Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PN(H): Đồng Sàng Cộng Chẩm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Băng Hà mất kha khá thời gian để phục hồi. Có lẽ cũng phải đến gần một năm.

Chẳng mấy chốc, giao thừa lại đến.

Giờ này năm trước, Thẩm Thanh Thu đang ngồi ở tĩnh thất Cô Tô Lam thị, một mình ngước nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời. Năm nay, Lạc Băng Hà đã quay trở về rồi.

Trăng lên, người người, nhà nhà đều huyên náo. Trên dưới Thanh Tĩnh Phong đều treo đèn lồng đỏ, một vài đệ tử đã đi chuẩn bị pháo hoa.

Lạc Băng Hà lúc này đang ở dưới bếp cặm cụi nấu hoành thánh, lại bất giác mỉm cười.

Cuối cùng lại được ăn hoành thánh cùng sư tôn rồi!

Thẩm Thanh Thu ngồi ở trúc xá, buồn chán không có việc gì làm, bèn đi xuống trù phòng ngắm Lạc Băng Hà. Mặt Lạc Băng Hà lúc này dính đầy bột mì, khiến y không nhịn được mà phì cười.

Mẻ hoành thánh cũng đã gần chín. Lạc Băng Hà lau mồ hôi chảy trên trán, định quay sang hôn Thẩm Thanh Thu, nhưng lại phát hiện người mình dính bột mì. Hắn không ngờ Thẩm Thanh Thu lại bước đến, kiễng chân lên, thì thầm vào tai hắn:

"Băng Hà, ta nhớ ngươi đã từng nói muốn ăn ta..."

Hơi thở ấm nóng phả vào tai Lạc Băng Hà, khiến bên dưới của hắn đã hơi có phản ứng.

"Sư tôn, người đây là đang câu dẫn ta?" - Lạc Băng Hà một tay đẩy Thẩm Thanh Thu vào tường, một tay khẽ chạm lên môi y. Thẩm Thanh Thu cũng ngoan ngoãn lùi về sau, khiến Lạc Băng Hà chiếm uy thế tuyệt đối. Lạc Băng Hà dán sát mặt vào Thẩm Thanh Thu, nở một nụ cười đoạt phách:

"Nơi này bẩn, đợi chúng ta ăn xong hoành thánh, sẽ ăn đến người."

"Được".

Lạc Băng Hà nấu xong, bưng hai chén hoành thánh đến trúc xá.

Cả Thanh Tĩnh Phong đều sáng ánh đèn, nhưng trúc xá lại chỉ đốt nến, cư nhiên có vài phần ma mị.

Thẩm Thanh Thu đã đợi sẵn từ lâu, mềm giọng hỏi:

"Băng Hà, ăn được chưa?"

Lạc Băng Hà nghe xong câu này, các dây thần kinh suýt nữa đều đứt đoạn. Sư tôn đây là...muốn giết người mà.

Thẩm Thanh Thu đi đến, bưng một bát hoành thánh, từ tốn ăn, lại cố tình liếm chút nước sốt trên khoé miệng.

"Sư tôn, miệng người còn dính nước sốt kìa". Lạc Băng Hà vừa nói, vừa lao đến cắn mút đôi môi hồng ướt át kia.

Kết quả, Lạc Băng Hà không đợi Thẩm Thanh Thu ăn hết nửa chén đã ngỏ ý muốn cất dọn.

"Sư tôn, người cũng mệt rồi, hay là...đi tắm rồi đi nghỉ đi."

"Ừm, vậy gặp ở ôn tuyền".

"Còn gặp gì nữa chứ, bây giờ ta đưa người đi luôn đây". Lạc Băng Hà đặt khay hoành thánh xuống, ôm ngang eo Thẩm Thanh Thu bế đến ôn tuyền đằng sau trúc xá. Đây là nơi dành riêng cho phòng chủ, không có sự đồng ý của Thẩm Thanh Thu thì không một ai được phép bước chân vào. Hắn thuần thục mà cởi từng lớp y phục trên người sư tôn, lại ôm cơ thể hoàn mỹ ấy đặt vào trong dòng nước ấm.

Chợt Thẩm Thanh Thu nhận ra Lạc Băng Hà có mang theo một vật gì đó nguy hiểm. Y nhìn lại, xác định đó chính là Khốn Tiên Tác.

"Băng Hà, ngươi còn mang theo cái đó làm gì chứ?"

"Còn làm gì nữa...đương nhiên là trói ngươi rồi, A Viên..."

"Ngươi..."

Thẩm Thanh Thu chưa kịp phản ứng, hai tay đã bị Lạc Băng Hà trói về sau, thành thử người y vô thức ưỡn về phía trước.

Lạc Băng Hà nâng cằm Thẩm Thanh Thu lên, tham lam ngậm lấy bờ môi đã sớm chuyển thành sắc đỏ mọng, chậm rãi liếm mút.

"Sư tôn, người thật ngọt."

Tiếp sau đó, Lạc Băng Hà từ từ hôn dọc xuống yết hầu, rồi cắn nhẹ vào xương quai xanh Thẩm Thanh Thu, để lại ở đó vài dấu hồng ngân, khiến người dưới thân không kìm nổi mà bật ra một tiếng rên rỉ.

