Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Trích Diệp Phi Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để biết có phải Thượng Thanh Hoa là kẻ đứng sau mọi chuyện hay không, Thẩm Thanh Thu nghĩ ra một cách thử. Bao lâu nay y không nhìn rõ con người của Thượng Thanh Hoa, nhưng y có thể chắc chắn rằng tình cảm của hắn với Mạc Bắc Quân không phải chỉ là hư tình giả ý. Nếu vậy, Thượng Thanh Hoa có nỡ biến Mạc Bắc Quân thành một con rối trong tay hắn không? Không! Rất có khả năng hắn đã để Thượng Thanh Hoa thật thế thân ở bên Mạc Bắc Quân rồi.

Nếu không, Mạc Bắc Quân bây giờ đang ở với ai?

Vậy thì, chỉ có thể nhằm vào hai kẻ này thôi. Có điều, nếu suy đoán của Thẩm Thanh Thu là đúng, không biết sau khi Mạc Bắc Quân biết được sự thật, hắn sẽ phản ứng thế nào? Lỡ như hắn ủng hộ "Lạc Băng Hà" thì sao?

----------------

Thẩm Thanh Thu định dùng cách trực tiếp nhất, đó là đánh úp Mạc Bắc Quân. Nhưng với khả năng của một mình y, đánh lén hắn không chắc chắn đã thành công.

Vậy nên Thẩm Thanh Thu quyết định cược một ván lớn.

Khoảng cách từ Giang Nam đến Bắc Cương rất xa. Thẩm Thanh Thu chuẩn bị đồ đạc, rời đi ngay trong đêm. Y không thể ngự kiếm gây chú ý, tất nhiên cũng không đi bộ. Đi đến nơi nào, Thương Khung Sơn cũng sẽ phái xe ngựa bí mật chở y.

Sau hai tuần, Thẩm Thanh Thu cũng thành công đặt chân tới Bắc Cương. Không như phía nam ấm áp, ở đây quả thực chỉ có lạnh, lạnh và lạnh. Dù đang là mùa xuân nhưng tuyết vẫn rơi dày đặc, Thẩm Thanh Thu cảm thấy mình sắp đông cứng rồi. Cảnh vật xung quanh cũng lạnh lẽo vô vị, Thẩm Thanh Thu chợt khâm phục Thượng Thanh Hoa vì sống được ở nơi này hàng chục năm.

Tất nhiên y không to gan mà xông vào tẩm điện của Mạc Bắc thị, nhưng may thay, vì một lí do nào đó, Thượng Thanh Hoa sau khi đi đến Bắc Cương, Mạc Bắc Quân đã cho xây dựng một biệt viện riêng không gần cũng không xa với tẩm điện, cũng không có người canh gác, gia nhân rất ít. Hàng ngày, xử lý xong chính vụ, hai người họ sẽ cùng đi về đó.

Bắc Cương vắng vẻ, tùy ý tìm một chỗ núp cũng rất thuận lợi, nhưng Thẩm Thanh Thu lại muốn Mạc Bắc Quân nhìn thấy y. Pháp lực Mạc Bắc Quân và Thẩm Thanh Thu đều cao hơn Thượng Thanh Hoa rất nhiều, muốn để Mạc Bắc Quân nhìn thấy Thẩm Thanh Thu nhưng không muốn Thượng Thanh Hoa phát hiện ra, thực ra không khó.

Như ngày thường, Thượng Thanh Hoa và Mạc Bắc Quân từ tẩm điện Mạc Bắc thị đi về nơi ở riêng của hai người. Thượng Thanh Hoa giây trước còn tươi cười choàng lên vai Mạc Bắc Quân một chiếc khăn, giây sau, khi Mạc Bắc Quân quay đi, hắn đã đổi lại nhìn người trước mặt bằng ánh mắt hằn học, hận không thể ăn tươi nuốt sống.

Biểu hiện này của hắn càng khẳng định thêm suy luận của Thẩm Thanh Thu. Còn vì sao Mạc Bắc Quân lại quay đi? Tất nhiên là do cảm thấy có kẻ theo dõi mình. Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt kẻ ấy, Mạc Bắc Quân có chút giật mình.

- Đại vương, ngươi sao vậy, có chuyện gì sao? - Thượng Thanh Hoa thấy lạ, hỏi.

