Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 7: Bệ hạ đang ngủ trưa

Athanasia sáng sớm tỉnh dậy, ngày hôm qua sặc nước dẫn đến cô hôn mê. Buổi tối còn gặp ác mộng, để trấn an chính mình tâm lý cô mò xuống dưới bếp ăn vụng vài cục socola, nhưng ai ngờ tới socola không mò thấy còn bị Lilian xuất hiện dọa nhảy dựng.

"Công chúa, người ra đây xem".

Xem cái gì, ăn trước đã!

Athanasia sờ lên cái rổ muốn lấy socola nhưng sờ thấy cái rổ trống không.

Bị Lilian thúc dục, Athanasia chỉ đành tạm thời không truy cứu socola không có, theo Lilian bước ra ngoài.

cảnh tượng bên ngoài là một đám người hầu xếp hàng thẳng tắp, cử chỉ được huấn luyện kỉ luật.

"Công chúa, từ giờ chúng thần sẽ là người chăm sóc hai ngài" Đám nữ hầu nâng lên váy, đồng loạt cúi người.

"Sao lại thế này?"

Athanasia bị cảnh tượng trước mặt trấn kinh rồi.

[Không phải vài hôm trước đã có nhiều nữ hầu mới sao?].

Giống như biết được Athanasia nghi hoặc, Lilian giải thích: "Bởi vì ngày hôm qua cho nên bệ hạ khai trừ đi những người hầu cũ".

Sau đó Athanasia liếc mắt liền thấy Felix đứng trong đám người, hắn tiến lên phía trước, quỳ xuống một gối, ôn hòa như sáng sớm thái dương, hắn nở nụ cười: "Thần là Fellix Robaine cung kính chào công chúa, kể từ hôm nay thần sẽ là người đi theo bảo vệ các ngài".

Lilian cũng kinh ngạc không kém Athanasia, thậm chí còn có chút hoảng sợ, cô lắp bắp nói: "Sao cơ !?... Tôi biết đó là mệnh lệnh của hoàng đế bệ hạ... Nhưng sao đó lại là ngài chứ.

Fellix Robaine là kỵ sĩ bên người của hoàng đế bệ hạ, nhớ không nhầm thì từ nhỏ đã trở thành bệ hạ bên người kỵ sĩ được bồi dưỡng, mẹ của ngài ấy cũng là nhũ mẫu chăm sóc cho bệ hạ.

Vậy thì tại sao lại...

Có phải hay không có chút quá mức. Tuy rằng bệ hạ quan tâm đến hai công chúa khiến Lilian rất vui mừng nhưng như vậy đưa bên người thân cận kỵ sĩ cho hai cô công chúa... Thật khiến người càng thêm lo lắng nghĩ nhiều.

Thụ sủng nhược kinh.

[Này là vừa đấm vừa xoa sao? Vừa làm mình ngã xuống nước bây giờ lại cho người đến hầu hạ mình]. Athanasia bị hại vọng tưởng chứng phát tác.

Nhưng chưa để cô kịp làm ra cái gì hành động thì từ đằng sau bịch bịch vang lên tiếng bước chân.

Nho nhỏ bóng dáng cùng vàng kim sợi tóc chạy vụt qua người Athanasia, thẳng tắp lao tới quỳ gối nam nhân.

"Giáo phụ!".

Athanasia chưa kịp hiểu ta chuyện gì liền bị tiếng nói của Esmeralda kinh đến, ở đây mọi người cũng bị bỗng nhiên toát ra tới hành động của Esmeralda sợ ngây người.

[Giáo phụ!???]

[Em ấy/công chúa gọi ngài ấy là giáo phụ!!???]

[Hai người từ khi nào.....]

Felix cũng bị hành động của Esmeralda dọa sợ, nhưng thân thể hắn kịp làm ra động tác ôm lấy Esmeralda cũng để tránh chính mình ngã về đằng sau.

"Esmeralda công chúa..." Fellix mỉm cười, bộ dáng dung túng cùng bất đắc dĩ.

