Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyết liệt (3)

Lạc Băng Hà lăng không tung một chưởng về phía Trúc Chi Lang, lực đạo mạnh mẽ, thế như chẻ tre lập tức xé gió lao đi.

Trúc Chi Lang hơi nhướng mày, chật vật né tránh, song vẻ mặt ung dung mặc trời sập đất nứt kia vẫn không mảy may hề hấn, vô cùng lễ độ chắp tay cười: ''Quân thượng bế quan lâu ngày, công lực tăng tiến thâm hậu, thuộc hạ mười phần bội phục. Chỉ là tại sao không ngồi xuống cùng nhau đối ẩm, hà tất phải động thủ như vậy?''

Nếu đổi lại là ngày thường, Lạc Băng Hà hẳn vẫn còn tâm trạng châm chọc vài câu, song tình thế đã là lửa sém lông mày, y hoàn toàn không muốn cùng kẻ này dây dưa quá lâu, sầm mặt nói: ''Không biết tôn ti lớn bé, ngay dưới mí mắt ta cũng muốn làm càn, ngươi chán sống rồi.''

Ma khí sượt qua sườn mặt Trúc Chi Lang, để lại một vết cắt nhỏ trên da thịt trắng nõn, gã cười không đáp.

Cuồng phong trên cao gào thét, mưa xối một thân y phục ướt đến dầm dề, Lạc Băng Hà đè lên chuôi kiếm lạnh băng, lặng lẽ cau mày.

Vẻ mặt này, tác phong hành động này của gã...đều không giống bình thường.

Có dạo Mạc Bắc Quân cùng Trúc Chi Lang chấp chưởng nhiệm vụ ở Tây Vực Ma giới, gã bị người ám toán trọng thương, Mạc Bắc Quân phải ngàn dặm bôn ba, khổ lên khổ xuống mới miễn cưỡng nhặt về cái mạng cho gã. Theo lời Mạc Bắc Quân kể chính là, nguyên thần gã suy yếu đến cực điểm, ấn xà tộc mơ hồ muốn mở rộng, xé rách da thịt, tâm ma không cách nào áp chế nổi, liền thuận thế chiếm lấy thân xác Trúc Chi Lang.

Kẻ này sắc bén ngoan độc, thâm sâu khó dò, miệng lưỡi trơn tru quỷ dị, câu nào câu đấy đều giấu dao sắc, e là khó lấy cứng chọi cứng được dài lâu.

Mí mắt Lạc Băng Hà hơi động, trong một khắc, thân hình y nhoáng lên, tung mình giữa không trung, tung liền mấy chục chiêu, ma khí cuồn cuộn tuôn ra từ hai lòng bàn tay bao trùm lấy đối phương. Ánh mắt y đỏ đến cơ hồ nhỏ ra máu, dùng một tư thế khó mà tưởng tượng, càng là không thể nhìn rõ lướt qua người Trúc Chi Lang, phóng về phía Thẩm Thanh Thu, ống tay áo phất qua, mấy trăm con Hắc Nguyệt Mãng Tê đồng loạt ầm ầm lao tới.

Mà Trúc Chi Lang tựa hồ đoán trước được hành động này của y, một cỗ ma khí theo gió xông ra, đan xen cùng cuồng phong vũ bão, trực tiếp đâm thủng mấy chưởng kia của Lạc Băng Hà, hóa thành kiếm khí mạnh mẽ vô song, không gì cản nổi găm vào trận pháp phía sau!

Trúc Chi Lang kín đáo mà hơi mỉm cười, lắc mình bay đi.

Lạc Băng Hà tựa hồ cảm thấy có gì đó không đúng, cấp tốc dừng lại.

Theo cú đâm kia của Trúc Chi Lang, một trận pháp vốn chưa hề tồn tại dần dần thành hình, lộ ra dưới màn mưa, xé rách thời không mà ra. Lưu quang chuyển động, ánh đỏ ngập trời như muốn đem hết thảy nuốt chửng đỡ lấy chân Trúc Chi Lang, nâng gã lên cao.

Gần như ngay lập tức, mấy trăm sợi hồng tuyến theo quang mang lũ lượt hiện ra, chúng nó trói buộc thân xác của người trên Toái hồn trận, điều khiển họ đồng loạt đánh về phía Lạc Băng Hà!

