanh Thu âm thầm khoanh vùng nơi này trong suy nghĩ, nền đất dưới chân chi chít những kí hiệu vẽ bằng cành cây đều bị hắn dùng chân xóa lấp mất.

Thẩm Thanh Thu xoa xoa vai, trận chiến ngày trước với Trúc Chi Lang, hắn bị gã không thương tiếc hất bay đi, đến giờ vai lưng vẫn còn đau ê ẩm. Hắn bóp nhẹ gáy, cảm giác nhoi nhói nảy lên tức thì-hình như là có vết bầm rồi.

Đồng tử của Thẩm Thanh Thu bất chợt co lại.

Vội vã trút bỏ y phục, Thẩm Thanh Thu nương theo ánh trăng mờ mờ rọi vào, nheo mắt nhìn, lập tức rùng mình.

Trên cầu vai của hắn, rõ ràng in một vết cắn còn hằn sâu, ở trên da thịt tạo thành hai cái lỗ nhỏ như đầu kim châm, huyết mạch tím đen như tơ nhện lổn ngổn vây quanh trông cực kì dữ tợn. Máu rõ ràng đã ngừng chảy từ lâu, nhưng đường gân chưa hề thuyên giảm, lại không hề có chút cảm giác đau đớn ngứa ngáy nào, Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không phát giác ra được.

Thẩm Thanh Thu cau mày đỡ trán, bỗng nhiên vỡ ra.

Vết cắn này, chẳng phải Liễu Thanh Ca cũng có hay sao? Nếu tính theo canh giờ, hẳn là độc của gã cũng đã được ép ra hết rồi, công lực cũng đã khôi phục hoàn toàn, trong thời gian không lâu liền có thể tìm ra hắn!

Hắn trở tay choàng y phục lên người, lại kéo vạt áo chặt thêm một chút-khí hậu ở đây không giống như ở Thanh Tĩnh phong, ban đêm lạnh đến bất thường, không cẩn thận liền có thể nhiễm phải gió độc. Lửa Trúc Chi Lang đốt ban nãy đã sớm tắt ngóm từ lâu, chỉ còn vài cột khói nhỏ nhẹ nhàng bay lên, gã tựa người lên vách đá bên ngoài, hai tay gối ra sau đầu, khép hờ mi mắt, ngọn cỏ nhỏ trên miệng theo gió khẽ đung đưa.

Ngoại hình của Trúc Chi Lang không thể được liệt vào hàng tuấn mĩ vô song, nhưng lại nhìn vô cùng thuận mắt, mang dáng vẻ của kẻ thư sinh văn nhã ưa đọc sách chơi cờ. Gã trời sinh có một đôi mắt cười, lúc nào cũng hàm chứa tiếu ý không phai; cũng chính là điểm mạnh của Trúc Chi Lang, khiến người ta sinh ra ảo tưởng gã chỉ được mỗi cái túi da bên ngoài ấy, hoàn toàn vô hại, chính là hạng xoàng xĩnh trói gà không chặt. Chỉ cần mang nửa điểm khinh địch, tất sẽ bị nét cười ấy của gã chém đến máu chảy đầu rơi, tâm ghi cốt khắc. Còn đối với Thẩm Thanh Thu mà nói, hắn luôn từ bản năng cảm nhận được thứ hàn băng ngàn năm không tán ẩn ẩn sau lớp màn kia, tựa như sát ý cùng dã tâm cuộn trào chỉ sau một cái quay đầu liền chớp tắt tàn rụi, thậm chí nếu nhìn kĩ lại, còn trông rất ''kịch''.

Trúc Chi Lang là một con mãng xà to lớn chốn thâm sơn cùng cốc, khoác lên mình lớp vỏ bọc gần như là hoàn hảo tuyệt đối hòa vào cây cỏ xung quanh, không ai phát giác ra, càng không ai xé toạc được lớp ngụy trang kia của gã, lại có thể lặng im không một tiếng động trở thành con mồi trong tầm ngắm tự lúc nào không hay. Thẩm Thanh Thu không nhìn thấu được gã muốn làm gì, không tài nào đoán ra động cơ của gã, hắn không biết được gã có đang giỏa điên giả dại hay không; mỗi một hành tung đều như chỉ là cố tình để mua vui khiêu khích, nhưng dường như lại có một thứ gì đó hắn vẫn không với tới được.

Cách một lớp máu thịt nhầy nhụa nóng hổi, chính là vực sâu vạn trượng không dò thấy đáy.

Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ, hắn có quen kẻ này không?

Hình như là không. Người mà hắn biết, nên là chàng thanh niên Ma tộc nhẹ dạ thật thà kia thì đúng hơn.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu dần lạnh đi, hắn tỉ mẩn gạch mấy gạch trên mặt đất, thầm đếm xem còn bao nhiêu ngày.

A, còn lâu lắm Lạc Băng Hà mới trở ra.

Thẩm Thanh Thu kín đáo thở phào nhẹ nhõm, kể từ khi bị bắt, hắn vẫn cứ canh cánh thằng bé bế quan trở ra sẽ lo lắng cho hắn, có khi lại điên cuồng lật tung cả Tu Chân giới này cũng nên. Hắn sợ thằng bé sẽ lại phải lao lực vì hắn, đối với kẻ mới tu bổ thần hồn đương nhiên càng không nên, cứ để hắn một mình gánh hết, không hay biết gì vẫn là tốt hơn để thằng bé đau lòng.

Nhưng mà, sâu kín trong thân tâm của hắn, vẫn len lỏi một tia khao khát.

Thẩm Thanh Thu khao khát trông thấy y, mong Lạc Băng Hà sẽ tới đứng trước mặt hắn, nhẹ nhàng nhất, thành kính nhất khoác áo lên bờ vai hắn, đưa hắn trở về. Tận sâu trong lòng Thẩm Thanh Thu có một thứ bản năng, là bản năng dựa dẫm vào Lạc Băng Hà, cũng muốn được y chăm sóc nâng niu, là bản năng của ái nhân, của nỗi thương nhớ trải dài, của thời gian mài giũa, năm dài tháng rộng đẽo gọt mà ra; cứ mãi trở thành cái dằm nhổ không ra trong tim hắn.

Thẩm Thanh Thu cầm cành cây, chậm rãi viết tên Lạc Băng Hà lên nền đất, viết đến kín chi chít cả một mảng rộng, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết.

Gió đêm thổi qua một trận làm hắn khẽ rùng mình. Thẩm Thanh Thu cuộn lại tay áo rộng đã rách nát một bên, nghiêng đầu, bỗng nhiên sửng sốt.

Trúc Chi Lang ngoài kia rõ ràng chưa có ngủ, gã hơi động cánh tay, trên đùi là tấm lụa trải dài màu xanh thiên thanh bắt mắt hôm trước, nhưng rõ ràng đã được nối cho dài hơn. Gã cúi đầu chăm chú may theo đường viền cổ áo, đường may thật sự rất tinh xảo, trông như gã đã làm qua việc này rất nhiều lần, còn là làm vô cùng cẩn thận.

''Ồ. Ma tộc còn có sở thích xé áo rồi may áo à?'', Thẩm Thanh Thu giễu cợt trong đầu, lại tiếp tục công việc viết tên Lạc Băng Hà trên mặt đất, như thể có một sức hút nào đó kì diệu lắm tỏa ra từ nó ấy, ''...bỏ đi, dù sao cũng chẳng liên quan tới ta.''

Đêm nay, hai người bọn họ ai cũng không ngủ được, ôm một bụng phiền muộn cùng tư tình không dứt.

Mặt nước xao động không chịu ngủ yên, nỗi lòng rục rịch tựa tro tàn chưa cháy hết.

[...]
''Băng Hà?''

''Băng Hà, vi sư ở đây.''

''Băng Hà, Băng Hà, ngươi sao lại lạnh lùng như vậy? Ngươi không thích vi sư sao? Hử?''

''Tất cả những gì trước đây, hôm nay...''

''...trả hết cho con.''

''Súc sinh.''

''Sư tôn, sư tôn, con...''

''Tạp chủng bẩn mắt, cút.''

Lạc Băng Hà phun ra một ngụm máu bầm, bên trong hang động ẩm ướt tối tăm, ấn kí trên trán y ngày một lan rộng, đỏ đến chói mắt.

Y ngồi xếp bằng trên gò đá vừa lạnh vừa cứng, tóc mai chảy đầy mồ hôi lạnh. Lục phủ ngũ tạng như muốn đảo lộn hết lên rồi phá kén chui ra ngoài, phảng phất như có một thanh kiếm đè nơi sẹo cũ, khoét đến huyết nhục lẫn lộn, rồi lại chữa lành, lại tiếp tục đâm vào chính nơi đó cho đến khi hư rữa,đau đớn không chịu nổi.

