Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 22: VS GoM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thể không nói, bãi biển của Okinawa quả thực rất đẹp.

Bầu trời trong với những áng mây trắng bồng bềnh, cảm giác thật nên thơ. Nước biển xanh, mát mẻ, nắng rọi xuống mặt nước tạo những hiệu ứng lấp lánh mê người. Gió từ biển thổi vào, mát lạnh, lại êm êm....

Thanh niên bất hạnh Nijimura ngồi trên bờ cát vàng gặm bánh mì kem dâu, lòng trống trải cô độc cảm nhận những đợt gió mát ấy.

"Xin lỗi mà, Nijimura...." Shiruba ăn ăn quỳ gối ngồi bên cạnh, cậu đã dập đầu với bạn cùng bàn ba lần rồi.

Ăn gì ăn, lại quên mất thằng bạn này, so với vợ hờn thì thằng bạn hờn còn khó chiều hơn!

Nijimura bày ra vẻ mặt 'tôi vẫn ổn', lắc đầu, vỗ vai Shiruba, dịu dàng nói: "Không sao cả, cậu đứng lên đi."

Đoạn, Nijimura ngẩn mặt lên nhìn bầu trời, tia mặt trời chiếu xuống khuôn mặt anh, kiểu như anh đã thấu được lòng đời: "Tớ đã quá quen với sự nghiệt ngã này rồi...."

Shiruba bị ánh mặt trời chân lí chói qua tim của Nijimura làm cho đau mắt, cậu lắc lắc đầu, biểu hiện mình không hiểu, và cũng không muốn hiểu.

Thế Hệ Kỳ Tích đồng loạt nằm dài trên các giường xếp gỗ trải dọc trên bờ cát, vừa uống dừa xiêm vừa xem kịch tạ tội của hai vị tiền bối đáng kính.

"Ba giờ chiều rồi...." Momoi nhìn đồng hồ, chống cằm thở dài, cô dường như thấy được một thế giới mới: "Bất ngờ thật, bình thường đội trưởng rất người lớn, nhưng trước mặt anh Shiruba sao lại bày ra vẻ mặt hờn dỗi của trẻ con thế này nhỉ?"

Midorima gật đầu, tự hỏi liệu đây có phải là hai người mà hắn luôn ngưỡng mộ? Nhìn Shiruba mếu máo nhào tới cọ cọ người xin 'nhỗi', ngay tức khắc liền bị Nijimura đen mặt đá cho nhào đầu xuống bãi cát. Shiruba lại tiếp tục leo lên cọ cọ, lại bị Nijimura đá tiếp, cứ như thế gần mười ván liền.

Cuối cùng, Shiruba cam đoan bữa tối sẽ bao cho Nijimura tiệc thịt nướng, Nijimura mới nguôi.

Cả hai thân thiết dắt tay nhau nhảy chân sáo đến chỗ Thế Hệ Kỳ Tích nằm nghỉ, gật gù cái đầu cười hớ hớ.

Thế Hệ Kỳ Tích: "..." Nổi cả da gà...

Akashi gấp quyển sách trên tay lại, cười: "Hai người xong rồi sao? Vậy, chúng ta chơi chứ?"

Chơi---chính là đấu bóng rổ!

Shiruba liếc Nijimura.

Nijimura liếc Shiruba.

Cả hai khoác vai nhau, bật ngón cái: "Tụi này là một đội!"

Thế Hệ Kỳ Tích: "..." Vâng, chẳng ai dám chia cắt hai người đâu...

Kuroko bật dậy, lon ton chạy đến cạnh Shiruba, nói: "Tớ cùng đội với anh ấy!"

"Được thôi." Akashi gật đầu: "Vậy, bốn chọi ba."

Đội A gồm có Akashi, Midorima, Aomine và Murasakibara.

Đội B thì có Shiruba, Kuroko và Nijimura.

Trong sân bóng ngoài trời, cả hai đội đứng đối nhau, sẵn sàng vào vị trí.

