Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 11: CHUYỂN NHÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chuyện xảy ra...vào một buổi sáng mùa xuân đẹp trời.

"Oáp~~~~"

  Thiếu nữ...a, nhầm, là thiếu niên Shiruba Kanjo uể oải ngồi dậy từ chiếc đệm ấm áp, đưa tay dụi dụi con mắt, rồi vươn vai: "Ha~hôm nay chủ nhật, hay rủ Tetsuya-kun chơi bóng rổ nhể~"

  Đưa mắt nhìn quanh phòng mình, trừ cái đệm mà cậu đang nằm thì không có BẤT CỨ món vật dụng đồ đạc nào có trong phòng.

   Shiruba tủm tỉm cười hà hà.

  Rồi dụi mắt, nhìn lại.

   Căn phòng trống huơ trống hoắc.

  Lại cười.

   Vỗ má mình mấy cái, nhìn quanh một lần nữa.

  Trống~~~

CHÁTTTT—Lần này tự tát mình cho tỉnh ngủ.

"Itaiiiii~~~~" Shiruba suýt xoa cái má đỏ rần.

  Nhìn~~~

  Như cũ~~~

  Ha ha, hổng có cái giề hết...

...

...

...

"GYAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!"

Ba Shiroki và mẹ Reiko uống trà ở trong sân, chưa đưa trà tới miệng liền trượt tay đổ toàn bộ bởi tiếng thét giáng trần vừa rồi.

Tiếng bước chân chạy rầm rập từ trên cầu thang đi xuống, cửa giấy thông ra vườn mở xoạch ra, đôi vợ chồng nhìn đứa con trai mái tóc bù xù, khuôn mặt tái mét, trên tay còn cầm theo cây đao naganata*, thở hồng hộc như chưa từng được thở.

  ( Naganata*: một loại vũ khí nhật bản dài tầm 2m, nữ giới thường sử dụng nhiều hơn nam, có hình dạng là một thanh lưỡi đao gắn trên một cái cán dài)

  (au: tương tự như trên—😁)

"Khụ! Shiruba-chan, sáng sớm mà con!?" Shiroki đưa tay lau miệng.

"Thiếu nữ phải đi nhẹ nhàng chứ con?" Reiko thở dài.

  Shiruba đen mặt, nở nụ cười méo xệ: "Mẫu thân đại nhân, phải chăng người đã quên giới tính thật của đứa CON TRAI đáng yêu này rồi?"

  Shiroki huých vai vợ, Reiko xoè quạt giấy che miệng, ngó lơ nhìn đi hướng khác.

  Shiruba sực tỉnh, đúng rồi!

"Có trộm vào nhà!!!!"

"Trộm?" Hai bậc phụ huynh ngẩn người.

"Đồ đạc phòng con bị khuâng đi hết rồi!!!"

  Cặp vợ chồng nhà Kanjo nhìn nhau, rồi bật cười. Shiruba chớp mắt hai cái: "Sao hai người lại cười?"

  Bố Shiroki chỉ sang cổng nhà, cậu nhìn qua, hớ? Xe vận chuyển? Kia? Không phải là bàn học và tủ đồ của cậu đi?

"Chuyện...là sao vậy ạ?"

"Thì chuyển nhà cho con"

"A, là chuyển nhà cho con" Shiruba đập tay.

...

...

...

   Hai bậc phụ huyng bịt tai sẵn, chuẩn bị có bom nguyên tử nổ rồi.

"CHUYỂN NHÀ!!!!!??????"

   Vợ chồng đồng tâm gật đầu.

  Shiruba cau mày: "Rốt cục là sao vậy ạ? Sao lại là chuyển nhà CHO CON?" Hổng lẽ muốn tống con trai ra khỏi nhà sao!?

