Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Quằn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Gojo-sensei, người vừa rồi...

-Ồ Yuta à, chỉ là nhóc con tôi quen từ người bạn cũ thôi. Lâu không gặp tặng chút bất ngờ đó mà~

Lúc bóng lưng Kaori vội vã rời đi như cơn gió, sau đó là câu hỏi của học sinh thân yêu. Gojo Satoru cũng có thể hiểu những gì đứa nhỏ này muốn hỏi và cả những gì mà Kaori đã và đang đấu tranh trong tâm trí.

Nhưng bản thân gã không phải là kẻ đủ kiên nhẫn chờ từng quả trứng nở thành gà con. Thêm một chút kích thích không phải sẽ thu lại những kết quả bất ngờ thì sẽ vui hơn sao?

Dù hậu quả đằng sau có hơi rắc rối một chút...

-Ý em là ...

-Nhóc muốn hỏi thêm nữa sao? Có vẻ mấy đứa tò mò về người bạn mới này nhỉ?

Gojo Satoru với nụ cười vô tri thường trực trên gương mặt điển trai thu hút hết phần thiên hạ của mình. Sau những gì mà Kaori thể hiện trong lần hợp tác vừa rồi thì việc tụi nhỏ tò mò thì không bất ngờ mấy...

Nhưng thằng nhóc này thực sự không nhận ra gì sao?

Thầy giáo em nhiệt tình đẩy đưa tình huống đến thế mà thằng nhóc này vẫn đ** nhận ra luôn???

Thật luôn??? 

-Hmm, không được nha!! Thông tin của Kaori-chan là được bảo toàn bí mật nhá!

-Ể? Tại sao vậy ạ?? 

-Hahaha~

Dù cho thắc mắc đến đâu, hay có nhiều thứ vướng mắc đến thế nào, thì nếu Gojo Satoru còn miệng kín bưng với nụ cười vô tri đấy thì cũng chịu.

Cả hai đồng loạt tự hiểu mà im lặng hết đoạn đường về.

.

.

Kaori ngồi một góc thu mình nơi hàng ghế gỗ dài ở công viên nhỏ, có vẻ em đã bình tĩnh hơn lúc nãy.

Tranh thủ lúc chờ thì bắt đầu lôi bảng vẽ ra như một thói quen, trên tay cây bút vẽ cứ gõ gõ mất kiểm soát vào thành ghế.

Mọi thứ bắt đầu từ từ tua chậm lại như một thước phim ngắn, cả quá trình từ lúc em sủi khỏi chỗ Gojo Satoru...

Và giờ thì em bắt đầu cảm thấy mọi thứ thật ngu ngốc.

-Wahhh, sao mình có thể bị thằng chả tóc trắng đó bắt thóp như vậy chứ!!??? Lại còn cắm đầu chạy khắp nơi như thế nữa chứ!!! Lại còn nói linh tinh với anh ta nữa!! urghhh~

Thật vô nghĩa.

Tự nhiên muốn chui xuống hố quá, nỗi nhục này không gì xóa được...

Kaori hàng loạt những biểu cảm vô tri tuyệt vọng cứ nối tiếp nhau. Cái hành động lôi bảng vẽ ra hoàn toàn chỉ để che mắt người ngoài khỏi cái nhộn nhịp lộn vòng vòng bên trong tâm trí em.

-Muốn chết quá đi ~

-Ricchin nói ngốc quá đi nè! Chạy nhiều quá làm máu trong đầu nhóc lộn ngược lên rồi à?

-..!? 

Ủa? Cái giọng quen quen ta?

Đ-Đừng nói là...

-Lerzheit?? 

Kaori đang thả mình lủng lẳng trên hàng ghế dài, vẩn vơ loạn cào cào vò đầu, lại vì cái giọng trẻ con lém lỉnh đầy mùi gợi đòn, mái tóc trắng bóc ngắn ngủn cùng đôi mắt đỏ rực rỡ mở hờ mà ngay lập tức ngồi phắt dậy như bản năng...

Toàn bộ biểu hiện của Lerzheit càng làm Kaori như con thỏ nhỏ cụp tai đầy bối rối mà lủi thủi một góc, không dám hó hé gì.

-Ta mà tới muộn chắc nhóc muốn nhảy cầu luôn hay gì? 

Kaori len lén cất lời hỏi, sau khi an ủi tâm hồn nhỏ bị đả kích quá nhiều... Đứa trẻ được miêu tả nọ vẫn giữ vững biểu cảm mắt cá chết, biểu hiện không còn gì để bình luận nhìn xuống đứa nhỏ trước mặt cậu ta đây.

-C-Còn.. anh ấy.. sẽ không tới đúng không?

-... Haaaa, thằng bé nghe thấy sẽ buồn đấy Ricchin à.

Lerzheit phủi phủi vạt áo đen thẳng tắp, chỉ biết lắc đầu thở dài ngao ngán mà ngồi ngay bên cạnh Kaori. 

Xem ra thằng nhóc nhà hắn còn phải cố gắng nhiều...

-Gou-chan đang đi mua chút đồ, lát sẽ về nên bảo ta đến coi nhóc trước. 

-K-không ạ, tôi không có ý định đó. Chỉ là...

-Là do sợ Gou-chan thấy cái bộ dạng quằn quằn hết cứu của nhóc á hả?

-Voucher giảm giá buffet đồ ngọt cao cấp đây ạ, làm ơn đừng nhắc đến nó nữa.

-Chốt kèo!

Câu chuyện đào bới đống hành động thiểu năng của Kaori chính thức khép lại trong cái quằn quéo bế tắc đầy tiếc nuối của Okkotsu Kaori và vẻ trúng số độc đắc của Miyazaki Lerzheit.

Mọi bí mật đều ôm xuống tận mồ, Miyazaki Lerzheit không nuốt lời.

Có lẽ vậy.

Mọi thứ thực sự kết thúc khi có sự xuất hiện của thiếu niên với mái tóc dài buộc cao, với nguyên bộ suit đen bóng, khoác ngoài là chiếc áo gió cỡ lớn sắc xám xanh, gương mặt trầm lạnh, đeo kính vuông sang trọng.

Kaori được băng bó cái chân bị trật khớp vừa mới được đặt ngồi trên xe hơi êm ái. Trong đầu lại bắt đầu chạy hàng loạt những điều mà em đã dự định trong một tuần sau...

Trong khoảnh khắc, Kaori không thể tin được nhìn xuống, nơi chiếc chân quấn băng như bị què được bảo vệ trong đống gì gì đấy có vẻ là hiện đại, khó khăn nén cái thở dài bất tận.

Có vẻ deadline lần này lại bị trễ rồi...

Bế tắc.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top