Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Erina - chi, em vẫn ác như thế a~" Kiyoshi mỉm cười trêu chọc Erina, đối với việc này hắn chẳng lấy làm ngạc nhiên bởi vì nó đã đỗi quen thuộc rồi.

"Kiyoshi nii, đừng gọi em là Erina - chi nữa, thiệt là.. Đám học sinh năm nay xem ra toàn rác rưởi không đáng triển vọng, em đâu thể mất thời gian cho đám người như thế được" Erina hơi nheo mi nhìn hắn, hai tay vắt chéo lên nhau tỏ vẻ nghiêm túc. Sau đó nghĩ gì đó thì đôi mắt màu hồng tím sáng lên, mỉm cười nhìn hắn "Kiyoshi nii, anh nếm thử món ăn em mới sáng chế rồi rút ra kết luận được không?"

"Huh? Sao lại là anh chứ? Món ăn của em lúc nào cũng hoàn hảo tuyệt đối rồi, vinh dự này anh nhường sang cho bé Hisako thì vẫn hơn" Kiyoshi ôm mặt nói, đôi mắt liếc sang phía Hisako đang mong chờ ở bên cạnh, hoàn toàn quên sự hiện diện của 1 người nào đó.

Trong lúc không khí dần trở nên màu hồng phấn, thiếu niên tóc đỏ bị bơ nãy giờ mới lộ bộ mặt than của mình nhìn về phía Erina.

"Này các cô, làm món gì cũng được hả?"

Kiyoshi không ngoài dự đoán thấy được Souma, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, Y tin chắc chắn rằng bản tính của Souma sẽ không dễ dàng khuất phục như thế nên lặng lẽ đứng ở một bên xem kịch.

Erina và Hisako nhanh chóng tách nhau ra, bộ dạng dè chừng nhìn Souma như người ngoài hành tinh. Phải mất một lúc sau thì Erina mới cất tiếng "Cậu được tự do chế biến, miễn là sử dụng nguyên liệu trứng. Nhưng có thật là cậu muốn thi không? Bây giờ bỏ cuộc vẫn còn..."

Erina còn chưa nói xong, Souma đã bày ra bộ dạng nhẹ nhõm vỗ lên vai cô, động tác này khiến cho Kiyoshi cũng có chút kinh ngạc, sau đó trở nên phấn kích, Phải biết rằng chưa ai dám thản nhiên với lại nữ hoàng băng giá như Erina đây cả, đúng là Souma nhóc không để cho Y thất vọng.

"Chu choa, đúng là hú hồn! Cứ tưởng đằng ấy đánh rớt mà không cho tôi nấu ăn đấy chứ!"

Erina không nói gì cả, chỉ chiếu ánh mắt lạnh lẽo vào Souma, Hisako ở bên đó sau khi phục hồi tinh thần thì tiến đến hất tay cậu ra khỏi người cô, giọng cao hơn hẳn nãy "Bỏ tay ra, cậu có biết đây là ai không hả??"

"Là ai?" Bạn Souma tiếp tục mặt than.

"Phụt... Khặc khặc... " Ai kia không thể nhịn được cười, trực tiếp cười khụ, hai tay ôm bụng ngồi xổm trong góc nhà đếm kiến, thật sự cười chết hắn.

"Kiyoshi nii, vậy mà anh còn cười được!" Erina bốc hỏa liếc nhìn hắn, biểu bộ tức giận hay làm nũng cũng không rõ.

"Ủa.. Anh Kiyoshi? Anh ở đây làm gì thế..." Bạn Souma tiếp tục mặt than tập ba.

"Khụ Khụ.." Kiyoshi ho lên mấy cái, nói "Không cần để ý đến anh, tiếp tục đi"

Hisako lấy lại tinh thần, bộ dạng khó chịu nhìn Souma rồi mới giới thiệu "Không chỉ là học sinh xuất sắc nhất khối sơ trung, cô ấy còn là thành viên trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hội Đồng Thập Kiệt, cơ quan quyết định cao nhất của học viện, tiểu thư Nakiri Erina - Sama đấy!"

Nhưng thật không may, trong lúc Hisako còn đang bận giới thiệu, Souma lại đi mục lọi ngăn tủ của bàn làm bếp và đang cười thích thú khi thấy một con dao khá sắc nhọn, không hề để tâm đến 2 người nọ.

Erina cùng Hisako đồng thời đen mặt.

"Hừ, tôi hỏi thêm lần nữa, có thật là cậu định dự bài thi tuyển của tôi?"

