Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Vậy đó~Thực sự đó~Thế nên tôi sẽ đi. Mọi người tự lo việc ở văn phòng đi nhé! Bái bai"

Hawk đầy tự hào nói với các trợ lý anh hùng, rồi ngắt máy.

-Này khoan đã, này, Hawk-san!? Alo!?

-CHẾT TIỆT!?

Vị trợ lý tức bực nắm chặt điện thoại. Nghiến chặt răng.

-Có chuyện gì vậy ạ?

Một cậu anh hùng trẻ,có lẽ là mới vào nghề hỏi.

Trợ lý anh hùng số 3 kia cau mày rồi lắc đầu đầy giận dữ.Cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.Rồi vỗ tay lớn,thu hút sự chú ý của mọi người trong văn phòng.

-Mọi người nghe đây! Hawk, vị anh hùng TUYỆT VỜI của chúng ta, vì có hẹn ĐI CHƠI với em gái nên chúng ta sẽ phải làm việc trong 5 ngày, chính xác là 5 ngày 4 đêm MỘT MÌNH và sẽ TỰ lo liệu mọi thứ. Vậy nhé!

Ngồi trên xe ô tô đang mở của sổ, Sora thích thú reo.

-Ngọn gió có mùi của biển nè anh!

Trái với vẻ tưng tửng thường ngày Hawk mệt mỏi nhưng vẫn cố trả lời.

-Ừm~Sora-chan cẩn thận đó em...

-Anh vẫn còn bị say à?

Sora quay lại lo lắng hỏi.Thật buồn cười khi một người luôn bay lượn trên bầu trời bây giờ lại bị say máy bay.

Hawk vẫn giữ nguyên tình trạng như vậy mãi...Cũng vì vậy mà hôm nay nó đã ra biển một mình.

Nói là ra biển chứ tới khi ra bãi tắm rồi, nó chỉ ngồi trên bãi cát, từng ngọn gió mang vị mặn của biển cả thổi nhè nhẹ. Nó ngắm nhìn đoàn người đi lại, tiếng trẻ em nô đùa, tiếng cha mẹ gọi con, tiếng anh trai dỗ dành em gái, từng câu nói, như những bài hát.

-Cơn đau ơi! Cơn đau ơi, biến mất nào, những con lật đật khi ngã sẽ đứng dậy ngay, em gái bị ngã rồi, lật đật ơi...

Từng tiếng hát, từng tiếng hát được người anh trai ngân nga, đôi lúc bị lệch nhạc, nhưng với nó, đây là những câu hát hay nhất, những giai điệu ngọt ngào nhất.

"Mình cũng từng như thế ...?"

Nó mỉm cười, để xem,... Nó đã gặp lại anh mình như thế nào nhỉ?

Nó là trụ cột thứ 10, cũng là trụ cột cuối cùng của sát quỷ đoàn.

Ngày hôm đó, ngày 'ra mắt' các trụ cột, ngày đầu tiên sau ngần ấy năm gắp lại anh trai mình. Đó cũng là lần đâu tiên, sau khi Sabito mất, Thủy trụ bật khóc trước mặt người khác.

Nó nhớ lại...

Lúc đầu,...Anh nó còn không nhận ra nó cơ, cả 2 còn cãi nhau nữa chứ.

Kể mà lúc đó nó quá đáng thật.



Một cô gái khoác chiếc áo choàng trắng trơn đứng bên ngoài, đeo một chiếc mặt nạ "trừ tà" quen thuộc, cuộc họp diễn ngắn ngủi như mọi khi do sức khỏe của chúa công. Ngay khi cuộc họp kết thúc, một số người đã bắt đầu làm quen với nó.

Người đầu tiên là Luyến trụ, Kanroji Mitsuri, một người nữa, Viêm trụ, vỗ vỗ vào lưng nó

-Trách nghiệm của một trụ cột rất lớn, hãy cố gắng nhé.

Nó mỉm cười, gật đầu.

-Cảm ơn ạ.

Nó nhẹ giọng.

Một câu nói đơn giản như gió thổi qua, nhưng cơn gió ấy đã làm mặt nước lặng gợn sóng.

-Sora...?

Thủy trụ-Tomioka Giyuu ngạc nhiên, cảm xúc bỗng dâng trào.

Nó quay mặt nhìn về phía cậu trai với chiếc haori hai màu.

Nhưng, nó không nói gì cả.

Ngay cả khi chính thức giới thiệu nó là trụ cột mới, chúa công cũng chỉ nói chức danh "Thiên trụ", thành tích, tuổi tác mà thôi. Không có bất cứ thông tin nào về nó.

Nó cúi đầu chào. Nhưng hành động ấy rõ ràng không phải để chào anh trai của mình, mà là chào vị tiền bối đi trước.

-Xin phép ạ.

Nó quay người, trong một tích tắc, nó biến mất không một dấu vết.

-Tốc độ tốt đấy! Thật hào nhoáng!

Uzui đứng một bên, khoanh tay.

-Ara~ anh Tomioka bị em ấy bơ rồi nhỉ?

Shinobu mỉm cười, dịu dàng nói...câu cà khịa. Nhưng không chỉ thiên trụ biến mất, cả thủy trụ cũng sủi tăm.

Các trụ cột đứng ở đó nói chuyện với nhau một lúc nữa, rồi tản ra. Cũng phải, công việc của trụ cột cũng không rảnh rang gì.

-Tomioka-san, anh có nghĩ kẻ đánh đổi hạnh phúc gần ngay trước mắt mình cho người khác là kẻ ngu ngốc không?

Nó đứng giữa một rừng trúc, buông câu hỏi vào khoảng không.Bấy giờ, ngay sau nó có tiếng nói.