Trong phút chốc, hai cỗ linh ma chạm nhau, khí thế như sấm nổ, đất đá trong phạm vi trăm dặm quanh đó liền không thoát khỏi kiếp nạn bị xới đến thảm thương. Lạc Băng Hà giết đến đỏ cả mắt, trường kiếm trong tay vung liên hồi, huyết tinh ấm nóng bắn lên mặt y lại chỉ thấy lạnh lẽo đến muốn lấy mạng người. Trường bào xanh đen nặng nề nhuốm máu loang lổ, huyến khí quanh quẩn nơi đầu mũi Lạc Băng Hà, giống như một sợi dây leo chậm rãi mò vào trong cốt tủy của y, vừa ăn mòn lại vừa khiến y hưng phấn không thôi.

Hết lớp này đến lớp khác, y càng giết, số lượng lại càng tăng thêm, tưởng như không bao giờ hết. Lạc Băng Hà kiềm nén hơi thở đến lợi hại, vuốt phần mái đẫm nước ra sau đầu, liếc mắt nhìn Trúc Chi Lang đứng sau trận pháp, bàn tay linh hoạt di chuyển, hồng tuyến cũng tương tự động theo, máu chảy thành sông, quỷ khốc thần sầu, khiến người sợ hãi.

Tại sao lại nhiều người như vậy?

Gã chuẩn bị từ bao giờ?

Lạc Băng Hà chửi nhỏ một tiếng, tung ra uy áp của Ma Tôn, mấy trăm kẻ đồng loạt khụy xuống, lại có thêm một tốp gấp đôi ban nãy nhảy lên, bất chấp tất cả lao vào y!

Cứ như thế này, e không phải là kế hay.

Cười lạnh một tiếng, Lạc Băng Hà quệt vết máu dính trên mặt, vẻ anh tuấn dưới màn mưa cũng không bị gột bớt mảy may: ''Không nghĩ tới đường đường là đại tướng quân lại nhu nhược yếu đuối như thế, để người khác gánh thay mạng mình như thế. Trúc Chi Lang ơi Trúc Chi Lang, thật khiến ta phải nhìn ngươi bằng con mắt khác. Thiên Lang Quân dạy ngươi như thế sao?''

Gương mặt Trúc Chi Lang đột nhiên tái đi.

Nước mưa lạnh buốt rơi vào trong mắt khiến Trúc Chi Lang có chút khó chịu, gã nheo mắt, cười hiền lành, biến sắc nho nhỏ lúc trước đã bay đi đâu mất, tựa như chưa hề tồn tại: ''Đa tạ Quân thượng thăm hỏi, ta đây thật sự vô đức vô năng, hổ thẹn Ma quân đời trước, thật khiến Thẩm phong chủ cùng Quân thượng phải chê cười rồi. Có điều, người như Quân thượng cũng nói được câu đó ư? Ngươi thật sự không thấy hổ thẹn à?''

Lạc Băng Hà siết chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh, ấn kí đỏ rực như muốn thiêu đốt cả gương mặt của y, đồng tử ánh lên huyết quang đáng sợ không gì sánh được.

Cái tên này, thế mà dám ở trước mặt sỉ nhục y!

Gã nói như vậy, có khác nào mắng y đường đường Ma tôn một tay che trời lại phải chật vật trước một tên ''vô đức vô năng'', đến người thương cũng không cứu được?

Sư tôn của y còn ở bên kia.

Sư tôn của y...đang chờ y tới cứu.

Lạc Băng Hà tức giận rồi.

Một trận phong mang nổi lên, mây vần gió vũ lập tức ngừng lại, mặt đất lập tức tách ra thành hàng nghìn khe hở, gai nhọn xuyên qua thân thể, lập tức đem hàng ngàn mạng người trực tiếp ném xuống hoàng tuyền, một mảnh huyết vũ tinh phong.

Hơn mấy trăm con Hắc Nguyệt Mãng Tê đồng loạt kêu vang, thanh âm cuồng nộ rúng động, khí thế dời núi lấp bể, tu sĩ bình thường căn bản không chịu được, Trúc Chi Lang cũng không nhịn được phun ra một búng máu. Cánh vẩy cứng tựa sắt thép nhất tề dựng lên, như mưa tên hướng về phía Trúc Chi Lang bổ đến.