"Heh? Thì.." Souma vừa nói vừa ném cái dao lên cao làm nó xoay một vòng trên không trung, sau đó hoàn hảo tiếp xong bên trong tay Souma, cậu mỉm cười đắc thắng nhìn Erina "Chỉ cần làm cho cô khen ngon là được chứ gì? Tất nhiên rồi, tôi sẽ dự thi"

Erina bất mãn cau mày lại, tỏ thái độ cực kỳ chán ghét nhìn Souma, Hisako lục lại tập giấy tờ trong tay sau đó đưa cho Erina.

"Erina, cứ cho cậu ấy một cơ hội đi, anh chắn chắn là em sẽ phải bất ngờ đấy" Kiyoshi thấy mình đang làm bóng đèn thì mới cười ra mặt, tiến lên bên cạnh Erina vỗ nhẹ vai cô, ẩn đến phía sau của bàn làm bếp "Thôi nào, thời gian có hạn, em cũng đừng thông báo ngay số học sinh trúng tuyển là Zero chứ?"

"Kiyoshi nii... Thôi được rồi, nể mặt nii cho cậu ta một cơ hội" Erina thở dài nhìn gương mặt điển trai đang nhây nhây sau lưng mình, quay đầu trừng Souma "Nếu đã như vậy thì nấu thử cho tôi xem, hương vị nằm ở tận đáy thế giới ẩm thực"

Souma thả nhẹ tay, nở ra một nụ cười nửa miệng "Tôi sẽ đãi cô, một bữa ăn hoàn hảo, món ăn tuyệt kỹ gia đình!" Sau đó nghe 'vút' một tiếng, dải khăn trắng buộc ở cổ tay được cởi ra, đeo lên trên đầu làm băng đô.

Souma trực tiếp tiến vào gian bếp, chọn lựa những nguyên liệu hoàn hảo nhất để làm, rửa sạch chúng rồi mới bắt đầu sơ chế.

Từng vỏ trứng được thuần thục đập vỡ, sau đó lăn vào trong tô bằng i nốc, dùng đũa khuấy lên, tốc độ của cậu thực sự rất nhanh, nếu hắn không nhầm, có thể là bằng ⅔ Jouichirou thì phải.

"Kiyoshi nii, nii nghĩ cậu ta làm được thứ món ăn gì chứ? Cùng lắm là vài món trứng rán thôi chứ làm gì được?"

Erina liếc mắt nhìn cậu đang khuấy trứng, trên bếp bây giờ có một khay cơm nhỏ đang được nấu cùng với một chiếc nồi siêu lớn, giống như nồi nước hầm.

Hisako cũng tham gia vào cuộc trog chuyện "Kiyoshi - senpai, Erina - sama, liệu có khi nào cậu ta làm món ăn siêu cao nào không? Gia đình cậu ta mở nhà hàng kiểu nhật, chắc là mấy món ăn truyền thống. Có vẻ như cậu ta sẽ dùng trứng đánh, nhưng em hoàn toàn không nhìn ra ý tưởng luôn ấy"

"Huh? Có hứng thú sao?" Kiyoshi khá ngạc nhiên nhìn Erina, phải biết rằng vị nữ hoàng băng giá này vô cùng kiêu ngạo, không phải là ai cũng có thể khơi dậy tính tò mò của cô, vậy mà Souma lại thành công làm điều đó, một sự tán thưởng nhỉ?

"Đâu.. Đâu có!!! Em chỉ muốn xem cậu ta có thoả mãn chiếc lưỡi này không thôi!!!" Erina đỏ mặt nói, chuẩn bị biến lời nói thành lắp bắp luôn rồi.

"Yukihira ư? Cậu ta đang làm Furikake - gohan" Kiyoshi bình thản nói, đây là món ăn trong công thức bí mật thứ 8 của nhà hành Yukihira, nhưng mà nếu như hắn không ăn ở nhà hàng này nhiều lần thì hắn vẫn đoán được bình thường, nhờ vào đôi mắt sắc bén của hắn, khứu giác cùng vị giác thần kỳ có thể phân biệt được món ăn và công thức chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, điều này ngẫu nhiên không là gì đối với hắn.

"Furikake - gohan?? Nii - san, anh đang đùa em à? Món ăn bình dân đấy mà sao..." Erina ngạc nhiên nhìn Kiyoshi, sau đó cau mày nhìn về phía cậu, trong thâm tâm cực kỳ bất mãn, làm sao mà cái món ăn đấy có thể thoả mãn chiếc lưỡi của cô được? Nhưng mà Kiyoshi đã nói như thế, thật không phải thật chứ?

