Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Trời ạ...Một tam kiệt sao??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Vậy giờ tạm biệt nhé! *cười nhẹ*-

-Cái gì?!!!?! *Bị đẩy xuống vực thẩm*-

-Tạm biệt *vẫy tay*-

-Tao nguyền rủa mày!!!!!-

-Thật vinh hạnh- 

-THẰNG CHÓ!!! *hét lớn*-

Nếu ai đang thắc mắc cái đứa vừa hét lớn kia là ai thì xin nói luôn, cậu tên Haruma Shiraku, tuổi 16. Thông tin còn lại là vẫn còn là bí ẩn. Chả là cậu vừa bị đẩy xuống bới cái thằng mất nết kia, mà đẩy xuống vực thẩm cấm kị mới cay, nghe bảo vực thẩm cấm kị mà rơi vào thì chỉ có chết thôi


_Mình thành cháu của ác ma mất rồi_ Không cần nói chắc cũng có người đoán được, cậu bé tốt bụng Suzuki Iruma thầm nghĩ sau khi kí vào giấy cam kết gì đấy. Còn tam kiệt Sullivan thì khỏi phải nói, đang nhảy tưng tưng trong bộ dạng quả trứng kia kìa

-Thế thì, nếu chúng ta đã quyết định vậy r..- Sullivan biến lại hình dạng cũ, đang định nói cái gì đấy thì một thứ gì đấy trồi lên từ cái bóng của ông, à không nhìn giống giống con người

-Tch...Đây là đâu?- Thứ trồi lên..à Haruma Shiraku ngó nghiêng nhìn quanh nơi này. Không hiểu sao khi rơi xuống vực thẩm cấm kị, cậu không chết mà lại ở đây

-C..Cậu là ai??- Iruma

                                                                                                                                       -C..Cháu là ai?- Sullivan

                                          Hai người đồng thanh với nhau mà hỏi Shiraku

-Tôi hỏi trước- Shiraku nhíu mày, rõ ràng cậu hỏi trước nên họ phải biết phép lịch sự mà trả lời trước

-A..À ở đây là ma giới- Sullivan hơi bất ngờ nhưng vẫn trả lời cậu

_Vậy rơi xuống vực thẩm cấm kị không chết sao? Mà một tộc người chuyên lẩn trốn như mình ở ma giới đằng nào chả chết. Được tới đâu hay tới đó vậy.._ Shiraku

-Này cháu!!- Sullivan

-Hả..À vâng?- Shiraku

-Sao ta gọi miết cháu không trả lời? Cháu là ai?- Sullivan

-Cháu tên Haruma Shiraku, 16 tuổi- Shiraku đã bình tĩnh lại và đổi cách xưng hô

-Vậy...Cháu có muốn làm cháu trai ta không??- Sullivan

-Không ạ!- Shiraku trả lời gần như ngay lập tức

-Ta vẫn luôn mong mỏi có hai đứa cháu trai...- Sullivan rõ ràng chỉ muốn một đứa mà lại xạo như thế

-Không ạ!- Shiraku không cho Sullivan nói tiếp

-Xin cháu đấy! Làm ơn giúp ông già này đi!- Sullivan biến dạng quả trứng mà ôm chân Shiraku, không để cậu đi

-Không ạ!- Shiraku chẳng quan tâm mấy đến cái cục đang bám chân mình mà tìm đường ra khỏi đây

Shiraku chuẩn bị đi ra khỏi đây thì lại chợt nhớ ra một sự thật đáng buồn

_Khoan...Mình không có nhà, không có tiền sao sống?_ Shiraku dừng khoản chừng là hai giây

-Ông có việc gì giúp cháu kiếm tiền không ạ?- Shiraku

-Chỉ cần làm cháu ông thì cháu sẽ có tiền đấy!- Sullivan

-Không, việc khác đi ạ!- Shiraku

-Vậy...- Sullivan nhìn quanh rồi dừng mắt tại Iruma

-Cháu có thể chăm sóc cho cháu ta- Sullivan chỉ về phía Iruma

-Kiểu bảo mẫu ạ??- Shiraku dần dần cảm thấy hoang mang

-Ừ, giống vậy đấy- Sullivan

-Ông có thể cho cháu một nơi để sống không ạ?- Shiraku

-Chỉ cần cháu đồng ý- Sullivan

_Có tiền, có nơi để sống. Quyết định rồi..._ Shiraku

-Cháu đồng ý- Shiraku

-Vậy là ta không cần lo về đứa cháu của mình rồi- Sullivan nhảy tưng tưng lần hai

Trong lúc Sullivan đang nhảy tưng tưng vui mừng thì Shiraku đã tiến lại gần và đứng trước Iruma

_Anh ấy là ác ma? Mình sẽ bị ăn thịt mất!_ Iruma nhìn thấy Shiraku thì đổ mồ và sợ sệt

-Chào cậu chủ- Shiraku cúi người xuống nên không thấy được gương mặt lo sợ của Iruma

-Hả..a à không cần như vậy đâu-_Anh ấy không ăn mình?_ Iruma

Shiraku đứng thẳng lại bình thường

-À mà ta nghĩ cháu nên sửa soạn lại- Sullivan bây giờ mới để ý vẻ ngoài của Shiraku. Mái tóc xanh đậm dài bị tỉa lưa thưa, quần áo và tay chân bẩn hết cả lên. Nói chung là trông rất thảm

