Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 - Hisako

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"... Cậu nhìn tôi với cái ánh mắt gì vậy?" Erina thay vẻ mặt kiêu ngạo cao quý thường ngày của mình bằng vẻ mặt âm trầm thâm anh.

Erina chưa bao giờ lấy ra cái bộ dạng này cả, đúng vậy, là chưa bao giờ.

Cô chỉ được biết đến với cái danh nữ hoàng băng giá của cô mà thôi, cô là một người nóng tính, kiêu căng và ngạo mạn.

Nhưng cái bộ mặt lạnh lẽo đáng sợ như thế này, quả thực chưa từng lộ ra.

Là do lớp mặt nạ của cô quá dày, hay là họ quá ngu ngốc để nhận ra điều đó?

Kiyoshi đoán rằng Erina là một người thông minh, phải, là một người cực kỳ thông minh.

Cô ta có đủ bản chất và trí tuệ để chứng minh điều đó, đồng nghĩa với việc cô ta đủ thông minh để biết mình làm gì, cô ta không dễ để lộ nhược điểm của mình cho người khác nhìn thấy.

Cô ta dùng cái vỏ bọc 'nóng tính, kiêu ngạo' của mình để làm họ mất cảnh giác đề thấp cô, coi cô là một kẻ vô hại.

Nhưng thực ra ở sau lưng bọn họ, là một con rắn độc, bò từ từ đến chỗ con mồi của mình và cho nó một đòn trí mạng.

Đó là phong cách của Nakiri Erina.

Không ai như vẻ bề ngoài của bọn họ cả, lòng dạ của họ thâm sâu khó lường, kể cả Nakiri Erina lẫn Yukihira Souma.

.

"Ý cô là gì? Tôi nhìn cô rất bình thường mà?" Souma nghiêng đầu khó hiểu nhìn Erina, khi nhìn thấy sâu bên trong ánh mắt âm trầm của cô chứa đầy sự tức giận thì lại nhẹ nhàng kéo lên khoé môi.

Hisako từ nãy giờ đang im lặng nhìn bỗng cảm thấy sau gáy lạnh buốt một trận, cô chỉ nhìn thấy tên này đáp giả lại Erina - sama, sau đó Erina - sama nổi giận.

Trong một phút quay đầu đi đó, quả thực là cô không hề biết chuyện gì xảy ra cả. Nhưng cái nhếch môi nhẹ nhàng như không kia của Souma làm cô bất ngờ, sau đó là dè chừng.

"Erina - sama..." Hisako khẽ nói, nhưng có lẽ là do không khí quá căng thẳng khiến mức giọng của cô cũng thấp xuống theo.

Kiyoshi nhìn một màn này không khỏi mỉm cười, trắc trở trong vở kịch này càng lúc càng lên cao rồi, sau này nếu thật sự cả hai sẽ tách ra chia làm hai thế lực khác nhau thì ai sẽ thắng ai đây?

Ôi, thật đáng mong chờ !

"Thôi nào, Yukihira - kun, Erina - chi, mấy đứa còn nhớ là mình đang làm gì không thế?" Trong lòng có một suy nghĩ nhưng ngoài miệng hắn lại treo lên một nụ cười hoà giải, giọng nói trầm ấp kia như rót mật vào tai người nghe.

Erina và Souma nháy mắt thức tỉnh, thoát khỏi cái hoàn cảnh áp bức này, đánh nhẹ khoé mắt về phía Kiyoshi, trong mắt hiện lên một tia phức tạp sau đó biến mất như chưa từng có gì.

"Hừ! Tôi hảo đợi món ăn của cậu. Hãy nhớ cho kỹ, quyến định nhập học kỳ này của cậu phụ thuộc vào tay tôi, cẩn thận đấy"

Erina đánh lên một tiếng hừ kiêu ngạo, phất lên mái tóc dài màu vàng của mình, trông cô thật xinh đẹp mới biểu cảm quyến rũ chết người ấy.

...

Khoảng một canh giờ sau, trong nhà bếp thoáng khí bay nhẹ ra mùi thơm nức của cơm chín cùng mùi ngọt thanh của cánh gà đun.

