Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 - Takuro, Takura

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thì ra là vậy, anh tưởng có chuyện gì nghiêm trọng đến mức giữ được chân của em lại, hóa ra là vì muốn ở lại đây nấu ăn?" Sau khi được Kiyoshi kể ra cho sự việc, Eishi tránh không được một chút sự bất ngờ. Anh là một trong những người thân cận nhất của hiệu trưởng Azami cũng như cựu hiệu trưởng Tootsuki, những chuyện của vị thiên kim tiểu thư gia tộc Nakiri này không phải anh chưa được nghe qua - thậm trí là nghe quá nhiều khi ¼ khách thân thiết của anh đều là người quen của vị tiểu như Nakiri Erina ấy.

Anh không phủ nhận sự tài giỏi của cô, cũng không phủ nhận tất cả những gì cô ấy làm ra để đạt được cái danh hiệu ngay hôm nay, nhưng có lẽ đơn giản chỉ là anh không - quan - tâm. Thật sự mà nói khi anh vừa tròn 2 tuổi, cha của anh và ngài Azami đã lập thỏa thuận về hôn ước của hai đứa trẻ, trong số đó còn có một đứa vừa ra đời. Đối với sự hưng thịnh và lợi nhuận của cả hai bên tạo nên, hôn ước này là một điều vô cùng chính xác khi mục đích của cha anh là tiến sâu hơn vào ngành ẩm thực.

Nhưng có lẽ họ đã quên đi gia tộc Sasaki - một trong những đại gia tộc chen chân vào ngành ẩm thức lúc bấy giờ. Đại phu nhân gia tộc Sasaki - Sasaki Mine; là em gái của mẹ của anh - Tsusaka Agiai.

"Vậy... Thứ em muốn nấu là gì?" Eishi cười nhìn Kiyoshi đang cảnh giác nhìn mình, trước đôi mắt tím ngọt đầy sự do dự ấy, lần đầu tiên Eishi cảm thấy khó chịu trong người, cũng không biết lý do tại sao.

"Cũng không có gì, một chút cơm thôi, làm lại thử ấy mà" Kiyoshi không trả lời, cậu biết cái giá cho câu trả lời này (?)

Eishi nheo mi nguy hiểm, cái gì đều chưa nói liền nhanh chóng vươn tay ra bóp lấy cằm của Kiyoshi kéo lại gần sát mặt anh, sát đến khi cả hai cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh thì Eishi mới dừng lại, anh chậm rãi nói nhỏ:

"Shii, em là của anh, mãi mãi"

Lời thủ thỉ ngọt ngào lọt vào tai cậu, lại giống như là thuốc mê khiến người ta lao vào, chất giọng khàn khàn quen thuộc không hiểu vì sao lại ngọt dịu đến như vậy, dễ nghe đến như vậy, một câu nói đơn giản lại đụng đến nội tâm mềm mại của Kiyoshi sau trái tim cứng rắn, khiến nó nứt ra một mảnh vỡ nhỏ đến mực chính thân chủ cũng không thể nhận ra được.

Đối với một người trực thuộc trong sự đấu đá thế lực của gia tộc như Kiyoshi, nội tâm sắt đá đã nghe nhuần tai những lời nói dối ngon ngọt, nghe nhuần đến mức nội tâm dù có như thế nào cũng sinh ra một tia chán ghét. Nhưng hiện tại ở đây nghe những lời nói của nam nhân này lại đem đến một cảm giác khác biệt, những lời duy ngôn mang tính chiếm hữu cao, và có vẻ như cậu thích điều đó.

Gạt đi cánh tay nắm cằm của mình đến phát đau, Kiyoshi cười, lấy tay vuốt nhẹ trên xương hàm đã in lên một hình ngón tay: "Anh là cũng có thể nói ra được những lời này?" Y hơi cúi đầu xuống, che đi vành tai nhuộm một màu hồng nhạt của mình.

