Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37: Việc Vặt (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ai muốn ra ngoài vào buổi chiều. Chrollo ngồi trên chiếc ghế liễu gai dưới cửa số và đọc sách, tôi và Feitan ở trên quầy học chữ. Ánh nắng chiếu vào từ ô cửa sổ màu đỏ son, ánh sáng không mấy chói lóa chiếu lên những chiếc kệ phủ một lớp bụi mỏng. Cửa hàng tạp hóa tràn ngập sự nhàn nhã.

"Đại dương... à, bầu trời, đất liền..." Tôi chỉ vào những bức tranh hoạt hình đầy màu sắc trong sách hướng dẫn đọc viết dành cho trẻ em trải trên quầy và đọc to những dòng chữ in trên đó cho Feitan.

"Đại dương. Bầu trời. Đất liền." Feitan đọc theo tôi. "Đại dương là gì?"

"Đại dương là... thứ gì đó đối lập với đất liền." Tôi nhìn những đường gợn sóng màu xanh lam trên ảnh minh họa, mắt đảo quanh, bối rối nói: "Ừ, chính là một nơi đầy nước, rất rộng, không có đất, chỉ có nước... nước biển trong xanh, mặn. "

"Đó là cái gì?" Feitan không hiểu.

"Nói đến đây, một mặt của thành phố Sao Băng là hướng ra biến." Chrollo đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách và nói: "Tôi nghe nói khu Sáu có bờ biển dài, toàn bộ phần ven biển là khu Sáu."

"Khu Sáu và Khu Năm có ở gần nhau không?" Tôi hỏi.

"Có lẽ vậy." Chrollo nói.

"Khi nào chúng ta có thể đi xem?" Feitan rất hứng thú với đại dương mà cậu ấy chưa từng thấy trước đây.

"Vậy thì phải đợi cho đến khi chúng ta mạnh hơn." Chrollo nói, trông cũng rất hứng thú, "Tôi nghe ở khu buôn bán đặc biệt rằng khu Sáu là nơi tụ tập của các cao thủ, và có rất nhiều quái vật."

"Ồ" Feitan càng hứng thú hơn. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng sáng ngời. Tôi cá bây giờ cậu ta đã hoàn toàn ghi nhớ khu Sáu, sớm muộn gì cũng phải đi xem, khi hắn cảm thấy mình đủ mạnh để thách thức lũ quái vật đó. 

" Uh-huh!" Tôi hắng giọng, thu hút sự chú ý của cậu ấy, lật cuốn sách hướng dẫn đọc viết sang trang tiếp theo, chỉ vào dòng chữ trên đó và đọc: "Nhóm tiếp theo. Xe đạp, ô tô... khinh khí cầu?" 

Dạy chữ cho Feitan là công việc tôi xung phong làm. Thời điểm còn ở khu Năm có cùng Chrollo học qua chữ, tôi cảm thấy nhân dịp dạy chữ cho Feitan còn có thể ôn tập qua cũng không tệ. Hơn nữa, thời điểm học chữ cùng Chrollo phải chịu đủ các kiểu khinh bỉ, hiện tại đến lượt tôi dạy Feitan, cảm giác đổi vị trí rất thú vị.

Tuy nhiên, tôi quên mất rằng tôi không phải Chrollo, và Feitan không phải tôi..

Chrollo thực sự rất kiên nhẫn khi dạy tôi, mặc dù thỉnh thoảng phải chạy vài vòng để bình tĩnh lại rồi mới quay lại, nhưng cậu ấy có thể đợi tôi chậm rãi đọc đi đọc lại một cuốn sách dạy chữ cả buổi chiều. Giờ tới tôi dạy... Tôi đã muốn bỏ cuộc chỉ sau hai giờ dạy: những cuốn sách hướng dẫn đọc viết trẻ con, những hình hoạt họa, những từ ngữ đơn giản... thật sự rất bực bội. 

May mắn thay, mỗi lần Feitan sốt ruột bỏ chạy đều là trước một giây khi tôi không thể nhịn được nữa.

