Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Chuyện Nực Cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Trước khi nhảy hố thì quý vị vui lòng đọc Nam Kha Nhất Mộng trước nhé, ở trên wall tôi ấy. Đây là phần hai, không đọc phần một không hiểu đâu.

Thẩm Thanh Thu giật mình mở mắt, phát hiện người đang nằm bên cạnh mình là Lạc Băng Hà.

Y có vẻ như vẫn chưa tỉnh giấc.

Kỳ lạ, rõ ràng mình đã chết rồi cơ mà? Sao lại như thế này? Là mơ sao?

Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ, lấy tay nhéo mình một cái. Vậy mà lại có cảm giác.

Là thật, hay là chỉ là một mộng cảnh chân thực đến kỳ ảo?

Nếu không phải mộng, rốt cuộc là trùng sinh sống lại, hay là được Lạc Băng Hà cứu về?

Nhưng bộ dáng này của Lạc Băng Hà, hoàn toàn không có vẻ gì là lo lắng cả. Nếu Thẩm Thanh Thu trọng thương phải điều trị, hẳn Lạc Băng sẽ không chỉnh chỉnh tề tề mà nằm ngủ như thế này. Có lẽ không phải là được cứu về. Chắc là trùng sinh đi...

Thẩm Thanh Thu chầm chậm đưa mắt nhìn xung quanh, thì ra y đang ở trong tẩm điện của Huyễn Hoa Cung.

Nếu là trùng sinh, thì đây là vào năm nào?

Đây rốt cuộc có phải cái thế giới bao nhiêu năm nay ta vẫn sống không?

Một loạt câu hỏi xoay xoay trong đầu y. Thẩm Thanh Thu không biết làm như thế nào, cuối cùng lại gọi hệ thống.

"Hệ thống, mày có ở đó không?"

Hệ thống không trả lời, có gọi bao nhiêu lần cũng im bặt.

Thẩm Thanh Thu chợt nhớ đến biến cố năm xưa, khi ấy hệ thống cũng không hề xuất hiện.

Trong lòng y tự nhiên có một cảm giác lo sợ khó nói thành lời.

Thẩm Thanh Thu đi đến trước tấm gương ở gần đó, không khỏi ngạc nhiên. Người trong gương cư nhiên lại trẻ như vậy?

Mặc dù nói Thẩm Thanh Thu là người tu tiên, dù có ngoài ba mươi ngoại hình cũng không khác thời hai mươi là mấy, nhưng chí ít vẫn sẽ có một chút cách biệt.

Mà khuôn mặt này, rất trẻ.

Hơn nữa, khuôn mặt này là của Thẩm Thanh Thu trong nguyên tác. Một bộ mi thanh mục tú, không hiểu sao lại thêm vài phần mị hoặc mê người.

Nhìn lại Lạc Băng Hà, lại thấy y giống khi mới từ vực thẳm Vô Gian trở về. Nếu đã ở tẩm điện Huyễn Hoa Cung, chắc y đã là cung chủ rồi.

Thẩm Thanh Thu đại khái bây giờ chỉ đoán được có thế. Đầu óc y rối như tơ vò.

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ một lúc, tự nhiên thấy thật uể oải, lại ngồi xuống.

Ta như vậy là sống lại rồi sao?

Là may hay họa đây?

Cuối cùng, Thẩm Thanh Thu quyết định không manh động, ngồi đó chờ Lạc Băng Hà tỉnh lại.

Y tỉnh lại rồi, tất cả sẽ xác định được.

Sống lại rồi... Cái ý nghĩ ấy cứ văng vẳng bên tai Thẩm Thanh Thu, khiến y gần như muốn khóc!

Qua ba kiếp kia, đã quá mệt mỏi rồi!

Liệu ta có nên hi vọng một kết cục trọn vẹn hơn không?

Thượng Thanh Hoa, Nhạc Thanh Nguyên, Sa Hoa Linh, Thẩm Yên, bọn họ vẫn tốt chứ?

