Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 20: hắn chính là thiên sứ.

Athanasia cảm thấy chính mình cuộc đời tràn đầy bi kịch.

Nàng không phải nữ chính thế nên là cuộc đời này của nàng liền không có Happy Ending sao?

Bởi vì thế giới này từ tiểu thuyết tạo thành mà một người đóng vai trò là nhân vật phụ như nàng liền phải bị vận mệnh bài bố?

Có phải hay không bởi vì chính mình làm ra quá nhiều thay đổi cho nên thế giới này mới tìm cách để diệt trừ nàng...

Nếu như đã chán ghét nàng đến vậy, cớ sao còn mang nàng đến thế giới này? Cho nàng người thân, cho nàng một cuộc sống mới, tại sao lại nhanh như vậy liền cướp đoạt đi tất cả!?

Athanasia nhịn không được tuyệt vọng xâm lấn.

Nàng không phải giống như vẻ bề ngoài cái gì cũng không hiểu, rực rỡ mặt trời đối thế giới này tràn ngập hướng tới.

Nàng cũng mang tâm lí giống như Esmeralda, dễ dàng bị lây dính tuyệt vọng. Nhưng Athanasia khác ở điểm trong kí ức của nàng trước nay chưa từng biết đến người thân là gì, cuộc đời ở hiện thực nhạt nhẽo cùng nhàm chán, nhìn một cái liền có thể vọng đến cuối. Cho nên khi tới thế giới này, có người thân, bắt đầu cuộc đời mới, tuy rằng luôn lo lắng tương lai kết cục của mình nhưng Athanasia trong lòng đã cảm thấy thế giới này là một khởi đầu tốt đẹp.

Còn Esmeralda thì khác, bởi vì có một thơ ấu ngắn ngủi hạnh phúc, cho dù quên đi nhưng trong tiềm thức vẫn luôn hướng về nó, cho nên Esmeralda mới kháng cự nơi này cảm thấy mình cùng thế giới không hợp nhau, sinh ra tâm lí chán nản cộng thêm có được thông thấu đôi mắt cùng nghe được tiếng lòng khiến nàng thừ khi có ý thức liền đã bị động tiếp thu mặt âm u của thế giới.

Một cái thiếu ái cùng một cái bị bỏ rơi, tâm lí liền cũng không có khả năng tốt đi đâu. Không trở thành phản xã hội đã là tốt rồi.

Khụ!... Lạc đề.

Nói tóm lại là Athanasia lúc này bởi vì lời nói của đứa bé mắt tím kia đánh thẳng vào tâm lí vốn dĩ yếu ớt của nàng khiến nàng chống cự không được liền sụp đổ.

Người đã được nếm trải qua hạnh phúc, liền sẽ muốn cả đời chìm đắm vào nó, Athanasia không cam lòng rời đi, buông xuống tất cả.

Biết được rằng chính mình sẽ chết quả thực không tốt đẹp.

"Mày nói láo! Không phải như vậy!!!"

"Chúng ta chỉ bị bắt cóc bình thường mà thôi!".

"Sao có thể hiến tế, thần minh hay ác quỷ sẽ không cần rách rưới chúng ta đâu...ô oa...oa...".

"Oa oa...."

Những người khác ngoài miệng phản bác nhưng tâm lí đã sớm tin tưởng lời của đứa bé mắt tím nói là sự thật.

Tự mình phản bác, tự mình muốn tẩy não chính mình tin tưởng đó không phải sự thật.

Thật đáng buồn.

Đứa trẻ mắt tím với đôi mắt không có cảm xúc nhìn chằm chằm những đứa trẻ ở đây. Một sự im lặng đầy thương hại cùng chế diễu.

Hai ngày tiếp theo, bởi vì tế phẩm không thể chết trước khi lễ hiến tế diễn ra cho nên bọn họ ngày ba lần đưa nước tới. Từng có người nhân lúc bọn chúng lơ là liền xô đẩy chạy trốn nhưng cuối cùng đều nhận kết cục thảm hại.