Thành thật mà nói, sự kiên nhẫn của Feitan thậm chí còn tệ hơn tôi - biết chữ còn nhàm chán hơn việc dạy người khác học, và những ngôn ngữ giống như ngôn ngữ chung đó có thể khiến mọi người phát điên, đến mức chúng tôi đã phải thay thế sách hướng dẫn đọc viết này trong vài tháng nay. Đây là cuốn sách thứ mười mà tôi đã đánh mất. Feitan luôn tức giận dùng kiếm cắt tất cả những cuốn trước đó thành từng mảnh và chôn chúng ở sân sau. 

Tuy nhiên, chúng tôi đã có thể kiên trì dạy và học cho đến bây giờ, nhờ có Feitan, mặc dù cậu ấy không thể học quá lâu mỗi ngày nhưng trí nhớ của cậu ấy khá tốt và hiệu quả đọc viết của cậu ấy rất cao. 

Đôi khi tôi không khỏi nghĩ trong khi dạy, cũng may Chrollo không dạy Feitan, nếu không hắn sẽ phát hiện ra tên này có trí nhớ nhanh hơn tôi, thật là mất mặt! May mắn thay, Chrollo đã chịu đựng đủ sự tra tấn khi dạy tôi đọc sách. Khi biết tôi sẵn sàng làm việc đó cho cậu ấy, cậu ấy lập tức dang tay và chạy sang một bên để đọc cuốn sách của mình mà không hề liếc qua. Dù cậu ấy giả vờ tập trung đọc sách nhưng tôi vẫn đọc được những suy nghĩ nho nhỏ của cậu ấy - có lẽ cậu ấy sợ tôi chịu không nổi ba phút sẽ đẩy lại cho cậu ấy.

....Đoán rất chính xác. 

Đừng bao giờ để hắn đắc ý! Đừng mơ tới việc cười nhạo tôi! 

"Feitan! Kiên trì"

Tôi đưa tay kéo Feitan đến cạnh tôi, người đã nhảy khỏi băng ghế, chuẩn bị kết thúc buổi học hôm nay và rời đi theo phản xạ. Tôi vỗ nhẹ vào quầy từ phía sau và hét lên: "Lại đây học một chút nữa! Còn học chưa đến một tiếng đâu..."

 "Ngày mai chúng ta sẽ học tiếp" Feitan nói mà không nhìn lại. 

"Ngày mai, lại ngày mai, ngày mai còn nhiều lắm à!" Tôi buồn bã lắc đầu. 

"... Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì." Feitan lười biếng nói. Cuối cùng, hắn quay lại và đứng trên băng ghế. Hắn cúi đầu nhìn vào cuốn sách đọc viết đáng ghét, cau mày với vẻ mặt rất khó chịu, như muốn xé cuốn sách này thành từng mảnh. 

Cậu ấy vừa mới cắt tóc. Mái tóc xanh dài ngang mặt luôn có chút u ám dù rất đẹp. Giờ đây, mái tóc của cậu ấy đã được cắt ngắn và xù xù, để lộ toàn bộ đường nét trên khuôn mặt, rất mảnh khảnh, không thể nhìn thẳng vào đôi mắt sát khí đó, với đôi mắt vàng đó, cho dù trông hắn có vẻ hung ác, thì vẫn giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh, không có chút uy hiếp nào.

 "Nào, nào, kiên trì chính là thắng lợi!" Tôi rèn sắt khi còn nóng, chúng tôi đứng cạnh nhau với cuốn sách đọc chữ, tiếp tục chỉ vào những bức tranh trẻ con và đọc: "Táo, chuối, cam..." 

"Táo...chuối...cam......" 

"Chrollo! Tôi đến chơi với anh nè!" Một giọng nói trong trẻo và tinh tế vang lên từ xa. 

Tôi ngẩng lên và thấy sự không kiên nhẫn hiện lên trên khuôn mặt đang ngước lên của Chrollo. Khóe môi vốn đang nhếch lên của tôi bất giác mím lại.

