Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ từ sốc mới là từ thích hợp nhất để mô tả những gì cô đang thấy. Đống rác chất cao như núi hiện ra trước mắt. Xung quanh cô nhìn thấy đều là những núi rác được tạo thành nên từ các sản phẩm điện và kim loại. Không có gì khác. Kim loại dưới ánh trăng phản chiếu những tia sáng lạnh lẽo, khiến mọi thứ trước mắt Flora trở thành một thế giới xa lạ.

Đây rốt cuộc là nơi nào?

Sự hoảng loạn và sợ hãi tràn ngập lòng cô, núi rác kim loại vô tận trước mặt khiến sự bất an trong cô dâng lên đến cùng cực. Đêm đã xuổng rồi, xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không có một chút âm thanh nào, giống như trên thế giới này chỉ còn lại mình cô vậy.

Tiến về phía trước vài bước. Chất thải điện tử không bằng phẳng dưới chân khiến bước đi của cô loạng choạng. Cô vô tình vấp phải tấm thép nhô ra bên dưới, Flora cứ thế lăn lông lốc xuống chân núi rác, theo tiếng lăn của cô, một số phế liệu vốn chất đống trên đỉnh cũng đổ xuống, đè Flora trong đống rác.

Ngượng ngùng bò ra khỏi đống điện tử và nhìn lại. Bây giờ cô mới nhận ra rằng chiếc phi thuyền cô đang lái đã đâm vào một núi rác cao chót vót. Nơi phi thuyền va chạm nó đã bị nén chặt và biến dạng, hoàn toàn không thể nhìn thấy hình dáng ban đầu của nó sau núi rác, phía sau núi rác vẫn còn dấu vết do phi thuyền để lại. Những vết kéo đó băng qua nhiều núi rác và cuối cùng va vào đây, để lại một miệng hố sâu.

Flora tỉnh lại sau cú sốc với cảm giác nhức nhối trên cánh tay. Cúi đầu nhìn cánh tay bị vật kim loại cào xước đang chảy máu đầm đìa. Cô nhanh chóng lấy ra một lọ thuốc từ chiếc nhẫn không gian đổ một ít thuốc bôi lên vết thương, vết thương liền lành với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đây là loại mới cải tiến của cô, có thể chữa lành vết thương nhanh chóng mà không để lại sẹo.

Khi con người ta bất lực, họ sẽ nghĩ ngay đến người mà mình ỷ lại nhất. Khuôn mặt vô cảm của Illumi dần dần hiện lên trong đầu cô. Nhớ đến chiếc điện thoại di động mà Illumi đưa, cô chợt tràn đầy hy vọng. Có lẽ cô có thể nhờ hắn hoặc chú Ging giúp đưa mình rời khỏi nơi chim không thèm ỉa này?

Flora tràn đầy hy vọng lấy ra điện thoại di động, định kêu cứu với vẻ mặt vui vẻ thì cô phát hiện ra một sự thật khủng khiếp, ở đây không có sóng! Thất vọng đến mức vung vẩy tay chân phát tiết lung tung tại chỗ, Flora đành bất lực mà hạ vai xuống. Giờ thì tốt rồi, đã không liên lạc được cho ai, lại càng không biết mình đang ở đâu, huống chi là làm cách nào để rời khỏi nơi này.

Phải mất một thời gian mới leo lên được đỉnh núi rác cao ngất. Flora hít một hơi dài, dù thế nào đi nữa, cô tốt nhất nên quay lại đống đổ nát của chiếc phi thuyền kia, ít nhất nơi đó còn có mái che, giữa đêm hôm như thế này, tìm một chỗ ngồi xuống và đợi đến sáng rồi tính tiếp mới là khôn ngoan.

Cơ thể của cuộn tròn như một quả bóng nằm trên mặt đất, Flora dùng chiếc áo chùng lớn của mình làm chăn quấn lấy thân mình. Cô vô cùng biết ơn vì mình là một phù thủy, chỉ với một phép thuật làm ấm, cô có thể giữ nhiệt cho cơ thể vào đêm lạnh này. Đêm đó cô ngủ không yên. Trằn trọc một hồi bầu trời nhanh chóng trở nên sáng sủa. Flora gần sáng mới thiu thiu ngủ. Vậy mà, sau khi nhắm mắt không lâu, cửa phi thuyền đột nhiên bị người từ bên ngoài đá tung ra.