Mà Thẩm Thanh Thu thân treo lơ lửng trên trận pháp bên kia lại lặng lẽ cau mày.

Tuy Lạc Băng Hà trông có vẻ như đang chiếm thế thượng phong, nhưng hắn nhìn ra được, Lạc Băng Hà tuyệt đối không ổn.Từ khi bước chân tới đây, Thẩm Thanh Thu đã thầm tính toán trước, có lẽ y sẽ không mất thời gian giải trận mà trực tiếp thô bạo phi qua Thi Vũ như năm nào, lao đi cứu người.

Nhưng nhìn thấy người kia, y phục tả tơi rách nát, lại ẩn ẩn có mấy chỗ da thịt lộ ra bắt đầu hoại tử, hắn vẫn là không chịu nổi mà đau đớn.

Linh lực cùng Ma khí vô cùng hỗn loạn, máu rỉ ra từ khóe môi y ngày càng đậm nét, ấn kí đã xâm chiếm non nửa bên gương mặt y, Lạc Băng Hà đang có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma!

Trúc Chi Lang đang tận lực kéo dài thời gian làm y suy yếu, khiến Lạc Băng Hà tàn sát đến không kiểm soát được bản tâm, sau đó tìm ra sơ hở, một kích đánh bại y.

Nhưng Thẩm Thanh Thu nếu có thể nhìn ra việc này, Lạc Băng Hà làm sao lại không thể?

Y dường như đã mất kiên nhẫn đến cực hạn, mượn lực nhảy lên trên, một lần nữa phi thẳng về phía Thẩm Thanh Thu. Ma khí từ cơ thể Lạc Băng Hà như có linh tính, từ một thể lập tức chia làm nhiều ngả, tựa như dây leo phóng đến trận pháp của Trúc Chi Lang.

Bỗng nhiên, một đạo kiếm khí trắng như tuyết đột ngột xông tới, cản đi một kích tấn công này của Lạc Băng Hà. Dồn dập ba chưởng liên tiếp đánh ra, quang mang chói mắt, trái phải xông ra ngăn bước chân của Lạc Băng Hà lại.

Một thân ảnh cao lớn lập tức đứng chắn trước mặt Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu ở bên kia không thể tin nổi, kích động gọi: ''...Liễu...Thanh Ca?''

Bạch y như gió, tuấn mỹ vô song, linh lực mạnh mẽ nhường ấy, không phải Liễu đại thần Liễu Thanh Ca thì là ai?

Nội tâm Thẩm Thanh Thu âm thầm khóc một dòng sông, thầm kêu may quá may quá, Liễu đại thần cuối cùng cũng tới rồi! Nhưng sao sư đệ của hắn lại đả thương Lạc Băng Hà vậy...

Liễu Thanh Ca dường như nghe thấy tiếng gọi này của hắn, cứng nhắc định quay đầu lại, song rất nhanh đã không làm thế được nữa. Gã để lại cho Thẩm Thanh Thu bóng lưng đầy lạnh lẽo, Thừa Loan rời vỏ, kiếm khí chặt chẽ vây Lạc Băng Hà ở bên trong, tầng tầng lớp lớp tựa như xiềng xích, theo tiếng niệm chú quyết của Liễu Thanh Ca càng lúc càng nhiều, không nói hai lời đâm về phía y.

Mà Trúc Chi Lang bên kia cũng từ từ lui xuống, bắt đầu luyện chú trận pháp.

Đồng tử Thẩm Thanh Thu lập tức co rút lại, hắn dùng chỗ linh lực ít ỏi còn sót lại vội vàng vận Nhãn Tâm quyết nhìn thử, rốt cuộc cũng nhìn ra hồng tuyến giăng đầy, trói buộc mạch môn Liễu Thanh Ca với chủ trận.

Liễu Thanh Ca trúng khôi lỗi thuật!

Mưu toán từ sớm, chờ thời cơ Liễu Thanh Ca xuất sơn môn chuẩn xác ám toán động thủ, ra tay đủ ngoan tuyệt, lại ước tính đúng thời gian khôi lỗi nhập thân mà triệu đến, mọi thứ đều đã được sắp xếp trong im lặng từ rất lâu, chỉ chực chờ tầng tầng lớp lớp bị bóc trần, công phu lại tỉ mỉ nhường ấy...

Kẻ này, quá đáng sợ rồi.