 Một cô bé mặc váy ren đỏ xuất hiện ngoài cửa. Cô bước lên ngưỡng cửa và lao vào. Khi nhìn thấy Chrollo đang ngồi dưới cửa số, trên khuôn mặt cô nở một nụ cười rạng rỡ không chút u ám, cô lao về phía cậu ấy. 

Chrollo đã đứng dậy, dùng hai tay chính xác đỡ lấy vai cô bé, giúp cô đứng vững, nói: "Là thục nữ thì không nên chạy nhảy, Annri" Tuy rằng hắn nói những lời trách móc, nhưng vẻ mặt lại rất ôn hòa. nụ cười yêu thương không hề gay gắt chút nào. 

"Tôi biết, Chrollo. Anh cũng cằn nhằn như bố vậy." Annri hiển nhiên cảm nhận được thái độ dịu dàng của Chrollo, không chút để ý lè lưỡi, nắm lấy cánh tay cậu lắc lắc, nói một cách nũng nịu.  

"Haha, Annri bé bỏng, bố là vì lợi ích của con." Một giọng nói trầm và vang lên.             

Bóng dáng cao lớn của Chu An xuất hiện trong cửa hàng tạp hóa ngay sau cô bé mặc váy đỏ. Khuôn mặt nghiêm túc và vô cảm của hắn luôn nở nụ cười dịu dàng khi đối mặt với Annri. 

"Chrollo nói đúng, thục nữ thì không nên chạy nhảy, nếu không sẽ dễ dàng ngã xuống, công chúa nhỏ của bố." Ông nhìn xuống con gái mình, trìu mến nói. 

"Con biết rồi, bố." Annri bĩu môi quay đầu khỏi Chu An, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu như búp bê nhăn lại, khiến người ta cảm thấy yêu thương từ tận đáy lòng, không đành lòng chỉ trích gay gắt. Annri 5 tuổi là con gái của Chu An, thị trưởng của khu phố này. Cô bé sống một cuộc sống vô tư dưới sự bảo vệ của người cha quyền lực. Với mái tóc nâu xoăn và đôi mắt to xanh như nước hồ, sự đáng yêu và tùy hứng của một tiểu thư luôn là sự kết hợp giữa thiên thần và ác quỷ. 

Ngay sau khi chúng tôi thanh toán khoản phí đầu tiên, Chu An đã đưa Annri đến cửa hàng tạp hóa của chúng tôi. Theo Annri bảo, cô ấy đã nghe nói rằng chủ sở hữu mới của cửa hàng tạp hóa là ba người cùng tuổi với cô ấy, liền ầm ĩ muốn đến xem, Chu An không lay chuyển được đành phải mang nàng đi qua.

 Cửa hàng tạp hóa vốn không có nhiều người mua nên ngày hôm đó cả ba chúng tôi đều nhàn rỗi trong cửa hàng. Chu An vừa giống như thần cửa vừa giống hổ rình mồi mà quan sát từ bên cạnh, chúng tôi không còn cách nào khác là phải bò ra từ phía sau quầy, đứng dậy khỏi chiếc ghế đan bằng liễu gai và chơi với cô công chúa nhỏ có khuôn mặt tò mò và đôi mắt đầy sao một lúc.

Ngày hôm đó Annri mặc một chiếc váy màu hồng và vàng, cũng mới tinh và sạch sẽ. Mái tóc xoăn được chải gọn gàng xõa qua vai, trên đầu cô ấy đeo một chiếc kẹp tóc nơ lớn, nhìn vẻ ngoài trông giống tiểu thư từ gia đình quý tộc bên ngoài, chứ không phải là một cô gái gốc từ cư dân phố sao băng.

Trong đôi mắt trong veo như nước hồ chỉ có một vẻ ngây thơ như trẻ con. Cô nhìn quanh cửa hàng tạp hóa một cách mới lạ, bảo bố lấy từng món đồ trên kệ như thể chủ cửa hàng chính là chúng tôi không tồn tại. Sau khi nhìn ngắm một chập rồi vứt đi một cách chán ghét, chúng tôi đã dành cả buổi chiều để chơi với nàng, đó là... trò chơi gia đình.

