Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chú thuật sư mạnh nhất
__

Itadori hiếu kỳ xoa xoa mái tóc anh đào của mình một cách bối rối với đỉnh đầu nghiêng nghiêng, chất giọng thì ngập ngừng, cố hỏi lại thêm lần nữa để chắc chắn suy nghĩ của bản thân là đúng.

- Sukuna?

- Cái mà cậu vừa ăn ấy, chỉ cần mười giây thôi.

Gojo Satoru thản nhiên vừa cười vừa nói. Cơ thể thì bắt đầu các hoạt động căng cơ, thoải mái vặn mình chuẩn bị cho trận chiến, không hề bộc lộ chút gì sợ hãi hệt như đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.  

- Phải làm thiệt ạ? Không phải hắn rất nguy hiểm sao?

- Đừng lo, tôi đây là mạnh nhất.

Nghe thấy lời người thầy chủ nhiệm Gojo Satoru vừa nói hết, Itachi không giấu được gương mặt khinh thường của mình. Em chẳng ngại khoe khoang việc bản thân đang khi dễ câu nói kia, môi cứ thế chề ra, mắt thì đảo ngược vài vòng, trông vô cùng đáng ghét.

Thu hết tất cả biểu hiện ngỗ ngược của con chồn mình tốn công nuôi lớn bằng biết bao yêu thương, Gojo cũng chẳng thèm màn đến hay muốn la mắng em. Anh chỉ vội vàng ném túi quà tặng trên tay mình đến vị trí Fushiguro, người vẫn kiên quyết nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi, chả thèm đoái hoài gì mấy đến xung quanh.

- Megumi giữ lấy, không được đưa cho Itachi Karuma.

- Tại sao phải đọc rõ họ tên ra vậy hả?

Cảm thấy khó chịu bởi việc người kia cố tình gọi họ lẫn tên của mình, Itachi liền không kiềm được bứt bối trong lòng mà thét toáng lên, vô tình khiến cậu bạn bên cạnh phần nào thức giấc.

Đột ngột bị đánh thức, Fushiguro khó chịu, thoáng chút cau mày. Liếc nhìn qua chiếc túi quà thơm nồng mùi beo béo của kem tươi, cậu thầm hiểu được vấn đề Gojo đang cố tình nhắm đến. Cả cơ thể vì thế mà bắt đầu lén lút nhích sang một bên khác, giữ một khoảng cách nhất định với Itachi.

- Vì em sẽ ăn hết đống Kikufuku Mochi của thầy nếu như thầy không nghiêm túc, hehe...

Itachi giống hệt với người thầy chủ nhiệm của mình ở việc cả hai đều là một con sâu nghiện đồ ngọt. Ngoài kẹo chanh, đồ ngọt là thứ xếp hạng hai, thứ mà Itachi mê muội đến không thể buông bỏ.

Chính vì nắm bắt được sở thích này của chồn con, Gojo Satoru luôn sử dụng đồ ngọt để dỗ ngọt em đừng thế này thế kia, hay là lừa gạt em làm một số việc vặt mà bản thân không mấy ưa thích, không thì lạm dụng nó để trừng phạt tính tình ngang ngạnh của em, chẳng hạn như cắt khẩu phần ăn của em tại trường, đánh cắp số bánh kẹo em giấu tại phòng ngủ,... hoặc nặng hơn là đặt lời nguyền lên em, khiến em không thể ăn đồ ngọt trong một khoảng thời gian dài ngắn, tuỳ tâm trạng.

Việc trừng phạt đó, tính đến nay, cũng đã hơn chục lần được Gojo Satoru áp dụng vào thực tế. Nhưng đáng tiếc, xác suất thành công vẫn luôn nằm ở trạnh thái năm mươi trên năm mươi, không mấy chắc chắn và chưa từng thay đổi.

- Ăn một cái cũng không được sao?

Biết ngay việc đối phương cố tình dùng nó ra để uy hiếp mình, Itachi vờ vịt buồn bã, ngập ngừng vươn đôi mắt long lanh lên nhìn anh, giọng thì bắt đầu the thé năn nỉ.

- Em với Megumi ăn chung thì được.

Gojo quá quen với cái trò nũng nịu con nít của em. Anh chỉ huỵch toẹt nói ra vài điều bản thân mong muốn, cơ thể thì vẫn uyển chuyển tránh từng đòn đánh một hung hăng của thân xác Itadori, thứ hiện tại đang chịu sự kiểm soát của Ryomen Sukuna.

- Được rồi, không ăn thì phá.

Itachi vội giành lấy túi quà chứa Kikifuku Mochi trên tay Fushiguro, sau đó sử dụng nó làm vật trêu đùa Gojo một cách đầy thách thức.