Eishi đã thấy điều đó và nụ cười của anh càng lúc càng thiếu đánh, khác hẳn với vẻ ngoài nho nhã học trưởng thường ngày mà anh xây dựng.

Souma như muốn nói gì đó, nhưng chưa đợi Y kịp nói thì điện thoại của Kiyoshi vang lên, Souma nhìn chằm chằm vào chiếc đỉnh thoại màu trắng như muốn nuốt chửng nó.

Thật gọi không đúng lúc!

Không biết vì sao khi nhìn thấy tên trong màn hình điện thoại, đáy mắt của Kiyoshi lóe lên một tia âm trầm không vui, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn nghe.

"Alo, bác Zurich"

Erina đang khoanh tay ở một bên khẽ nhướng mi, cùng với Eishi đã thu lại nụ cười liếc nhìn nhau, im lặng không nói.

"Chuyện đó... Không phải cha đã bảo không hề liên quan đến chúng ta rồi sao?"

"Nếu nó muốn làm thì mặc kệ nó, gia tộc Natthocloric của A Di không thể lúc nào cũng chống lưng cho nó được"

'Gia tộc của nhị phu nhân!!'   Erina và Eishi không hẹn mà cùng nghĩ đến một cái tên.

"Chuyện cuối cùng bác muốn nói là..... CÁI GÌ??" Âm thanh đuôi cuối gần như muốn gào lên trong sự giận dữ, Y nháy một cái tắt luôn cuộc gọi đang dở, nắm chặt trong tay chiếc điện thoại như muốn bóp nát nó ra thành nghìn mảnh.

Kiyoshi hừ lạnh một tiếng, vung tay trực tiếp ném thẳng chiếc muôi vào trong nồi canh đang chuẩn bị hoàn thành.

Hiển nhiên lực ném rất mạnh, khiến cho cả nồi canh sóng sánh trào ra một chút, suýt nữa thì đổ cả nồi xuống dưới đất.

Bàn bếp theo đó cũng dung chuyển, vài lọ trên bàn đổ xuống, lăn trên mặt bàn một lúc rồi dừng lại.

Khuôn mặt của 4 người có chút ngơ ngác nhìn về phía Kiyoshi, thấy khuôn mặt điển trai ấy không còn là tuỳ hứng và nhãn nhặn, hiện tại giống như thêm một lớp sương mù, lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Anh ta... Cư nhiên đã về Nhật Bản?" Cậu một tay chống lên bàn, một tay vò mái tóc màu đen của mình.

Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của cậu, 4 người kia đã đủ biết việc này làm cậu tức giận đến mức nào.

Tại vì sao chứ? Sasaki Kiyoshi nổi tiếng là một người vui vẻ phóng khoáng, ít thứ có thể làm cho cậu ta tức giận được.

Vậy mà đây chỉ vì một cuộc điện thoại, cậu đã nổi điên đến như vậy?

"Kiyoshi nii.. Có chuyện gì nghiêm trọng đến thế ư?" Erina bỏ đi cái khó hiểu trong lòng, nhẹ nhàng từng bước tiến về phía Kiyoshi, cánh tay cô chuẩn bị chạm đến vai của cậu thì đột nhiên, Kiyoshi quay mặt lại.

"Anh... Anh..."

"..."

"Ý em là sao?"

Kiyoshi quay một bên mặt lại, đôi mắt màu tím nhạt luôn trong veo của cậu đã biến thành một màn sương mù dày đặc, giống như có hơi nước bao quanh, phía trong con ngươi tím đậm ấy là một độ sâu không đáy, giống như muốn nuốt chửng người đối diện với sự lạnh lẽo của nó.

Sự tuỳ hứng, vui vẻ trước kia hoàn toàn biến mất, giống như biến Y thành một con người khác.

Sự lạnh lẽo vô tận từ đáy mắt ấy, như muốn đưa người phía trước vào một thế giới băng và đông cứng họ từng giây phút một.

Lạnh lẽo đến tận cùng.

Eishi muốn nói nhưng khoé miệng anh lại cứng đờ, quả thực anh chưa bao giờ nhìn thấy Kiyoshi như này.