Tôi không biết các bé gái ở độ tuổi này có thích chơi trò chơi gia đình không, nhưng trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Kéo chiếc ghế mây của Chrollo ra khoảng trống giữa quán, Annri vui vẻ ngồi lên đó, đung đưa đôi chân nhỏ bé trong đôi giày da nhỏ, chỉ tay và sắp xếp vai cho ba chúng tôi đứng trước mặt.

"Nào, chúng ta hãy chơi như một gia đình. Chrollo là cha và tôi là mẹ! Fei... Feitan là con." Annri cười khúc khích, có lẽ vì trước đây cô ấy chưa từng có ai cùng tuổi chơi với mình, cô thẳng người lên vì phấn khích, hai má đỏ bừng. Cô đặc biệt thích Chrollo, và cô đã giữ cậu ấy lại từ nãy đến giờ, Chrollo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo cô vì thể diện của Chu An.

Feitan có tính tình không tốt, không giống như Chrollo luôn nở nụ cười dịu dàng như một người xã giao, cúi đầu và kiên nhẫn nói chuyện với cô bé, cho nên cô bé cũng không đến quá gần cậu. Nhưng lợi dụng vẻ ngoài của mình, cậu ấy còn được giao cho vai trò con trai.

Về phần tôi, tôi không nói nên lời. Là cô gái duy nhất ngoài Annri , tôi có vẻ không muốn nương theo, nên...

"Tên cô là Lydia phải không? Chà... cô có thể làm thú cưng." Khi Annri chỉ vào tôi, cô ấy suy nghĩ rất đau khổ, cuối cùng miễn cưỡng giao cho tôi một vai như vậy, "Cô là một con chó lông vàng! Cô có thể sủa được không?"

Cô ấy ngẩng mặt lên và nheo đôi mắt to màu xanh lam nhìn tôi, miệng bĩu ra, vẻ mặt nhỏ nhắn đáng yêu đó, như thể lo lắng tôi không thể đóng vai một con chó ...

Tôi nhếch khóe miệng, vô thức liếc nhìn Chu An, người đang đứng bên cửa sổ. Hắn đang khoanh tay trước mặt tôi. Hắn ta dựa vào cửa sổ và nhìn chúng tôi chơi với Annri. Hắn nhìn con gái mình với ánh mắt dịu dàng. Cảm nhận được ánh mắt của tôi, hắn ta nhìn sang, đôi mắt dịu dàng trong nháy mắt trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị...

"Nào." Tôi quay sang Annri và mỉm cười nói ngắn gọn. Dù đã trải qua nhiều chuyện và tôi không còn quá quan tâm đến sự đặc biệt của giọng nói nữa nhưng tôi vẫn có thói quen ít nói và cố gắng không nói trước mặt người ngoài.

"Con chó! Mang cây gậy lại đây!" Annri lấy một cành cây nhỏ trên kệ ném trước mặt tôi, yêu cầu tôi nhặt nó lên với giọng ra lệnh.

Tuy cô bé này giống như đang cố ý hạ nhục người khác, nhưng nhìn đôi mắt trong sáng của cô bé, thật sự không có ý đó. Nhưng nếu một đứa trẻ nghịch ngợm ở độ tuổi này mà không biết gì thì sẽ rất tổn thương. Dù không gây tổn thương nhưng sẽ rất khó chịu, nhất là khi có cha mẹ đứng bên giúp đỡ.

Tôi bất đắc dĩ chạy ra phía sau kệ nhặt cành cây và cúi xuống làm bộ mặt ngơ ngác.

"Đây." Tôi duỗi tay đưa cành cây cho Annri, người đang ngồi trên chiếc ghế liễu gai.

"A!" Cô đột nhiên hét lên, dùng lòng bàn tay hất văng cành cây nhỏ ra, kinh hãi lùi lại.