Hiện giờ Liễu Thanh Ca chẳng khác nào một con rối tùy thời cho Trúc Chi Lang chỉ đâu đánh đó, nhưng hơn ở chỗ lại là một con rối hết sức mạnh mẽ, tu vi cao cường, kinh nghiệm thiện chiến với nam chủ tuyệt đối không ai bì kịp. Vốn nếu như Lạc Băng Hà sức lực đầy đủ cùng gã đánh một trận, thậm trí là trăm trận, cũng có thể dễ như ăn cháo đánh Liễu Thanh Ca đến cha mẹ nhận không ra; nhưng hiện giờ y tẩu hỏa nhập ma như vậy, suy yếu vô cùng, đám khôi lỗi trước đó lại quá hao tổn khí sức của y, khả năng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đem kẻ này tạm thời đánh lui mà thôi.

Thẩm Thanh Thu gào lên: ''Băng Hà, tuyệt đối đừng dây dưa với gã quá lâu! Gã trúng khôi lỗi thuật, không phân biệt được thật giả, ngươi đánh cùng gã chỉ càng làm hao tổn nguyên thần của ngươi, Băng Hà, ngươi không có nhiều thời gian như vậy!''

Lạc Băng Hà khẽ ngẩng đầu, trông thấy rõ ràng diện mạo của người tới, có chút ngạc nhiên, song ngay lập tức đổi thành vẻ mặt rét lạnh, lầm bẩm: ''Phiền.''

Gần như ngay lập tức, hai người dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao về phía đối phương, song chưởng đối nhau, không trung vang lên một tiếng nổ dị thường to lớn.

Nhất thời, trời đất biến sắc, khói bụi mịt mù.

Hai người từ trong lớp bụi dày đặc tự nhiên thành hai mũi tên bay ngược trở ra, cát đá như mưa bắn ra tứ phía, đụng vào thân thể đau xót vô cùng. Lạc Băng Hà dù sao cũng không thể để bản thân ngã quá khó coi, y ghìm chân trụ vứng trên nền đất, còn Liễu Thanh Ca thì trực tiếp lao thẳng vào vách núi thành một cái hố hình người luôn.

Chốc lát sau, gã lồm cồm bò dậy, bạch y nhuốm máu đầy bẩn thỉu cũng không mảy may khiến gã để tâm, lắc lư đứng lên hệt như tẩu thi, lại một lần nữa triệu kiếm khí ra ngoài, từ một thành ba, từ ba thành bảy, làm người hoa mắt không phân thật giả, toàn bộ nghe lệnh chủ nhân, tùy thời ứng chiến!

Mà Lạc Băng Hà lần này đã triệt để mất kiểm soát.

Đôi con ngươi của y đỏ đậm đến kinh người, ấn kí đem toàn bộ hai bên gương mặt của y vây lấy bên trong, cảnh tượng vừa mỹ lệ khôn cùng, lại vừa khiến người ta sợ hãi không thôi. Lạc Băng Hà nghiêng đầu nhìn Liễu Thanh Ca, ánh mắt nhuốm đôi màu như là ngơ ngác, lại như là thù hận giằng co, gằn từng chữ từng chữ nghiến răng nghiến lợi: ''Không phải vẫn luôn muốn giết ta sao?''

Thẩm Thanh Thu giật mình thầm kêu không ổn, lập tức gọi to: ''Băng Hà! Băng Hà! Lạc Băng Hà, ngươi tỉnh lại cho ta!''

Ánh lửa diễm lệ bao bọc lấy toàn bộ thân thể y, thần trí Lạc Băng Hà dường như theo ngọn lửa kia bị thiêu rụi hết cả, giống như xuyên thấu qua Liễu Thanh Ca mà nhìn thấy bóng hình của một ai đó, thanh âm của sư tôn y vọng lại bên tai, rất khẽ, rất nhẹ, rất xa xôi, sau đó từ từ biến mất.

Nơi khóe môi Lạc Băng Hà có một sợi đỏ thẫm chảy xuống, nụ cười trên gương mặt dần trở nên vặn vẹo, sấm rền chớp giật lao đi: ''Nếu như muốn giết ta, vậy trực tiếp lại đây giết đi!''