  Mẹ Reiko cười dịu: "Không phải, đừng hiểu lầm, con gái—a, khụ, con trai yêu quý. Chuyện là ba mẹ Tetsuya-chan có công việc phải ra nước ngoài công tác, vốn muốn đưa Tetsuya-chan đi cùng nhưng thằng bé không muốn, đành ở lại đây. Họ gửi thằng bé cho chúng ta trông nom giúp, bọn ta định đưa nó về ở cùng nhưng sợ thằng bé ngại (nói thẳng ra là sợ lên cơn đau tim bởi cái cách xuất hiện của Kuroko), chúng ta quyết định thuê một căn hộ cho nó. Mà, nhỏ sống một mình không ổn, thôi thì ta gửi con qua sống cùng với thằng bé luôn. Hai đứa là anh em thân thiết đúng không? Chiều nào cũng đi tập bóng rổ mà. Chắc thằng bé không có xa lạ gì với con đâu. Ara, mặt con đơ vậy là đồng ý đúng không Shiruba-chan? Oke, quyết định vậy đi, cứ thế mà làm"

"Con...chưa đồng ý mà?"

"Không lẽ con muốn để thằng bé sống một mình sao?"

"..." Ai nhẫn tâm chứ!?

  Shiruba chống cằm. Trong nguyên tác hình như Kuroko vẫn sống chung với ba mẹ đàng hoàng nhỉ? (Dù chưa thấy xuất hiện). Có sự kiện này nữa sao? A, còn sống với bà nữa! Mà....bà của Kuroko về quê chơi ít lâu mà nhỉ?

"Etou...chừng nào họ về?"

"Hm~chừng mùa hè họ sẽ về, tháng 6 ấy"

  Ra là công tác ngắn hạn...

  Shiruba gật gù cái đầu. Đi cũng đâu ảnh hưởng cái gì?

  Cậu nhìn bố mẹ bằng nửa con mắt: "Giờ, đồ chuyển lên xe hết rồi, cả tủ quần áo, giờ con thay đồ bằng cái gì đây?"

  Shiroki cười: "Con lên xe đến đó, dọn đồ xong rồi thay luôn"

"..." Cái thể loại gia đình gì thế này?

  Shiruba xoa thái dương đi vào WC làm VSCN rồi ăn sáng, có người gọi thì mang giày nhảy lên xe ngồi đi đến khu chung cư tào thía nào đó.

Để nhân viên chuyển đổ vào, Shiruba nhìn ngắm xung quanh. Chung cư này gần trường Teiko với trường tiểu học mà Kuroko học. Tốt, đi tiện đường.

Shiruba định nhấn nút mở cửa thang máy, một bàn tay khác chồng lên tay cậu, cũng muốn nhấn nút mở cửa. Shiruba rụt tay, quay qua: "Xin—ore? Tetsuya-kun"

"Vâng, Shiruba-nii" Khuôn mặt poker face lại được trưng bày ra. Kuroko không mang theo gì cả, hình như là đã được vận chuyển vào trước rồi.

"Shiruba-chan" Mẹ Kuroko từ xa đi tới, lại gần nắm tay Shiruba "Chăm sóc em nó giúp cô nhé, cô chú sẽ sớm về thôi, tầm tháng 6"

"Vâng, mẹ cháu có nói qua rồi ạ. A, chú đâu rồi ạ?"

"Ra sân bay trước làm thủ tục rồi, giờ ta phải ra đó. Cháu cầm cái này, coi như là tiền sinh hoạt nhé"

"Vâng"

  Aoi quay sang, xoa đầu Kuroko: "Con trai, hay là đi với mẹ không?"

"Sắp thi chuyển cấp, chắc không được ạ" Kuroko đáp, mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì.