Có phải là anh đã quá quen với một Kiyoshi tuỳ hứng hay là anh chưa bao giờ hiểu hết con người cậu?

Có thể là cả hai đi.

Sự lạnh lẽo như xuyên thẳng từng tấc thịt của người nọ khiến họ e dè, sự u thâm như sương mù của người nọ khiến họ sợ hãi.

Giờ đây, trông Kiyoshi thật hoang dã, khác hẳn với cái bóng của cậu hằng ngày.

Là do họ bất cẩn, hay là do họ không để tâm mà không nhận ra được cái thứ ẩn sâu này?

Ngay lúc 4 người còn đang hoang mang, Kiyoshi đã bỏ đi ánh mắt sâu lạnh lẽo đấy thay vào bản mặt gợn đòn thường ngày, nhanh đến nỗi họ không kịp thấy rõ. Giống như cái ánh mắt sâu như sương mù ấy chưa - từng - tồn - tại.

Erina có thể nhận thức được sự tức giận đang được kìm nén ở phía sâu bên trong đôi mắt kia, cô nói: "Kiyoshi nii.. Anh là vừa nhắc tới... Gia tộc của nhị cô?"

Gia tộc Natthocloric - gia tộc chống lưng cho nhị phu nhân của gia tộc Sasaki. Ngoài đại phu nhân Sasaki Mine, gia tộc Sasaki còn có thêm một nhị phu nhân nữa, vị nhị phu nhân này có tên thật là Natthocloric Leoria - em gái của mẹ Nakiri Alice - Nakiri Leorona, nữ nhân đến từ phương Bắc với bộ óc thiên tài về ẩm thực kỹ thuật khoa học tân tiến.

Natthocloric Leorona và Natthocloric Leoria và hai người chị em ruột, sau khi Leorona cưới chồng bà liền đổi tên của mình thành Nakiri Leorona , còn về phần người em gái Leoria, sau một cuộc triền miên lưới tình liền thành công trở thành nhị phu nhân gia tộc Sasaki, đổi tên thành Sasaki Leoria, lấy thân phận nhị phu nhân gia tộc Sasaki tác oai tác quái, vừa có gia tộc hậu thuẫn Natthocloric chống lưng nên hầu như không ai dám động vào vị phu nhân này.

Nakiri Erina và Nakiri Alice là họ hàng xa nhưng chung quy vẫn cùng một huyết thống, nếu Alice đã phải gọi Leoria một tiếng cô thì chắc chắn một điều rằng Erina cũng phải gọi bà là cô của mình.

Sasaki Leoria này là một cái nữ nhân xảo quyệt, bằng chứng thuyết phục nhất chính là khi bà ta trèo được lên giường của cha Kiyoshi, len lén sau lưng Mine và mang thai đứa con trong bụng của mình. Đối với những chướng ngại vật ngay trước mắt mình và những người muốn hãm hại đứa con trong bụng mình, Leoria lập tức tàn nhẫn loại bỏ. Nhưng cái gai lớn nhất trong mắt Leoria chính là Mine, bà lại không tài nào loại bỏ nổi, chính là bởi vì sau lưng Mine có gia tộc Tsusaka, với lại chính là bối cảnh của nhà mẹ đẻ Mine, bà không thể điều tra nổi, có lẽ là vì nó quá sâu, sâu đến mức vận dụng hết mối quan hệ trong Natthocloric vẫn không thể đào ra lại lịch của Mine. Song suốt 1 năm tìm kiếm, Leoria cuối cùng cũng chịu từ bỏ công cuộc tìm kiếm không có kết quả này, nhưng tất cả mọi thù oán lại đổ sang đứa con trai của Mine - Sasaki Kiyoshi.

"Zurich ông ta nói rằng em cần ra một tay giúp đỡ cho Takura và Takuro" Kiyoshi nhếch nhẹ khóe môi nhìn về phía màn hình điện thoại đen ngòm, giọng nói của cậu trầm hơn hẳn, không thể chối rằng cậu đang tức giận, nhiều hơn là bất mãn.