Athanasia trước giờ chưa từng trải qua một mặt hắc ám như vậy, với thân phận kiếp trước là công dân thời hòa bình, suy sụp lớn nhất cũng chỉ là bị đuổi việc. Hiện tại chuyển sinh trở thành đóa hoa trong nhà ấm sao có thể không sợ hãi khi chứng kiến những cảnh máu me đến thế.

Cổ họng nàng khóc cũng đã khản đặc. Từng tiếng thút thít âm ỉ nhỏ dần nhỏ dần, mọi người đã không thể khóc tiếp được nữa. Trong căn phòng chật hẹp tối tăm rõ ràng không thấy rõ nhưng Athanasia vẫn ngửi thấy được mùi máu tanh hòa lẫn với mùi khai, hôi thối của phân cùng nước tiểu. Trong cổ họng ngai ngái, Athanasia liên tục ho khan, muốn nôn ra hết tất cả những gì trong bụng nhưng lại không có bất kì thứ gì có thể nhổ ra.

Vì muốn một tế phẩm sạch sẽ, bọn chúng cũng không có đưa cơm là là chỉ đưa nước, miễn cưỡng có thể cầm trụ được mạng sống của những đứa trẻ bị nhốt ở đây.

Và ngày diễn ra lễ tế điển càng đến gần. Bọn họ cũng đã không có tinh lực để khóc.

Athanasia đôi mắt ngọc bảo trở lên mất đi ánh sáng, có vẻ như ba ngày tra tất đã dần mài mòn đi ý chí của nàng. Nàng từng hối hận qua sao mình không đi theo Esmeralda học kiếm hoặc là sử dụng ma pháp, ít ra thì xác suất có thể trốn thoát cao hơn nhiều.

Athanasia ánh mắt lỗ trống nhìn về phía cánh cửa...

Việc chuyển sinh trở thành nhận vật trong tiểu thuyết cũng không khoa học, thế giới này có ma pháp, như vậy trên đời này hẳn là có thần minh đi?

Màu lam đôi mắt lập lòe nhen nhóm nên một chút hy họng.

Nếu như thần minh thật sự có tồn tại, xin hãy nghe những gì con nguyện vọng khẩn cầu...

Mang con rời xa nơi này, hãy nói cho con rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng, con muốn mình tỉnh lại.

"CHÁY !!! CHÁY!!!"

"CHÁY!!!" Liên tục tiếng hô hoảng sợ vang lên bên ngoài.

Âm thanh chứa đầy hoảng loạn cùng sợ hãi nhưng lại đánh thẳng vào linh hồn Athanasia, mang đến cho nàng một ánh đèn sáng bừng.

Rầm___

Chiếc cửa gỗ dày bị đá văng ra, ánh sáng của thế giới bên ngoài chiếu vào căn phòng tối đen ẩm mốc.

Athanasia đôi mắt ngọc bảo dần dần có quang chiếu vào, vốn dĩ tưởng chừng hốc mắt đã khô không thể khóc được nữa, nay lại lần nữa trong suốt pha lê ướt đẫm đôi gò mà.

Ba ngày hôm nay trong tương lai sẽ trở thành nỗi ám ảnh không thể quên được trong cuộc đời Athanasia, nhưng hình ảnh của "tia sáng" của giờ phút này cho đến khi Athanasia đã trưởng thành vẫn luôn nhớ rõ như in.

Thiếu niên ngược quang mà đến, mái tóc bạc cùng một đôi mắt vàng kim, đằng sau là ánh lửa bập bùng. Cả thế giới trong đôi mắt của Athanasia vì giờ phút này mà ngưng đọng.

Hắn giống như một thiên sứ, từ đầu đến cuối giống như bị bao phủ một hào quang. Cánh của hắn giống như cùng đám lửa hòa hợp. Hắn đến, nghe được bọn họ nguyện vọng, vì bọn họ thỉnh cầu mà ghé xuống nhân gian.