Tui vẽ không đẹp, mọi người thông cảm ;)

-Opera- Sullivan

-Có chuyện gì ạ?- Opera quản gia nhà Sullivan

-Cậu giúp cậu bé này sửa soạn lại đi- Sullivan đẩy Shiraku qua trước mặt Opera

-Mời cậu đi theo tôi- Opera

-V..Vâng- Shiraku chạy theo Opera

Khoảng tầm 30 phút sau, Shiraku và Opera quay lại và thấy Iruma đang mặc một bộ đồ màu xanh, nghe Sullivan nói là đồng phục cho Trường Học Ác Ma

-Xong rồi đây ạ- Opera

-Cháu dễ thương quá, rất phù hợp- Sullivan 

-C..Cảm ơn ạ..- Shiraku vẫn chưa quen khi được người khác khen

Hiện tại Shiraku đang mặc một bồ đồ ngủ màu đen, mái tóc xanh đậm có phần nhạt đi (có lẽ hồi nãy đất bám nên hơi đậm), cặp lông mi dài và cong, tóc cũng được cột gọn gàng lại, đôi môi có phần hơi hồng hơn so với mấy đứa con trai bình thường

Tui vẽ không đẹp nên vậy chứ Shiraku đẹp hơn vầy nha T-T

-Cháu có muốn đi học không?- Sullivan lại gần Shiraku

-Chá...Tôi được đi học sao ạ?- Shiraku tiếp tục sửa xưng hô vì bây giờ ông chủ của cậu là Sullivan

-Nếu cháu muốn- Sullivan

-Tôi 16 tuổi đi học có sao không ạ, tôi chưa từng đi học...- Shiraku 

-Ta cho cháu học lại cũng được, cháu có cần thử đồng phục không?- Sullivan

-Dạ không, sáng mai cũng được ạ- Shiraku

-Cháu sẽ ở chung phòng với cháu ta để chăm sóc nhưng ta chưa mua giường nên ngủ chung với cháu trai ta nhé- Sullivan

-Không vấn đề gì ạ- Shiraku

-Mà cháu có cần nước hoa át mùi con người không?- Sullivan

-Không ạ- Tộc người của Shiraku chẳng có một phần con người nào cả nên không cần lo lắm, chì cần cẩn thận chút là được

-Vậy chúc hai cháu ngủ ngon!- Sullivan ra ngoài và đóng cửa lại, Opera cũng ra ngoài

-Có tùy hứng thế nào thì ngài cũng nên biết rõ giới hạn chứ...- Opera

-Opera...- Sullivan

-Đứa trẻ kia thì không nói nhưng ngoài kia đâu thiếu những đứa bé ác ma mồ côi đâu, sao ngài lại đặc biệt chọn một đứa trẻ loài người làm cháu chứ...Bộ ngài đang mưu tính gì sao?- Opera

-Không có gì đâu...Mà thôi, rồi Opera cũng sẽ hiểu thôi! Ngày mai sẽ vui lắm đây ~- Sullivan bước đi còn Opera thì nhìn theo Sullivan và thở dài

-Mình chưa từng nghỉ rằng sẽ có căn phòng riêng thế này- Iruma

-Cậu chủ thay đồ rồi đi ngủ đi ạ- Shiraku đưa đồ cho Iruma

-A..Anh có thể quay lưng đi không ạ?- Iruma

-Không cần dùng kính ngữ, tất nhiên là được rồi ạ- Shiraku quay mặt đi

-Xong rồi ạ- Iruma

-Vậy mời cậu đi ngủ- Shiraku 

-Anh không ngủ ạ?- Mặc dù bảo là không cần dùng kính ngữ nhưng Iruma vẫn cảm thấy mình nên dùng

-Cậu cứ ngủ trước đi ạ- Shiraku khá vui vì sự lễ phép của Iruma, mấy đứa nhóc kia chẳng bao giờ được như vậy

-Cứ như...là một giấc mơ vậy- Iruma nằm trên giường ngó nghiêng xung quanh

-*cười nhẹ* Không phải mơ đâu ạ- Shiraku

-V..Vâng- Iruma cảm thấy thật cảm phục gương mặt phi giới tính này, nếu có bảo mẫu như này thì cậu sẽ hơi tiếc nếu đây là mơ

-Anh nằm ngủ với em đi ạ- Iruma

-Cậu chủ ngủ trước đi ạ, tôi không nghĩ mình có quyền đấy- Shiraku

-Đi ạ...- Iruma giương ánh mắt tha thiết nhìn Shiraku

-Đ.Được ạ- Shiraku nằm trên giường cùng Iruma

Tối hôm đó, Iruma ôm Shiraku ngủ vì cậu cảm thấy cô đơn khi một mình bị đưa tới đây, có anh cũng làm cậu an tâm hơn

-------------------------GÓC TRÒ CHUYỆN------------------

Tui biết là mình hơi lạc hậu vì giờ này mới viết đn iruma nhưng truyện của tôi cũng không hay      T-T nên chịu thôi

-CHÚC MỘT NGÀY TỐT ĐẸP-




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#irumakun