"Cái gì? Takuro là ai chứ? Nó mà cần anh giúp sao? Còn cả nhỏ Takura nữa, với mạng lưới quan hệ của cả hai bọn họ, chỉ có một chút khó khăn khi vận chuyển hàng sang nước ngoài mà thôi. Bảo anh sang trợ giúp, có khác gì muốn một lượt vừa kéo anh vào theo để vận dụng danh tiếng của anh có thể tự do đi lại, vừa nếu có gì bất trắc lấy luôn anh ra làm bia chắn không? Nếu bọn họ mà học trong Tootsuki, em đã ngược chết bọn họ rồi!!" Erina kìm không được bất bình thay cho Kiyoshi, cô kiêu ngạo đứng thẳng lưng, ánh mắt vừa tức giận vừa khinh bỉ khi nghĩ đến hình dáng của cả 2 người kia, sau đó lại không hề gì mà hừ một tiếng, cau mày không vừa lòng.

Eishi đương nhiên biết Erina đang nói về điều gì, và cả anh cũng khó chịu đối với hai người nọ, bọn họ không những đã kéo danh tiếng của Kiyoshi xuống, mà còn hại cậu, thậm trí còn chẳng coi người anh cả này trong mắt mà ngang nhiên đè đầu cưỡi cổ cậu, Nay còn muốn công khai lợi dụng mạng lưới quan hệ của cậu để việc vận chuyển thêm thuận lợi? Bọn họ nghĩ mình là ai mà tự cho có cái quyền đấy?

Ở ngoài có tiếng bước chân, tiếng bước chân không nặng cũng không nhẹ, không hấp tấp cũng không chậm chạp, mang theo một cỗ uy áp bất thường khiến người khác thở hắt ra. Kiyoshi nghe theo tiếng bước chân mà quay đầu nhìn theo, đôi lông mày kiếm không tự chủ mà chau lại, cậu có cảm giác khí tức của thằng nhóc kia ở đây.

Và mọi người cũng vậy, đến khi hai bóng hình không thể quen thuộc hơn với ba người xuất hiện từ chỗ ngoặt của hành lang, thái độ của mọi người bất giác trở nên âm u và khó chịu, hai bóng hình một nam một nữ như thản nhiên mà bước vào, rước theo ánh nhìn đanh thép của mọi người. 

Đi trước là một người con trai mỹ mạo, dáng người cao gầy, vận trên mình bộ đồng phục học sinh màu xanh đậm và cà vạt đỏ, là đồng phục trường Tootsuki. Người con gái đi sau cũng vận bộ đồng phục Tootsuki, cô có nhan sắc xinh đẹp đáng yêu, nhưng không biết đâu đó quanh đây, khí tức phát ra từ cô gái này lại không hề dễ chịu, cô ta nở một nụ cười, giọng nói ngọt ngào lại mang theo vài phần ngạo kiều nũng nịu: "Xin chào, có vẻ có rất nhiều người ở đây chào đón chúng tôi? Ôi nhìn kìa, những đôi mắt đáng yêu, không cần nhìn bổn tiểu thư đây như thế, tôi biết tôi đẹp"

Trong đại não Kiyoshi bỗng nhiên lóe lên một câu nói: Não có bệnh cần phải trị!

Chất giọng kiêu ngạo diêm rúa không thể chối bỏ phát ra, mang theo một thứ mùi chua chát nồng đậm, khiến người nghe không khỏi ớn lạnh, từ trong tâm trí theo bản năng sinh ra chá ghét, thậm trí Erina còn không hề kiêng dè bầu không khí ngưng trọng từ khi hai người kia bước vào mà hừ lạnh một tiếng, giọng nói kiêu ngạo xuồng thịnh lại mang theo khí tức lạnh nhạt vang lên đầy châm chọc: "Xem chúng ta có ai ở đây nào? Hai vị khách không mời mà tới, Takuro và Takura?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top