Athanasia từng đọc qua một quyển tiểu thuyết từng miêu tả: ' thần từ trên cao nhìn xuống, đối với ai đều dùng ánh mắt bình đẳng đối đãi, màu vàng thần tính con ngươi giống như chất vô cơ không tồn tại ở màu mắt của nhân loại đã nói rõ lên thân phận của hắn. Màu kim sán lạng giống như mặt trời lại chẳng có một chút ấm áp, chỉ có lạnh nhạt cùng hờ hững'. Rõ ràng là đôi mắt của hắn cũng là kim sắc sáng lạng nhưng không hiểu sao ánh lửa chiếu vào đôi mắt chỉ có vô tận ôn nhu cùng đối thế gian bao dung.

"Mọi người, xin đừng hoảng loạn!".
Thiếu niên kiên định thanh âm vang lên.

Tuổi tuy không lớn nhưng lại trưởng thành, chững chạc hơn rất nhiều so với những người cùng lứa tuổi, lời nói trấn an của hắn giống như dược liệu an thần, dễ dàng khiến người tin tưởng cùng bình tĩnh lại.

Sau đó Athanasia thấy được giống như thiên sứ thiếu niên chạy vội tới trước mặt nàng, xinh đẹp khóe môi giơ lên tạo thành một cái tươi cười: "Rốt cuộc cũng đuổi kịp tìm được em!".

Athanasia ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mắt, miệng vô ý thức lẩm bẩm: "thiên...thiên sứ".

Trên đời này thiên sứ có tồn tại.

Và hắn chính là thiên sứ.

Athanasia ánh mắt dần trở lên mơ hồ, sợ hãi cùng căng thẳng dần trở lên biến mất, nàng ý thức tin tưởng sẽ không có việc gì, tất cả đều sẽ ổn. Vì vậy, Athanasia thả lỏng cơ thể dần chìm sâu vào giấc ngủ.

_______

Trong ba ngày này, hai ngày đầu Esmeralda một mình ở một cánh rừng rộng lớn tìm đường thoát ra, ăn uống tự cung tự cấp, đêm ngày cũng tránh đi ma thú cũng không phải dễ dàng, chợp mắt một chút cũng sợ ma thú tìm đến, nếu không phải có Diana bên cạnh bầu bạn canh giữ, chính nàng cũng không biết mình có thể hay không bị ma thú ăn thịt.

Với cơ thể nhỏ bé hiện giờ cùng với ma lực gần như là 0, nàng cảm thấy mình thực yếu ớt, nếu là nàng trước kia còn là Esme pháp sư chỉ cần một cái búng tay cũng có thể san bằng một nửa cánh rừng, tự tạo lối đi riêng mà không phải ngày ngày ngẩng đầu lên nhìn trời để phân biệt đông tây nam bắc.

Esmeralda da thịt non mịn véo một tí liền đỏ tím, sao có thể giống như trước kia Esme pháp sư một cái tín ngưỡng nhảy vực cũng không có vấn đề gì.

Không cần phải soi gương nàng cũng biết lúc này mình thảm hại đến cỡ nào. Quần áo lấm lem bụi đất, ghót chân nổi lên bọng nước, đùi cùng tay có vài vết thương đã đóng vảy, tóc tai cũng không được trải chuốt tỉ mỉ chỉ tùy ý dùng dây cột buộc lỏng lẻo, nhìn chung thì quả thực giống như đi ra từ đại nạn mạt thế.

Diana bên cạnh cũng luống cuống không thôi, bởi vì không có thật thể nên nàng chẳng thể giúp được gì.

Nhìn đứa con gái bé nhỏ của mình phải chịu đựng suốt hai ngày khổ cực như vậy, Diana cảm thấy chính mình lòng tràn đầy chua xót.

|nghỉ ngươi một chút đi, Esme nhỏ bé, bên trong túi còn có chút quả dại|.

Esmeralda hướng Diana gật đầu, trong khoảng thời gian cùng Diana ở chung, nàng cũng không có đối Diana có cảm giác khoảng cách xa lạ như trước. Vốn dĩ cũng không có ác cảm với Diana, hiện tại Esmeralda cũng thực tình mà thích nàng.

Diana thực ôn nhu, ánh mắt nhìn nàng thực giống mẫu thân. Càng là như thế Esmeralda càng cảm thấy không công bằng. Vì sao bi kịch vẫn luôn xảy đến với những người ôn nhu như vậy?

