Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đừng chết, làm ơn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   James cuối cùng cũng dùng chút sức để kết nối với thế giới gương của Strange, anh bước vào. Ông ấy vẫn ở đó, tất nhiên rồi, Strange vẫn bị trói bằng tơ nhện ở giữa không trung và những viên đá trôi lơ lửng. Ông nhìn thấy anh thì thở phào.

" Tôi tưởng cậu đi luôn sau khi đã biến mất rồi chứ."

" Không sao, tôi chỉ bị dịch chuyển đi chút- khục-"

     Anh bất ngờ ho ra ngụm máu đỏ tươi từ miệng trước cái nhìn đầy bất ngờ của Strange.

" Cậu sao vậy? Trông...bất ổn quá."

" Không sao rồi, chỉ cần ngồi nghĩ xíu thì tôi sẽ đỡ hơn." James lau vết máu ở mép miệng.

" Rồi cậu không có ý định thả tôi ra à?"

" Không, chưa hẳn. Chờ chút đã, Peter đang cứu vãn tình hình."

       Strange thở dài, ông biết ngay là thế nào cũng có chuyện xảy ra với các cô cậu trẻ đó. Ông nhìn sang anh đang nằm la liệt trên nóc đoàn tàu đã dừng. Nhìn trạng thái kiệt quệ đó, Strange đoán anh lại gặp phải chuyện gì đó chẳng may.

" Chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu biến mất vậy?"

"..." James im lặng và chỉ vang lên vài tiếng thở dốc khẽ.

" Được rồi. Vậy tại sao cậu lại trông như miếng giẻ rách như vậy?"

      Anh phì cười rồi ngồi dậy nhìn ông.

" Giẻ rách hả? Cũng không sao, tôi bị dịch chuyển đi khá xa thôi. Nên khi tôi quay về thì dùng hơi nhiều làn dịch chuyển nên suy yếu đi một chút."

      Strange nhìn anh, khi chắc chắn anh không nói dối thì mới yên tâm mà quay đi.

" Giờ thì cởi đống tơ nhện này ra, tay ta sắp đứt ra rồi!!"

     Đành vậy, anh đi tới và cởi hết chúng ra.

" Tôi tưởng cậu dùng nhiên liệu để dịch chuyển chứ? Sao lại bị mệt?"

     Bàn tay run rẩy của James đang gỡ thì bỗng khựng lại trước câu hỏi của Strange. Rồi, anh lại tiếp tục gỡ đống tơ.

" Đừng quan tâm tiểu tiết quá. Bây giờ tôi sẽ cởi trói cho ngài và ngài sẽ ở đây với tôi, ngài không được-"

     Chưa nói dứt câu, bàn tay đã được gỡ tơ của Strange đã vội chộp lấy dụng cụ mở cổng mà Wong cho anh ngay trong túi áo.

" Sao ngài-"

" Im đi, ta không rảnh để phải chờ đám nhóc đó sửa tội đâu. Cậu nên biết, nếu trễ một giây thì thế giới sẽ bị đảo lộn thêm một giây." Strange nói bằng chất giọng nghiêm túc.

     Ông từ từ gỡ hết phần tơ còn lại trên tay và chân, khác với con người yếu ớt như anh. Strange chỉ cần kéo mạnh một chút là đã đứt phăng mấy sợi tơ.

" Cậu đã...yếu đến thế này rồi sao?"

" Hộc...hộc... Ông có vật gì có giá trị không?"

" Cậu đoán xem, giờ ta còn gì ngoài bộ đồ ta đang mặc."

      Ông đeo dụng cụ và bắt đầu mở cánh cổng dịch chuyển, anh nhìn ra ngoài thế giới bên đó. Cũng đã được lúc lâu rồi, chắc cậu đã làm xong tất cả. James như có chút thất vọng về bản thân, anh đập mạnh tay xuống đoàn tàu.

" Chết tiệt, mình yếu quá." _James bỗng nhận ra có thứ đắt tiền ngay trước mắt_ "Phải rồi, đoàn tàu này....tuy không phải đồ vật chất nhưng nó được tạo ra từ phép thuật nên chắc giá cao lắm."

         Strange bước qua cánh cổng và thấy Peter cùng hai Người Nhện khác chiến đấu với đám người từ vũ trụ khác kia. Ned và MJ nhanh chóng ngăn cản Strange vì thấy ông có ý định cản trở. Ông nhìn lại, có vẻ cậu đã dọn hậu quả gần xong hết rồi. Chỉ còn lại tên Green Goblin kia thôi. Hắn ném vô số chiếc vũ khí về phía Strange và mọi người đã đỡ giúp ông ấy. Hắn đã lấy được món cổ vật và may mắn có một dị nhân là Otto Octavius hỗ trợ Strange lấy lại được.

" Không, Strange."

     Trước lời nhắc nhở muộn màng, quả bom xanh được đặt lén trong món cổ vật đã phát nổ. Món cổ vật phát nổ và lời nguyền đã thoát ra được. Bức tượng Nữ Thần Tự Do cũng sụp đỗ đi vài phần, Ned và MJ bị ngã do khu vực bị hủy hoại. Peter nhanh chóng nhảy xuống và cứu cô ấy nhưng không kịp.

" Không-"

" Để đó cho tôi."

     Một bàn tay thầm đặt lên vai của Peter 3, anh ta bất ngờ nhìn khi James nhảy xuống ngay đến chỗ cô nàng MJ. Anh đưa ra và tỏa làn khói bay đến chỗ MJ. Làn khói nhanh chóng chạm tới chỗ cô và kéo cô về phía anh, James nhanh chóng ôm lấy cô nàng và tiếp đất an toàn.

