Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nè Nana, ước mơ của em là gì?”

“Em á? Không biết nữa.”

“Thử nghĩ xem nào?”

“Hm... Vậy, chắc là muốn thời gian ngừng trôi.”

“Tại sao?”

“Vì hiện tại rất tốt, em không muốn mọi thứ trôi đi. Còn chị? Ước mơ của chị là gì, Haruko?”

“Ước mơ của chị à... [...]”


//Tít tít....//

Tiếng báo thức vang lên, Nanami giật mình tỉnh dậy. Cô đưa tay tắt đồng hồ, từ từ ngồi dậy.

Nanami ngồi trên giường thẩn thờ, cô như vẫn chưa thoát ra được khỏi giấc mơ ấy.

[ Khá lâu rồi mới mơ về chuyện lúc trước. ]

Giấc mơ vừa rồi chỉ là một cuộc hội thoại nhỏ giữa Haruko và Nanami lúc nhỏ, cô vốn dĩ đã quên từ lâu. Nay tự nhiên lại mơ thấy khiến cô có chút phòng bị.

Ngồi trên giường định thần một lúc, Nanami đi xuống giường rồi hoàn thành các bước vệ sinh hằng ngày.

Nhìn mình trong gương, Nanami thầm cười đểu chính mình.

[ Bộ dạng thảm hại gì thế này. ]

Hôm nay đã là ngày 25 tháng 12, là ngày diễn ra Quyết chiến đêm Giáng sinh.

Takemichi đã rời nhà từ sớm, giờ trong căn nhà này chỉ còn mình cô.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Nanami bất ngờ nhận được một cuộc gọi.

Nhìn cái tên ghi nhớ trên màn hình, Nanami không khỏi nhíu mài.

“Tôi nghe.”

{ Ra địa chỉ mà ta gửi con, ta có chuyện cần nói. }

Giọng nói ở đầu dây bên kia là của một người phụ nữ, một chất giọng trầm thấp dễ nghe.

“... Biết rồi.”

Nói xong Nanami không chờ bên kia phản hồi mà thẳng thừng cúp máy.

Thở hắt ra một hơi, Nanami lấy vội một chiếc áo khoác rồi ra khỏi nhà.

Tại một tiệm Coffee,

//Leng keng//

“Xin chào quý khách, cho hỏi cô đi mấy người?”

“Hai người.”

“Cô là Hanagaki Nanami - san ạ?”

“Ừm.”

“Ồ, xin mời cô đi theo tôi, người hẹn cô đã ngồi chờ sẵn rồi ạ.”

Nanami gật đầu, khách sáo nói:

“Làm phiền rồi.”

Cô nhân viên kia chỉ mỉm cười rồi dẫn đường.

Đi đến một chiếc bàn tại góc của cửa hàng, bên cạnh là tấm kính trong suốt nhìn ra bên ngoài.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, tóc búi gọn gàng ngồi tại đó.

Nanami nhìn thấy bà ấy, trên gương mặt cũng không có biểu tình gì, cô chỉ nhẹ nhàng ngồi vào chỗ, gọi cho mình một ly cafe đen.

Không khí yên lặng trong một lúc, mãi đến khi phục vụ mang thức uống lên, người phụ nữ kia mới mở lời.

“Tiền gửi không đủ? Sao lại ăn mặc như thế này?”

Nanami vừa nhấp một ngụp cafe, cô không chỉ cảm nhận được vị đắng trong miệng, mà ngay cả lòng cũng đắng.

Câu đầu tiên khi gặp lại con gái sau hơn một năm không về, lại là câu hỏi này?

Nuốt đi vị đắng trong miệng, Nanami bất động thanh sắc nói:

“Vẫn tốt, chỉ là đi vội quá nên không kịp mặc bộ nào tốt hơn, lần sau tôi sẽ chú ý.”

“Đủ sài thì tốt, thiếu thì cứ nói, ta sẽ gửi thêm.”

Bà Hanagaki Hitomi - mẹ của Takemichi và Nanami, từ nãy đến giờ bà chỉ nhìn ra ngoài cửa hàng chứ không liếc mắt đến Nanami dù chỉ một lần.