Nhưng đúng lúc ấy, Lạc Băng Hà cảm thấy bên gò má của y có một làn gió mỏng tản mát lướt qua, rất nhanh vụt tan, nhưng cũng thực nhu hòa dễ chịu, chẳng biết do cố ý hay vô tình mà đem những vết cắt thấm sắc đỏ cùng hoa văn trên gương mặt y làm cho dịu bớt; đem đau đớn của y biến thành ngơ ngẩn dịu dàng.

Đến khi quay đầu lại, thân ảnh Liễu Thanh Ca đã chuẩn xác ghim trên tường, mấy chục đạo kiếm khí Tu Nhã sáng như tuyết chặt chẽ bao vây gã, không chừa một kẽ hở nào, chật vật vô cùng. Lạc Băng Hà sửng sốt một trận, cuống quýt quay đầu, thân ảnh Thẩm Thanh Thu cạn kiệt khí lực gục xuống, ngoại bào vấy máu tươi lập tức đập vào mắt y, đau nhói.

Lạc Băng Hà bị cảnh tượng ấy chấn đến tỉnh lại, tầm mắt nhòe mờ dần tìm được tiêu cự, hoảng hốt chạy tới bên người Thẩm Thanh Thu, nước mắt lập tức trào mi, lã chã rơi xuống: ''Sư tôn, sư tôn? Người không sao chứ? Vì sao lại cứu con?''

Thanh sam của Thẩm Thanh Thu vốn đã rách đến thảm thương không nỡ nhìn thẳng, nay lại nhuốm thêm một tầng hoa huyết gai mắt, cả người trông có vẻ gầy gò yếu ớt đến lạ, lọt thỏm trong vòng tay ấm áp to lớn của Lạc Băng Hà.

Thẩm Thanh Thu nội tâm lúc này đang sôi trào không thôi, bản thân hắn cũng không ngờ Liễu Thanh Ca sẽ bị mình đánh trúng đến hoàn hảo như thế. Toái hồn trận đang ăn mòn linh lực của hắn, Thẩm Thanh Thu chỉ là bí quá làm liều, dồn hết tất thảy linh lực còn lại trong cơ thể, triệu ra kiếm khí tạm thời giải vây cho Lạc Băng Hà. Liễu Thanh Ca khi ấy cũng đã chiến đến khí lực tiêu hao hầu như chẳng còn gì, Thẩm Thanh Thu nói trắng ra chính là đang nhân cơ hội đục nước béo cò đánh lén mà thôi, nhưng hiệu quả như vậy, cũng thật là phải kể đến vận may không tồi, thật ngại quá thật ngại quá, Thẩm Thanh Thu âm thầm gạt nước mắt trong lòng.

Kể từ ngày Thẩm Thanh Thu vì y ngã lầu cao, Lạc Băng Hà dường như rất sợ trông thấy máu của hắn, sắc mặt lập tức trắng bệch, vòng tay ôm lấy Thẩm Thanh Thu liền chặt thêm một chút, tay run đến lợi hại truyền linh lực cho hắn. Thẩm Thanh Thu lập tức chặn y lại, bàn tay vô lực đưa lên xoa xoa gò má y, hoa văn ấn kí theo cái vuốt nhẹ nhàng của Thẩm Thanh Thu từ từ tiêu tán, hắn ngắt quãng nói: ''Đừng ôm. Khó thở.''

Lạc Băng Hà nghe thế, cuống quýt buông hắn ra, song bàn tay vẫn rất cứng đầu nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.

...Y rất sợ, sợ người trong lòng lại một lần nữa không còn nhiệt khí, lại một lần nữa trở về cát bụi.

Nước mắt y rơi nhiều đến lợi hại, khóc không thành tiếng tựa như cún con đáng thương vô cùng, nỉ non trách móc: ''Sư tôn, người vì sao lại phải cứu con? Người...lại vì con bị thương thành như vậy, con...một trăm Liễu Thanh Ca con cũng đánh được, người cần gì phải...''

Chưa dứt câu, Thẩm Thanh Thu đột nhiên gõ nhẹ lên mu bàn tay y, nhỏ giọng mắng: ''Ăn nói với sư thúc ngươi kiểu gì thế hả?''

Đoạn hắn xoa đầu Lạc Băng Hà, khóe mắt cong cong, cười đến thoải mái: ''Nhưng mà không có việc gì, vi sư đã tự phát thệ với mình, nếu như có ai dám đụng đến người của ta, dù chỉ là một sợi tóc, cũng phải đánh đến cùng.''

