Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Làm thầy cúng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sẽ chẳng ai tin cái con hiện thân của nghiệp chướng ấy lại đem lòng yêu thích một nhân loại. Sẽ chẳng ai tin rằng sẽ có ngày con cáo ấy có mùa xuân.



Chắc bạn sẽ tự hỏi là chàng trai nào xấu số thế? Phải chăng chàng trai ấy đã quên cắt duyên âm và lớ ngớ vớ phải quả nghiệp chướng có thể nguyền rủa cả hệ mặt trời này?



Đùa! Ai lại nói thế bao giờ!



Nhưng cái chàng trai số 'hưởng' nhất năm ấy là Inumaki Toge ấy! Cái chàng mạt duệ của chú ngôn sư với quả đầu như con nhím con ấy!



Là một người thầy ; Gojo Satoru tự thấy bản thân có trách nhiệm đẩy thuyền và tiến hành gán ghép cặp đôi chỉ có trong truyền thuyết kinh dị ấy lại với nhau. Hắn tin tưởng rằng không gì trên thế giới này mà hắn không làm được; vì hắn là kẻ mạnh nhất mà! Điều đó bao hàm cả việc hắn dư sức thêm chút mắm và muối vào cái con đường tình duyên nghiệp chướng đó!



Thế là vào một buổi sáng đẹp trời; Gojo Satoru đã biến mình thành vị thần tình yêu có nội tâm như phim Cung Tâm Kế trọn bộ đã tạo nên một kế hoạch vẹn toàn.



Đó là để con chị họ Cáo làm chung nhiệm vụ thanh tẩy nguyền hồn cấp một cùng Inumaki!



Tung hoa đi! Gojo Satoru đẩy thuyền gắt hơn là bà mối nhảm nhí Panda đó!



Và vì một tương lai đầu độc thành công Inumaki; hãy cố lên cô gái trẻ!



Inari mang theo một rổ bươm bướm trong bụng; không hề có một sự quạu quọ khi nghe tin mình phải làm nhiệm vụ vào lúc tám giờ sáng và bước lên xe.



Đi riêng với crush thì ai lại nổi đoá bao giờ chứ nhỉ?



Chưa bao giờ con bé họ Cáo thấy Gojo Satoru xứng đáng là vị thầy giáo quốc dân đến thế; vì ít nhất thầy ta không hề vô dụng như nó đã nghĩ.



_ " Rong biển?"_Inumaki nhìn sang cộng sự của mình đang tựa đầu vào cửa kính rồi ngẩn người như con dở. Là hôm qua hắn cùng nó nói chuyện đến quá muộn nên bây giờ có chút mệt sao? Hẳn là thường ngày nó đã nhào đến nói liên miên không ngớt với hắn chứ nhỉ?



Nghĩ đến việc Inari không khoẻ; Inumaki cuối cùng vẫn ngồi xích vào và vươn tay sờ sờ trán của Inari.



Inari còn đang thả hồn theo gió thì bất chợt thấy gương mặt phóng đại muốn mấy lần của Inumaki đang kề sát nó. Bị ép sát bất ngờ; cô gái ngây thơ họ Cáo chưa từng yêu đương nhanh chóng đỏ mặt rồi theo phản xạ ngồi dính sát vào cánh cửa.



_ " C- Cậu làm gì vậy hả?"_



_ " Cá bào!!"_ Vươn tay giữ chặt lấy Inari; Inumaki chẳng chút kiêng dè dù hai mang tai của hắn lại phơn phớt đỏ theo. Bàn tay còn lại lần nữa vươn đến sờ vào cái trán đỏ lự. Tức thì hắn có chút muốn nhảy dựng lên vì nhiệt độ thất thường của nó.



_ " Cải bẹ!"_ Trán cậu nóng lắm đó; cậu sốt sao?



_ " Không.. t-tôi ổn; chỉ là có chút nóng mà thôi haha.."_ Inari cố ngồi dịch ra phía cửa xe một chút; quả tim đập bùng bùng trong ngực của nó sắp không được rồi.



Aaaaaaaaaaa!! Gần quá!!!-Tiếng con tim thiếu nữ gào thét vì tình yêu.



_ " Cá bào!!"_ Inumaki hơi cau mày phủ định; rõ ràng là rất nóng. Một lát còn muốn thanh tẩy nguyền hồn cấp một; nó như vậy đi chẳng khác nào muốn nộp mạng.