Nanami cũng chẳng lạ gì tình cảnh này nữa, cô chỉ im lặng ngồi đợi bà ấy nói mà thôi.

“Nanami, chuyển đến sống với ta đi.”

Sau một lúc chần chừ trong im lặng, bà Hitomi đã thốt ra những lời như thế.

“... Gì cơ?”

Nanami cảm thấy tai của mình bị ù đi, cô cố gắng hỏi lại để xác nhận lại lời mình vừa nghe có phải là thật hay không.

Bà Hitomi không trả lời câu hỏi của Nanami, bà chỉ từ tốn nói tiếp.

“Ta đã nghe về thành tích của con, nói thật là ta không ngờ con lại xuất sắc đến vậy.”

“Lúc trước là ta không tốt, không phát hiện ra sự tài giỏi của con sớm hơn.”

“Nhưng con yên tâm, nếu ta đã biết chuyện thì sẽ không để con phải chịu thiệt.”

“Sống ở đây không tốt cho sự phát triển của con, chuyển đến Kyoto sống cùng ta đi, ở đó con sẽ có cuộc sống tốt hơn.”

Nanami cảm thấy như mình đã mất đi đôi tai, cô không thể nghe rõ ràng những gì mà bà Hitomi đã nói.

Bà Hitomi đưa tay đến định nắm lấy tay Nanami, nhưng cô đã thu tay lại.

Bàn tay lơ lửng giữa không trung, cuối cùng vẫn là từ từ thu lại.

Nanami im lặng một hồi lâu, cô cuối gầm mặt xuống, mái tóc che đi biểu cảm.

Bà Hitomi cũng không hối thúc, dù sao bà cũng không vội.

Lát sau, Nanami mới khô khan nói.

“Còn Takemichi? Anh ấy có đi cùng không?”

Biểu cảm trên gương mặt bà Hitomi cứng lại, chần chừ giây lát mới nói.

“Bạn bè của Takemichi đều ở đây, có lẽ thằng bé không muốn đi đâu.”

“Bà chưa hỏi sao lại biết anh ấy sẽ không đi?”

“Còn cần hỏi sao? Ta là mẹ của hai đứa, còn không biết hai đứa muốn gì à?”

Ha, không biết ngượng mồm!

Bà biết họ muốn gì?

Vậy tại sao hơn một năm qua lại không về nhà?

Thậm chí đến cả một cuộc gọi, một cái tin nhắn cũng chẳng có?

Biết họ muốn gì, chính là hằng tháng gửi cho họ một số tiền rồi để họ tự sinh tự diệt?

Biết họ muốn gì, là bữa cơm tất niên đầu năm lại để họ chơ vơ giữa mâm cơm tươi ngon còn mình thì vui vẻ bên người khác?

Biết họ muốn gì, chính là bỏ mặc họ không ai coi sóc, ngây ngây dại dại mà trải qua khoảng thời gian khó khăn trong tuổi dậy thì?

Thật là hiểu họ a!

“Bà không biết ngượng sao?”

Nanami nở một nụ cười khinh.

Chân mày bà Hitomi nhíu lại, nghiêm giọng:

“Con nói gì?”

“Tôi nói, bà không biết ngượng à!?”

“Con --”

Bà Hitomi tức giận, nhưng lại chẳng thể thốt một lời nào khi nhìn vào gương mặt của Nanami.

Từ nãy đến giờ Nanami vẫn luôn cuối mặt xuống vậy nên bà Hitomi không nhìn rõ được biểu cảm của cô.

Nhưng giờ, bà nhìn rõ rồi.

Đứa con gái tưởng chừng như kiên cường, mạnh mẽ của bà, lại lộ ra vẻ mặt yếu đuối mà trước giờ bà chưa từng thấy.

Nanami cố gắng kìm nén những cảm xúc yếu đuối trong người cô, nhưng đôi mắt lại không biết nói dối.

Giọng cô nghẹn ngào:

“Bà Hitomi, bấy lâu nay bà đâu có quan tâm đến sống chết của anh em chúng tôi, tại sao bây giờ lại như rất lo lắng cho tôi và Nii - san vậy?”

“Ta –”

“Vì công việc của bà quá bận rộn, nên không thể liên lạc cho chúng tôi được?”