Lạc Băng Hà ngẩn ngơ, mất nửa ngày mới phản ứng lại, nhào đến hôn lấy hôn để Thẩm Thanh Thu, luôn miệng nỉ non đến mức mặt Thẩm Thanh Thu phát nóng hết cả: ''Sư tôn, con thật sự rất rất nhớ người...''

Thẩm Thanh Thu bật cười, yếu ớt đáp lại: ''Đừng nháo, vi sư cũng nhớ ngươi...''

Chỉ là, một cái ôm chẳng đủ để cả hai trút hết nhớ nhung bằng ấy thời gian vào mà thôi.

Đoạn hai mắt hắn bất ngờ sáng lên, hướng phía sau lưng Lạc Băng Hà gọi to: ''Ở bên này! Ta ở bên này!''

Lạc Băng Hà hơi giận dỗi, quay đầu nhìn. Chỉ thấy bóng kiếm trắng như tuyết dày đặc dệt trên nền trời, ngự kiếm đi đầu là tám vị phong chủ, phía sau là hàng trăm đệ tử Thương Khung Sơn nối đuôi, cảnh tượng vừa choáng ngợp vừa oai hùng lẫm liệt, tựa như nắng rọi trời quang. Tề Thanh Thê của Tiên Xu Phong hạ xuống đầu tiên, chân vừa chạm đất đã bừng bừng khí thế, hùng hùng hổ hổ định đem Thẩm Thanh Thu đánh đến cha mẹ nhận không ra luôn: ''Thẩm Thanh Thu, ngươi giỏi lắm! Dám đi lâu như vậy, Thương Khung Sơn mẹ nó xới muốn tung mả tổ tông ngươi lên rồi!''

Miệng buông lời độc đến không nỡ nhìn thẳng, mà hai hốc mắt cũng đã đỏ lên.

''Trận pháp này lại là thế nào? Mộc sư đệ đâu? Đệ ấy không...'', Nhạc Thanh Nguyên lo lắng hỏi, lại trông thấy vẻ mặt Thẩm Thanh Thu, khóe mắt bỗng liếc đến một góc trận pháp, lòng bỗng chùng xuống.

Toàn bộ người đi cùng sắc mặt đều trầm trọng.

Mộc Thanh Phương bị ghim trên tường, rách đến độ không thể rách hơn, thoạt nhìn cứ như bụi, gió thổi là bay đi mất. Máu trên y phục y đã khô cứng đen đặc lại, hơi thở yếu ớt cực độ.

Thẩm Thanh Thu bảo: ''Đừng động vào đệ ấy. Trận pháp phản phệ.''

Nhạc Thanh Nguyên vội vàng lấy từ ngực áo ra một đống thuốc bột và đan dược cầm máu nhét cho Mộc Thanh Phương, hỏi qua sự tình. Chỉ là Thẩm Thanh Thu cũng bị thương, tuy không nặng lắm, nhưng Lạc Băng Hà không cho y nói quá mấy lời, chỉ sợ y nói nhiều lại đứt hơi, hại sức khỏe. Gương mặt Nhạc Thanh Nguyên thoáng ngỡ ngàng, đến khi nghe thấy Toái hồn trận thì triệt để sửng sốt: ''Gã muốn khởi động cấm trận?''

''Đúng vậy. Hồi sinh Thiên Lang Quân.''

''Chưa có ai dựng trận pháp ấy mà sống quá mấy năm'', Tề Thanh Thê vung một kiếm quật ngã mấy trăm người, ''Xác suất thành công cũng rất khó. Đổi lại một thân phàm xác thịt cho Thiên Lang Quân thì dùng Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi là đủ, sao phải dùng đến cấm thuật?''

''Mấy năm trước, Thiên Lang Quân thần hồn tan nát'', Lạc Băng Hà thờ ơ bảo, ''Là tự tay đập vỡ. Lí do ta không biết, chẳng qua có huyết mạch tương thông sẽ tự động cảm nhận được. Ai mà biết thằng ngu này lại muốn dựng cấm trận.''

Ai nấy đều nín lặng, trong lòng chợt sinh ra một xúc cảm kì quái không thể phát biểu thành lời.