Erina chống hai tay của mình lên bàn sắt ngay trước mặt, đầy lưỡi vẫn còn lưu lại hương vị ngọt dịu của món ăn vừa nãy.

Thật là một hương vị tuyệt hảo.

Erina này đánh giá cao cậu ta !

"Sao rồi Erina - chi? Thử cũng đã thử xong rồi, giờ là nên cho kết quả chứ nhỉ? Theo anh nghĩ thì, món ăn ngon thế này không xứng đáng để bị đánh rớt đâu..."

Kiyoshi vắt chéo hai tay để ra sau gáy, làm một bộ bad boy thản nhiên nhìn Erina còn chần chừ chưa lên tiếng, hắn cười khẽ một tiếng phấn khích.

Nếu em không nhận, anh cũng sẽ đi xin phép hiệu trưởng Azami - sama đánh đơn đóng dấu thôi~ Erina à, em có làm gì cũng không thoát khỏi bàn tay anh đâu~

Hisako ngập ngừng nhìn về phía Erina, cô sống cạnh Erina đủ lâu để nhận biết biểu hiện của cô rồi.

Erina là một người quyết đoán, đã làm gì thì sẽ ngay lập tức làm ngay chứ đừng nói đến chuyện phán quyết một món ăn như thế này. Nếu cô ấy đã chần chừ như vậy thì có nghĩa là món ăn của Souma ngon và thậm trí là đã qua cửa của 'chiếc lưỡi thần'

Nhưng không hiểu sao, Hisako có chút ghét Souma.

Yukihira.. Chỉ cần một ngày cậu còn ở trong đây, tôi sẽ khiến cho cậu không thể nào ngẩng đầu lên cao được nữa. Ánh mắt của tiểu thư duy nhất chỉ được nhìn về phía tôi, chỉ mình tôi mà thôi ! !

Sự chết chóc vô tận trong mắt Hisako loé lên rồi biến mất.

"Vậy nó ngon hay là dở?"

Đây là câu hỏi được quan tâm nhất bấy giờ.

Ngon

Hay là

Dở?

Erina im lặng trong chốc lát, khoé môi của cô hơi mấp máy.

".. N-ngon..."

Tách——

Có một tiếng vỡ nho nhỏ vang lên, nó phát ra từ phía Hisako.

Kiyoshi cẩn thận liếc mắt nhìn, vẻ mặt của Hisako tối sầm lại, mái tóc màu hồng rũ xuống che đi khuôn mặt cô, chỉ lộ ra hàm răng đang cắn chặt, dưới tay cô là chiếc bút bi đã bị bẻ gãy, bàn tay nhỏ nhắn kia nắm chặt như muốn nghiền nát lấy chiếc bút.

Kiyoshi tỏ vẻ muốn thương cảm dùm cho cây bút bi tội nghiệp kia, ai không nhưng hắn lại biết: Hisako yêu Erina.

Hơn nữa, Hisako dường như mang dòng máu M.

Ai nha... Xin được mặc niệm cho bé bánh bao của Erina.

"Vậy là được rồi" Kiyoshi cười cười vỗ nhẹ hai bàn tay "Erina - chi đã nói rằng món ăn này ngon, vậy có nghĩa là Yukihira - kun đủ điều kiện để duyệt đơn phải không?"

"Nhưng senpai, Erina - sama mới chỉ nói một tiếng ngon chứ chưa từng thừa nhận nó cơ mà?!" Hisako bất bình lên tiếng, từ lúc nào chiếc bút bi bị gãy trong tay cô đã được thay bằng một chiếc bút bi mới.

"Oh, vậy sao..." Kiyoshi hơi nheo mắt lại nhìn Hisako, trong đôi mắt màu tím nhạt đấy của hắn như chứa đựng một sự uy hiếp không hề nhẹ, khiến cho Hisako đang muốn nói cũng phải nuốt xuống một ngụm.

Anh ta đây muốn cái ?”