"Sao vậy? Annri?" Chu An gần như lập tức xuất hiện bên cạnh cô, ánh mắt lạnh lùng như dao cứa vào mặt tôi. Tôi đoán nếu không phải tôi không hề tiếp xúc với đại tiểu thư đây, vừa rồi lại không hề có niệm, liền có thể khẳng định xương cốt của tôi bây giờ đã gãy vụn và văng ra ngoài rồi.

"Bàn tay của nàng...-" Annri chỉ vào bàn tay phải đang dang rộng của tôi với ánh mắt lảng tránh. Bàn tay phải trong chốc lát trở thành tiêu điểm của tầm nhìn, những vết sẹo gớm ghiếc che phủ nửa mu bàn tay do Robin lột da để lại hiện rõ.

"Không sao đâu con yêu, đó là vết sẹo, bây giờ nó đã lành rồi." Chu An liếc nhìn tôi, sau đó thản nhiên quay đầu lại an ủi Annri, người chưa bao giờ nhìn thấy vết sẹo như vậy, "Đừng sợ, con yêu của bố, không ai có thể làm tổn thương con như vậy. Nếu con không thích thì hãy để cô ta đi ra xa. Con đừng buồn, con yêu."

"Bố ơi, thật là ghê tởm!"Annri quay đầu và nắm lấy bàn tay to lớn của bố cô, làm nũng. "Bố có nhớ lần trước bố nhìn thấy..."

Tôi mím môi, thu tay phải lại và bước đi.

"Lydia."

Trong khi hai cha con Annri đang nói chuyện với nhau, Chrollo, người vẫn luôn bị làm phiền, đã bỏ đi, kéo tôi vào lòng và hôn lên trán tôi một cách an ủi, nói bằng một giọng nhỏ không đủ để thu hút sự chú ý của đối phương

 "Lydia."

"Không sao đâu, chuyện nhỏ." Tôi nháy mắt với cậu ấy và cũng tới gần hôn lên má cậu ấy một cái, sau đó ôm một chút

"Chrollo, tới đây nào" Annri gọi bằng một giọng dài và làm nũng.

Tôi tựa người vào quầy nhìn Annri kéo tay Chrollo và ra vẻ nũng nịu, thỉnh thoảng sai Feitan làm việc này việc kia. Feitan vẫn im lặng và buồn tẻ, không nói lời nào. Annri nói với Chrollo bằng một giọng dài: "Chrollo, nhìn này, con trai chúng ta vụng về và không hoạt bát chút nào..."

"Bởi vì Annri rất hoạt bát" Chrollo chạm vào mái tóc xoăn màu nâu bóng của Annri, nghiêng đầu cười nhẹ. Feitan quay người lại, làm theo yêu cầu của Annri để tìm 'bộ đồ ăn' cô muốn trên kệ, lộ ra vẻ mặt gắt gỏng.

"Này con chó, sao ngươi không sủa? Đến lượt ngươi!" Annri đột nhiên ở bên kia làm nũng hét lên, sao lại nghĩ tới tôi! Tôi giật mình vì cô ấy và vô thức nhìn Chrollo.

Chrollo cũng liếc nhìn tôi, đôi mắt đen không có chút ánh sáng. Ánh mắt cậu ấy lướt qua tôi, tự nhiên quay sang Annri và nói: "Được rồi, chó lông vàng không thích sủa. Đừng ép buộc cô ấy." 

Giọng cậu ấy không có chút gì giống nóng giận. Annri nhìn cậu ấy mếu máo, vốn định nói gì đó nhưng lại không dám nói.

Chrollo cong mắt mỉm cười, đứng bên cạnh Annri nói: "Feitan đã mang đĩa về, chúng ta nhanh chóng bắt đầu bữa tối thôi."

Tôi nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cậu ấy, miệng của cậu ấy nhếch lên, nụ cười nhẹ không có chút miễn cưỡng.

Chrollo đang tức giận.

Dựa lưng vào quầy, tôi nhìn Chrollo đi vòng qua Feitan và bình tĩnh chơi các trò chơi gia đình khác nhau của Annri. Tôi không thể không nhìn vào khuôn mặt của Chu An - hắn nhìn Chrollo, người đang đối mặt với hắn, Annri đang cười như hoa, hắn có vẻ rất hài lòng.