''Phá trận như thế nào?'', Thẩm Thanh Thu lập tức hỏi thẳng vào trọng điểm.

Lạc Băng Hà tuy rất bá, thật sự rất bá, nhưng y sống không lâu bằng tiền bối ở đây, có thể không biết một số bí tịch cổ là chuyện thường. Y im lặng hồi lâu, Thẩm Thanh Thu cũng đồng lòng hiểu ý, lại hỏi Nhạc Thanh Nguyên: ''Sư huynh?''

''Biện pháp hóa giải, thú thật là có'', Nhạc Thanh Nguyên chần chừ, ''nhưng thành công chỉ một phần vạn, lại rất khó khăn.''

''Ngươi nói đi''

''Toái hồn trận nuốt hồn người, hấp thu linh lực, nên cần có nguồn linh lực khổng lồ khác chặt đứt để cứu người. Nhưng chỉ có thể tạm thời, muốn thật sự phá trận cần phải giải mắt trận'', Nhạc Thanh Nguyên nói, ''mà mắt trận, theo ta thấy, hơn phân nửa chính là hồn phách của Trúc Chi Lang. Cái xác kia của Thiên Lang Quân là bù nhìn thôi, gã sẽ không bao giờ để Quân thượng rơi vào nguy hiểm.''

Lạc Băng Hà nhíu mày: ''Diệt hồn? Chỉ thế? Gã bị tâm ma khống chề, tâm thần phân liệt, hồn phách yếu ớt, chỉ bằng một người cũng có thể phá.'' Hẳn là không có vấn đề gì đi.

''Nhưng chiến lực của gã không thể coi thường'', Thẩm Thanh Thu nói, ''đã là mắt trận, tất không thể chủ quan. Sư huynh các ngươi có thể ở ngoài cung linh lực, ta và Lạc Băng Hà phá hồn hắn.''

''Như thế có được khô...'', Tề Thanh Thê chưa dứt lời, Lạc Băng Hà lập tức nhảy vào, ''Sư tôn, người bị thương, tuyệt đối không thể.''

''Thằng bé ngốc'', Thẩm Thanh Thu xoa đầu y, ''ta chỉ là không có linh lực, không phải tàn phế. Ta sẽ không kéo chân sau của ngươi. Vả lại tâm ma ngươi cũng bất ổn, ta không yên lòng. Chẳng lẽ ngươi không muốn ta đi cùng hay sao? Hử?''

''Con không...'', Lạc Băng Hà cuống cuồng định giải thích, song cái gì cũng không nói được, lầm bầm, ''Để con bảo vệ người thật tốt.''

Y hơi cúi đầu, Thẩm Thanh Thu cũng không nhìn ra tròng mắt đã sớm phiếm đỏ của y.

Y muốn bảo hộ sư tôn.

Y không muốn sư tôn hết lần này đến lần khác lại đứng chắn trước mặt y, lại để sư tôn phải lo lắng.

''Được rồi, có ngươi ở đây, ta làm sao có thể có mệnh hệ gì.'', Thẩm Thanh Thu cười hiền, nắm tay Lạc Băng Hà, làm như không thấy tốp người đang đứng che mắt đằng xa, ''chờ chúng ta trở về, lại làm điểm tâm cho ta, được không?''

''Dạ.''

''Cứ như vậy đi. Còn về phần Liễu Thanh Ca, hắn trúng khôi lỗi thuật, sư huynh nhớ để tâm đến hắn. Đừng đánh chết hắn, đập vừa phải thôi là được.''

Dứt lời, Thẩm Thanh Thu làm hiệu, Nhạc Thanh Nguyên tức tốc bố trí đệ tử cẩn thận, vừa đánh vừa chuẩn bị cung linh lực. Thẩm Thanh Thu được hạ xuống khỏi trận, ổn định thân mình, cùng Lạc Băng Hà xông lên.

Thân thủ hai người nhẹ tựa phi yến, lại thêm trợ giúp từ người Thương Khung Sơn, thoáng chốc đã tiếp cận được Trúc Chi Lang. Gã dường như cũng nhận ra, mí mắt hơi mở, chậm rãi đứng dậy: ''Hai người đã tâm tình xong rồi à?''

''Miệng ngươi cứng thật đấy'', Lạc Băng Hà cười lạnh, ''để xem mạng ngươi có cứng được như vậy không.''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top