Cứ như thế, hai thế lực độc ác ghì chặt lên đôi vai Chú thuật Sư mạnh nhất, Gojo Satoru. Phía trước là túi quà Mochi đắt đỏ mà anh đã phải xếp hàng rất lâu mới có thể mua được, còn phía sau thì lại là Nguyền Vương đặc biệt tàn bạo, Ryomen Sukuna.

Nhận ra những khó khăn mà người thầy chủ nhiệm của mình đang gặp phải, Fushiguro nhanh chóng trợ giúp. Cậu lần nữa nhích người lại sát bên cạnh Itachi, ra vẻ bản thân đang mệt mỏi mà ngại ngùng tựa đầu, sau đó dịu dàng lên tiếng.

- Cậu cứ ăn đi, tôi không thích đồ ngọt.

- Không thèm nữa.

Trái lại với suy nghĩ rằng kế hoạch này sẽ lần nữa thành công, Itachi kênh kiệu ném trả lại túi quà tặng trên tay, không chút nương tình. Gương mặt thì lộ rõ vẻ bướng bỉnh, đôi má thì phồng to, không khác gì con nít khi bị người khác phụ lòng.

- Hai đứa làm hoà hộ cái, cứ như nhím với chồn thì thầy biết dẫn thêm con nào về đâu.

- Hổ hồng như cậu ta, em khá thích.

Fushiguro mghe thấy những lời kia, trong lòng liền nổi lên loạt nghi vấn khó hiểu. Cậu biết rằng, từ thuở nhỏ đến tận hiện tại, Itachi luôn luôn bộc lộ mình là người không thích phái mạnh, nói đúng hơn thì em căm thù họ, không muốn tiếp xúc nhiều với họ và xem họ chả khác gì một con vi khuẩn đáng kinh tởm. Chắc có lẽ là do sự việc Itadori nuốt ngón tay đó nên Itachi mới cố tình muốn giữ cậu ta ở lại bên cạnh, Fushiguro đã nghĩ như vậy. Nhưng chẳng hiểu sao, trực giác của cậu lại cảnh báo mọi thứ không phải là chỉ có mỗi như thế, điều đó khiến cậu có đôi phần sục sôi trong lòng ngực.

"Thật khó chịu."

Fushiguro thầm nghĩ.

- Ngay từ đầu, ta đã không ưa bọn Chú thuật Sư chúng mày.

- Chúng tôi không quan tâm, hehe...

Itachi nhìn theo hình ảnh thân xác Itadori di chuyển. Với cách ứng xử chả khác mấy người thầy chủ nhiệm, em khoe mẽ gương mặt không sợ trời, không sợ đất của mình ra ngoài, cứ thế mà cất lời trêu chọc kẻ được xưng danh Nguyền Vương đằng xa.

- Sắp hết mười giây rồi, hehe...

- Đừng có bắt chước tôi, Satoru!

Chỉ sau khi em cáu gắt thét lên, Itadori đã mau chóng trở về trạng thái bình thường với những ấn tội đang mờ dần và đôi mắt thứ hai đang khép chặt lại. Cơ thể cũng quay lại như ban đầu, không còn loạn xạ di chuyển hay tấn công mà bắt đầu có ý thức, dừng lại việc chiến đấu.

- Thật sự kiểm soát được luôn này.

Nhìn những biểu hiện trên người cậu, Gojo không khỏi trầm trồ mà cất lời khen ngợi. Nghe thấy những lời khen ngợi kia của anh, Itadori không làm gì khác ngoài đón nhận nó bằng gương mặt vui vẻ cùng một nụ cười trên môi.

- Ò, cả_

Không để cậu nói hết những lời tiếp theo, Gojo cố tình sử dụng nguyền lên cơ thể cậu, khiến cậu cứ như thế mất đi ý thức mà thiếp đi.

- Rồi, giờ thì sao?

Itachi nghiêng nghiêng đầu, nhìn thầy chủ nhiệm của mình bằng đôi mắt hiếu kỳ. Mặc dù bản thân em không mấy quan tâm về kết quả sống chết của cậu ta, nhưng không hiểu sao cái bóng cứ cằn nhằn mãi với em việc không nên để cậu ta rời khỏi tầm mắt.

- Em không muốn cậu ta chết.

Trong lúc em mãi suy nghĩ về những thứ cái bóng vẫn đang cằn nhằn, Fushiguro bỗng nhiên nghiêm túc đến kì lạ. Yêu cầu của cậu về việc giữ lại mạng sống cho Itadori khiến em ngờ vực về thực tại, chúng vô tình đánh thức em khỏi những gì bủa vây trong đầu nhưng em kiên quyết giữ im lặng, chờ đợi quyết định của Gojo Satoru.

- Cảm xúc cá nhân sao?

- Đúng vậy, là cảm xúc cá nhân.

__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top