"Esme nhỏ bé, chuyện này là như thế nào?" Athanasia vội vàng đứng ra cần một lời giải thích.

[Khi nào Esme nhỏ bé cùng người này quen thuộc như vậy!? Bọn họ cũng chỉ gặp mặt ba lần đi nhưng từ khi nào Fellix lại thành Esme nhỏ bé giáo phụ!?].

Nàng vẻ mặt mê man nghĩ không ra.

[Chẳng nhẽ trước đó còn có giao thoa? Nhưng Esme nhỏ bé cũng không có rời cung Ruby a!].

"Ta chưa nói sao?" Esmeralda cong lên mí mắt: "Ngài ấy là ta kính yêu tiên nữ giáo phụ".

"Phụt__" Tiên nữ giáo phụ!?

"Khụ...khụ... Xin lỗi" Lilian che lại miệng mình, đám người hầu tròn xoe mắt kinh ngạc.

Athanasia liền không kiêng nể gì cười ra tiếng.

"Esmeralda công chúa..." Fellix cũng không phải một làn hai lần bị gọi như vậy, nhưng mà Esmeralda cũng không sửa hắn cũng không để ý tới, nhưng gọi ở trước mặt người khác thì lại là một chuyện khác.

Fellix trên mặt biểu tình bất đắc dĩ nhưng cuối cùng lại đối Esmeralda không có biện pháp.

[Liền tùy nàng kêu đi... Thói quen liền tốt...] Fellix chua xót mà nghĩ, nhưng mà căn bản không thể thói quen a!

Fellix còn chú ý tới cách xưng hô của Esmeralda, hắn sửa đúng: "Công chúa, hiện tại ta là ngài kỵ sĩ, có thể hay không đừng dùng kính xưng xưng hô thần, thần cảm giác vô cùng khó xử".

Tuyệt chiêu cẩu cẩu ánh mắt, đuôi mắt hơi rũ xuống, đáng yêu hệ cẩu cẩu giống như hoạt hình hóa xuất hiện hai cái tai chó. Fellix vốn dĩ là cái mặt em bé đáng yêu, nộ ra khó xử biểu tình càng giống cẩu cẩu ủy khuất.

Đáng yêu cẩu cẩu, ai sẽ khó xử hắn đâu?

"Được rồi đi..." Esmeralda cũng không quá khó xử người khác, nhưng Esmeralda cũng không thỏa hiệp, cô là cái có quy củ người, sắt đá kiên định tâm trí: "Nhưng ngài là ta kiếm thuật đạo sư, cho dù hiện tại là ta cấp dưới nhưng ta lại không thể không tôn trọng đạo sư, huống hồ ngài còn là ta giáo phụ".

[Kiếm đạo!?].

Athanasia vẻ mặt mộng bức, không nghe hiểu Esmeralda đang nói cái gì. Muốn dò hỏi nhưng bị Fellix ngắt lời, cảm giác hai người nói chuyện liền không ai có thể xen vào được.

"Không thể!" Felix cũng nộ ra kiên định ánh mắt: "Ngài có thể hô to ta tiên nữ giáo phụ trước mặt mọi người nhưng không thể dùng kính xưng xưng hô ta!!! Đây là phép tắc quy củ của kỵ sĩ hoàng gia cùng giai cấp thân phận!!!"

[Hoàng đế mà biết, ta sẽ bị ngài ấy mang đi thiên đao vạn quả!!!].

"Được rồi giáo phụ" Esmeralda thở dài, ánh mắt giống như nói: thật đối với ngươi không có biện pháp.

Rõ ràng là hắn đối nàng không có biện pháp đi! Làm như chính hắn mới là người đưa ra quá phận yêu cầu, tùy hứng càn quấy đứa trẻ, còn nàng là trưởng bối chỉ có thể đối hắn dung túng thỏa hiệp!

[A! Tò mò muốn chết!] Nhìn hai người như vậy thân thuộc đối thoại, Athanasia trong lòng càng rục rịch.

[Thực tức giận, có chút ủy khuất, Esme bé nhỏ như vậy đối ta bất công, rõ ràng ta cùng nàng thân mật hơn mới đúng!!!].

