Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mở đầu : Ba điều bên bàn trà

Khi Thẩm Thanh Thu nhìn thấy Thượng Thanh Hoa, y tưởng mình đã nhìn nhầm.

Cho đến tận hôm nay, nhìn thấy người kia đã cả tháng, cảm giác của Thẩm Thanh Thu vẫn cực kỳ khó tả. Đại loại không khác gì xúc động muốn phun ra một ngụm lăng tiêu cao tám thước, lại phải cay đắng mà nuốt vào.

Đâm Máy Bay Đại Thần! Đừng nhìn sang đây, ta không tiếp đâu! Ngàn vạn lần đừng nhìn sang, xin cảm ơn!

Nhưng rồi, khi Thanh Tĩnh phong phong chủ mở quạt che miệng, thanh lãnh nghiêng mắt nhìn qua, đã thấy một đồng tử đen tròn chằm chằm hướng thẳng vào mình.

Chính xác, chỉ một bên mắt.

Lòng Thẩm Thanh Thu kêu khổ thấu trời, ngoài mặt một chút cũng không biểu lộ - dù sao cũng đã làm màu nhiều năm như vậy, một chút kiềm chế này, không đáng là gì. Chỉ là...

Con mẹ nó thực đáng sợ!

Không chỉ mình y thấy ngột ngạt, phiến điện Khung Đỉnh Điện, phòng nghị sự mỗi lần họp mặt đều huyên náo ồn ào, lời qua tiếng lại, nhưng có mặt người kia rồi, liền chìm trong yên tĩnh nghẹt thở. Cảm giác nặng nề đè ép lững lờ trong không khí. Chỉ có một người vẫn thản nhiên như cũ.

Nguyên thủ phạm, An Định phong phong chủ, Thượng Thanh Hoa.

Mà tên Thượng Thanh Hoa kia, bắt gặp ánh mắt Thẩm Thanh Thu, không mặn không nhạt cười một cái, lại quay đi.

Đù má thực sự quỷ dị quá mực...

Hết cách, không phá tan cái tình hình gượng gạo này thì không xong. Thẩm Thanh Thu phe phẩy chiết phiến, ho nhẹ, mở lời :

- Thượng sư đệ, thương thế của đệ... Thế nào rồi?

- Đang hồi phục rất tốt, đa tạ Thẩm phong chủ đã quan tâm.

Rất nhẹ nhàng lại rất ngắn gọn...

Nhưng so với một tháng trước gặp mặt, ta có thấy ngươi khá hơn tí nào đâu!?

Băng qua băng lại băng thành cái xác ướp rồi. Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Một năm qua ngươi đi đâu? Là ai đánh ngươi ra nông nỗi này?

Đây chính là tình huống "Bạn đồng hương lâu ngày không gặp, mới đụng mặt liền phát hiện người kia có liên quan tới băng nhóm xã hội đen mờ ám ẩu đả". Cực kỳ nguy hiểm!

Bằng không, sao có thể bị thương đến thế kia!?

Mà Thượng Thanh Hoa lúc ấy, là đã gần hai năm mới quay lại Thương Khung Sơn...

Với người tu tiên mà nói, mười năm cũng không tính là dài, một năm chỉ như cái chớp mắt. Trước đây Thẩm Thanh Thu du ngoạn giang hồ, đi đến dăm bữa nửa năm không ló mặt về, cũng không phải chuyện hiếm. Vậy nên, Thượng Thanh Hoa trở về lần này, cũng không tính là đại sự gì…

Ờ thì là... Khi đó, Thẩm Thanh Thu nghĩ thế...

Bởi sau ấy, khi Thượng Thanh Hoa bước chân vào Khung Đỉnh Điện sau gần hai năm vắng bóng, toàn hội đồng phong chủ, đột nhiên tĩnh lặng.

Người kia tiến vào phiến điện, lam y rộng thùng thình, ống tay áo cũng đung đưa nhè nhẹ. Tóc dài trước đây, giờ chỉ còn thả xõa đến ngang vai. Thượng Thanh Hoa từ xưa vóc dáng đã nhỏ nhắn, hiện tại cũng không khác biệt gì. Chỉ là tất cả, cử chỉ, phong thái, dáng đi, đều thay đổi hoàn toàn.

Nhưng ấy là chuyện sau đó, Thẩm Thanh Thu mới để ý.

Còn trước mắt, y chỉ thấy, một Thượng Thanh Hoa thương tích đầy mình. Khuôn mặt hắn phải băng đến gần nửa, che kín cả mắt trái. Những vết sứt sẹo rải rác trên khuôn mặt nhỏ trắng. Lam y bọc lấy thân thể, nhưng đôi bàn tay lộ ra ngoài, cũng là một màu trắng của băng vải.

Kỳ thực rất giống xác ướp cổ đại!