Bà Hitomi còn chưa nói, Nanami đã nói ra lời định nói của bà.

“Bà Hitomi, bà biết không, chúng tôi đã từng đến Kyoto.”

“... Gì cơ?” – Bà Hitomi trưng ra khuôn mặt bất ngờ.

“Đó là vào ngày của mẹ, ngày 14 tháng 5, Nii - san đã nói rằng muốn tạo bất ngờ cho bà nên chúng tôi đã cùng nhau đặt vé máy bay đến Kyoto.”

“Bà biết tôi và anh ấy đã thấy gì không?”

“...”

“Tôi nói cho bà biết, tôi và Nii - san đã thấy bà đang tay trong tay với một người đàn ông lạ mặt, trên tay bà còn ôm một đứa bé gái 5 tuổi và nó gọi bà là Mẹ!!”

“Bà biết cảm xúc của tôi lúc đó thế nào không? Bà biết Nii - san đã có biểu cảm thế nào không?”

“Không phải tăng ca sao? Vậy sao chúng tôi lại thấy bà đang vui vẻ hạnh phúc bên họ!!?”

“Không phải, con nghe ta giải thích...”

“Chính mắt tôi thấy, chính tai tôi nghe, bà còn muốn giải thích cái gì?”

“Còn nữa, vào ngày sinh nhật của chúng tôi, bà nói là sẽ về nhưng đến cuối cùng lại nói rằng đột nhiên có công việc nên không thể đến. Có phải lúc đó cũng là ở với họ không?”

“Ngày tất niên cũng thế?”

“Nanami...”

“Đừng gọi tên tôi!”

Nanami dùng đôi mắt ngấn nước nhìn bà Hitomi.

“Nếu đã bỏ rơi chúng tôi, vậy thì đừng quan tâm chúng tôi làm gì. Không có bà chúng tôi vẫn sống rất tốt.”

Hít sâu một hơi, Nanami lại nở một nụ cười, như là giải thoát, như là nhẹ nhõm, như đã gỡ bỏ đi khúc mắc trong lòng, cô nhẹ nhàng nói trong khi nước mắt đã chảy dài trên mặt.

“Mẹ à, đừng giày vò bọn con nữa, xin mẹ đấy.”

Lòng Bà Hitomi chợt nhói đau, sao lại làm vẻ mặt như vậy?

Rốt cuộc bà đã làm cô con gái này thất vọng bao nhiêu, đến mức khiến cho nó nhìn bà bằng ánh mắt này?

Bà... sai từ đầu rồi sao?

Nanami bỏ qua tất thảy mọi thứ mà rời đi.

Như vậy là được rồi.

Cô đã nói hết những lời mình cần nói rồi.

Đúng vậy, không sao cả, không sao cả, trước giờ cô cũng chỉ có anh trai, dù có hay không có bà ta thì vẫn vậy thôi.

Đúng vậy.

Nhưng... sao nước mắt cô không thể ngừng rơi?

Cô... rõ ràng là không muốn khóc...!

Nhưng tại sao... lại không kìm được...

“Hức...!”

Nanami lê từng bước nhỏ, rồi lại ngồi thụp xuống đất. Gương mặt cô chôn sâu vào đầu gối, tiếng nức nở không ngừng vang.

Người đi đường nhiều lần liếc nhìn cô, nhưng vì không muốn rước phiền phức vào người nên cũng bỏ đi.

Mãi đến khi đôi mắt cô sưng đỏ, cơ thể run lên từng đợt vì cơn tuyết cuối năm, một chiếc dù được đưa đến che chắn cho cô.

Nanami còn chẳng buồn xem người đó là ai, cô vẫn giữ nguyên tư thế, tay ôm gối, mặt cuối sát, trông vô cùng đáng thương.

Cho đến khi người đó cất tiếng, Nanami mới từ từ ngẩng mặt lên.

“Xem anh tìm được con mèo mít ướt nào đây?”

Chỉ vừa ngẩng mặt lên, những sợi tóc vàng bắt mắt đã lọt ngay vào tầm mắt cô.

Nanami nhìn người đang nở nụ cười chọc ghẹo cô, sụt sịt nói:

“Anh làm gì ở đây vậy, Mikey - san?

