Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5: Thời hạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù rất yêu thương Hồng Liên, nhưng việc cần làm Tinh Huân Nguyệt vẫn phải làm, cụ thể là việc tu luyện. Tạp Nhĩ Tháp là nơi cá lớn nuốt cá bé, không có thực lực thì ngươi chẳng là cái thá gì cả.  Cô không thể lúc nào cũng có thể bảo vệ Hồng Liên, Quang Diệu Điện không phải thế lực bao phủ cả Tạp Nhĩ Tháp, không phải cái gì cũng làm được.


Để có thể giúp Hồng Liên tu luyện với hiệu suất cao nhất, cô đã.... doạ không cho con bé đi chơi. Vì một phút sơ xuất vào 10 năm trước, Hồng Liên đã suýt bị bắt đi, cho nên cô đã cấm cửa không cho con bé đi ra khỏi lãnh địa của Quang Diệu Điện, chỉ khi nào con bé tu luyện đến cảnh giới đủ để bảo vệ bản thân mới có thể giải trừ cấm chế.

Cảnh giới cô đặt ra chính là thượng Huyền cấp, người khác cả đời có thể còn không đạt được, nhưng Hồng Liên thì khác. Hồng Liên hiện giờ 14 tuổi đã là hạ Huyền cấp, không lâu nữa có thể ra ngoài rồi.


Không những tu luyện sức mạnh, cô còn bảo Mạnh Kì Thiên đưa các loại thư tịch cho con bé đọc, thứ mà con bé ghét nhất. Nhưng biết sao được, nếu không cập nhật kiến thức đại lục cho con bé thì nguy lắm, không thể khiến con bé ếch ngồi đáy giếng đến tiền còn không biết xài đũa còn không biết cầm và không có khả năng sinh tồn trong rừng.


10 năm trước mặc dù cô lén mang Lưu Triệt đi mà không gây ra sóng gió, Mặc Liên cũng không bị nguyền rủa nhưng chung quy hoạ thì tránh không khỏi. Tử Khi Phong đau đớn vì mất đi con, dù cô có để lại nhiều đan dược và tài bảo giá trị liên thành làm đền bù cũng không thể nguôi ngoai nỗi đau mất con của cô ấy, Hoàng tộc Tống Quốc mời danh y khắp nơi cũng không thể chữa khỏi, Lưu Dịch suy sụp, triều đình suy yếu. Nam Dực, Bắc Diệu, Đông Ly nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, điều binh đến xâu xé Tống Quốc. Tống Quốc, diệt.


Lúc cô đến nơi chỉ kịp cứu Tử Khi Phong và Lưu Dịch, giúp họ giả chết che mắt người ngoài, tìm một nơi thâm sơn cùng cốc, núi non hùng vĩ xinh đẹp để họ ẩn cư, cuộc sống trôi qua vô cùng hạnh phúc, hiện giờ đã có cho mình một đứa con trai. Nói cho cùng vẫn là lỗi của cô đã không suy nghĩ chu toàn, dẫn đến kết cục của họ như hiện tại.


Cô mang Mặc Liên trở về Quang Diệu Điện, đưa thằng bé cho Nữu Nữu chăm sóc, thuận tiện đến khi đủ nhận thức thì để cả ba đứa trẻ gặp nhau, đồng hành từ lúc còn nhỏ để bồi dưỡng tình cảm, ý của cô là tình thân, được phần nào hay phần ấy, ít nhất thì Mặc Liên không vì người ngoài phản bội Quang Diệu Điện hay giết Hồng Liên là được. Cả ba đứa trẻ sẽ luôn đi cùng nhau. Mạnh Kỳ Thiên chín chắn nhất sẽ quản lý hai đứa còn lại không để chạy lung tung.


Hiệu quả của ý tưởng này tốt hơn mong đợi, ba đứa nhỏ cùng nhau lớn lên, sớm đã coi nhau như người nhà.  Mặc Liên cũng không ngu ngơ như nguyên tác, bởi vì cô chỉ đóng ba thanh vô cực thiên khoá vào người thằng nhóc, cho nên lý trí vẫn còn khá minh mẫn.


Lúc đặt ra lệnh cấm này cô vẫn còn rất phân vân, như thế liệu có quá độc đoán không? Con bé dù sao cũng cần phải lớn lên, Quang Diệu Điện không thể giam nó cả đời được, cũng không thể để con bé chôn vùi thanh xuân ở nơi này. Có lẽ đã đến lúc rồi, có Mặc Liên và Mạnh Kì Thiên bên cạnh Hồng Liên sẽ ổn thôi.


Vừa nghĩ thế, cô triệu tập cả ba vị Tôn Thượng lại. Đại lục sắp bắt đầu nổi phong vân rồi.

