Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#11: Uchiha Diệt Tộc (2)

Tôi khịt mũi nhìn cảnh tan hoàng xung quanh. 

Hừm, cái mùi máu kinh tởm này tôi vẫn chưa thể quen nổi.

Bộp!

Tôi cứng ngắc ngồi dậy. Cái mẹ nó đau vãi lìn! Tôi may mắn quá à, tự dưng vấp phải cục đá nhỏ xíu trên đường. Vâng, nhỏ xíu vậy tôi vấp phải mới hóa hay. Bây giờ thì người không những vết thương tùm lum mà máu me dính nhớp nháp hết lên người.

Vận rủi cứ ập đến làm tôi càng chắc rằng tôi đánh thắng được tên kia chẳng đáng để ăn mừng. Tôi thừa nhận chiến thắng lúc nãy là do tôi may mắn! Chứ một đứa được mệnh danh là phế-vật-của-Uchiha-tộc lại có thể đàng hoàng đánh bại được người ta?

(T/g: lúc thì kiêu căng phát ớn, lúc lại khiêm tốn thấy bực =_=)

Tôi ôm cái bụng bị xiên cho một nhát thốn éo tả nổi, rồi cật lực dùng Y thuật. Vết thương nhanh chóng lành lại. Y thuật dù gì cũng chỉ là Y thuật, nó giúp mình chữa thương như không có giúp mình mau khỏe lên được nên cơ thể tôi mệt mỏi vẫn hoàn mệt mỏi.

Thử hỏi xem có ai như tôi không?

Vừa về đến nhà đã bị rượt như rượt chó. Xiên một phát vào bụng. Còn chưa kể vết thâm do tên khốn kia thụi tôi từ đằng sau! Aiya, hông tôi!! Sao tên kia đá đau thế? Chẳng lẽ hắn không biết thương hoa tiếc ngọc hay sao?

Tôi cố mò mẫm trốn khỏi đây, cả người mệt nhừ và nặng như đeo chì nên tôi phải cố lê cái xác mà bám vào tường. 

Đi qua bao nhiêu thi thể bị chém giết vô tình, tôi không khỏi lo nghĩ mình sẽ là người tiếp theo.

"D!tme..."

(T/g: Văng tục bất chấp hoàn cảnh :D)

Tai tôi giờ ù ù cạc cạc, đầu thì ong ong nhức nhức. Tôi day thái dương, rồi ngẩng lên.

Ơ.

Nhà tôi đây mà?

Ơ vãi cả lồ...Ý nhầm, ý tôi là không ngờ lại gặp nó ở đây vào ngay lúc này! 

Haha... Lúc cần tới thì éo thấy đâu mà lúc éo muốn tới thì nó thù lù ngay trước mắt. Cay éo chịu được!

Tôi ngước nhìn mặt trăng tròn vành vạch bị vấy máu đỏ, rồi thở hắt cái. Ờm... bây giờ chắc Fukagu và Mikoto... hừm, kệ đi!

Tôi như người mộng du mà lảo đảo bước vào nhà. Đến khi hoàn hồn thì thấy mình đã đứng ở trước cửa. Ha! Hóa ra tôi vốn đã coi đây là nhà của mình rồi. Tôi cười trừ, rồi khẽ đẩy cửa ra, tôi biết thứ chờ đợi mình sẽ là gì... Nhưng thâm tâm lại chẳng đoái hoài mà ra lệnh cho cái tay đang run như sậy tiếp tục mở cửa.

Cạch.

Mùi máu tanh sộc thẳng vào mũi tôi. Tôi khẽ khịt mũi rồi nhìn vào. Ánh trắng soi tỏ cả gian phòng. Tôi gượng cười rồi ngẩng đầu lên.

Bố mẹ tôi chết rồi.

Haha, giờ tôi sẽ không phải nghe Fukagu rầy la hay nghe Mikoto than vãn nữa... Đỡ phần nào. 

Nhỉ?

Cổ họng cay đắng chẳng thốt được ra được lời nào. Khóe mắt tôi nhòe nước. Rồi chợt một vệt dài ươn ướt lăn trên má tôi.

Ờ.

Dù gì họ cũng là bố mẹ tôi.

Tôi ít nhiều cũng có chút cảm tình. Làm gì có chuyện tôi vô tình vô cảm nhìn họ chết thảm như vậy? Tôi quệt nước mắt rồi xụi lụi nhìn ánh trắng nhuốm máu đỏ. Cảm thấy tim nhoi nhói lạ thường.

Keeng!

Tôi ngẩn người nghe thấy tiếng vũ khí va chạm, cả tiếng đay nghiến quen thuộc, tôi lảo đảo bước tới gần nơi xảy ra hỗn chiến.

Sasuke và Itachi?!!

Tôi vậy mà quên mất việc hai anh em nhà này sẽ xô xát nảy lửa.

Itachi cố tình gieo mối thù vào Sasuke-bé-bỏng-ngây-thơ của hắn rồi biệt tăm biệt tích sau khi giần cho thằng em nhừ tử. Haha, cái kịch bản này... 

Máu chó thật!

Mà cũng chẳng quan tâm tới tôi!

Chỉ có Sasuke là ngu ngốc, còn Itachi hắn vốn dĩ bị đệ đệ khống giai đoạn cuối, làm gì có chuyện hắn giết em hắn? Đã vậy Sasuke còn là nhân vật chính!