Athanasia trong lòng muốn hóa thành chanh tinh, nùng liệt đối với Fellix căm phẫn cùng địch ý. Nàng tầm mắt u oán đã cụ hiện hóa, khiến Felix không khỏi chột dạ cùng vô tội, chính mình làm cái gì sai sao? Tại sao lại bị chán ghét a?

Felix vẻ mặt không thể hiểu được, hắn cũng không truy cứu nguyên nhân. Felix cũng không quên chính mình lại đây nhiệm vụ. Hắn mang theo hoàng đế truyền lời.

"Không chỉ thị nữ đổi mà các công chúa sẽ chuyển tới nơi khác, mà thần cũng sẽ là người phụ trách an nguy cùng một ít sinh hoạt hằng ngày. Kể từ ngày hôm nay, xin hãy chiếu cố ạ".

Athanasia nghe được lời này, cô không quản lo Felix cùng Esmeralda như thế nào quen thuộc, bởi vì việc đổi thị nữ và việc chuyển đi đã khiến Athanasia tâm trạng suy sút.

Cô đã dành nhiều thời gian để thu thập những thị nữ cũ cảm tình, nhưng giờ bị thay đến các thị nữ mới. Đã như vậy mất công bồi dưỡng, vây mà...

Nhưng cũng may, các thị nữ mới không kiêu ngạo, thậm chí còn chăm sóc bọn họ rất chu đáo. Có lẽ là bởi vì sự việc lần đó khiến Claude không cao hứng thế cho nên hắn dọn dẹp lại một đám người hầu trước đó cút đi và kiểm soát chọn lọc người hầu mới để tâm hơn.

Các thị nữ bị thông qua huấn luyện và sàng lọc, việc gì đều đâu vào đấy, biểu tình sắp đặt đúng chỗ, nhưng Athanasia có cảm giác bọn họ giống như một cái người máy dựa theo mệnh lệnh làm việc.

Việc vấn đề người hầu giải quyết, nhưng mà...

"Em không muốn đi". Athanasia bĩu môi, biểu tình kháng cự.

Từ nhỏ ở đây lớn lên cô cũng đối nơi này sinh ra tình cảm.

Nhưng Esmeralda thì cảm thấy không sao cả. Cô cảm thấy chính mình có thể dừng chân ở bất cứ đâu, cô không coi trọng bất kì nơi nào cũng không có coi nơi này là vĩnh viễn cư trú.

Có thể là trước đây kí ức đi? Esmeralda không chắc chắn, bởi vì những mảnh nhỏ thỉnh thoảng xuất hiện, Esmeralda đoán nó chính là kí ức tiền kiếp, mà kí ức này ảnh hưởng rất lớn đối với hiện tại Esmeralda.

{Esmeralda không thói quen về nhà, cũng không có cố định nhà, cô chỉ có nơi dừng chân mà không phải vĩnh viễn nhà}.

Rõ ràng là đã có cuộc đời mới, tân sinh mới nhưng tại sao những thứ đã kết thúc vẫn luôn muốn xuất hiện trong đầu Esmeralda, ảnh hưởng đến nàng của hiện tại.

Có chút bực bội lại có chút chán ghét thậm chí là bài xích nhưng Esmeralda không tài nào có thể xóa đi nó, ngăn cản nó xuất hiện, thậm chí nó còn khiến nàng trở lên đối nó tò mò, muốn nhớ lại nhiều hơn nữa.

Athanasia cho dù không muốn chuyển đi nhưng cô lại không có cách nào tự làm chủ, Felix thấy Athanasia như vậy thử cổ vũ: "Đừng lo, ngài có thể cùng hoàng đế bệ hạ thượng lượng?".

Cái gì thương lượng!?

Ta đi cùng hắn thương lượng? Ta sợ chính mình sống quá lâu đi!?

Esmeralda nhìn khuôn mặt co rúm của Athanasia lại nhìn khuôn mặt tươi cười dường như không biết đề nghị của mình có bao nhiêu khủng bố Fellix.