Esmeralda nhìn chằm chằm quả táo rừng, màu hồng đỏ cùng mắt Diana thực giống, bởi vì là quả dại cho nên táo cũng không ngọt mà đa phần là chua chát, nhưng Diana lại giống kẹo đường mà nàng yêu thích, ngọt ngào, hưởng qua rồi liền nhịn không được muốn được nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Nhưng số lượng kẹo đường cũng chỉ có vậy, mọi người không muốn nàng ăn nhiều, tình cảm Diana dành cho nàng cũng chỉ giống lượng kẹo đường ấy thôi sao?

Esmeralda nằm dựa vào một gốc cây, ánh mắt thất thần nhìn cảnh vật trước mắt nhưng cũng không đặt tâm vào nó.

Diana nhìn thấy bộ dạng như vậy của Esmeralda cũng không có quấy rầy nàng, Esmeralda cần yên tĩnh nghỉ ngơi, cho dù mỗi lúc như vậy nàng lại cảm nhận được trên người Esmeralda cùng thế giới như có bức tường ngăn cách.

Nhưng Diana cũng không biết như thế nào an ủi, nàng cùng bọn nhỏ không chung đụng nhiều, chỉ mới gần đây Esmeralda mới nhìn thấy nàng nhưng Esmeralda lại rất ít khi phản ứng lại nàng. Tuổi nàng còn quá sớm để trở thành một người mẹ, nàng chỉ biết làm mẹ theo bản năng của mình, yêu bọn nhỏ theo bản năng, nhiều khi cùng Esmeralda nói chuyện cũng phải lưỡng lự lựa chọn ngôn từ thích hợp. Chính vì vậy nàng không phải là một người mẹ hoàn hảo, không thể an ủi hay làm bất cứ điều gì...

"Mẫu thân đại nhân". Đột nhiên Esmeralda mở miệng.

|sao vậy?| Diana hơi giật mình, nàng ghé lại gần muốn nhìn biểu tình lúc này của Esmeralda.

"Ngài thực lòng yêu chúng ta sao?"

Esmeralda hỏi, nhưng sau khi hỏi xong nàng lại cảm thấy chính mình đang hỏi một câu hỏi quá ngu ngốc.

Nếu như Diana không yêu bọn họ sao đến bây giờ Diana vẫn luôn ở bên cạnh, vẫn luôn nhìn bọn họ mỗi một bước đi như thế.

Câu trả lời này cũng không cần phải nói ra, nhưng nàng muốn biết Diana yêu bọn họ đến mức nào, sẽ giống như mẫu thân Esme đối với Esme sao?

Esmeralda hơi xấu hổ đỏ mặt, nhưng nàng vẫn nhìn thẳng vào Diana, trong lòng kịch liệt dao động hai trạng thái đối lập nhau, nàng vừa muốn biết câu trả lời cũng không muốn nghe câu trả lời, vừa mong chờ đáp án nhưng lại sợ câu trả lời ấy sẽ khiến chính mình thất vọng.

Vốn dĩ chỉ cần không chọc phá, cho dù bất cứ đáp án gì đều cũng không khiến không khí lúc này im lặng áp lực như vậy, Esmeralda có chút hối hận khi mình hỏi ra.

Nàng đang sợ hãi cái gì? Sợ bị một vị ôn nhu mẫu thân phủ định? Sợ một vị ôn nhu đối xử tốt với mình như thế nhưng thực chất ở trong lòng họ mình cũng không giống như trong tưởng tượng quan trọng đến thế nào...

Diana cũng không có bởi câu hỏi này mà cảm thấy Esmeralda ngu ngốc, nàng hơi ngẩn người, ngay sau đó Esmeralda thấy được Diana đối với nàng cười. Diana khóe môi cong lên, màu hồng lựu con ngươi ôn nhu giống như nắng sớm, trong suốt cơ thể cùng nụ cười giống lông vũ của nàng mờ mờ ảo ảo nhưng lại ở trốn rừng non này tràn đầy sinh mệnh.

