Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Sự tình Quan Âm miếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Quang Dao không bị khí thế của Lam Vô Ân làm ảnh hưởng, hắn nói: "Vô Ân a, ngươi mau phong linh lực lại. Nếu không ta cũng không chắc đầu của Ngụy công tử còn trên cổ hay không"

Lam Hi Thần nói: "Kim tông chủ, Vô Ân còn nhỏ"

Kim Quang Dao: "Nhị ca, ngươi cũng thấy tu vi của Vô Ân rồi đó nếu không làm vậy ta không an tâm" hắn suy tư một chút rồi nói tiếp: "So với cha nàng năm đó chỉ có hơn chứ không kém"

Lam Hi Thần năm đó tại Cô Tô cầu học cũng thấy qua Ngụy Vô Tiện kiếm pháp. Đúng như Kim Quang Dao nói Lam Vô Ân xác thực chỉ có hơn cha nàng chứ không kém.

Ngụy Vô Tiện nói với Lam Vô Ân: "Tiểu Nguyệt Nguyệt con không. . ." Lời còn chưa nói hết thì hắn đã cảm nhận được mảnh huyền cầm trên cổ đã gia tăng lực đạo.

Lam Vô Ân mơ hồ thấy được dấu hằn trên cổ Ngụy Vô Tiện còn có xu hướng sắp chảy máu im lặng tra kiếm vào vỏ, điểm vài nguyệt đạo phong lại linh lực.

Nàng ngước nhìn lên Kim Quang Dao nói: "Thả người"

Kim Quang Dao thu lại mảng huyền cầm, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng chạy đến bên nàng xem xét hỏi: "Có bị thương ở đâu không?"

Lam Vô Ân ngoan ngoãn lắc đầu.

Ngụy Vô Tiện đương nhiên sẽ không yên tâm nàng suy cho cùng nàng chỉ mới mười lăm hơn nữa là một cô nương vừa mới từ Loạn Táng Cương về xong nàng chắc hẳn cũng có chút mệt mà bây giờ lại chạy đến đây nữa.

Lam Hi Thần và Kim Lăng lúc này cũng đứng sát lại đây.

Ngụy Vô Tiện lúc này mới chú ý tới, Lam Hi Thần lấy bội kiếm bên hông ra khỏi vỏ một tấc, nhưng mà, không có linh quang lưu chuyển, trong nội tâm nhất thời thở ra một hơi.

Lam Hi Thần không có linh lực. Trên Loạn Táng Cương Tô Thiệp khảy khúc đàn kia khiến người ta đánh mất linh lực, này khúc đương nhiên là Kim Quang Dao dạy cho hắn, e rằng Lam Hi Thần cũng là trúng chiêu này. Cho dù bội kiếm cùng ống tiêu đều đặt trên thân thể, không có linh lực cũng không hề có tính uy hiếp. Mới vừa rồi là nhất thời sốt ruột, mới không nghĩ tới chuyện này.

Lam Hi Thần nói khẽ với hắn: "Ngụy Công Tử, Vong Cơ đâu?"

Nghe được cái tên này, Ngụy Vô Tiện trong chớp mắt lại đi suy nghĩ đến sự tình dục vọng vừa rồi. Hắn nói: "A, Hàm Quang Quân?"

Kim Quang Dao liền đứng ở bên cạnh nghe, Ngụy Vô Tiện trong đầu còn đang nhanh chóng tính toán là nên nói thật, hay là nên nói láo là hắn không ở nơi này, làm cho Kim Quang Dao buông lỏng cảnh giác. Ai ngờ Kim Quang Dao như là nhìn ra tâm tư hắn, mỉm cười, nói: "Đương nhiên là ở gần đây, chẳng lẽ Ngụy tiên sinh cảm thấy nói hắn không bên người ngươi, ta sẽ tin tưởng sao?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Người thông minh."

Lam Hi Thần lại giật mình, nói: "Hắn nếu như ở gần đây, vì cái gì không có cùng đi với ngươi?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Chúng ta chia nhau hành động."

Lam Hi Thần nói: "Ta nghe nói ngươi từ Loạn Táng Cương xuống, vừa bị thương, lúc này hắn làm sao có thể cùng ngươi chia nhau hành động?"

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Ngươi nghe ai nói?"

Kim Quang Dao nói: "Ta nói."

Ngụy Vô Tiện nhìn hắn một cái, đối với Lam Hi Thần nói: "Là như thế này. Đêm nay ta ngủ không được, ra ngoài khách sạn đi dạo một chút, cơ duyên xảo hợp mới đụng đến nơi đây. Hàm Quang Quân ở gian phòng khác, hắn không biết ta ra."

Kim Quang Dao lại kì quái: "Các ngươi ở hai gian phòng?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ai nói với ngươi chúng ta nhất định sẽ ở một gian phòng?"

Kim Quang Dao cười nhưng không nói, Ngụy Vô Tiện nói: "A ta biết, Lam Hi Thần nói."

Lam Vô Ân trên mặt xuất hiện một tia mờ mịt rồi lại nhìn Lam Hi Thần.

Trong lòng vị Trạch Vu Quân đối với Lam Vô Ân triệt để hạ xuống.

Dù gì tiểu cô nương cũng không ngờ tới Trạch Vu Quân ngay việc này cũng nói được.

Ngụy Vô Tiện nói: "Các ngươi thật đúng là cái gì cũng nói."

Lam Hi Thần nửa điểm cũng không có ý đùa giỡn, nói: "Ngụy Công Tử, có phải các người xảy ra chuyện gì hay không?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Tông Chủ, chúng ta có thể có chuyện gì? Trước mắt hay là trước ứng phó vị này a."
Hắn đưa mắt ý bảo Kim Quang Dao, theo nhắc nhở của hắn, Lam Hi Thần mới nói: "Là ta nóng lòng."

Kim Quang Dao nói: "Hàm Quang Quân giữ gìn nhiều năm như vậy, nếu là vẫn không thể tu thành chính quả, Lam Tông Chủ thật là nên gấp gáp."

Ngụy Vô Tiện mãnh liệt nhìn hắn: "Cái gì giữ gìn? Cái gì tu thành chính quả?"

Nghe vậy, Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần ngược lại là đều kinh ngạc.

Ngay cả Lam Vô Ân cũng không nhịn được kinh ngạc.

Theo như nàng thấy thì cha nàng chính xác là thích Hàm Quang Quân sao bây giờ cha nàng lại hỏi vậy?

Mặc dù Lam Vô Ân không hiểu về mấy cái gì gì đó cho lắm nhưng mà nàng cũng biết hai người thích nhau chẳng phải đều ngủ chung một phòng sao?

——————————————————

Kì thật Vô Ân chấp nhận Trạm nhanh như vậy là vì Tiện.

Theo cách nói của nàng thì chỉ cần cha nàng thích thì nàng sẽ không có ý kiến gì. Bởi vì nàng mất cha một lần nên nàng sẽ không cãi lời cha mình mà ngoan ngoãn cho nên cha nàng thích Trạm nàng cũng chẳng có ý kiến.

Suy cho cùng Vô Ân cũng thật thích Trạm vì Trạm là người nuôi Vô Ân từ bé nha.

Vô Ân là một tiểu cô nương mười lăm cho nên chắc chắn sẽ không am hiểu việc phòng thê nên nàng chỉ nghĩ một số việc đơn giản là ngủ chung thôi. Đề nghị không có suy nghĩ tắt đèn nào nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top