Lạc Băng Hà được nước lấn tới, lại tiến xuống dưới trêu đùa hai nụ hoa kia. Thẩm Thanh Thu cắn môi, cố nén những âm thanh dâm mị thoát ra, nhưng không thành.

Khốn khiếp, kĩ năng của hắn từ bao giờ lại tốt như vậy chứ? - Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ.

Nhưng y còn chưa kịp nghĩ xong đã cảm thấy một khoang miệng ấm áp chuẩn xác bao bọc vào cự vật trướng đến phát đau của mình.

"Băng Hà...ưm...không...nơi đó bẩn..."

"Không bẩn. Của sư tôn đều không bẩn."

Lạc Băng Hà chậm rãi liếm láp làm cho Thẩm Thanh Thu sướng đến phát điên, chẳng mấy đã bắn ra.

"Uhm...ân...đừng nuốt thứ đó" - Giọng Thẩm Thanh Thu đã khản đặc.

"Không nuốt sao? Nhưng ta ngược lại cảm thấy...rất ngọt nha?" - Lạc Băng Hà cố tình trêu Thẩm Thanh Thu, đưa lưỡi liếm một chút bạch trọc còn dính ở nơi khoé miệng. Ngón tay hắn cũng bắt đầu không an phận mà thăm dò huyệt đạo bí ẩn kia.

"Ưm..."

"Sư tôn, ngươi thật chặt. Ta mới đưa một ngón tay mà đã chật như vậy rồi..."

Lâu rồi không làm chuyện này, đằng sau của Thẩm Thanh Thu có chút khó chịu. Y theo bản năng muốn vùng vẫy, nhưng hai tay lại bị trói, chỉ có thể mặc người kia muốn làm gì thì làm. Thẩm Thanh Thu mơ hồ có cảm giác mình đang bị khi dễ, khoé mắt y không biết từ bao giờ đã ươn ướt.

Lạc Băng Hà lấy một chút bạch trọc còn sót lại ban nãy để bôi trơn, liên tục đưa thêm hai, ba ngón tay vào.

"Ân....Băng Hà....đau a...." Đôi mắt Thẩm Thanh Thu đã nhoè hơi nước, đôi môi đỏ mọng đứt quãng nói ra câu này khiến chỗ bên dưới Lạc Băng Hà vốn đã trướng lại trướng thêm vài phần, muốn nổ tung rồi.

"Đau sao? Vậy...ta ngừng nha?" - Lạc Băng Hà thản nhiên rút tay ra.

Thẩm Thanh Thu đột nhiên cảm thấy trống rỗng, lý trí lập tức bị hoả dục thiêu đốt:

"Hức...hảo ngứa...Băng Hà... ngươi đừng ngừng...cho ta...cho ta đi..."

Lạc Băng Hà lại không vội vàng như vậy.

"Cho ư? Cho cái gì? Sư tôn, người muốn đồ nhi làm gì vậy?"

"Hưm.....cho ta...nhanh lên....ta muốn ngươi làm ta....dùng sức làm ta".

Câu nói này của Thẩm Thanh Thu khiến đầu Lạc Băng Hà như nổ "bùm" một tiếng, ngay lúc đó mất kiểm soát, không còn nhịn được nữa.

Hắn từ từ đưa vật có kích cỡ khủng bố kia tiến vào, chậm rãi ma sát.

"A...haaa....thật lớn a ~" Thẩm Thanh Thu nức nở.

"Sư tôn, thoải mái không?"

"Ân...thoải mái.... ngươi dùng sức...sâu thêm chút nữa...aaa"

"Sư tôn, người sao có thể chặt như vậy, định kẹp chết ta sao?"

Khốn Tiên Tác để lại trên làn da trắng mịn như sứ của Thẩm Thanh Thu một vài vệt hồng. Lạc Băng Hà đưa tay lướt qua những vệt hồng đó, cuối cùng lại dừng lại ở chỗ hai đoá hoa đã nở đến đỏ thẫm kia, tùy ý nhào nặn.

Từng chỗ Lạc Băng Hà chạm đến, Thẩm Thanh Thu đều có cảm giác ngứa rát, tê dại như bị điện giật.

"Hức....Băng Hà....đừng chạm nơi đó a..."

"Băng Hà...aaa...ta...ta muốn bắn..."

Lạc Băng Hà cười tà, đưa tay nắm lấy tiểu Thẩm Thanh Thu.

"Muốn bắn sao? Vậy người đợi một chút, chúng ta cùng nhau".

"Không...Băng Hà...xin ngươi...ta không nổi nữa rồi...dừng a....."

Những lời Thẩm Thanh Thu khóc lóc van xin lọt vào tai Lạc Băng Hà không có chút tác dụng nào, ngược lại khiến vật bên dưới của hắn to lên thêm mấy phần.

Không biết bao lâu sau Lạc Băng Hà mới ngừng lại. Thẩm Thanh Thu cảm nhận rất rõ một chất dịch ấm nóng mạnh mẽ phun vào trong cơ thể mình.

Y đã sớm kiệt sức, hai chân vô lực bị làm đến không thể khép lại. Giữa hai chân y là một mảnh ướt đẫm hỗn hợp của chất dịch trắng và một chất nhờn trong suốt không biết tên.

Mà Lạc Băng Hà nhìn y với vẻ ủy khuất, nhưng lời nói lại vô cùng lưu manh:

"Sư tôn, người phải giúp ta. Nơi đó của ta...lại cứng lên rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top