"Erina - chi, em muốn cho Yukihira - kun trúng tuyển hay là đánh rớt đây?" Hắn từ từ tiến lại gần Erina, đôi tay mảnh nhẹ nhàng đặt lén vai cô vuốt ve, nụ cười của hắn càng lúc càng ngọt ngào hơn, nhưng có vẻ như là không phải ý cười chân thực.

Hình ảnh thân thiết kia lại phá lệ nóng hổi, cả Souma lẫn Hisako không hiểu vì sao lại cảm thấy khó chịu, nhưng rồi lại nhận ra rằng điều này thật kỳ lạ, cuối cùng chỉ có thể đánh bay cái suy nghĩ trong đầu.

Cái miết nhẹ kia tưởng trừng như là nhẹ nhàng, nhưng người trong cuộc như Erina mới hiểu hàm ý của nó lớn đến mức nào, sống lưng cô bỗng dưng lạnh buốt một trận.

Mặc dù cô không thể hiểu rõ được hắn ta, nhưng từ khi quen biết hắn, cô nhận ra hắn thật sự rất khó nắm bắt tâm tư, cô thừa nhận hắn là một người ngoan độc và âm hiểm, hắn rất khó đoán.

So với người cha nhiều mưu kế của cô, hay là tâm tư sắc bén của đàn anh Eishi, hoặc có thể là đôi mắt ám nham của đàn chị Rindo, hay đơn giản chỉ là cái nhếch môi nhẹ của Yukihira, ...so với tất cả mọi người trong học viện, đàn anh năm hai này luôn làm cô phải cảnh giác, dù cho cô đã và đang đội lên chiếc vương miện này.

Từng ngón tay gầy kia bám lên vai cô, tựa như một đoá cây ăn thịt kéo cô xuống phía đầm lầy. Cái ánh mắt và nụ cười kia, giống như muốn đâm sâu vào từng thớ thịt trên người cô, dò soát toàn bộ ngóc ngách. Cái giọng nói khàn khàn kia, như muốn dụ dỗ cô nhảy xuống đáy vực sâu.

Tất cả mọi thứ trên người nam nhân này đều là một sự uy hiếp không hề nhẹ !

Erina muốn mở miệng nói cậu ta trúng tuyển” nhưng khi nhìn đến ánh mắt âm trầm kia của Hisako cô lại không nói được câu nào, ánh mắt của Hisako lặng lẽ như muốn bóp chết cô - nếu câu trả lời của cô là có.

"Em... Em..."

Khuôn mặt của Kiyoshi hơi trầm xuống không vừa ý, hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy cô mang đến một trận buốt lạnh.

Ara ara—— đàn em này thật không biết điều~

Erina cảm thấy cơ thể mình như rơi vào hầm băng, từng ngón tay kia bấm vào bả vai cô không nặng cũng không nhẹ, nhưng cô biết chắc chắn đó là một lời cảnh cáo nhè nhẹ đối với cô.

Nhưng trong phút chốc, cái lạnh ấy lập tức liền biến mất, Erina cảm tưởng mình như vừa thoát một kiếp nạn, cẩn thận quay đầu lại nhìn.

Khuôn mặt yêu nghiệt của Kiyoshi đang nở một nụ cười rạng rỡ, hai mắt đẹp híp lại, làn mi dày cong vút hơi uốn lên. Nhìn hắn từ chỗ này quả thực là cực phẩm, không biết vì sao hai má của cô lại đỏ lên.

"Xì, Erina - chi, em thật là nhạt phèo" Kiyoshi bĩu môi nhìn Erina, sau đó lấy lại thần thái đến chỗ Souma vỗ nhẹ lên vai anh, nói: "Chúc mừng em, Yukihira - kun, em trúng tuyển rồi"

"Ki-kiyoshi - senpai?" Hisako cau mày không vừa lòng nhìn hắn, muốn phản bác nhưng lại không dám, cô chưa quên cái ánh mắt kia của hắn đâu.