Tiếng động lớn đánh thức Flora vừa mới ngủ, nhẹ nhàng đứng dậy, nằm sấp trên chiếc tủ được dùng để che chắn thân mình, nhìn về phía cửa lớn. Ở đó, một người đàn ông tóc vàng đang đứng, vì hắn ta đứng ngược sáng nên Flora không nhìn rõ được vẻ ngoài của hắn ta, nhưng cô chắc chắn người đó rất cao, hắn một chân đang nâng, dường như vừa mới dùng chân đó đá mạnh phá cửa vào đây.

"Mẹ nó, đến muộn một bước rồi, chỗ này chẳng còn lại gì cả." Giọng nói trầm thấp, mang theo sự tức giận không thể bỏ qua, lúc hay tin xuất hiện một chiếc phi thuyền bị rơi ở Quận 10, hắn lập tức chạy tới, nhưng không ngờ rằng khi đến nơi, trên chiếc phi thuyền chẳng còn sót lại thứ gì. Chậc, cứ nghĩ rằng Khu 10, nơi được biết đến như một bãi chôn điện tử và kim loại, khắp nơi phát ra phóng xạ mạnh mẽ. Những người không phải Niệm giả hay không có đồ bảo hộ sẽ không dám bước vào khu vực này.Thế mà, điều bất ngờ là vì vật tư mới, họ từng người đều sẵn sàng hy sinh.

"Đáng ghét." Đá mạnh vào lớp vỏ ngoài của chiếc phi thuyền, lớp vỏ thép bên ngoài ngay lập tức bị biến dạng bởi cú đá của hắn, toàn bộ mảnh vỡ đã bị móp méo. Người đàn ông tiếp tục thốt ra một loạt lời chửi bới, nhưng tất cả đều vô ích. Là người ở đây, hắn biết rất rõ, chiếc phi thuyền vừa nhìn là biết đã có dấu hiệu bị cướp, về cơ bản không cần phải tìm làm gì nữa, 99,9% những thứ hữu dụng đã bị lấy đi, hắn có tốn thời gian tìm kiếm cũng vô dụng.

Hắn ta quay người định rời đi nhưng chưa bước được hai bước, người đàn ông đột nhiên quay lại nhìn về hướng Flora đang ẩn nấp. Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Flora. Khi người đàn ông phá cửa xông vào, Flora đã sử dụng Bùa Tàng hình, về mặt lý thuyết lẽ ra đối phương không thể nhìn thấy được sự hiện diện của cô, nhưng trong tình huống này, lẽ nào hắn đã phát hiện ra cô?

Lòng bàn tay cô toát mồ hôi lạnh. Tình huống hiện tại giống như một con thỏ bị sư tử nhìn chằm chằm. Mặc dù đôi chân run lên vì sợ hãi, cô vẫn cố gắng kiềm chế không để phát ra bất kỳ âm thanh nào dù là nhỏ nhất, đồng thời, trong lòng không ngừng cầu nguyện với Merlin xin hãy để người đàn ông này nhanh chóng rời đi.

Có lẽ Merlin đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô, người đàn ông tóc vàng chỉ nhìn nơi cô trốn hồi lâu, cuối cùng quay người lại, Flora còn tưởng hắn chưa phát hiện ra cô, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, lời nói tiếp theo của người kia lại khiến cô sợ hãi: "Ê, nhóc con trốn đằng kia, không muốn chết thì rời khỏi đây càng sớm càng tốt."