Giống như sợ mọi người còn đối cái này chưa đủ, hắn cười càng ôn hòa tỏa sáng tung ra kinh hỉ: "Vừa hay hôm nay bệ hạ muốn dùng bữa tối cùng hai công chúa".

Đùng đoàng!

Esmeralda dường như nghe thấy cụ hiện hóa sấm chớp bao quanh lấy một lớn một nhỏ hai người kia (Lilian và Athanasia), Esmeralda bình tĩnh đút cái cuối cùng socola vào miệng, nhìn sang bên cạnh ôn hòa vô hại Felix không khỏi trợn trắng mắt.

Người này là thiên nhiên hắc đi?

Chính hắn còn không hiểu được hắn nói ra lời nói kia có bao nhiêu lực sát thương!

...........

"Công chúa Athanasia ngài nên thay quần áo đi" Lilian đối Athanasia khuyên nhủ.

Athanasia meo meo bám lấy mép áo Esmeralda, biểu tình kháng cự: "không!".

[Sao phải mặc đẹp vì tên khốn đó chứ].

"Athanasia công chúa, ngài xem Esmeralda công chúa, nàng cũng đã ngoan ngoãn mặc vào đáng yêu xinh đẹp váy" Lilian tiếp tục khuyên nhủ.

Athanasia nhìn qua Esmeralda.

[Quá đáng thương, Esme nhỏ bé!!!].

[Tuy rằng Esme nhỏ bé mặc vào còn rất đáng yêu nhưng lòe xòe như vậy váy đối với Esme nhỏ bé mà nói là một cực hình!].

[Như vậy sao được! Chỉ vì cái kia cẩu hoàng đế mà Esme nhỏ bé phải chịu cực hình sao!?].

Athanasia hội chứng siscon phát tác, cô rơm rớm nước mắt nhìn Esme nhỏ bé tràn đầy chua xót.

Cũng không phải như vậy lòe xòe... Esmeralda có chút vô ngữ.

Lilian rất có thẩm mỹ, cô cũng hiểu biết Esmeralda không thích rườm rà váy. Nếu chỉ vì đẹp mà để Esmeralda mặc đồ khó chịu thì Lilian sẽ không làm. Cô cũng đã chọn lựa kĩ càng sau đó hỏi ý Esmeralda có hay không cảm thấy không thoải mái thì mới đưa cho Esmeralda mặc.

Esmeralda tết hai bím tóc, phần đuôi tóc uốn lên cùng dây buộc buộc vào với nhau tạo thành kiểu tóc đuôi con thỏ, trên người mặc ngắn tay váy xòe, không có đai lưng, đằng sau nơ con bướm to, họa tiết váy cũng không cầu kỳ, sợ Esmeralda quẹt đến khó chịu nên chỉ có cuối váy đính nho nhỏ hoa cùng ngọc trai. Nhưng bởi vì là váy bồng cho nên không đến mức quá bình thường, giản dị.

"Công chúa mặc cái gì cũng dễ thương hết, cũng không cần phải thay đâu, chắc bệ hạ cũng nghĩ như thế". Fellix.

[Sao cơ!?]

"Cũng đúng..." Lilian xoa cằm gật gù, nhận đồng lời Fellix nói.

[Uy uy! Nhanh như vậy liền bị thuyết phục!? Khí thế nhất định phải thay bằng được của chị đâu?] Athanasia trợn trắng mắt.

" Được rồi, đi thôi công chúa" Fellix ngồi xổm xuống vươn tay, Esmeralda hiểu ý tiến lên hay tay ôm lấy cổ hắn.

Fellix ôn hòa cười, một tay ôm Esmeralda một tay nắn lấy tay nhỏ của Athanasia dắt đi.

..........

"Bệ hạ, thần đã mang hai công chúa đến" Fellix gõ cửa phòng.

"Anh ơi" Athanasia ngẩng đầu nhìn Fellix: "Tại sao ở trong cung lại không có thị nữ cùng lính canh gác vậy?".