Nhiệt liệt, tràn đầy nóng cháy tình cảm cùng trân thành tình yêu khiến Esmeralda mờ mịt cùng vô thố không biết phải làm sao. Sợ hãi ánh mắt ấy quá nóng rực nhưng muốn nhìn thấy biểu tình của Diana khi nói ra câu trả lời khiến Esmeralda cưỡng chế chính mình không thụt đầu vào chiếc mai rùa.

Nàng đối Esmeralda nói: |Ta yêu các con, Esme nhỏ bé, Atti nhỏ bé. Không cần nghi ngờ tình cảm của ta, bởi ta đã tự mình chứng minh rằng, các con so với bất cứ thứ gì, bất cứ người nào, ngay cả sinh mệnh của ta đều không thể đánh đồng|.

Esmeralda ngơ ngẩn nhìn Diana.

Đây là câu trả lời thật lòng sao?

Nhìn ánh mắt của Diana, Esmeralda biết, Diana nói thật.

Esmeralda không biết phải bày ra biểu tình như thế nào, nàng mờ mịt vô thố. Phải chăng dương quang quá chói mắt khiến nàng hốc mắt cay cay, Esmeralda cúi đầu tận lực che dấu sự khác thường của mình.

Diana không phát hiện ra, nhìn thấy Esmeralda tránh đi chính mình liền vội vàng luống cuống: |Sao vậy!? Ta lại nói gì sai sao!? Esme nhỏ bé đừng không để ý tới ta!|.

Esmeralda vô tình tiếp tục quay lưng đối với Diana, trông có vẻ giống như Esmeralda đối với Diana tức giận.

Trong lúc Diana không biết phải làm thế nào, một lúc sau nàng nghe được một câu nói kinh phiêu phiêu giống như gió thoảng qua tai: "ngu ngốc".

Diana tưởng mình nghe nhầm, vội vàng tiến lên hỏi lại:|Esme nhỏ bé vừa nói gì đó?|.

Esmeralda quay đầu lớn tiếng nói: "Ta nói ngài câu trả lời thật sến sẩm, ngày thật ngu ngốc!". Sau đó Esmeralda còn vuốt ngực lè lưỡi làm động tác nôn mửa: "yue~"

|A? Có buồn nôn như vậy sao!?|Diana bị đả khích.

............

Nghỉ ngơi đã kết thúc, Esmeralda tiếp tục đi tiếp, thấy Esmeralda không có tiếp tục ý định nói chuyện, Diana cũng không quấy rầy nàng, phiêu phiêu bay bên cạnh bồi Esmeralda tiếp tục tìm đường ra.

Tưởng như Esmeralda sẽ không nói chuyện nữa, nhưng một lúc sau khi Diana đang canh phòng nghiêm ngặt chú ý nguy hiểm thì Esmeralda đột nhiên nói:

"Ngài thực lòng không muốn bỏ xuống bọn ta phải không?".

"Ngài là bởi vì bọn ta sao?".

Tuy rằng là câu hỏi nhưng ngữ khí lại là khẳng định.

Diana giây lát thoáng qua kinh ngạc nhưng ngay sau đó nàng thực bình tĩnh nở một nụ cười, tràn đầy bất đắc dĩ: "Quả nhiên Esme nhỏ bé sẽ đoán được a, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy".

"Bởi vì giáo phụ từng nói qua vài câu nói, ta cũng đã ẩn ẩn biết được đáp án nhưng ta chỉ nghĩ chính mình nghĩ nhiều".

"Nhưng ngày hôm đó lần đầu tiên ta có thể nhìn đến ngài ta đã làm ra một số hành động đối với Claude cùng Athanasia, sau đó ta đối ngài nói 'ngài đã hài lòng chưa mẫu thân đại nhân?' và ngài phản ứng khi ấy khiến ta càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là đúng".

"Và vừa rồi, ta đã hoàn toàn biết được đáp án qua câu trả lời của ngài...". Ta đã biết được trân tướng mọi việc.