Tâm ma của Lạc Băng Hà luôn canh lúc y quằn quại khổ sở nhất mà chui ra, trong hình hài một đám khói đen đặc, lúc thì hóa thành sư tôn của y, khi lại là chính bản thân y, khi lại ném y vào huyễn cảnh, một vòng tuần hoàn, kéo dài không dứt.

Đám khói đen kia vờn xung quanh y một cách mềm mại nhẹ nhàng, chỉ chực chờ tìm kẽ hở, đột nhiên biến thành chính Lạc Băng Hà, thanh âm một chút cũng không chệch đi đâu được.

''Băng Hà a Băng Hà, ta nói ngươi biết, đừng có trèo cao quá để rồi ngã đau. Ngươi một mực si tâm vọng tưởng như thế, nhưng mà y đâu có động lòng? Y chính là thương hại ngươi mà thôi, Băng Hà của ta ơi, ngươi cố chấp ôm cái mộng tưởng này, một mực bám lấy y không tha, để rồi được cái gì? Ngươi được cái gì?''

Nó vừa nói vừa cầm Tâm Ma kiếm, đâm y hết nhát này đến nhát khác, đâm đến máu chảy đầm đìa, ''được cái gì?'', ''được cái gì?''

''Ta hỏi ngươi, y đã khi nào nói yêu ngươi chưa? Y căn bản chỉ nhất thời động lòng thương xót! Băng Hà a Băng Hà, ngươi tốn công vô ích như thế, vì y mà bày ra bộ dáng đáng xấu hổ như thế, có đáng hay không? Có đáng hay không? ''

''Đáng!'', Lạc Băng Hà không thể nhịn thêm được nữa, y giống như con thú bị nhốt trong lồng, mỗi một câu nói của tâm ma dường như đều là tra tấn khủng khiếp, là cực hình đối với y, y bất chấp tất cả gào lên, ''đáng!'', ''đáng lắm!''

Tâm Ma kiếm vung loạn xạ, nháy mắt đã chém qua mấy trăm nhát bổ về phía làn khói đen, một lần lại một lần, tâm ma của y lần lượt chia năm xẻ bảy, cuối cùng vẫn hoàn làm một thể, tốc độ bay càng lúc càng nhanh. Lạc Băng Hà cầm kiếm chặt đến mức tay nổi đầy gân xanh, tròng mắt y đỏ đến dữ tợn, tơ máu men theo phủ kín cả con ngươi, ấn kí đỏ rực như dây leo cứng đầu lan đến tận cổ, mơ hồ nứt toác cả ra.

Đám khói đen kia di chuyển cực nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt đã đến trước mặt Lạc Băng Hà, ở bên tai y cười cười: ''Đáng sao? Ngươi rõ ràng đã lung lay rồi.''

Lạc Băng Hà tung một chưởng liên hoàn về phía nó, khớp hàm y căng chặt đến đáng sợ, cắn đến bật cả máu.

Tâm ma đi vòng quanh y, lập tức lắc mình biến thành dáng vẻ khác, là dáng vẻ của sư tôn y, của Thẩm Thanh Thu.

...ái nhân của y.

''Thẩm Thanh Thu'' bước từng bước tiến sát y, gần đến nỗi Lạc Băng Hà cơ hồ có thể cảm nhận được mùi hương của hắn bảng lảng quanh đầu mũi, hơi thở nóng hổi của người nọ dày vò tâm trí y, đánh cho y đến thịt nát xương tan, hồn xiêu phách lạc.

''Thẩm Thanh Thu'' cười nhẹ, nụ cười như hứng mưa bụi đầu xuân, khẽ nghiêng đầu phe phẩy chiết phiến: ''Băng Hà, vi sư ở đây.''

Lạc Băng Hà dợm bước về phía hắn, ngập ngừng gọi: ''Sư tôn...''

Y muốn tiến về phía sư tôn của y, nhưng chân lại như bị đóng đinh trên đất, không làm sao bước tiếp được nữa, y chật vật muốn thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích chính y tạo ra, nhưng y lại không làm được.

Lạc Băng Hà đứng bất động. Y thấy ''Thẩm Thanh Thu'' khẽ nhướng mày, ''cạch'' một cái gấp chiết phiến lại, thở dài, ''...ngươi không tới, vậy vi sư liền thay ngươi tới thôi.''