Tôi thu hồi ánh mắt như thể bị điện giật, trong đôi mắt cụp xuống của tôi hiện lên sự tức giận lạnh lùng. Tôi rốt cuộc đã học cách đọc sắc mặt người khác từ khi nào? Chưa lần nào từ khi tôi đến đây. Ngày xưa có ai đó đã nói rằng chỉ có người cần nhìn sắc mặt người khác mới có thể đọc được sắc mặt người ta.

Điều này thực sự đáng buồn.

"Chrollo, chúng ta ra ngoài chơi nhé!"

Tiếng hét vui vẻ của Annri đã đưa tôi từ ký ức trở về hiện thực. Kể từ lần đầu tiên về sau, Annri Iuôn được Chu An đưa đến cửa hàng tạp hóa chơi, chủ yếu là để tìm Chrollo. Lúc đầu, cô ấy thờ ơ đưa tôi và Feitan đi cùng, nhưng sau đó cô ấy liền dứt khoát xem như hai chúng tôi không tồn tại và chỉ đưa Chrollo đi chơi cùng cô ấy.

"Nhưng tôi vẫn phải buôn bán." Chrollo dang hai tay ra, với nụ cười nhẹ và bất lực trên khuôn mặt gần như trong suốt dưới ánh mặt trời.

"Đi chơi với Annri đi." Chu An khoanh khuỷu tay đứng ở cửa, đột nhiên nói: "Các ngươi tháng này không có việc gì, tháng sau không cần đóng hội phí."

"Nhưng mà..." Chrollo khẽ cau mày.

"Đi nhanh đi, công chúa nhỏ của chúng ta không thể đợi được nữa." Chu An nhìn Annri đang nhẹ nhàng kéo tay áo Chrollo nhưng không dám kéo mạnh, trong mắt lộ ra vẻ trìu mến.

"Thật tuyệt vời, bố! Con yêu bố!" Annri buông tay áo của Chrollo và chạy đến chỗ Chu An. Khi hắn cúi xuống mỉm cười, cô kiễng chân lên và hôn lên má hắn, rồi lại hôn thêm một cái. Cô chạy lại và kéo Chrollo ra ngoài.

"Chrollo, đi thôi! Lần trước tôi đã nhìn thấy một nơi..."

Chrollo bất lực đi theo cô ấy ra ngoài. Cậu ấy liếc nhìn chúng tôi khi đi ngang qua quầy, rồi nhìn Annri phấn khích thúc giục, cô ấy kéo tay áo và bước sang qua cửa. 

Chu An lắc đầu khẽ cười đi theo họ khi bước ra khỏi cửa, hắn nhìn bóng lưng của Annri và Chrollo đang chuẩn bị chạy vòng quanh góc phố và nói lớn: "Chrollo, chăm sóc Annri. Đừng để nàng làm những việc nguy hiểm." 

"Tôi muốn giết Annri."

Nhìn theo Chu An biến mất ở góc đường, tôi nói nhỏ với Feitan sau một lúc trầm mặc .

 Feitan đang chống tay lên quầy, cậu ấy không ngạc nhiên khi nghe điều này, hắn chỉ liếc nhìn tôi và nói: "Vậy thì cứ giết là được"

"Tôi chỉ là nói vậy thôi" Tôi chống tay như hắn, uể oải nói: "Chúng ta đánh không lại Chu An."

"Vậy cậu có thể đợi tới khi đánh được hắn rồi mới giết." Feitan tỏ vẻ không sao, cậu ấy không chút nghi ngờ, tin bản thân sẽ có thể vượt qua Chu An để ngồi vững ở khu Tám này.

"Nhưng tôi nghĩ đến lúc đó tôi sẽ không muốn giết Annri nữa." Tôi tưởng tượng ra điều đó và nói một cách chán nản.

"... Tùy cậu"

Feitan lật cuốn sách dạy đọc viết trước mặt sang một trang mới, "Tiếp tục học thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top