-Đừng gọi anh bằng họ, anh biết là em.

-Thật ngu ngốc nhỉ? Vậy anh có nghĩ người bỏ rơi mình là kẻ đáng ghét không?

-Không biết nữa,...Sora, sao em lại ở đây?

-Tôi nghĩ kẻ đó thật đáng ghét, cái gì mà vì người khác cơ chứ, vốn dĩ việc bị bỏ rơi đã một nỗi đau không tả nổi rồi.

-Sao em lại ở đây?

-Tsutako thật ngốc nghếch, từ bỏ hạnh phúc của mình để-

-SORA! Em đang nói cái gì về Tsutako thế?

-Một kẻ ngu ngốc, và cả người bỏ rơi nữa, kẻ bỏ rơi người khác một mình thật hèn nhát.

-NÀY!! SORA!

Giyuu nắm chặt tay, gương mặt đầy tức giận.

Ai thì được, nhưng chỉ có Tsutako và Sabito, không ai có thể xúc phạm đến hai người ấy... Hơn nữa, người nói ra những lời ấy lại là em gái anh... Cảm xúc của Giyuu tưởng chừng đã bị đóng băng, giờ đây lại phừng phừng như ngọn lửa.

"Keng"

Tiếng va chạm của kim loại vang lên chói tai.

Hai lưỡi kiếm chạm nhau.

-Bây giờ..bây giờ...em ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY!!?

Tay giữ chặt thanh gươm, đỡ lại đòn đánh.

-Một kẻ thật hèn nhát, không dám đối mặt với người khác, chỉ biết có một mình bản thân mà thôi!

-EM ĐANG NÓI CÁI GÌ VỀ SABITO VẬY HẢ? NGỪNG LẠI ĐI, SABITO LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG TH-

-AI NÓI VỚI ANH TÔI ĐANG NÓI VỀ SABITO VẬY!?

-Hả...?

-Kẻ hèn nhát rõ ràng là anh mà?

Nó cười, một nụ cười 3 phần khinh bỉ, 7 phần giận dữ. Rồi bỗng chốc, nó biến mất một lần nữa.

-Cái sức mạnh này đã đủ để đuổi theo anh chưa, anh trai?

Đã từ rất lâu, khi Giyuu bỏ trốn trên đường tới nhà họ hàng khi bị mọi người nói "bị điên", an ấy đã suýt chết và được cuucj thủy trụ cứu sống.

Điều đó cũng đồng nghĩa, Giyuu đã bỏ đứa em gái của mình.

Một đứa trẻ mới mất chị, lại bị nói là kẻ điên đã bỏ trốn trong đau khổ.

Nhưng, vẫn còn một đứa trẻ nữa.

Một đứa trẻ mất chị, rồi lại mất anh, niềm đau khổ như được nhân đôi.

Rồi như được nhân 3, nhân 4, thậm chí tới hàng nghìn, khi sau 3 năm, đứa trẻ đã gặp lại được anh mình.

-Anh ơi! Giyuu! Anh ơi!

Nó hấp tấp quay người, hướng về cậu thanh niên vừa vụt qua trong con phố đông đúc. Niềm vui mừng cũng chỉ ở mấy giây đầu.

-Giyuu! Em nè, Giyu-

Chỉ còn một chút nữa, là nó có thể bám kịp vào vạt áo.

Chỉ một chút...

-A...

Mặt nạ trừ tà bị chém làm đôi, để lộ ra khuôn mặt xinh xắn, nhưng trông đôi mắt tựa như mặt nước lại nổi những cơn sóng giận dữ.

Nó cau mày, quay ngược lại, chân theo đà tiếp tục đá vào cổ tay, nơi đang cầm kiếm của Giyuu.

Khi nó quay người lại, mũi kiếm đã dễ dàng một cách đáng ngờ chĩa thẳng vào cổ thủy trụ.

-Hơ..?

Nó khựng lại, rõ ràng, tay anh ấy vẫn cầm kiếm, nhưng dường như không có ý định tấn công, Giyuu ngây như phỗng. Chỉ có giọt nước mắt vẫn tiếp tục chảy.

-Xin lỗi...Anh xin lỗi...Xin lỗi em...Anh..

Cả người anh run run vì xúc động.

Mình đúng là người anh tệ hại...

Từ bao giờ cô bé luôn nắm tay chơi đùa với mình đã lớn.

Gương mặt đã trở lên xinh đẹp, khuôn mặt với biểu cảm dịu dàng hệt như chị Tsutako.

Một sự hối hận trào dâng.

Mình thật ích kỉ...

Mình đã chỉ nghĩ tới bản thân.

Mình chỉ nghĩ tới việc phải bỏ trốn để thoát khỏi nỗi ám ảnh ấy, nhưng...lại đè ám ảnh lên ám ảnh với chính em gái của mình.





-Em ghét anh...





-Nhưng lại chẳng ghét anh...









Số từ: 1581.

Tôi nghĩ ra mấy cảnh thú vị lắm, lấy chủ đề ở biển tại sắp nghỉ hè rồi, ban đầu định cho chap này vui tươi. CHả hiểu tại sao lại vậy...

Thực ra đoạn "chỉ còn một chút nữa là nó bám kịp....", lúc đó Giyuu đã nhận ra em gái và khựng lại một lúc, đó cũng là lý do tại sao Sora có thể đuổi kịp Giyuu trong khi anh ấy là sát quỷ nhân còn Sora là một đứa trẻ bình thường.

Hơi nhạt =0,nhân tiện xin lỗi mn vì sự lề mề này. Một tháng một chap, tôi thật lười, sẽ cố gắng hơn ạ!!

Cảm ơn đã đọc!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top