Shiruba buộc tóc lên, lọn tóc đuôi ngựa bay lất phất trong gió, mặt cậu lúc này cũng thanh thản vô cùng.

Ừm, giờ lành đã đến...

Good bye mọi người, xong trận nay là HAPPY END luôn mọi người nhé!

Đội A bên kia ngoại trừ Murasakibara chưa từng chơi bóng với Shiruba bao giờ nên có chút lơ đãng và Akashi chỉ nghe rằng cậu có chơi bóng liền cảm thấy thú vị, thì Midorima và Aomine - hai người từng có kinh nghiệm chơi với Shiruba lại cảnh giác cực kì cao.

Đội B cũng không căng thẳng gì mấy, Kuroko và Nijimura đều từng chơi bóng với Shiruba rồi nên không sợ phối hợp không tốt.

Khí thế từ trong sân bóng truyền ra thu hút người đi biển, một đống người bao vây lấy rào chắn xem trận đấu.

Người bắt bóng là Murasakibara và Nijimura, Momoi cầm bóng đứng giữa hai người, chuẩn bị quăng bóng.

Shiruba chuẩn bị tư thế, lao đi giành bóng.

Mặc dù không tin tưởng đồng đội là điều cực kỳ sai trái, nhưng theo phân tích và kinh nghiệm xem các trận đấu của cậu, chiều cao của Murasakibara sẽ là lợi thế để cậu ta bắt được bóng một cách dễ dàng.

"Trận đầu, bắt đầu!" Momoi quăng bóng lên, rồi lui nhanh ra sau.

Murasakibara và Nijimura nhảy lên bắt bóng, quả nhiên người đập được bóng là bé Titan!

Aomine muốn đấu trực diện với Shiruba nên xung phong đứng ở hàng đầu, bóng vừa rơi hắn liền lao nhanh tới. Nhưng bóng chưa chạm được tới tay đã biến mất, Shiruba dường như hoà mình với gió biển lướt qua Aomine một cách nhẹ nhàng, nảy trái bóng chạy về lãnh địa của đội A.

Quá nhanh chóng, cả Thế Hệ Kỳ Tích đều ngây người một giây, sau đó nhanh chóng di chuyển chặn cướp bóng.

Nijimura vừa đáp xuống đất cũng liền đuổi theo, mặt lúc này đen hơn cả đáy nồi, ngay từ đầu Shiruba hoàn toàn chẳng tin tưởng vào thằng bạn này!

Đấu xong tao hờn tiếp!

Akashi chạy bên phải chặn Shiruba, nụ cười quỷ dị cực kỳ. Khoé miệng Shiruba co giật, bóng suýt nữa trượt khỏi tay.

Lúc này nhân cách kia chưa tỉnh dậy mà đúng không???

Sao boss tóc đỏ ghê quá vậy!!!!

Sợ, sợ quá, không dám chạy nữa!

Aomine đang chạy bên trái Shiruba, Midorima đứng ở mạn phải rổ bóng, Murasakibara thì chạy phía sau.

Nếu bình thường là Murasakibara chặn rổ, Shiruba sẽ do dự vì sức cậu không địch lại nổi Titan bé bỏng này.

Shiruba như có như không liếc mắt nhìn đằng sau không để cho Aomine và Akashi nhìn thấu.

Á à, chân chạy dạng rộng đấy!

Shiruba rụt bước chân lại, ném bóng ra phía sau, bóng chui tọt qua chân Murasakibara ở sát đằng sau cậu, rơi vào tay Nijimura chạy đằng sau Murasakibara.

Nijimura chụp được bóng, liền nhảy lên định thực hiện cú ném hai điểm.

Murasakibara ở ngay trước mặt anh, cũng nhảy lên, giơ tay chặn bóng.

Con ngươi Nijimura khẽ đảo trong nháy mắt. Anh thu lại bóng, ném xuống bên phải.