Vạn Thú Vô Cương xuất thế, dấy lên một hồi tranh đoạt phong tinh huyết vũ. Ma thú tu la thành rục rịch thức dậy, Tu la vương kế thừa vương vị đoạn tuyệt ái tình. Sâu trong Linh Ương Thất Tháp, đôi mắt của Hắc Long nổi lên tia máu. Mà hết thảy, đều cùng một vị xuyên không giả có quan hệ.


Mặc dù thế, có lẽ nên để Lạc Nhi hưởng thụ chút vui vẻ của nhân gian trước khi chiến tranh xảy ra.


“Thánh Quân”.

“Có biết vì sao ta gọi mấy đứa đến không?”


“Hồng Liên, con được hủy bỏ lệnh cấm, từ bây giờ có thể ra ngoài. Mặc Liên, Mạnh Kỳ Thiên, nếu muốn hai đứa có thể đi theo Hồng Liên. Nhưng nhớ kĩ, phải chú ý an toàn. Ta cũng có nhiệm vụ cho ba đứa đây. Đi tìm cho ta Xích Vân Quả. Nghe rõ chưa?”


Hồng Liên hai mắt phát sáng, bổ nhào vào ôm Thánh Quân.

“Thật sao, thật sao? Con có thể ra ngoài sao? Có thật không?”.


Tống Mịch bất đắc dĩ xoa đầu, thở dài cam đoan.

“Thật, giờ con có thể ra ngoài chơi rồi. Nhốt con lâu như vậy là ta không đúng, xin lỗi con”.


Hồng Liên khuôn mặt hớn hở, hôn một cái bẹp lên má Tống Mịch.

“Con không trách người đâu, người là tốt nhất. Con về Hồng Liên Điện đây”.


Thánh Quân mặt ngơ ngác nhìn Hồng Liên chạy đi, tay chạm vào chỗ lúc nãy được hôn, lòng gào thét:

“ Aaaaaaaaaaaaaa, Lạc Nhi hôn má mình kìa, dễ thương quá trời ơi aaaaaaaaaaaaaaa”.


Mạnh Kỳ Thiên và Mặc Liên đứng bên cạnh nhìn có chút khinh bỉ không thể hiện ra ngoài, yên lặng làm nền.


Được một lúc, Mạnh Kỳ Thiên lên tiếng:

“Vì sao người lại đổi ý rồi? Rõ ràng lúc trước rất cương quyết không cho Lạc Nhi đi”.


Thánh Quân thu lại nụ cười, thở dài.

“Quang Diệu Điện không thể giữ con bé cả đời, chúng ta cũng không thể mãi mãi bảo vệ con bé. Tiếp tục làm như vậy chẳng khác nào giam cầm thanh xuân của Hồng Liên. Chẳng bằng thả con bé ra, để nó tự đi tìm thứ bản thân mong muốn chẳng phải tốt hơn sao?”


“Lỡ như mong muốn của Vĩnh Lạc là gả cho tên đó thì sao?”


“Không có chuyện đó xảy ra, sớm muộn cũng có người khiến hắn yêu đến chết đi sống lại, nhưng không phải con bé. 10 năm trước chỉ là một tai nạn, lúc ấy hắn mới 6 tuổi, có lẽ đã sớm quên rồi”.


“Nhưng nếu có, thì con nghĩ xem? Tu la thành và Quang Diệu Điện. Không độ trời chung, Tu la vương sẽ phải đoann tuyệt tình ái, lúc ấy tổn thương sẽ chỉ có Vĩnh Lạc”.


“Lạc Nhi rất cố chấp”.

“Đúng, con bé cố chấp lại cứng đầu. Nên khi mọi chuyện còn cứu vãn được, chặt đứt thì hơn”.


Trong lòng Tống Mịch thật ra cũng vô cùng giằng xé, lý trí và con tim đấu đá nhau không ngừng.

“Ngươi là ai mà cho bản thân quyền quyết định cuộc đời của Hồng Liên chỉ vì cái mác muốn tốt cho con bé? Hồng Liên đáng lẽ có thể làm bất cứ điều gì mình mong muốn”.

“Thảm cảnh của nguyên tác đã quên rồi ư? Nhìn đi, kết cục thống khổ của Hồng Liên khi yêu Mặc Liên mà không được đáp lại, không lẽ nên tiếp tục để yên cho lịch sử lần nữa lặp lại? Có muốn lần nữa chứng kiến cái chết của con bé không?”

“Để mọi chuyện thuận theo tự nhiên không phải tốt hơn sao? Hồng Liên muốn làm gì cũng cố chấp đến cùng, ai cũng cản không được. Cứ chờ xem đi”.


Tương lai như thế nào, ai mà biết trước được. Nguyên tác bị phá hủy, rồi sẽ trôi về đâu?



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top