Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20 : ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Linh, con của mẹ hãy nghe lời mẹ con nhé !

- Vâng ạ!

- Quả...quả....dè...dè.l..đư...đứa.....co...con.......  ngoan.

- Hehe, con sẽ làm mẹ tự hào ạ (' • ω • ')

Không Linh ơi, tỉnh lại đi mậy, sao mày ngu thế con :)

- - -

- Mẹ ơi, các bạn ở lớp không chịu chơi với con có phải vì con xấu không ạ? 

Người phụ nữ ấy cúi xuống, cô dịu dàng lau nước mắt cho đứa con nhỏ ngây ngô của mình, cô ôm đứa bé vào lòng, dùng lời lẽ đường mật dỗ ngọt nó

- Không phải đâu con yêu à ( Mặt mày tởm chết mẹ đi được )

- Con luôn là một cô bé xinh đẹp của mẹ ( Tao không hiểu sao thằng chó ấy lại nhận nuôi mày nữa, vì đứa con gái mới mất của bọn tao chăng? Tất cả những gì mày đang có là của con bé )

- - -

Quãng thời gian ở thế giới này, tôi chưa bao giờ quên những gì bản thân đã trải qua, nó như một lời nhắc nhở tôi rằng " đừng tin ai cả vì niềm tin diệu kì lắm ". Thật lòng thì tôi cũng rất biết ơn họ, vì tôi có nhà để ở. Tôi biết em trai tôi cũng chẳng yêu quý tôi mấy, tiếc thật, hồi nhỏ thằng bé dễ thương đến vậy. Tôi vẫn nhớ khuôn mặt bầu bĩnh của thằng bé dần đỏ lên khi hôn má tôi vòi kẹo, dường như mọi thứ chỉ như vừa mới đây thôi

- Này bạn gì ơi! Cho mình chơi cùng nka

- Cút mẹ mày đi

- Bẩn mắt tao rồi, mày đi ra xa chút, mày thở làm ô nhiễm hết cả bầu không khí

- Ê! Người yêu mày kìa A, nhất mày nhá, được hót hòn họt gơn thích

- Thôi cho con xin, mày nghĩ con đấy mà xứng ...

Và tất nhiên đéo có chuyện làm đẹp cái quần hoa gì rồi chơi với bọn này rồi. Tôi xấu xí, tôi biết chứ, con người luôn đánh giá người đầu tiên họ gặp bằng khuôn mặt. Tất nhiên là tôi không phủ nhận hay phản bác bất kì điều gì, quả thật nếu bạn nói chuyện với một người có vẻ ngoài sáng sủa thì tất nhiên là hơn khi phải mặt đối mặt với một con nhãi gầy trơ xương, mặt đầy mụn lại còn lầm lì ... Thú thật, tôi cũng để ý đến ngoại hình, rất để ý là đằng khác con gái ai cũng muốn xinh đẹp cả. Tôi gãi đầu, cười hề hề, cắn chặt môi ngăn nước mắt tràn ra. Dần dà tôi không kết bạn nữa, tôi quyết tâm kết hôn với máy tính, điện thoại làm một Otaku thân thiện. Lên cấp 3 tôi đã khá hơn, gương mặt cũng đỡ mụn nhưng vãi bìu người suy không bằng trời tính. Nguyên bọn lone cấp 2 học chung với tôi : D

Ổn't

 Nhiều khi tôi bật khóc cũng có lúc tôi uất ức đến độ đi tìm cái chết. Nhưng tôi sợ, dù sao con người khi đối mặt với cái chết đều có phần lưỡng lự hơn nữa tôi còn sợ độ cao nên không nhảy cầu được còn thuốc ... là do nghèo, có được tiền tiêu vặt đ đâu. Tôi không hiểu sao họ lại nhận nuôi tôi, phải có một lý do nào đó thật sự thuyết phục hơn cái lý do thay thế con gái họ .... vậy ký ức đang chiếu trên màn hình kia là gì?

Cái lãnh địa mà Nguyền Hồn kia vừa tạo ra chẳng khác nào một rạp chiếu phim cỡ lớn cả, lại còn full 8k. Nó chiếu đi chiếu lại những khung cảnh trong ký ức, rõ nét đến từng cọng lông nách. Tôi vẫn đang ngờ ngợ về cách lãnh địa này hoạt động, cơ mà kiểu này có chút khủng bố tinh thần đấy bro.