''Thẩm Thanh Thu'' đột nhiên ôm lấy Lạc Băng Hà, trìu mến và dịu dàng, tựa như dòng nước mát xoa dịu vết đau cùng lửa thiêu đốt lòng. Y từ sâu trong đau đớn cảm nhận được chóp mũi người nọ quẹt quẹt trên vai ngưa ngứa, cảm nhận được rèm mi buông hờ trên da thịt, vòng tay người ấm nóng siết chặt lấy y không buông.

Lạc Băng Hà mấy lần đưa tay lên rồi hạ xuống, cuối cùng y lại khuất phục, y dùng cả vòng tay to lớn chi chít vết thương bao lấy sư tôn của y, dùng cả đời này bảo vệ sư tôn của y.

...Dẫu biết kia chỉ là một tia tàn ảnh, chỉ là tâm ma y huyễn hoặc ra cho chính mình, dẫu biết thần hồn y cũng sẽ bị xé đến rách nát, tâm ma phản phệ.

Y bại thật rồi.

Khoảnh khắc ''Thẩm Thanh Thu'' buông Lạc Băng Hà, y có chút không tin vào mắt mình.

''Sư tôn, người...người đang chảy máu...''

''Thẩm Thanh Thu'' ôm lấy hai cánh tay y, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo, ''Lạc Băng Hà, vi sư...không đi cùng ngươi được nữa.''

''Sư tôn? Sư tôn? Con...Người muốn đi đâu?''

Lạc Băng Hà sợ hãi nhìn da dẻ ''Thẩm Thanh Thu'' dần trở nên trắng bệch như tờ giấy, máu rỉ ra từ khóe miệng hắn ngày càng nhiều, thấm ướt một mảng trung y, như đóa mai đỏ nở trong tuyết, mực màu son vẩy trên giấy Tuyên Thành. Y luống cuống lau máu trên mặt sư tôn, nhưng càng lau lại càng bẩn, nhất thời chẳng biết phải làm sao. Lạc Băng Hà điên cuồng truyền nội lực của mình sang hắn, thì thầm: ''Sư tôn, người đừng đi, không sao đâu, không sao đâu...''

''Thẩm Thanh Thu'' ngã thẳng lên người Lạc Băng Hà, da thịt lạnh lẽo như người đã chết; Lạc Băng Hà muốn ủ ấm y, muốn xoa cho y bớt lạnh, nhưng tay y lại run lẩy bẩy.

''Băng Hà...''

''Sư...sư tôn?'', Lạc Băng Hà nhìn ''Thẩm Thanh Thu'' nhẹ điểm lên trán y, lại ngắt quãng khó khăn hỏi, ''ngươi, rốt cuộc có tin vi sư hay không?''

Tin hay không?

''Con tin! Con tin!'', nước mắt y trào ra lem luốc, y giống như con cún mất nhà, nghẹn ngào, ''Con tin...sư tôn, người không được đi...''

Ánh mắt ''Thẩm Thanh Thu'' đột nhiên trở nên lạnh hơn bao giờ hết, cơ hồ còn chứa đến ba phần khinh bỉ, hắn nhẹ giọng đáp: ''Ngươi nói dối.''

Ba chữ này, như chiếc dùi đâm thẳng vào lồng ngực y, đau nhói.

''Sư tôn, con không...'', y chưa kịp thanh mình, ''Thẩm Thanh Thu'' đã giằng khỏi lồng ngực y, loạng choạng đứng dậy lui về sau. Lạc Băng Hà tiến một bước, hắn lùi ba bước, bước chân ngày một dài.

''Sư tôn, đừng lùi nữa, đừng lùi nữa!'', Lạc Băng Hà gào lên, y dùng hết sức lực chạy về phía sư tôn, vứt hết mặt mũi bẩn thỉu ra sau đầu, muốn tóm lấy bàn tay đang buông lơi kia của hắn. ''Thẩm Thanh Thu'' lắc đầu, mày nhíu càng sâu, liên tục lẩm bẩm: ''Ngươi nói dối...ngươi nói dối...''

''Ngươi nói...''

''Sư tôn!!!''

Đồng tử Lạc Băng Hà thu hẹp chỉ còn như đầu mũi kim, trơ mắt nhìn sư tôn y ngã xuống vực thẳm hun hút, con diều vấy máu bị bóng đêm nuốt trọn chẳng còn gì.

Tựa như năm đó, người vì ta ngã cao lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top