Thẩm Thanh Thu say mê mà nhìn Lạc Băng Hà ngủ, trong lòng y có cảm giác thật yên bình. Y tham lam muốn đưa tay tới gần khuôn mặt kia, chạm vào ấn ký đỏ rực chói mắt ấy, rồi vĩnh viễn khóa người kia vào trong lòng.

Muốn khẽ chạm một chút thôi...

Câu nói kia, chắc là lại có cơ hội nói ra rồi chứ?

Đúng lúc Thẩm Thanh Thu đưa tay lên, Lạc Băng Hà lại nhăn mặt, hơi cựa quậy, rồi mở mắt. Lạc Băng Hà hình như chưa quen với ánh sáng, chớp chớp mắt mấy cái mới thích nghi được.

Y rốt cuộc cũng tỉnh rồi.

Nếu đây chỉ là mộng, vậy ta tình nguyện vĩnh viễn mắc kẹt trong giấc mộng này!

Lệ như đã ngân tràn khóe mắt Thẩm Thanh Thu, nhưng y cố kìm nén lại, cất giọng dịu dàng, mềm yếu mà gọi:

"Băng Hà? Ngươi tỉnh rồi?"

Lạc Băng Hà đưa mắt nhìn người trước mặt, nhíu mày. Không biết y đang nghĩ gì.

"Sư tôn? Là người sao?"

Thẩm Thanh Thu lúc này không biết làm gì hơn là gật đầu, cố sức mà gật đầu!

Nhưng rồi đột nhiên, trên tay Thẩm Thanh Thu truyền tới một cảm giác đau đớn khôn cùng. Nó đến vô cùng bất ngờ, không hề có chuẩn bị trước.

"Rắc" một tiếng.

"Aaaaaaa...." Thẩm Thanh Thu hét lên, nhìn Lạc Băng Hà bằng ánh mắt đau xót cùng ngờ vực.

Đối điện với ánh mắt ấy, trên mặt Lạc Băng Hà chỉ có một vẻ hàn ý băng lãnh đến cực điểm.

Y nhìn Thẩm Thanh Thu, vẽ ra một nụ cười:

"Ngươi đau sao? Sư tôn tốt của ta?"

Thẩm Thanh Thu thầm kêu không ổn. Trong một thoáng, y đã nghĩ rằng mình vừa xuyên vào tiểu thuyết gốc, và kẻ ngồi trước mặt chính là Lạc Băng Hà hàng real trong truyền thuyết.

Nếu như vậy, thật sự quá thảm rồi!

Nhưng nếu đây là nguyên tác, Thẩm Thanh Thu làm sao có cơ hội yên yên ổn ổn nằm đây mà ngủ chứ?

Thẩm Thanh Thu trơ ra như phỗng, nhất thời không còn để ý đến cánh tay đã bị gãy kia. Chỉ một lúc sau, máu đã nhiễm đầm đìa cả tay áo.

Lạc Băng Hà nhìn sư tôn một lúc, không thấy trả lời, bỗng nổi giận:

"Sư tôn, hôm nay ngươi lại dám phản kháng ta sao!"

Không phải câu hỏi, hoàn toàn là câu khẳng định. Lạc Băng Hà không hề cho Thẩm Thanh Thu quyền trả lời.

"Ngươi được lắm! Xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!"

Đúng lúc Thẩm Thanh Thu đang hoảng loạn nhất thời không biết nên làm gì cho phải, thì Sa Hoa Linh đã từ đâu đó đi vào:

"Quân thượng, Thương Khung Sơn phái lại kéo đến đây đòi người. Lần này là Liễu Thanh Ca và Nhạc Thanh Nguyên!"

Lạc Băng Hà chỉ cười nhạt:

"Được, ta biết rồi."

Sau đó, Lạc Băng Hà cầm kiếm lên, có vẻ như muốn ra ứng chiến.