Nghĩ đoạn; hắn vươn tay chỉ chỉ vào trán của Inari.



_ " Cải bẹ cải bẹ!!"_ Cậu đang không khoẻ; vẫn là trở về thôi!



_ " Không; tôi ổn mà! Thật đó không gạt cậu đâu mà; một chút sẽ không nóng nữa!!"_ Inari vươn tay xoa xoa mi tâm của Inumaki; cười dịu dàng tựa như gió xuân; mềm mại; tươi đẹp giống như tuổi trẻ.



_ " Đừng suốt ngày chau mày; để lại nếp nhăn thì sẽ không đẹp trai nữa đâu!"_



Bùm!!


Như hiệu ứng núi lửa phun trào; lần này đến lượt sắc mặt của Inumaki đỏ lự và có dấu hiệu bốc khói. Hương hoa đào ngọt nhẹ lởn vởn nơi chóp mũi; trong bụng cứ như có trăm ngàn bông hoa đua nở. Phảng phất như tất thảy đều không đẹp bằng người ở trước mặt. Tim cũng đập đủ nhanh như người sắp bị nhồi máu cơ tim mà chết.



_ " E hèm!!"_



Tiếng ho khụ của Ijichi thành công đánh vỡ một màn bả chó đằng sau. Qua kính chiếu hậu ta có thể thấy cả hai đứa trẻ tuổi còn ngây thơ bước vào giai đoạn dậy thì giật nảy mình; vội vã tách nhau ra và liều mạng muốn đem mình hoà làm một vào cách cửa xe hai bên.



Chú biết rằng tình yêu tuổi thanh xuân đẹp lắm; chú cũng biết thừa mình sẽ vào vai phản diện khi dám chọc lủng cái màn cẩu huyết vừa rồi.



Nhưng lạy chúa tôi ơi; hai cô cậu mang cái mặt đỏ lự như sắp ngất luôn ra đấy thì ai là người thi hành nhiệm vụ hả?



Mọi chuyện vẫn là dừng lại thì tốt hơn; bầu không khí đã quá đỗi ngượng ngùng rồi.



Inari (ʘ言ʘ╬) Cái mẹ nhà chú chứ Ijichi!! Dám phá hỏng chuyện tốt của bà!!



Inumaki ngượng ngập như đứa trẻ bị bắt quả tang khi làm việc gì đó mờ ám. Đem cổ áo màu xanh sọc kéo lên cao hết mức đến nổi che khuất cả mặt. Nhưng dù có che hết cái mặt đỏ lự thì cũng không che được đám khói đang bốc lên như cái ấm nước trên đầu hắn đâu mà.



Nhớ đến cảnh tượng gần trong gang tấc vừa rồi; hương hoa đào mềm mại ngọt ngào bao trùm lấy hắn. Dễ chịu; làm người an tâm; muốn vĩnh viễn lưu lại.



... thực thơm..



Và thế là vị chú ngôn sư trẻ tuổi đầy tài năng thiếu chút nữa ngất xỉu trên xe vì cái suy nghĩ đồi bại của bản thân.



Chúa ơi Inumaki Toge; mày đã nghĩ gì thế hả!?



Bầu không khí ngượng ngập đã chấm dứt khi con xe đã di chuyển đến một xưởng chè bị bỏ hoang; đồng thời cũng là nơi được xác định có một nguyền hồn cấp một đang cư ngụ.



Màn được giăng lên; Gojo Satoru có nói nguyền hồn cấp một này không phải hạng dễ xơi. Muốn cả hai tuyệt đối cẩn thận khi làm nhiệm vụ. Nhưng vẫn có người sẵn sàng bỏ qua bầu không khí u ám của xưởng chè và lời cảnh báo của Gojo Satoru để hiên ngang đẩy cửa chính tiến vào.



_ " Cá bào!!"_ Inumaki phản ứng mau lẹ; trước khi con chị họ Cáo định đẩy cửa chính để đi vào trong thì hắn đã vươn tay nắm lấy tay của nó rồi kéo lại. Trực tiếp đi vào là muốn nộp mạng càng nhanh sao? Hắn nên khen nó gan lớn hơn trời hay năng lực cường đại đây?



Hẳn là vế đầu đi!