Màu đỏ bao trùm

Tất nhiên, cảnh tôi chết được hiện lên. Máu văng tung tóe, tôi lại gần, dí sát mặt vào nhìn những cục thịt vương vãi xung quanh. Shit! Là não à : D

Ngẫm lại thì tướng chết của tôi cũng không đẹp gì cho mô, may là không mặc váy, đã chết lại còn chết nhục nữa ...Đối mặt với cảnh tượng này tôi lại bình thản đến lạ thường, tôi không sợ máu, đơn giản thì như tôi đang xem phim kinh dị vậy, dường như người trong màn hình kia không phải tôi. Tôi ngồi bệt xuống đất, chống cằm chăm chút theo dõi những phân đoạn rời rạc đực chắp vá như thể đang xem một bộ phim truyền đặc sắc.

- Ê ngoại lai

Tôi giật bắn mình suýt chút thì cắm đầu xuống đất, xoay người lại, tôi có chút bối rối, có chút muốn lấy bản thân che màn hình lại, mặc nỗi cái màn hình nó to như một rạp chiếu phim vậy. Đối với nó, tôi chỉ là một vệt nhỏ. Lần đầu bị một người xa lạ nhìn thấy ký ức bản thân, tôi có chút ngại ngùng nha. Ngại quá má :'0 Tuổi trẻ của người ta bị nhìn thấy hết rồi

Đến nỗi tôi quên mất cơn buồn nôn đang chực muốn trào ra trong cổ họng mình

- Chậc! Ngươi thật sự là một mối nguy hiểm đấy

Giọng nói lại vang lên lần nữa, thanh âm ngọt lịm như muốn tan vào trong không khí, mê hoặc tâm trí đối phương. Khuôn mặt xinh đẹp nghiêng sang hẳn một bên, kênh kiệu đến đáng ghét dù là cơ thể của một đứa nhỏ

- Chuyện gì mới được? - Tôi cảm thấy khó hiểu, tuy chưa lần nào thực sự được ở trong một lãnh địa, cũng chỉ mới đọc qua truyện nhưng không một lãnh địa nào kỳ lạ tới mức này, rồi xong nữ chính bàn tay vàng nhớ cốt truyện, bai cưng 

- Là về chuyện ngươi không phải là người của thế giới này, đừng nói rằng đến cả bản thân ngươi cũng không biết? Chậc, việc ta xuất hiện đã gây ra một số xáo trộn...

Nguyền Hồn thao thao bất tuyệt một hồi cuối cùng nâng mắt, mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp tuyệt đối, có cảm giác như hoa đang nở ra xung quanh người ấy vậy khác hẳn với không khí lúc đầu. Tôi ngơ ngác, Nguyền Hồn mà có con chịu đàm phán ư? Thiên sứ? KAMI - SAMA???? Cái cảm giác được bao bọc trong một làn khói ấm áp này làm cho tôi cảm thấy không quen, hệt như một con mèo được gãi đúng chỗ ngứa vừa muốn kháng cự lại vừa đắm chìm trong nó.

Khung cảnh lại trở về như bình thường, tôi quỳ xuống, cảm xác dịch dạ dày đã tràn lên khoang miệng. Tôi nôn thốc nôn tháo, bởi cái thói không ăn sáng nên toàn mật xanh mật vàng, sao tôi có thể quen được, nếu thay vì nhìn một Nguyền Hồn sinh đẹp nhưng nguy hiểm vãi cả bìu thì tôi thà nhìn mấy con nhầy nhụa, méo mó. Mẹ! Nguyền Hồn chưa xác định đó ở cùng với thằng Mahito, nó không hề có trong truyện hay tôi déjà vu mà cảm thế con quễ đó quen thuộc vc. Nhiều khi... tôi vô dụng vc, chú lực yếu cũng là một thứ thật hãm tài. Lôi chiếc khăn tay trong túi quần, tôi lau miệng sạch sẽ rồi vứt đi, thùng mỳ cũng méo mó biến dạng, tôi không dám chắc mỳ bên trong còn hốc được không nhưng thôi kệ vậy.

Poor Gojo Satoru

- - - 

- Về muộn vậy, Shin - chan ::3

- Chào 

- Hey! Shin - chan, nay bọn tui ăn nhà bà nka ovob

- Haha hôm nay chụy sẽ trổ tài cho mấy cưng, Gojo - sensei, thầy phải quay kĩ mặt em đấy ::D

- À! Thầy có ảnh kỷ niệm nè :3 ( trong lúc nhóc đi mua mỳ ehe ) 

- Há há trông mặt ông kìa Megumi =))))

- Quả nhiên thầy ăn ảnh thật (' ∀ '*)

-...

- Ủa sao trông nhóc bết bát vậy? 

Nhắm chặt mắt

Khép đôi mi

Đôi môi hờ hững

Nắm đấm em sắp tung rồi




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top