Kuroko bị mờ nhạt ngay từ đầu đã ở đó, vô hình chuyền bóng cho Shiruba đã nhân lúc Akashi và Aomine nhìn cú nhảy của Nijimura mà chạy tới khung rổ.

Shiruba chụp được bóng, nhảy lên ném bóng.

Aomine bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh cậu, cũng nhảy lên, hưng phấn nói: "Nhanh ghê nha! Anh Shiruba!!"

Aomine giơ tay chặn bóng, nhưng điều hắn không ngờ, là Shiruba bật rất cao, cao hơn cả rổ ném.

Vì rổ sân ngoài trời thấp nên Aomine không định nhảy quá cao, không ngờ Shiruba lại nhảy...quá cao!!

Shiruba xoay người, đảo ngược thân trên không trung một cách kỳ quái, ép bóng vào rổ, rồi chụp thanh sắt của rổ bóng, đáp xuống đất một cách ngoạn mục.

Thế Hệ Kỳ Tích lẫn người xem đều chấn động.

Sao...sao có thể lộn người trên không trung như vậy chứ?

Diễn viên xiếc sao??

Shiruba vuốt mồ hôi, nhớ lại những bài tập dạng rộng chân và uốn dẻo eo của mẫu thân đại nhân.

Momoi hoàn hồn trước, lật bảng điểm: "0-2...."

Shiruba cảm nhận được có mấy ánh mắt nóng rực nhìn mình chằm chằm, lưng cậu chơi mới một ván đã ướt đẫm vì mồ hôi lạnh.

Akashi cười cười: "Em xem thường anh rồi, tiếp theo phải đấu nghiêm túc thôi."

Midorima đẩy gọng kính: "Trước đó tớ đã bảo đừng xem thường anh ấy."

Aomine cười toe toét: "Em thích cách anh lướt trên sàn, nhẹ mà nhanh, động tác lại không cứng ngắc, hệt như đang nhảy vậy!"

Murasakibara không nói gì, cậu ta xoay người đi đến Momoi mượn dây buộc tóc.

Shiruba hoảng hồn, giơ tay Nhĩ Khang muốn cậu ta dừng lại.

Người anh em, cậu vào trạng thái nghiêm túc hơi bị sớm rồi!!!

Hố cậu có hai lần thôi mà!!!!!

Mukkun giận rồi!! Giận rồi!!

Trận đấu tiếp tục, lần này Thế Hệ Kỳ Tích nghiêm túc thật sự.

Vì muốn công bằng nên suốt trận đấu, Shiruba không dùng tới Zone.

Già không bắt nạt trẻ em! Ta đã là người lớn!! Shiruba trong lòng tỏ vẻ ngạo mạn như thế, kết quả là hai ván tiếp theo Shiruba đều bị giành điểm, té đất thảm hại.

Nhưng rồi cũng cướp được ở vài trận nữa.

Shiruba bị chèn ép đến mức hăng máu, suýt nữa bật ra cả Zone, nhưng rồi nhanh chóng thu lại, chơi bằng thực lực của mình.

Khí thế bộc phát phút chốc của Shiruba không giấu được tầm mắt cảnh giác của Thế Hệ Kỳ Tích, khoảng khắc đó họ thấy Shiruba rất nguy hiểm, nhưng rồi khí thế ấy đã thu lại.

Shiruba không muốn đấu nghiêm túc! Thế Hệ Kỳ Tích đồng loạt nghĩ được như thế.

Shiruba: "..." Không, tôi đã nghiêm túc ngay từ đầu rồi, nếu không sẽ bị cái sự nghiêm túc của các người đè chết!

Điểm số tăng dần, lúc chênh lệch rất xa, lúc thì đuổi sát, lúc thì vượt mặt, lúc thì rơi lại,....

Bảy con người trên sân, đang ở trạng thái hưng phấn cực điểm của tuổi trẻ rạo rực...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top