_ " Không có việc gì đâu! Hơn nữa; đi cửa chính không ngầu sao?"_ Trong phim kinh dị mỗi lần nhân vật chính khám phá nhà hoang đều là bước vào từ cửa chính mà. Nó cũng muốn trãi nghiệm cảm giác thành tựu đó.



_ " Cá bào!!"_ Inumaki nhăn mày phản đối; hiện tại không phải nói ngầu hay không ngầu. Mà trước mắt là nguyền hồn cấp một đó; gấp gáp muốn đi nộp mạng như vậy sao hả?



Nhất thời Inumaki trở nên vô ngữ không biết nên mắng như thế nào.



_ " Đã bảo không muốn cậu chau mày mà; sẽ không đẹp!"_ Inari vươn tay xoa đi nếp mày đang nhăn lại của chú ngôn sư. Còn rất miễn phí mà cười lên một cái; vươn tay sờ một chút mớ tóc như con nhím con trên đầu của Inumaki.



_ " Inumaki lớn lên rất đẹp mắt nha!"_



_ " C-Cá bào.."_ Inumaki ngượng ngùng; nhưng khoé miệng lại vô thức mà câu lên. Vươn tay đè lại bàn tay đang tác oai tác oái trên đầu hắn; có chút muộn thanh nói.



_ " Cá ngừ sốt mayo"_ Cậu cũng thật đẹp.



Inari cười cười; tay uyển chuyển đổi thành lôi kéo Inumaki tiến vào trong xưởng chè. Chí khí mười phần như đi tham quan; dẫn đầu lữ đoàn hai người tiến vào trong.



_ " Vậy thì vào trong xem thử đi; nếu cậu sợ có thể đi đằng sau tôi nha!"_



_ " Cá bào!"_ Inumaki có chút không vừa lòng đem người kéo giật lại. Hắn như thế nào sẽ sợ?



Như nhìn ra Inumaki không vui; con chị họ Cáo cười rộ lên. Ánh mắt chăm chú nhìn vào vị chú ngôn sư.



_ " Biết thừa cậu sẽ không sợ mà! Hơn nữa chúng ta không thể ở bên ngoài lập đàn gọi hồn nha; chỉ có thể tiến vào trong xem xét!"_



_ " Có Inumaki ở đây nhất định có thể bảo vệ tốt tôi; chẳng có gì phải sợ có đúng không?"_



Inumaki bị nịnh nọt đến bất đắc dĩ; nở nụ cười lấy lệ. Hắn vươn tay xoa xoa mớ tóc màu hồng pastel mềm mại kia. Hắn sẽ đi sát ngay sau lưng nó; nếu gặp nguy hiểm có lẽ vẫn sẽ kịp thời ứng cứu nên chắc sẽ ổn. Ngữ khí cũng vì vậy mềm đi ít nhiều; không thể không xuống nước mà thoả thuận.



_ " Cá hồi!"_



Phải! Có tôi ở đây nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt!



_ " Vậy đi thôi!"_



Và thế là có con cáo nghiệp chướng dắt theo vị chú ngôn sư tung tăng đẩy cửa chính mà tiến vào tham quan xưởng chè. Nhìn qua càng giống đôi tình lữ đang chơi thử thách mạo hiểm hơn là đi phất trừ nguyền rủa.



Tuổi trẻ thật tốt!



Cả hai cứ đi mãi trên hành lang tối tăm; bóng đèn cũ kĩ chẳng thể giữ nổi tia sáng nên hồn. Mập mờ rồi lại chớp tắt; không gian yên tĩnh đến độ nghe thấy tiếng muỗi kêu. Một loại âm u khiến người khác sinh ra sợ hãi từ tận đáy lòng.



_ " Cá bào!"_



Đè lại bàn tay vẫn luôn một đường kéo hắn; Inumaki dần cảnh giác nhìn xung quanh. Hắn vẫn cảm thấy hành lang này có vấn đề; vẫn luôn đi mãi không hết. Cái bóng đèn góc tường kia cả hai tựa hồ đã đi qua bốn năm lần.



Inari cũng nương theo Inumaki mà dừng lại cước bộ. Nói nó nãy giờ không cảm thấy kì quái thì thật không phải; giống như cả hai vẫn đang đi lòng vòng một chỗ.



_ " Lẽ nào có quỷ đánh tường?"_



_ " Cá bào"_ Có phải quỷ hay không thì không đoán chắc; nhưng có đến tám phần vị chú ngôn sư dám khẳng định đây là do nguyền hồn cấp một kia gây ra.