- Không có gì. - Mạc Bắc Quân lạnh lùng trả lời.

Kỳ thực từ lâu Mạc Bắc Quân đã cảm thấy có gì đó không đúng. Sau khi Thẩm Thanh Thu chết, Lạc Băng Hà bỗng thường xuyên muốn gặp Thượng Thanh Hoa, nói là muốn điều tra về cái chết của sư tôn. Hơn nữa, Lạc Băng Hà như lột xác thành một người khác - một kẻ cuồng sát, điên cuồng dùng mọi cách để các môn phái thần phục mình. Chỉ trong hơn ba năm, hắn đã đồ sát hàng chục môn phái vừa, nhỏ, thế lực Huyễn Hoa Cung và Ma Môn cũng càng ngày càng bành trướng. Đến môn phái lớn như Thương Khung Sơn cũng nhiều lần điêu đứng. Không bàn đến các môn phái khác, thử hỏi, nếu Lạc Băng Hà khi xưa tôn trọng Thẩm Thanh Thu như vậy, sao hắn có thể động vào Thương Khung Sơn?

Ngược lại, Thượng Thanh Hoa không có sự thay đổi nào rõ rệt, nhưng Mạc Bắc Quân luôn cảm thấy hắn giữ khoảng cách với mình. Hơn nữa Lạc Băng Hà thay đổi là điều cả giới tu chân ai cũng nhìn rõ, lời bàn tán, chỉ trích rất nhiều, đi đâu cũng có. Thượng Thanh Hoa vốn không phải kẻ chính nghĩa gan dạ gì, nhưng hầu như tháng nào cũng tình nguyện gặp Lạc Băng Hà. Có thực hai kẻ này chỉ muốn điều tra về cái chết của Thẩm Thanh Thu?

Bây giờ lại thêm một điều khó hiểu nữa. Mạc Bắc Quân khi nãy cảm thấy có kẻ theo dõi mình, nhưng kẻ đó lại giống hệt Thẩm Thanh Thu. Không phải y đã chết hơn ba năm trước rồi sao?

Cũng chính vì vậy, Mạc Bắc Quân quyết định chờ xem kẻ kia sẽ làm gì.

Đi được một đoạn, Thượng Thanh Hoa cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Đột nhiên có một chiếc lá từ đâu đó bay ra, muốn bắn vào người Mạc Bắc Quân, cuối cùng lại nhẹ nhàng đáp xuống dưới chân Thượng Thanh Hoa.

Thượng Thanh Hoa đương nhiên nhận ra chiêu thức này. Là "Trích Diệp Phi Hoa", một thuật nhỏ ở Thương Khung Sơn phái, sát thương ít, chủ yếu là đẹp mắt. Tuy nhiên, vẫn có kẻ đủ khả năng để dùng Trích Diệp Phi Hoa giết người.

Nhưng kẻ đó đã chết ba năm rồi cơ mà?

Hơn nữa, chiêu Trích Diệp Phi Hoa này hình như bị lỗi. Nếu chiếc lá là cố tình bắn ra để cảnh cáo, không lý nào lại rơi xuống chân Thượng Thanh Hoa nhẹ nhàng như vậy. Còn nếu bắn ra mục đích là để đả thương người, đương nhiên lại càng không.

Thượng Thanh Hoa đang suy nghĩ xem có nên nói cho Mạc Bắc Quân hay không thì một bóng trắng vụt qua. Kiếm khí như có như không hạ đúng vào nơi Mạc Bắc Quân đang đứng. Kẻ ra tay thoạt nhìn nhẹ nhàng như chim yến, nhưng kiếm đó đưa xuống lại không hề hạ thủ lưu tình, còn mang theo rất nhiều linh lực, sát ý rõ rành rành. Hắn ra tay chuẩn xác, nhằm vào Mạc Bắc Quân, rõ ràng là muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Thượng Thanh Hoa nhảy lên tránh sang một bên, có ý định chạy.

Bạch y nhân tung lưỡi kiếm đến trước vị trí tim của Mạc Bắc Quân thì dừng lại, tháo mạng che mặt.

"Khá khen cho một tên Thượng Thanh Hoa. Mạc Bắc Quân, bây giờ ta không cần nói, ngươi cũng hiểu rồi chứ?"