Nhưng đấy chưa phải điều lạ lùng duy nhất...

Vừa trở về liền dâng thư phong tỏa toàn An Định phong, nội bất xuất ngoại bất nhập. Giấy nợ gửi đến từng phong, còn tự động cắt kinh phí lẫn vật tư để bù trừ. Môn nhân hậu cần mỗi ngày thả ra làm việc vỏn vẹn bốn canh giờ, thời gian còn lại đều rút về phong, đóng cửa bày kết giới.

Bướng bỉnh dứt khoát như vậy, đâu phải phong cách An Định phong?

Các người đây là đang chứng minh sự quan trọng của hậu cần sao? Chứng minh thành công rồi, cảm phiền trở lại bình thường đi, sóng ngầm đã sắp thành sóng thần, Thương Khung Sơn xôn xao muốn vỡ tung rồi!

Thanh Tĩnh phong phong chủ, kỳ thực, đã nghĩ tới trường hợp Thượng Thanh Hoa bị đoạt xá.

Tuy nói Đâm Máy Bay Đại Thần cũng là đoạt xá hàng nguyên bản mà ra đời Thượng Thanh Hoa K̶̶h̶̶ô̶̶n̶̶g̶ t̶̶i̶̶ế̶̶t̶ ̶t̶̶h̶̶á̶̶o̶ ̶k̶̶h̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶n̶̶g̶̶h̶̶ĩ̶̶a̶ ̶k̶̶h̶̶í̶ ̶ hậu cần cao cấp. Nhưng Thẩm Thanh Thu không thể không tính đến tình huống thân thể hắn bị kẻ khác cướp mất. Dẫu sao, An Định phong phong chủ căn cốt không tốt, tu vi chẳng hề nổi trội, khả năng (lại) bị chiếm mất thân xác, còn cao hơn những phong chủ khác.

Nhưng người kia lần nữa chứng minh, suy nghĩ của Thẩm Thanh Thu cơ bản là sai rồi.

Giờ đây, y cuối cùng cũng thấm thía, cái gọi là "Con người ai cũng có mấy mặt"

Tất cả, đều từ cái ngày Thẩm phong chủ mời người kia tới trúc xá.

Khi đó, thật vất vả mới dỗ được Lạc Băng Hà ở lại Ma giới. Thẩm Thanh Thu trong lòng than thầm, tự nhủ nhất định phải hỏi cho rõ tình trạng kỳ lạ của tên bạn đồng hương kia.

Kết quả, một chút cũng không moi thêm được.

À không, không phải không lấy được chút gì, nhưng những mẩu thông tin cực kỳ rời rạc, đều là những thứ kẻ kia tự mình tiết lộ.

Bởi hai người bên bàn trà trúc xá, mặt đối mặt, câu đầu tiên Thẩm Thanh Thu thốt lên, thế mà lại là :

- Ngươi như vậy, Mạc Bắc quân lại không đánh chết ngươi?

Đúng, chính là lưng thẳng, mắt sắc, ánh nhìn tự tin lại có mấy phần ngang ngạnh. Hoàn toàn không phải tên hậu cần ôm đùi cầu mạng trước kia, lại càng không phải kẻ có thể ngoan ngoãn nghe lời, bảo gì làm nấy, mỗi ngày chịu đánh ba trận như xưa.

Mạc Bắc quân, thế mà không tức giận?

Thượng Thanh Hoa nhấp một ngụm trà, chỉ trả lời nhạt nhẽo :

- Tất nhiên là không rồi.

Thẩm Thanh Thu thở hắt ra :

- Ngươi cũng thật khó hiểu. Đi hơn một năm về, liền đổi tính đổi nết nhiều như thế. Hỏi chuyện gì cũng không nói, lại còn bị thương thật nặng, cũng không chịu tới Thiên Thảo phong. Rốt cuộc suốt hơn một năm qua, ngươi ở đâu? Đã làm cái gì?

- Chuyện này, ta đã nói rồi - Người kia nghiêng người chống cằm, phong thái thoải mái như xưa, lại thật sự khác biệt rất nhiều - Có quá nhiều chuyện đã xảy ra, ta không thể kể hết được.

Quá nhiều liền không kể? Không kể thì đến bao giờ mới hết?

Thẩm Thanh Thu nửa đùa nửa thật :

- Nếu thực sự nhiều đến vậy, ta liền nói Lạc Băng Hà tìm vào Mộng Cảnh của ngươi. Đảm bảo một đêm, chuyện gì cũng biết, không cần lo kể lể dài dòng...

Thượng Thanh Hoa thế mà bật cười, nói một câu ngoài dự đoán :

- Hắn không vào được mộng của ta.

Cơ mặt Thẩm Thanh Thu cứng lại.

Cái gì vậy? Có phải y vừa nghe nhầm không?