Tôi tự đưa ra lý do như vậy để thuyết phục mình không hề can dự vào, nhưng thấy thằng anh hai bị bón hành ngập mồm như vậy, ờ thì cũng có chút xót lòng.

Itachi ơi là Itachi, ngươi chỉ cần cho thằng bé mê man vài hôm là được rồi! Có nhất thiết phải đánh đập nó đến nỗi thoi thóp như thế không?

Tôi đang trầm ngâm nghi ngờ tình anh em gắn bó của hai thằng anh mình thì Itachi rút ra một thanh Suriken. Ngoài mặt hắn thì lạnh lùng tàn nhẫn nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ chua xót. Tôi biết, và quả nhiên, Itachi cố ý ném trật chỗ hiểm.

Kenggg!

"Hasuko?"

Sasuke đang bán sống bán chết đòi trả thù thì bừng tỉnh ngay khi thấy tôi. Itachi ngạc nhiên không kém nhưng kịp lấp liếm lại, hắn giở giọng lạnh lùng:

"Chặn được đường ném của ta, xem ra ngươi tiến bộ không ít nhỉ?"

"..."

"Hasu, chạy đi anh sẽ lo hắn!"

"..."

"Sao đây, ngươi tính thế mạng cho thằng nhóc này à?"

"..."

"Hasu, chạy nhanh!"

Tôi hết nhìn Itachi đến nhìn Sasuke.

Ơ?

Bọn này bị dở à?

Tôi thừa nhận là lúc nãy tôi bị ngu. Rút luôn thanh kunai cắm trên vai rồi hấp tấp ném chệch đường đi của suriken kia. 

Nhưng tôi không thể không thừa nhận bọn này có vấn đề đầu óc. Thế là sẵn vai anh hùng trong mắt Sasuke kiêm luôn vai giấu nghề trong mắt Itachi, tôi lên giọng:

"Sasuke, anh tả tơi thế gì đánh đấm quái gì nữa? Để đó cho em!"

"Nhưng..."

"Nhưng cái mẹ gì? Im mồm!"

Chưa để Sasuke há miệng sủa th... ý tôi là há miệng nói thêm thì tôi lập tức đánh vào gáy trái. Dây thần kinh bị tắc khiến Sasuke xỉu ngay tắp lự. Tôi đành giơ vai ra để thằng bé tựa vào. Hừm, nếu không phải Itachi ở đây thì tôi ném nó xuống đất luôn rồi!

Hừ, xong!

Giải quyết được một tên!

Tôi cố làm vẻ ngạo-nghễ-lạnh-lùng-thờ-ơ-bất-cần-đời. Ha! Cộng thêm chỗ máu dính kia thì Itachi hắn có mà hoảng!! Haha...

"Còn anh nữa!"

"..."

"Tưởng mỗi anh là người biết hết mọi chuyện hay sao?"

"..."

"Hả?"

"..."

Cái d!t! Còn không mau nói gì đi! Không thấy bà đây đang quê bỏ xừ ra à? 

Thấy đây là một đối thủ khó chơi, tôi liền giở kế:

Thế là tôi bắt đầu kể hết tất cả toàn bộ: Mâu thuẫn của Itachi và Fukagu, kế hoạch phản làng của Uchiha, cả việc giật dây trong Cuộc thảm sát gia tộc Uchiha của Shimura Danzo. Nói một tuột ra xong, Itachi ngơ tại chỗ. 

Biết bản thân đã thành công khiến Itachi lộ xúc cảm, tôi liền cầu hòa:

"Anh đi đi. Em hiểu! Em sẽ chăm sóc cho Sasuke mà."

Câu đầu tiên hắn còn hơi giãn cơ mặt chút ít, nghe tôi lấy Sasuke ra thì liền có phản ứng.

"Thật sao?"

"Thật."

"..."

"Quân tử nhất ngôn! Em mà thất hứa, em có hai mắt, hai tai, một mũi và biết nói như con người luôn."

Thấy tôi thề thốt uy tín như vậy, Itachi chỉ lặng lẽ gật đầu:

"Ừ."

Tôi thở phào, cuối cùng cũng xong! 

"Còn em?"

Tôi ngơ ngác rồi nhớ ra mình là em gái hắn! Ha. Hân hạnh quá má ơi, không ngờ tôi lại được soái ca hỏi thăm nè...!

"Thì em sống." Thấy có vẻ hơi cụt ngủn, tôi bồi thêm với vẻ ưỡn ngực oai phong. "Em sống mà sống tốt là đằng khác."

Itachi không hỏi gì thêm

Đánh mắt sang Sasuke đang gục trên vai. Bằng con mắt của dân chuyên, tôi nhận thấy thằng bé bị trúng Ảo thuật Tsukuyomi. 

Sở dĩ hiểu biết như vậy là nhờ mấy cuốn trục Ảo thuật tôi trộm từ phong Fukagu. Vừa sợ vừa phục, tôi cảnh giác nhìn Itachi. Ảo thuật này khó bỏ mẹ ra mà hắn dùng như chơi! Đúng là không thể coi thường...

Chẳng nói chẳng rằng, Itachi quay đi. Bỏ lại một câu:

"Bảo trọng."

"Ờ...ờm...Anh cũng vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top