"Thẩm Thanh Thu?" - Câu này là Mạc Bắc Quân và Thượng Thanh Hoa đồng loạt thốt lên.

"Đúng là tại hạ. Mấy năm không gặp, Thượng phong chủ vẫn khoẻ chứ?"

Mặc dù đã cảm thấy kẻ theo dõi mình giống Thẩm Thanh Thu đến bảy, tám phần, nhưng khi hắn thực sự đứng trước mặt, Mạc Bắc Quân vẫn vô cùng ngạc nhiên. Rõ ràng hắn đã chết ba năm, là trúng độc chết, ai cũng trực tiếp nhìn thấy hắn được hạ táng, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở nơi Bắc Cương xa xôi này? Hơn nữa, tại sao hắn lại dùng một thanh trường kiếm bình thường? Tu Nhã đâu?

Thượng Thanh Hoa cư nhiên cũng có những nghi vấn y như vậy. Hơn nữa, cả hắn và Mạc Bắc Quân đều đã rõ mục đích Thẩm Thanh Thu đến đây.

Mạc Bắc Quân quay lại nhìn Thượng Thanh Hoa, ánh mắt mang theo một tia mất mát cùng tức giận:

- Ngươi không phải Thượng Thanh Hoa!

Thượng Thanh Hoa sau một hồi sững sờ thì ý thức được mình phải chạy, nhưng hắn đã sớm bị Mạc Bắc Quân bắt lại, xách lên.

- Nói! Ngươi đã làm gì Thượng Thanh Hoa?

Thẩm Thanh Thu nhìn một màn này hồi lâu, cuối cùng mới mỉm cười:

- Hắn chính là Thượng Thanh Hoa!

Mạc Bắc Quân nhìn Thẩm Thanh Thu khó hiểu. Thẩm Thanh Thu lại tiếp:

- Thượng Thanh Hoa thật sự không quen biết gì ngươi. Thượng Thanh Hoa thật sự sẽ luôn tìm cách giữ khoảng cách với ngươi, càng xa càng tốt. Thượng Thanh Hoa thật sự khi nhìn thấy ngươi gặp nguy hiểm, việc đầu tiên hắn làm sẽ là co giò bỏ chạy thoát thân. Thượng Thanh Hoa thật sự khi nhìn thấy Trích Diệp Phi Hoa, cảm thấy có người muốn giết ngươi, hắn sẽ vui vẻ nhìn ngươi chết. Những điều vừa rồi ta nói, ngươi xem có khớp với hắn không?

"Hắn" tất nhiên là kẻ Mạc Bắc Quân đang xách trên tay.

Mạc Bắc Quân gật đầu.

Thẩm Thanh Thu vươn tay tạo một kết giới nhỏ để giữ ấm. Y nhàn nhã ngồi vắt vẻo trên cành cây, thuật lại toàn bộ câu chuyện cho Mạc Bắc Quân, chỉ trừ việc Lạc Băng Hà chưa hồn phi phách tán.

Xong việc, y phủi tay biến mất. Mạc Bắc Quân còn đang sững sờ, ngẩng đầu lên đã không thấy Thẩm Thanh Thu đâu nữa.

Mạc Bắc Quân giam Thượng Thanh Hoa vào nhẫn trữ vật, đi tìm xung quanh nhưng không thấy Thẩm Thanh Thu.

Đợi hắn đi xa rồi, Thẩm Thanh Thu mới từ một tán cây phủ đầy tuyết thò đầu ra, cười cười:

- Chiêu này của Ngụy Vô Tiện hay thật. Quả nhiên người Bắc Cương không thích trèo cây.

Nói đoạn, y đeo lại mạng che mặt, đi đến chỗ một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn.

- Nơi khỉ ho cò gáy này lạnh quá, vẫn là miền Nam ấm hơn.

Chiếc xe ngựa dần đi xa, để lại những dấu bánh xe hằn trên nền tuyết trắng.

Chiếc khăn choàng lông vũ mềm mại của ai đó bị mắc trên cành cây, một chốc đã đông cứng lại.

Như một con dã thú bị chết cóng.

Xa xa, có một bóng đen vô hình nhìn theo chiếc xe ngựa, nhếch miệng cười.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top