Suốt dọc đường đi Athanasia đều không thấy một bóng người, lạnh lẽo cả một tòa cung điện thật trống vắng, hoàn toàn không có sinh cơ.

"Bởi vì bệ hạ muốn tự làm cho nên không có thị nữ..." Fellix mỉm cười: "Còn lính gác thì... Không cần thiết".

"Là ma pháp đi" Vẫn luôn im lặng Esmeralda lên tiếng.

"?" Athanasia vẻ mặt ngơ ngác nhìn Esmeralda.

Cảm thấy chị gái có chút ngu ngốc, không phải thường ngày học tập mau lắm sao? Esmeralda có chút nhíu mày nhưng vẫn giải thích: "Thế giới này không phải có ma pháp sao? Hoàng tộc có ma lực đặc biệt biểu hiện bên ngoài là ngọc bảo đôi mắt, bởi vì đặc biệt cho nên rất mạnh đi? Hắn loại người như vậy chỉ dám tin vào chính mình, sao có thể giao bản thân an nguy cho người khác bảo vệ" Esmeralda dừng lại một chút.

"Hơn nữa ai biết có hay không thích khách trộn lẫn trong đó sau đó cho hắn một cái trở tay không kịp ám sát? Mà hắn cũng tự tin đối với thực lực của chính mình cho nên mới dám ở một mình mà không có người canh giữ".

[Thì ra là vậy!] Athanasia vẻ mặt hiểu ra.

Fellix tuy rằng biết Esmeralda thực thông minh nhưng hôm nay vẫn bởi vì Esmeralda nhạy bén quan sát cùng phân tích mà cảm thấy kinh ngạc.

"Đúng vậy, Esmeralda thực thông minh" Fellix đối với Esmeralda không giữ lại khen ngợi. Trẻ con cần được nhiều lời cổ vũ cùng khen ngợi, như vậy mới giúp bọn họ phát triển~

Esmeralda bị khen ngượng ngùng đỏ mặt, cô vùi đầu vào vai Fellix tránh đi tầm mắt của hai người, nhưng vui vẻ hoa nhỏ vẫn toát ra tới.

[Esme nhỏ bé ngượng ngùng sao!?] Athanasia mới lạ nhìn chằm chằm Esmeralda không bỏ: [Esme nhỏ bé trông thực đáng yêu...].

Fellix cười cười, đối với Esmeralda hành động không có trọc phá hoặc chêu ghẹo, hắn chuyển đề tài.

"Đúng rồi, Athanasia công chúa cũng khân cần phải dùng kính xưng dối với thần đâu, ngài có thể gọi thần là Fellix hoặc Robaine".

"Ừm".

Nghe được lời này Esmeralda có chút khó hiểu ló đầu ra: "Fellix là tên thánh đi?".

"?" Athanasia.

"Tên thánh chỉ có những người thân hoặc những người thân mật như bạn thân, người yêu, dạy con mới có thể gọi". Esmeralda tính trẻ con đối Athanasia ghét bỏ: "Ngu xuẩn Athanasia, đọc nhiều sách như vậy cũng không biết cái này sao? Cái này là thường thức đi!".

"Haha" Athanasia cười gượng, bởi vì văn hóa khác nhau a, cô cũng không có như vậy chú ý, mà các người hầu vẫn chỉ thường gọi cô là "Atti".

[Nhưng không ngờ tới Esmeralda lại có nhiều thứ so mình còn hiểu].

"Không sao đâu công chúa, bởi vì thần sẽ ở bên hai người rất rất lâu, thế cho nên để thêm thân mật và nhiều hơn tín nhiệm, công chúa có thể thẳng hô "Fellix"".

"Ta vẫn gọi anh là Robaine đi" Athanasia nói, biết được cái này là văn hóa quy định gọi tên cho nên Athanasia cũng không muốn tự mình gọi theo ý mình, đây là tôn trọng người khác, thẳng hô ra tên quá không lễ phép, huống chi Fellix so mình còn lớn tuổi.

Nhìn Athanasia vẻ mặt liền hiểu nàng nghĩ cái gì, Esmeralda âm thầm trợn trắng mắt.