"Vậy...được rồi, khó khăn gì gọi mẹ nhé. Ráng thi đấy"

"Vâng"

  Cuộc trò chuyện ngắn ngủi chấm dứt, Aoi xoay gót ra khỏi chung cư. Kuroko đứng im hồi lâu nhìn bóng lưng mẹ mình, khi khuất bóng rồi thì cúi gầm mặt. Một bàn tay đặt lên đầu Kuroko, là Shiruba, cậu cười: "Đi thôi"

"Vâng"

  Bước vào thang máy, ờm, nhấn nút lên tầng 24, wow, là độ cao lí tưởng đấy.

  Bên trong thang máy im lặng đến kì lạ, Shiruba lên tiếng: "Tetsuya-kun, đề anh gửi em giải xong chưa?"

"Gần như ạ. Còn một số phương trình em chưa hiểu lắm. Chút anh giảng được không?"

"A, ừ, nhưng có lẽ là tối đi. Phải sắp xếp đồ đạc trong phòng đã"

"Vâng"

  Ting—

  Cửa thang máy mở, Shiruba cùng Kuroko đi đến căn hộ. Ờm, phòng 245. Mở cửa, Shiruba cười trừ, quả nhiên là một đống đồ đạc khiêng vào xong là lộn xộn, phải sắp xếp sao đây?

  Xoắn tay áo lên, Shiruba cau mày: "Tetsuya-kun!!"

"Vâng!!" Kuroko hăng hái xoắn tay áo hùa theo, phải dùng nhiều sức để di chuyển đồ đạc đây, Kuroko cậu vốn yếu sinh...a nhầm, yếu sức khoẻ, nhưng phải cố gắng vì...ai ta? (au: vì ai vì anh)

"Đợi anh thay đồ rồi dọn"

   Cứ như là đàn quạ đen bay qua đầu Kuroko kéo theo hàng chục dấu chấm. Shiruba-nii, anh hay tạo cho con người ta cảm giác...hụt hứng.

  Shiruba cười hề hề gãi đầu, mở tủ quần áo của mình, lấy bộ đồ đơn giản nhất rồi vào nhà vệ sinh thay.

  Khi bước ra thì Kuroko đã di chuyển được vài món đồ nhỏ rồi. Nhưng...sao lại thở hồng hộc thế kia?

"Em...ổn chứ?" Shiruba đổ mồ hôi.

"Em ổn. Làm việc thôi ạ!"

"Ừ...ừm"

   Hai anh em khuân vác này nọ, đồ cá nhân của từng người vào phòng riêng. Để ý thì đã đến giờ ăn trưa rồi.

"Tetsuya-kun, ra ngoài ăn trưa nhé! Rồi đi siêu thị mua lương thực, sau đó về nghỉ trưa rồi chiều dọn và trang trí phòng khách với căn bếp. Xong thì nấu bữa tối, rồi anh giúp em làm đề thi thử. Được chứ"

"Vâng"

"Yosshhh!!! Đi thôi!!"

  Cả hai ra ngoài làm theo lịch trình.

  Đến tiệm thức ăn nhanh ăn hambuger và uống Vanilla Shake.

"Em thích uống cái này nhỉ?" Shiruba lắc lắc ly Vanilla Shake, chống cằm hỏi.

"Vâng, nó ngon"

"=v=" Anh hiểu cậu mà, Tetsuya-kun!

   Ghé sang siêu thị, ghé qua gian hàng vật dụng trước, rồi tới thực phẩm.

"Tối em muốn ăn gì? Tetsuya-kun?"

"Gì cũng được ạ"

"Hm~cà ri nhé!"

"Vâng!"

   Xong, về lại căn hộ số 245, cất thức ăn vào tủ lạnh rồi ai nấy nằm dài ra ghế sopha ở phòng khách ngủ trưa. Đến ba giờ chiều thì dậy, tiếp tục dọn dẹp và trang trí.

"Shiruba-nii, bên kia đường có sân bóng rổ kìa" Kuroko nhìn ra bên ngoài, cái sân bóng phía dưới 24 tầng kia.

"Ừm! Nhanh tay rồi chơi nào!"