Giọng điệu của người bên kia rất cứng ngắc và thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở cô, Flora bất ngờ trước sự tốt bụng của đối phương. Ngây người nhìn bóng lưng của người kia, nhìn hắn nhảy ra khỏi tầm mắt cô, bây giờ cô chỉ có thể mơ hồ nhớ rằng người đàn ông này có mái tóc vàng, và dường như... phía trên không có lông mày? (Đoán ra ai chư nè)

Ở đó một lúc, Flora quyết định rời khỏi nơi này. Thứ nhất, ở đây không có thức ăn và nước uống, không còn có thể duy trì sự sống của cô được nữa, cũng là vì người đó vừa nói: "Không muốn chết thì rời khỏi đây càng sớm càng tốt" Dù không biết ở đây có nguy hiểm gì nhưng Flora vẫn nghe theo lời người đàn ông đó.

Trên tay cầm một cây chổi rách, gia tộc Prince sinh ra gen bay lượn đã không giỏi, Flora, cũng là thành viên thuộc gia tộc, cũng chỉ biết bay ở mức độ cơ bản. Cô có thể bay nhưng những động tác phức tạp như bay ngược, né tránh các vật cản, thì... hehe... Nhưng dù vậy, cô vẫn quyết định rời đi với cây chổi rách mãi mới tìm được trong đống đổ nát.

Leo xuống núi rác bằng tay và đầu gối, mặc dù bay với chổi trên tay sẽ thoải mái hơn nhưng Flora muốn tiết kiệm một ít ma lực phòng cho những trường hợp khẩn cấp. Khi đi bộ chán rồi thì cô sẽ cưỡi lên cây chổi chậm bay trên bầu trời với một khoảng cách nhất định. Không phải không muốn bay nhanh hơn, mà tốc độ này đã là giới hạn của cô, nếu bay nhanh hơn nữa, cô lo mình sẽ từ trên trời rơi xuống mà chết.

Chắc vì ở đây toàn là đồ vật bằng kim loại nên khi mặt trời chiếu xuống, nhiệt lượng không ngừng được các vật kim loại này hấp thụ. Nhiệt tích tụ khiến nhiệt độ xung quanh cao hơn những nơi khác. Nhưng dù đổ mồ hôi đầm đìa nhưng Flora vẫn không dám cởi áo chùng phù thủy.

Vừa rồi cởi áo ra rất mát, nhưng không biết tại sao làn da bên ngoài của mình lại trở nên xanh xao, cảm giác này không phải do bức xạ ánh nắng gây ra, có thể là những nguyên nhân không rõ khác. Thực ra Flora không biết đây là cái gọi là bức xạ nặng. Là một phù thủy, cô rất nhạy cảm với loại tác hại vô hình này, đó là lý do tại sao cô luôn khoác áo chùng phù thủy có thêu ma tự phòng thủ.

Diện tích của núi rác kim loại rất rộng lớn. Dù Flora có vội nhưng vẫn không thể rời khỏi khu vực này trước khi trời tối. Cô rất đói còn khát nữa. Dù vậy, cũng không dám ăn hết ba gói bánh quy và uống hai chai nước tìm được. Trước mặt vẫn là núi rác vô tận, từ sáng đến giờ khung cảnh dường như chưa từng thay đổi, cảm giác thị giác không thay đổi này khiến cô có cảm giác nơi này sẽ không bao giờ kết thúc. Cảnh tượng mãi không thay đổi này khiến cô có cảm giác rằng ở đây không bao giờ có điểm dừng.

Có chút chán nản, cô dừng lại, ngồi xuống núi rác, cứ lang thang không phải là một ý kiến ​​hay. Lúc này, nhớ đến người thợ săn đã chết vì bảo vệ cô. Cô nhớ anh ta đã cố gắng nói cho cô biết gợi ý trước khi chết.

Quận 5, nhà thờ, cầu cứu...

Đây là những lời cuối cùng người đó để lại, cô quyết định làm theo di ngôn của anh, trước tiên tìm nhà thờ ở Quận 5 , nhưng... nhìn quanh một lần cô lại thở dài. Cô thậm chí còn không biết mình hiện đang ở đâu, kể cả có muốn tìm người hỏi đường cũng không tìm thấy một bóng người nào quanh đây cả. Người sống duy nhất mà cô gặp là người đàn ông không có lông mày lúc sáng. Có vẻ như muốn tìm được Quận 5 thì trước tiên cô phải tìm được một người sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top