Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chữa Thương

"Đội trưởng, cô bé đó vẫn không chịu ăn."

Izou chau mày, nhìn đĩa thức ăn vẫn còn nguyên vẹn chưa đụng tới, thở dài một hơi. Lúc đó anh chỉ là quá giận sao trên đời lại có bậc cha mẹ đối xử như vậy với một đứa trẻ chưa trưởng thành, không suy nghĩ nhiều mới đem Sakura theo. Nguyên bản anh chưa từng chăm sóc bất kỳ đứa trẻ nào, không biết phải làm thế nào đối xử với cô bé này.

Hơn nữa, trên thuyền lúc này không có phụ nữ, chỉ đành để cô tiếp tục mặc bộ váy cưới lấm lem đất kia.

Mà bên này, Sakura sau khi uống hết nửa cốc nước lại tiếp tục trầm tư nhìn lên trời.

Hiện tại cô đã cướp xác người ta, còn chạy trốn khỏi đám cưới, chạy trốn gia đình.

Tiếp theo phải đi đâu, làm gì, bản thân Sakura cũng không biết.

Ở nơi này không tồn tại Konoha, phần đông người của thế giới này chia làm hai phe đối địch rõ rệt. Hoặc hải quân, hoặc hải tặc. Một số khác đều làm công việc bình thường, không giống như ở Hoả quốc, nơi nào cũng là Ninja.

Thời gian cô trong dạng linh hồn lang thang lơ lửng cũng không phải vô dụng, Sakura biết thêm rất nhiều điều về thế giới này, nếu không cũng không tuỳ tiện chạy đi xin sự giúp đỡ.

Chỉ là vị thế hiện tại đã thay đổi, cô không còn là linh hồn nữa, linh hồn hiện tại đang lơ lửng trước mắt cô là của Uryuu Sakura.

"Tôi thực sự chết rồi sao?"

"Ừ." Suy nghĩ một chút, cô lại nói thêm. "Xin lỗi."

Linh hồn trước mắt dường như sững sờ, sau đó mới hiểu Sakura là xin lỗi cô vì cái gì, gương mặt tối xạm đi.

"Hôm nay tôi không thể sử dụng Charka, là vì cô đúng không ?"

Linh hồn lặng lẽ gật đầu. "Đừng làm tổn thương họ, dù sao họ vẫn là cha mẹ của tôi."

Công dưỡng dục sinh thành mười hai năm, Uryuu Sakura căn bản không thể buông xuống. Cho dù sau đó có bị người nhà đem bán, bị ngược đãi, nhưng hồi ức cuối cùng lưu giữ vẫn là ký ức về những ngày hạnh phúc bên gia đình.

Tâm trạng Sakura cũng trùng xuống, giơ tay ra phía trước, muốn xoa đầu cô gái kia. Chỉ là, trước mặt chỉ có một khoảng không trống rỗng.

"Từ giờ, cô có thể sử dụng lại sức mạnh của bản thân được rồi." Giọng nói thanh khiết kia vang lên, Sakura gật gật đầu, xem như là hiểu. "Thay tôi, đi tìm cuộc sống tự do mà tôi mong ước được không ?"

"Tôi sẽ làm vậy."

Linh hồn trước mắt nghe xong lời này của cô, mỉm cười, rồi dần tan biến vào hư không.

"Mau đi tái sinh, trở thành một con người mới." Sakura thở dài, đem những lời cuối cùng nói ra.

Sau đó dần chìm vào giấc ngủ.

Đêm, bên trên boong tàu chợt xuất hiện rất nhiều âm thanh nhốn nháo. Sakura dụi dụi mắt, với lấy cốc nước uống một hơi hết sạch. Nghĩ một chút, cô mở cửa buồng, cố gắng rón rén nhìn lên trên boong tàu.

Mùi tanh nồng đượm toả ra, bất giác khiến cô nhăn mặt.

Mùi máu.

Có ai bị thương sao ? Sakura tò mò kiễng chân thêm một chút, lại đột ngột bị nhấc bổng lên cao.

"Nhóc, em tới đây làm gì ?" Cậu thanh niên cường tráng kia trán đầy mồ hôi, không muốn phí thời gian với Sakura. "Mau về đi ngủ."

Cô giống như không để ý tới lời người kia nói, từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm nhìn về phía đa số người trên tàu đang tụ lại. Trên tàu không ít người bị thương, người nặng kẻ nhẹ đang băng bó lại. Trên thuyền cũng để lại không ít vết tích, xem ra trong lúc cô ngủ đã xảy một trận bạo loạn.

Sakura suy nghĩ kỹ một chút, nhảy xuống thoát khỏi tay thanh niên kia, hai tay đưa ra trước vết thương đang rỉ máu trên chân của người kia. Một luồng sáng xanh nhạt toả ra, dưới sự kinh ngạc của người trước mặt, máu đột nhiên chảy ngược lại, tiếp đó là vết thương hoàn toàn khép lại, giống như chưa từng có thương tích.

"E...Em...Em..." Em làm thế nào biết phép thuật ? Anh ta muốn hỏi như vậy nhưng lắp bắp mãi vẫn không nói ra được. Chợt, như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, anh liền nhấc bổng Sakura lên, chạy đến phía bên trái boong tàu.

"Cậu đưa con bé này đến đây làm gì ?" Izou đang đứng ngồi không yên bên cạnh một cậu trai tóc nâu ôm bụng ngồi xổm bên cạnh, bực bội quay sang chất vấn. "Mau thả nó về buồng đi."

Sakura dường như hiểu người kia đưa cô tới đây làm cái gì, chưa đợi anh ta giải thích đã nhảy xuống đất, đến bên người đang ôm một bụng áo đầy máu kia. Hai tay mảnh khảnh đưa ra đằng trước, ánh sáng xanh lần nữa phát ra.

Lần này, toàn bộ thuyền viên đứng xung quanh họ đều kinh ngạc.

Vết thương này không nhẹ như vết thương ở chân người kia, lục phủ ngũ tạng bị đánh cho tan tác, máu tuôn ra từ vết thương giống như suối. Mồ hôi rơi đầy trên trán, Sakura nghiến chặt môi đến bật máu, cố gắng điều khiển lại dòng Charka vốn quen thuộc lại đột nhiên chạy loạn trong người.

Các tế bào dần được khôi phục, máu cũng không còn tuôn ra như trước. Sakura một phút cũng không dám dừng, khẩn trương tái tạo lại từng tế bào bị huỷ hoại, cứ như vậy hơn một tiếng đồng hồ mới có thể tạm coi là cứu được.

Mà xung quanh đều bị một màn này làm cho kinh ngạc đến mức mở lớn mắt.

Izou thay người kia kiểm tra lại vết thương, biết đã không còn gì nguy hiểm mới nhìn sang Sakura đang nhìn chằm chằm vào vết thương giữa thuyền mà suy tính điều gì đó.

"Nhóc." Anh gọi, thành công kéo Sakura ra khỏi suy nghĩ riêng của cô. "Em làm thế nào cứu anh ta vậy ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top