Cái này ngu xuẩn chị gái, tuy rằng là văn hóa nhưng cũng không phải không thể gọi người khác tên thánh. Cô cũng chỉ nhắc nhở một chút cũng không bắt buộc nàng gọi người khác tên thánh, ngu ngốc Athanasia.

Chờ một lúc cũng không có tiếng trả lời. Esmeralda có chút buồn ngủ, hiện tại thời gian đã là trưa, nói đến muốn ăn cơm trưa nhưng đã gần đến thời gian Esmeralda ngủ, cũng may trước đó cô đã ăn socola cho nên không đói bụng.

"Chắc bệ hạ đang ngủ trưa".

[Ông ta gọi mình đến và đi ngủ sao? Đúng là bất lịch sự].

[Không, như vậy càng tốt].

"Vậy Atti cùng Esme về nhé?".

"Không được" Fellix lập tức lắc đầu: "hai công chúa có muốn vào trong xem không?".

[!?].

"Gì cơ!?".

"Nếu như công chúa có thể đích thân gọi dậy hoàng đế bệ hạ, chắc ngài sẽ vui vẻ lắm".

"Đợi đã.... Không..."

Đối với Athanasia kháng cự cùng hoảng sợ ánh mắt, Fellix tủm tỉm cười không chút do dự đẩy Esmeralda cùng Athanasia vào sau cánh cửa.

"Đợi..."

"Thần sẽ chờ ở bên ngoài".

Không dung cự tuyệt bị người tống vào phòng, Athanasia trừng lớn mắt sợ hãi.

"Esme nhỏ bé..." Nàng có chút run run nắm lấy Esmeralda.

"Robaine chính là đồ tồi" Athanasia vẻ mặt xanh mét, giọng nói oán hận.

Athanasia xoay người đập cửa nhưng bên ngoài cũng không có hồi đáp.

So với Athanasia sợ hãi cùng khủng hoảng, Esmeralda thực bình tĩnh, cô đánh giá lên bố cục căn phòng.

So với cung điện Ruby còn phải tinh xảo cùng xa hoa.

Không kể đến phức tạp trong phòng hoa văn, ngay tấm đệm thôi cũng dày và ấm áp, chân dẫm lên một mảnh mềm mại lông thỏ. Phòng rất rộng, bên trong góc đặt một chiếc giường rủ xuống màn, chính giữa là ghế sofa màu xanh đậm, phòng màu tường là màu sắc bình thường quen thuộc-trắng.

Trên tường treo hàng loạt các ảnh khung vàng ròng, chính giữa một tấm bản đồ quốc gia cực kỳ lớn.

Sau đó bởi vì không được đáp lại, bên trong cũng không nghe Claude tiếng động, Athanasia mới chú ý đến căn phòng.

Cô bịch bịch hướng tới chỗ tường để bức ảnh thăm dò.

Nhanh như vậy liền không sợ? Tâm cũng thật đại.

Esmeralda không để ý tới Athanasia đối với mấy bức hình có vàng ròng nhìn chăm chú, cô thẳng tiến về phía giường.

Đi ngang qua cái kia ghế sofa thì thấy công cụ phụ thân đại nhân đang phanh ngực ngủ.

Như thế nào ngủ ở đây?

Ghế sofa có như vậy mềm? Ngủ ở đây không có màn che không khó chịu sao?

Đối với một người không bao giờ bạc đãi chính mình Esmeralda thì việc chọn ngủ sofa thay vì giường thì người này đầu óc quả nhiên có vấn đề.

Esmeralda cũng mặc kệ hắn thích ngủ đâu thì ngủ, Esmeralda cởi ra dày, chính mình rất tự nhiên bò lên giường lớn.

Quả nhiên là mềm, hưởng thụ mềm mại đệm êm cùng tấm màn giảm bớt ánh sáng cửa sổ, còn có nhàn nhạt mùi tuyết tùng hòa với mùi thảo đuổi muỗi, Esmeralda liền cứ vậy không cảnh giác liền chìm sâu vào giấc ngủ.
.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top