Sa Hoa Linh liếc nhìn Thẩm Thanh Thu, lại nhìn xuống cánh tay đã đầm đìa máu của y. Nàng đắn đo một lúc, rốt cuộc quay ra hỏi Lạc Băng Hà:

"Quân thượng, vậy hắn..."

Lạc Băng Hà không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt đáp:

"Trị thương cho hắn. Ta chơi đùa hắn vẫn chưa đủ, hắn tạm thời không thể là thứ phế phẩm được."

Sa Hoa Linh nhìn Thẩm Thanh Thu, cười cười:

"Đều nghe theo ngài."

---------------

Thẩm Thanh Thu băng bó xong, bị đưa tới một gian phòng nhỏ, nhốt lại.

Căn phòng khác hẳn với các nơi khác của Huyễn Hoa Cung, khắp nới đều là màu trắng, nội thất đơn giản đến tận cùng.

Nói trắng ra là chỉ có một cái giường.

Cho đến giờ y vẫn chưa hiểu được cái quái gì đang xảy ra.

Nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì cho cam.

Đúng lúc này, cái hệ thống khốn nạn kia mới xuất hiện:

«Hệ Thống» Ting ting. Cập nhật hệ thống hoàn thành. Hệ thống đã fix lại lỗi do bị hack, đề nghị kí chủ thực hiện nhiệm vụ mới.

Thẩm Thanh Thu quay sang hỏi hệ thống: "Cho tao biết, đây là năm nào?"

«Hệ Thống» Mốc thời gian: Lạc Băng Hà từ đáy vực Vô Gian trở về, lên làm cung chủ Huyễn Hoa Cung.

«Hệ Thống» Tóm tắt cốt truyện mới: Thời gian từ lúc Lạc Băng Hà bất đầu bái sư đến bây giờ mọi diễn biến giữ nguyên theo những gì kí chủ đã thiết lập. Lạc Băng Hà quay lại trả thù Thương Khung Sơn phái, Thẩm Thanh Thu vì đứng ra bảo vệ phái mà đồng ý đi theo Lạc Băng Hà, trở thành nam sủng bên cạnh y.

Thẩm Thanh Thu càng nghe biểu tình càng cứng ngắc.

Vô lý! Quá vô lý! Nếu cốt truyện từ lúc Lạc Băng Hà bái sư cho đến giờ vẫn giữ theo những gì Thẩm Thanh Thu thiết lập, vậy tại sao Lạc Băng Hà lại có thái độ như vậy với y? Kể cả không có thiện cảm, Lạc Băng Hà bấy giờ cũng sẽ không đời nào dứt khoát mà bẻ tay sư tôn mình như vậy.

Mà quan trọng hơn là, sao lại chui ra thêm cái vụ nam sủng?

Trong đầu Thẩm Thanh Thu bây giờ đã đầy ắp một đống câu hỏi mới xen lẫn mấy câu chửi không tốt đẹp gì. Nhưng y chưa kịp nói lời nào thì hệ thống đã đưa ra thông báo tiếp theo:

«Hệ Thống» Trọng điểm nhiệm vụ: Lạc Băng Hà đã cắt đi thất tình lục dục, đích đến của nhiệm vụ là khiến nam chính và sư tôn hắn có cái kết trọn vẹn.

Vậy là bây giờ bảo y đi nịnh nọt nằm dưới để tạo kết cục HE với một kẻ không có tình yêu?

Hơn nữa kẻ đó lại là người mà y yêu nhất?

Nực cười!

Hệ Thống thấy kẻ trước mặt hung dữ mang bộ mặt đầy cắm phẫn trừng mắt nhìn mình, vội bồi thêm một câu hòa giải:

«Hệ Thống» Hệ thống lần này đã hoàn toàn fix lỗi, đảm bảo sẽ không có người ở thế giới bên kia tác động đến. Bên trong «Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ» đã khép kín hoàn toàn.

Như vậy chuyện của Thẩm Yên sẽ không xảy ra.

Nhưng còn Thượng Thanh Hoa?











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top