"Vâng"

   Dọn dẹp xong là năm giờ chiều. Căn hộ gọn gàng ngăn nắp sáng loáng~

  Cả hai ôm bóng chạy xuống dưới, sang bên kia đường, vào sân chơi bóng rổ. Shiruba quả thật không thể nhìn được, Kuroko...vẫn không ném trúng nổi trái nào~TvT

  Đến sáu giờ thì lết về căn hộ. Trong khi Kuroko tắm thì Shiruba làm cà ri, mùi thơm lan toả khắp nhà.

Bỗng Kuroko gọi vọng trong nhà tắm: "Shiruba-nii"

"Sao nào?"

"Em quên lấy khăn lau ạ"

"..." Suýt nữa Shiruba trật tay đổ luôn nồi cà ri. Shiruba gãi đầu, lấy cái khăn bông rồi vắt lên thành cửa "Đây"

"Cảm ơn anh"

Shiruba tiếp tục dọn đồ ăn.

Kuroko bước ra. Shiruba lấy đồ rồi lao vào phòng tắm.

Trong lúc chờ thì Kuroko xem tivi.

Nửa tiếng sau Shiruba mới bước ra trong tâm trạng cực sảng khoái. Kuroko nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt như muốn nói rằng anh là người con trai tắm lâu nhất mà em từng biết.

Shiruba cười trừ.

Cả hai bắt đầu dùng bữa tối, vừa ăn vừa xem tivi.

"Anh nấu sao?"

Kuroko bật ngón cái.

Ăn xong, anh em phụ nhau rửa chén lau bát rồi...HỌC.

Không dài dòng, học đến chín giờ thôi, chủ yếu là Toán với Anh, xong thì ai nấy về phòng mình ngủ.

Chỗ lạ ngủ không quen.

Cái này là thật.

Shiruba lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường, đến 10h đêm mới chìm vào giấc ngủ ngàn thu..á lộn, bình yên~

Ưm~? Sao có cảm giác cái giường nó lún xuống ấy nhề?

***

Chíp...chíp...

Ánh nắng ban mai hắt qua cửa sổ. Shiruba uể oải không muốn rời giường. Lăn qua hướng bước vào giường. Đập vào mắt...là một con gấu trúc lông xanh xù đang nằm ngay bên cạnh cậu, đôi mắt xanh với khuôn mặt poker face nhìn chằm chằm cậu . Shiruba định gào lên lên, may Kuroko kịp thời bịt mồm cậu lại.

"Ohaiyo! Shiruba-nii"

"Ao em ở ây?"

  Kuroko thả tay ra, nói: "Lạ chỗ ngủ không quen ạ"

"Ý...ý anh là! Sao em ở phòng của anh?"

"Đỡ buồn ạ"

"Hả?"

"Lạ chỗ, lại có một mình, buồn lắm" Kurko ủ rũ.

  Khoé miệng Shiruba co giật. Liếc mắt xuống nhìn người mình.

"Cho anh hỏi một vấn đề...được hông?"

"Vâng"

"Sao em ôm anh?" (WTF!!!????)

"Hồi khuya anh quay qua phía này, rồi gác em như con thú bông trước ạ!"

   Có sao?

    Giờ chính bản thân Shiruba hoàn toàn không biết, mặt mình đang biểu lộ cảm xúc gì. Mặt cậu đơ lắm đấy!

  Shiruba chần chừ hồi lâu rồi nói:

"Giờ...buông anh ra được chứ?"

  Kuroko bất động hồi lâu, rồi ngồi dậy. Shiruba chớp mắt.

   Thấy rồi! Đầu tóc ổ quạ huyền thoại của bóng ma!!!

"Shiruba-nii"

"Hơ...hả?"

"Đưa em đến trường nhé, đường lạ đi không quen"

...

...

...

...

...

...

...

...

...

...

...

...

...

...

...

...

...

...

  AI TRẢ TETSUYA CHO TA ĐI!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top