"Không tin sao?" Kiyoshi nhìn cái bản mặt chuẩn bị đen giống đít nồi của Erina, sau đó nhún nhẹ vai nhàn nhạt nói "Không tin thì cứ hỏi thử đi là biết"

"Nhưng..." Erina thoáng ngập ngừng, đôi mắt đảo về phía thiếu niên tóc đỏ đang cặm cụi đánh tơi trứng.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Erina mới hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh lại vào nhau làm ra bộ dáng kiêu ngạo, bước chân từ từ đi tới cạnh Souma "Yukihira, cậu định nấu món gì để thoả mãn tôi đây? Phải chăng là một món ăn cao cấp nào đó?"

".... Hả?" Souma hơi mở mắt to nhìn Erina, tư thế này của cậu phải giữ nguyên tới 1 đến 2 giây, sau đó Somua bắt đầu bật cười, chế nhạo vài câu "Người ta đến nước này rồi mã vẫn chưa nhận ra hử? Pupupup~"

"Im... Im lặng!! Còn cười nữa là tôi đánh rớt cậu luôn đấy nhé!!" Erina thẹn quá hoá giận, dùng đủ loại biểu cảm chỉ về phía Souma, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu luôn vậy.

Nhưng cho xin đi, thứ tệ như thế còn lâu mới được cho vào miệng bản tiểu thư.

"Nghe đây, tôi không rảnh mà dây vào thức ăn được chế biến tồi tàn. Tôi đang muốn hỏi xem cậu có định chế biến một món ăn làm thoả mãn cái lưỡi này không đấy!"

Erina lấy lại tinh thần, thần thái băng lãnh cao quý kia giống như muốn chói mắt người đối diện, cô luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt, sự kiêu ngạo của cô khiến người khác căm ghét, nhưng bởi vì thực lực mà không ai dám động đến cô.

Cô nhìn Souma, giọng nói kiêu ngạo như một cô công chúa bướng bỉnh, giống như nhìn vào không khí hoặc nhìn vào một đống rác bừa.

Erina có sự ngạo mạn như này không phải là không đúng, mà chính thực lực của cô nói lên điều này, cô xứng đáng được quyền kiêu ngạo.

Erina nheo mắt nhìn Souma, hai tay cô khoanh lại, cằm hơi ngửng lên, đôi mắt nửa ngờ nửa vực tựa như chế nhạo cậu ta.

Đúng vậy, quỳ gối trước tôi đi, cậu chẳng cả, vương quốc của tôi, tôi được quyền làm mọi thứ. Thật muốn thấy cái dáng vẻ khiếp sợ tiện ti của cậu....

Đối với những người khác, chắc chắn họ sẽ chỉ có hai thái độ.

Một là tức giận.

Hai là e dè.

Nhưng khác với những gì Erina đã nghĩ, Souma chỉ nhìn cô một lát, sau đó nở một nụ cười tươi.

"Được thôi, để tôi cho cô biết vậy. Món án tôi đang chế biến là món thứ 8 trong thực đơn bí mật của quán ăn Yukihira!"

Không gian một mảnh im lặng, im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng đá tan, đập nhẹ một cái, hơi lạnh lan toả ra khắp căn phòng, tạo ra sự lạnh lẽo bí ẩn.

Erina nháy mắt trở nên âm trầm cùng sự tức giận, trong đôi mắt của Souma khi nhìn cô, nó là một sự chế giễu không hề kiêng dè, nhưng nó lại được ẩn đi rất kỹ, chỉ trong nháy mắt 1 đến 2 giây.

Từ trước đến nay chưa ai dám dành sự chế giễu cho Nakiri Erina này cả, đó là họ không thể, họ không đủ khả năng, họ không đủ bản lĩnh vượt qua được cô.

Sự kiêu ngạo trong cô được hình thành từ bấy giờ.

Chiếc vương miện trên đầu cô, không phải tự dưng mà có.

Nhưng nhìn đi, một thứ đầu bếp hạng A và thậm chí là hạng B đang nhìn cô với nửa con mắt. Cậu ta dám sao? Dám lấy cái biểu cảm chỉ thuộc về cô đó sao?

Cậu ta không có quyền!

Erina thấy được thì tại sao Kiyoshi lại không thấy được?

Nhưng Y chẳng làm gì cả, môi đẹp khẽ nhếch lên một đường cong mềm mại.

Ánh mắt ấy của Souma, không chỉ có sự chế giễu, nó còn có sự khinh thường không hề nhẹ, giống như nhìn một đống rác vô giá trị.

Đúng vậy, là khinh thường!

Tưởng như không ai biết, nhưng thực chất là đang thổ lộ cho họ, tưởng trừng là im lặng, nhưng thực chất là suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top