" Michelle, em ổn rồi chứ?" James hỏi.

" Hộc...hộc... xém xíu nữa thôi." Michelle thở dốc khi nhận ra mình vừa thoát khỏi cửa tử.

" Yên tâm, tuy hơi trễ nhưng anh chưa đến muộn mà."

      Sau cùng, anh thả MJ xuống đất. Chân cô nàng vẫn còn run rẩy rất nhiều.

" Còn anh? Anh ổn chứ? Tay anh..."

" Không sao đâu, lát nữa sẽ hết."

     Nói xong, anh đến chỗ Strange đang cố vận phép để đẩy lùi các vị thần.

" Đây là thần gì vậy?" James hỏi gấp rút.

" Ý cậu là sao? Giúp tôi ngăn họ đi chứ. Tôi không giữ được lâu đâu."

" Tôi có cách, tôi có cách."

     Strange nhìn anh đầy nghi hoặc, ông cá chắc là anh lại bày ra mấy trò nguy hiểm để giải quyết việc này.

" Cổ ngữ Rune Kof-Kol thì cậu nghĩ sao? Điều Wong dạy mà cậu quên hết rồi?"

     Trước lời quở trách của ông, James nở một nụ cười nhẹ. Chỉ có duy nhất một vị thần có giúp anh giải quyết điều này, vị thần Cổ ngữ Rune - Rowley.

" Rowley! Rowley! Cậu có đó không?" James gọi lớn.

" Tôi tưởng cậu làm gì đó có ích hơn..."

" Tôi đang cố đây. Rowley! Rowley! Row-"

      Một người xuất hiện ngay sau anh và Strange.

" Đừng gọi nữa, tôi ở đây."

" Nhanh giúp tôi-"

" Dẹp, tôi không phải thú cưng của cậu. Đừng ra lệnh cho tôi." Rowley nói một cách lạnh lùng.

" Làm ơn đấy, Rowley. Dừng cái phép này."

     Trước lời cầu xin của James, Rowley chẳng hề lung lay tẹo nào dù anh có lẽ sắp quỳ xuống nắm lấy quần cậu ta. Anh thở dài, quay mặt nhìn các vị thần trên bầu trời.

" Việc này là không thể, phép thuật không phải trò đùa đâu James. Anh cũng nhanh chóng quay về vị trí của mình đi, bán thần của tôi ở."

      Strange nhìn anh với ánh mắt hơi mở to.

" Bán thần?"

" Ờm, việc đó sau này nói." James nghiêm mặt nhìn đám thần kia cố đi vào thế giới dù Strange có ra sức đẩy lùi.

     James quay lại nhìn Rowley một cái thì thấy cậu ta đã đi mất rồi.

" Giờ sao đây? Ăn vạ không thành công rồi." Strange thở dài.

" Tự giải quyết thôi, dù sao thì đâu phải có mình cậu ta là thần."

         James đưa bàn tay đã phủ đầy khói đen của mình lên, một vòng tròn phép thuật màu vàng sáng cũng đồng thời hiện lên.

" Cậu kết hợp cả hai phép lại à?"

" Ừ, gắng gượng chút thì tôi có thể sẽ trở thành thần tạm thời."

" Cậu có chết không?"

" Không chết được, tôi là nhân vật chính mà."

     Trước câu nói đùa của anh, Strange phì cười nhạt. Peter cũng vừa lên đến chỗ anh và Strange, ánh mắt cậu hơi lo lắng nhìn hai cánh tay anh đã hóa đen. Vài nơi trên cổ còn hiện những đường vân đen chẻ ra nhiều hướng.

" James, anh làm gì vậy?" Peter nói với sự lo lắng tột độ.

" Cậu ta đang hóa thần, ta đoán vậy." Strange nói sau khi chẳng thấy James trả lời Peter.

" H-hóa thần hả?"

     Làn khói đen kịt từ từ hóa thành màu xanh sáng như màu mắt của anh, đó chính là màu mà lúc Zielle còn bên trong cơ thể anh hay sử dụng. Và tất nhiên là chẳng còn ai biết về nó, ngoài anh.

" Được rồi, xem nào.... Cách sử dụng, ờm..."

" Cậu làm được không đó, James?" Strange nghi hoặc hỏi.

" Anh...anh vẫn ổn mà, đúng không?"

" Yeah, tất nhiên. Nếu em ôm anh một cái thì biết đâu-"

      Lời James nói còn chưa dứt thì Peter đã chạy tới ôm lấy anh, cả cơ thể cậu đều run lên. Không phải cậu đang khóc, vui mừng sao? James cười thầm. Khi Peter buông anh ra, cậu ái ngại nói.

" Đừng chết, làm ơn."

      Đứng trước đôi mắt nâu long lanh như sắp khóc của Peter, anh chẳng thể nhịn nổi mà ôm chầm lấy cậu. Anh ôm cậu thật chặt như cố ghi nhớ khoảnh khắc này.

" Đến khi quay về, anh sẽ kể với em về chuyện của hai đứa mình."

      Lời hứa đã định sau khi anh buông cậu ra. James bước lên một bước và mở ra hàng chục trận phép trên bầu trời.

" Rowley, xin lỗi cậu trước nhé."

    Ma pháp của James và Strange cùng lúc sáng rực trên bầu trời, đến khi mọi thứ trở lại bình thường thì chuyện đã đâu vào đó.
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top