Nhưng chính là không đợi vị chú ngôn sư nghĩ kĩ mấu chốt nằm ở đâu. Dưới chân của Inari đột nhiên sụp xuống rồi đem con bé nuốt chửng. Inumaki phát hiện lập tức vội vàng lao đến muốn chộp lấy bàn tay của nó. Nhưng kết quả vẫn bị chậm mất.



Sau đó chỉ thấy vị chú ngôn sư không điểm tựa ngã phịch trên đất và lỗ hỏng vừa nuốt chửng Inari đã biến mất; để lại một nền nhà không chút sứt mẻ. Mọi chuyện diễn ra thật nhanh; đến mức chẳng ai kịp phản ứng lại.



Đáng chết!!



Bực tức đấm vào nền nhà; Inumaki cảm giác máu sôi hơn bao giờ hết. Vì sao lúc ấy hắn lại lơ là mà buông tay nó ra. Vì sao hắn lại không tập trung chú ý nó hơn nữa. Ngộ nhỡ Inari phải một mình đối phó với nguyền hồn cấp một mà không có hắn. Hậu quả thật không dám nghĩ đến. Đã bảo là sẽ bảo vệ nó cơ mà...




Mà Inari ngã từ trên cao xuống cái phịch khiến nó đáp đất không mấy an toàn. Khẽ xuýt xoa một tiếng khi nó ngượng đứng dậy; hai đầu gối đau rát khiến nó tê cứng cả da đầu. Vội vã bật đèn flash trong điện thoại để soi vào miệng vết thương xem thế nào.



Tuyệt! Một cú ngã đã làm đầu gối con bé trầy trụa đến rách da và đang chảy máu.



Inari không phải thuộc dạng tiểu thư đài cát vì từ nhỏ nó đã bày trò đấm nhau khắp nơi; bị thương không phải chưa từng. Nhưng con gái mà; ai lại thích bị thương cơ chứ!



_ " Mẹ mày con nguyền hồn chết dịch kia! Tao sẽ đổ vim diệt khuẩn x2 vào mồm mày khi tao tìm thấy mày!"_



Cứ thế; đại tiểu thư nghiệp chướng họ Cáo một đường đi dọc hành lang tối đen; mồm không ngừng lèm bèm chửi rủa con nguyền hồn dám làm đau nó.



_ " Inumaki!!! Cậu có nghe thấy tôi không vậy? Cậu đang ở đâu hả Inumaki!!"_



_ "............"_



Đáp lại tiếng gào của con cáo đang dậy thì; vẫn là không gian âm u tĩnh lặng.



Inari lại không nhịn được phun tào.



Được rồi; thầy dã dạy là dù em có sai với ai đi nữa; em có làm cái gì đi nữa. Nếu có phải trả giá; em cũng xin chấp nhận trả giá! Chuẩn bị gánh nghiệp đi con ạ; mày đã đưa tất cả về ngõ cụt duy nhất rồi đấy!



Mang tâm lý trăm sai ngàn sai đều là con nguyền hồn sai. Inari đã sẵn sàng cho việc giảng dạy về giới hạn của con người có giới thiệu và luật hoa quả không chừa một ai.



_ " Aish!! Cái thứ chết tiệt kia có giỏi thì ra đây 1 vs 1 với tao này!!"_



Ùng ục!



Đáp lại lời nói ngạo mạn của con bé nhà Cáo; hành lang dần xuất hiện mấy khối lập phương và hành lang dần dần bị vặn theo một chiều nhất định đem hành lang vặn nát. Bằng trực giác của ý chí sinh tồn; Inari không nghĩ ngợi nhiều lập tức phất tay. Tầng tầng lớp lớp tường băng dựng lên ngăn cản. Còn bản thân nó thì quay đầu hướng về lối thoát duy nhất mà điên cuồng chạy.



Răng rắc!



Bằng thính giác nhạy bén; Inari nhanh chóng nhận ra tường băng đầu tiên đã bị bẻ vụn. Chân cũng vì vậy mà chạy nhanh như ngày nhỏ bị chó dí.



Đùa!



Pha này bị bắt là không đi lại được đâu!



Cáo thì không biết gáy nhưng lần này có vẻ con bé họ Cáo đã lỡ mồm gáy hơi to nên giờ cảm giác bị vả mặt đau khiếp.




Thôi; phen này toang rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top