Đệ tử học thuật từ Mộng Ma tiền bối, đệ nhất thiên hạ Hỗn Thế Ma Vương, có thể không đột nhập nổi Mộng Cảnh của phong chủ An Định phong? Đâm Máy Bay đại thần, ngươi có biết mình đang nói gì không thế? Năng lực nghịch thiên bá đạo vượt mọi giới hạn, không phải là chính ngươi ban cho y sao?

- Dám khinh thường năng lực Lạc Băng Hà như vậy. Không sợ hắn thay Mạc Bắc Quân xử ngươi luôn?

- Không sợ - Thượng Thanh Hoa nhè nhẹ thổi thổi lá trà - Mạc Bắc Quân không làm được. Lạc Băng Hà cũng không có khả năng

- Ngươi ăn gan hùm sao, dám thách thức nam chủ! Đến khi hắn tức giận rồi, sợ ta cũng không cứu nổi ngươi - Thẩm Thanh Thu lay lay chiết phiến trong tay, che nửa khuôn mặt, giở giọng trêu người.

- Ngươi nói hắn sẽ nghe thôi - Thượng Thanh Hoa ngẩng lên nhìn Thẩm Thanh Thu, điềm nhiên nhún vai - Nhưng hắn có tức giận thật, cũng không cần đến ngươi phải giảng hoà.

- Ngươi tin hắn không ra tay sao?

- Giận hay không, không quan trọng...

Kẻ kia bỏ chén trà xuống. Trong khoảnh khắc hai đối mắt đối diện nhau, Thẩm Thanh Thu chợt thấy như có ánh sáng loé lên trong đáy mắt đối phương. Tóc dài nhè nhẹ bay, Thượng Thanh Hoa mỉm cười :

- Hắn đánh không lại ta.

Tay cầm chiết phiến của Thẩm Thanh Thu nắm chặt. Biểu cảm trên mặt ngưng đọng thành một sắc lành lạnh, nụ cười nhàn nhạt trên môi cũng tắt.

- Đây cũng là điều thứ nhất , trong ba điều ta muốn nói với ngươi.

- Vậy điều thứ hai là gì? - Thanh Tĩnh phong phong chủ cười lạnh.

Thượng Thanh Hoa chống cằm, ánh mắt sắc không tưởng, hướng thẳng đến Thẩm Thanh Thu, hắn cười nhẹ :

- Ta không bị đoạt xá. Thẩm phong chủ hẳn là hiểu điều này.

Hiểu cái *beeeeeep*! Ngươi đây chính là bị đoạt xá rồi! Đoạt xá tám trăm lần có lẻ rồi! Cút đi đồ tà ma không sạch sẽ! Đâm Máy Bay Lên Giời có thể dám nói trên trời dưới biển, duy nhất không dám thách thức thực lực Lạc Băng Hà, ngươi biết không!?

Thẩm Thanh Thu chưa kịp phản bác, đã thấy kẻ kia ngưng đọng thần sắc. An Định phong phong chủ đột nhiên đưa tay, gõ hai ngón lên thái dương :

- "Hắn" đang ở đây.

- ...

- Ta chỉ là được ra đời, để tạm thay thế cho cái kẻ đã quá sợ hãi thế giới này, là "hắn".

- ...

Được rồi... Nghiêm túc mà nói, trên người kẻ này, cũng không có quỷ khí...

Vậy nói ngắn gọn là... Thẩm Thanh Thu y đang đối diện với một con bệnh thần kinh?

Mà thần kinh này cũng không phải loại bình thường, là thần kinh thời kỳ tiền nhập trại rồi, à không... Lẽ ra phải ngồi trong trại từ lâu rồi. Thực không thể tin được, An Định phong phong chủ tốt xấu gì cũng là một trong mười hai phong chủ Thương Khung Sơn, đã lưu lạc tới mức chấn động não thế này rồi sao???

Đột nhiên...

Một cơn gió lạnh thôi qua, Thẩm Thanh Thu khẽ giật mình, ngước lên nhìn thẳng người trước mặt. Thượng Thanh Hoa chỉ còn lộ một bên mắt, nhưng đồng tử đen nhánh kia, chừng như vực sâu thăm thẳm không có điểm dừng, hút người vào đó.

Y chợt thấy lạnh gai người.

- Vậy... Còn điều thứ ba?

Đến đây, nụ cười trên môi kẻ kia cũng ngưng lại. Hắn thẳng lưng, nhìn vào Thẩm Thanh Thu, mắt sắc như lưỡi dao loé sáng, thật sự vô cùng nghiêm trang mà nói :

- Ba năm nữa, ta sẽ chết.

-...!

- Và sau đó, toàn bộ thế giới tiểu thuyết này, sẽ bị hủy diệt.






































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top