"Hisako, không cần lo lắng đâu, mau đi báo số học sinh trúng tuyển... Là ONE đi"

"... Vâng"

Kiyoshi hài lòng nhìn Hisako khép nép, mỉm cười nhẹ một cái rồi vỗ bốp bốp vào lòng bàn tay, nói: "Rồi rồi, Yukihira - kun, theo anh thấy thì món này em nấu đã rất ngon rồi, em có thể dạy anh nấu lại được không?"

Souma trầm ngâm nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn rồi nhẹ nhàng "Ân"

Souma Y thừa nhận, Y cảm thấy vô vùng khó chịu khi Kiyoshi gọi anh bằng họ của anh chứ không phải tên thân mật như trước nữa. Xong khi thấy Kiyoshi thân thiết với Erina, không hiểu sao trong lòng anh lại hơi thấy nóng lên và khó chịu, cảm tưởng như trọn vẹn một giây sau anh có thể xông lên đá bay hai người ra xa nhau rồi.

"Kiyoshi? Vẫn chưa xong à?" Có tiếng nói truyền ra từ phía cửa, giọng nói trầm ấm quen thuộc khiến hắn giật mình quay lại, không biết tại sao lại giống như chột dạ mà tránh xa Erina một chút, cười gượng nhìn thiếu niên mỹ mạo đang dựa lưng vào tường nhìn mình.

"Haha... Sắp xong rồi, Eishi"

Souma lẳng lặng nhìn Eishi, đáy mắt hiện lên một tia không vui.

Erina và Hisako thụ sủng kinh nhược nhìn Eishi, cảm thấy thế giới như muốn vỡ tung cả lên, bọn cô đây là lần đầu tiên bọn cô được nhìn thấy anh ta - Nhất Tọa.

"Tsukasa - senpai...? "

"Huh?" Lúc này Eishi mới liếc mắt nhìn Erina và Hisako, giống như từ lúc đầu đã coi bọn họ là không khí, thậm trí là không thèm chú ý tới sự hiện diện của bọn họ, mọi thứ trong mắt anh ta chỉ có - Kiyoshi.

"Ồ, Nakiri - san, Arato - san? Lâu lắm mới nhìn thấy hai em a" Eishi nở một nụ cười nhẹ nhàng với hai cô, giống như một chàng bạch mã hoàng tử mỉm cười dưới làn hoa đào, đẹp đến một cách sắc sảo.

Không thể không cảm thán nhan sắc của Eishi, nó đôi lúc muốn mềm lại như một đóa hoa, đôi lúc lại sắc lạnh như lưỡi dao hai mặt .

Không chỉ kể đến vị trí và chỗ chống lưng phía sau của Tsukasa Eishi, chính bản thân anh ta đã là một mối nguy hại lớn, ảnh hưởng rất nhiều đến học viện Tootsuki.

Tsukasa Eishi và đặc biệt hơn là Sasaki Kiyoshi - những người không thể động vào.

"Ôh, senpai đây là...?" Souma khó chịu nhìn Eishi, đôi mâu sắc kim lóe lên một tia u trầm, ngữ khí khắc chế tia không vui để làm nó trở nên thản nhiên cùng tò mò.

"A, Eishi, đây là Yukihira Souma - người duy nhất trúng tuyển vào học viện ngày hôm nay. Còn đây là Tsukasa Eishi, học viên năm ba Tootsuki" Kiyoshi nháy mắt thu lại thần sắc giới thiệu danh tự của hai người. Dưới nụ cười rực rỡ mê mẩn kia khiến cả Eishi và Souma không thể thoát khỏi đê mê với hắn, đáy mắt khiêng dè của hai người dần trở nên ôn hòa.

Vì có Kiyoshi giải trừ không khí áp bức, ngữ khí của Eishi cũng đã đỡ hơn trước. Anh mỉm cười nhìn Souma, lấy tiêu chuẩn của một đàn anh chào ra mắt "Thì ra là học viên mới trúng tuyển, có thể vượt qua được bài kiểm tra của Nakiri - san, cậu chắc chắn là người có tài, tôi mong chờ cậu sau này nhiều đấy, Yukihira - kun"

Không biết từ khi nào, trong thanh âm có thêm một tia cảnh cáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top