Ngài là bởi vì chúng ta ra đời mà hy sinh chính mình, ngài dùng sinh mệnh lực của mình để nuôi dưỡng Athanasia. Mà vì sao ta biết ngài dùng sinh mệnh lực nuôi dưỡng Athanasia là bởi vì thái độ của Claude đối với Athanasia, chính vì vậy mà Claude đã hận ngài khi ngài không chọn hắn, chính vì vậy mà hắn chán ghét  Athanasia khi đã lấy sinh mạng của ngài.

Những lời sau Esmeralda cũng không nói hết ra, nhưng Diana cũng hiểu lời nói của Esmeralda có ý gì. Diana đối Esmeralda cười cười lắc đầu tỏ vẻ không quan trọng: "không, đây là lựa chọn của ta, ta không có hối hận... Chỉ cảm thấy thực áy náy đối Claude, nhưng nếu như trở lại ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy...".

Đoạn nói chuyện này khiến Diana cảm xúc có chút lắng xuống, Esmeralda cũng không có tiếp tục hỏi, để nàng yên tĩnh suy nghĩ.

Không có tiếng nói bên người càu nhàu, Esmeralda tập chung đi tiếp, trong đầu cũng nghĩ lại vài vấn đề.

Diana sinh mệnh lực bị trở thành dinh dưỡng là bởi vì đôi mắt ngọc bảo ấy sao? Claude có lẽ cũng rõ ràng điều này bởi rất có thể hắn cũng từng trải qua quá khứ như thế, rất có thể là bà nội vì sinh Claude mà mất.

Mỗi khi một đôi mắt ngọc bảo ra đời thì một người sẽ vì nó mà chết đi.

Thật buồn cười, rõ ràng là đôi mắt mà hoàng tộc tự hào, mọi người hâm mộ nhưng ở trong mắt Claude và mình, ngọc bảo đôi mắt là một đôi mắt nguyền rủa...

Nhưng dù thế nào thì, ta đã biết được___Esmeralda hơi nắm chặt vạt áo nơi ngực trái, nơi trái tim hữu lực vẫn luôn đập có quy luật.

___ Ta thực may mắn, so Esme may mắn... Ta không phải bị vứt bỏ, người nàng lựa chọn là chúng ta...

Ta đã có được một vị ôn nhu mẫu thân đại nhân còn yêu ta hơn ngài.

"Nếu như ngài đã lựa chọn nói cho ta trân tướng, nếu như ngài đã lựa chọn mạnh mẽ gia nhập vào cuộc sống của ta, thắt thêm nút thắt buộc chặt ta với thế giới này... Như vậy, ngài không thể rời đi ta, ngài không thể lại một lần nữa bỏ xuống chúng ta".

Ta chán ghét kẻ lừa gạt, mama.

__________

Tg: không biết nên chọn cặp nào cho Esmeralda nên trước để mọi người chọn Athanasia trước.


Nếu như Athanasia cùng ijekiel thì cp này sẽ là: ở trong mắt bọn họ, đối phương là thiên sứ.

Ôn nhu săn sóc-bạch nguyệt quang × sa điêu ấm lòng-ánh mặt trời thiên sứ

Nếu như Athanasia x Lucas thì cp sẽ là: phúc hắc lão pháp sư cùng sa điêu tiểu kiều thê? Lẫn nhau hãm hại, lẫn nhau hố.

Diễn tinh-trà xanh-phúc hắc-cao quý mèo đen x sa điêu-chứng vọng tưởng bị hại-ngốc bạch ngọt Husky.

_____

Nếu Esmeralda x Ijekiel thì tên cp sẽ là : thần minh cùng duy nhất tín đồ.


Lạnh lùng 'bá tổng'- cao lãnh thần minh x 'tiểu kiều thê'-duy nhất tín đồ-vì 'bá tổng' si vì 'bá tổng' cuồng, vì 'bá tổng' loảng xoảng ngục tù ?


Hoặc Lucas x Esmeralda tên cp là: Những ngày ấy chúng ta vui sướng cho nhau đào hố

Trà xanh-biên kịch đại sư- 'nhu nhược' 'tiểu kiều thê' x sắt thép thẳng nam-EQ thấp-vũ lực bạo biểu đại ma vương-cao quý khó thuần 'lạnh lùng bá tổng'?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top