Mikey chỉ cười cười, hỏi lại:

“Anh hỏi em mới đúng, sao lại ngồi đây vậy? Còn khóc đến sưng mắt thế này?”

“... Không có gì.”

Nanami lại cuối mặt xuống, cô không muốn Mikey thấy mình trong bộ dạng này, xấu chết đi được.

Mikey nhẹ nhàng xoa đầu Nanami, giọng dỗ dành:

“Ngoan ngoan, đừng khóc. Ai bắt nạt em sao? Nói đi, anh liền tẩn nó một trận.”

Nanami bất ngờ trước hành động của Mikey, nhưng cơ thể cô không xuất hiện sự bài xích, ngược lại... còn khá thích...

Nghĩ gì vậy!!?

Đột nhiên Nanami lại lắc đầu nguầy nguậy, làm Mikey khó hiểu trước hành động của cô.

[ Đáng yêu. ]

Mikey thích thú trước hành động nhỏ này của Nanami.

Nói thật thì Mikey rất bất ngờ trước một Nanami như thế này.

Bình thường Nanami khoác lên người một khí chất áp bức khiến người khác không thể tiếp cận.

Nhưng nhìn cô bây giờ xem, ai lại có thể tin rằng đây từng là cô gái khiến cho giới bất lương phải kiêng sợ không?

Đây là lần đầu tiên Mikey nhìn thấy mặt yếu đuối này của Nanami, mới mẻ thì cũng có đấy, nhưng anh tò mò về người đã làm cho cô khóc hơn.

Thề, anh mà gặp được thì sẽ bắt tên đó khóc cho ra gấp ngàn lần số nước mắt mà Nanami đã rơi.

Tên khốn đó vậy mà dám động vào Nanami. Chắc là chán sống rồi?

“Đừng ngồi đây nữa, sẽ bị cảm đấy.”

Mikey cũng chả biết tại sao mà lại ngồi xuống cùng Nanami rồi.

“Anh không cần để ý đến tôi đâu, Mikey - san. Cứ đi làm việc của anh đi.”

“Ồ, nhưng anh đang rảnh lắm. Nanami tạo việc cho anh đi?”

... Nói ngốc gì vậy?

Nanami he hé nhìn Mikey, lại thấy anh trưng ra gương mặt tươi cười ngốc nghếch.

Đây là lây bệnh ngốc của anh cô rồi?

Nanami còn chưa nói lời nào, Mikey đã kéo tay cô.

“Được rồi, đừng buồn nữa. Anh đưa em đến một nơi, tới đó em có thể trút hết nỗi buồn.”

Nanami không muốn đứng dậy, nhưng sức lực của người con trai này thật sự quá lớn, cầm cự chẳng được bao lâu là cô đã bị kéo dậy.

Vì ngồi quá lâu nên chân Nanami có chút tê, sức lực của đôi chân mất hết, đột ngột đứng lên nên theo quán tính cô bị ngã nhào về phía trước.

Mikey thấy Nanami mất thăng bằng thì dùng thân mình để đỡ cô, khiến cho gương mặt của Nanami hoàn toàn nằm gọn trong lòng ngực anh.

Trong phút chốc mà tư thế của hai người vô cùng ngượng nghịu, Nanami nhanh chóng đẩy Mikey ra rồi tự mình lấy lại thăng bằng.

Hơi ấm trong giây lát liền biến mất khiến Mikey có chút hụt hẫng, anh vẫn muốn ôm chút nữa.

Giấu đi khuôn mặt thất vọng, Mikey cười cho có:

“Mau đi thôi, không sẽ không kịp đâu.”

Nanami chần chừ một lát mới nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Mikey.

Hai người một trắng một đen, nắm tay nhau đi trên đường.

Mikey đưa Nanami đến bờ sông, nơi này rất ít người qua lại, là một nơi vô cùng yên tĩnh.

Bước xuống xe, Nanami nhìn khung cảnh xung quanh.

[ Thật an bình. ]

Mikey để con CB250T của mình ở một góc rồi tiến đến kéo tay Nanami lại gần thành hồ.

Giờ đã là chiều tối, Mặt Trời cũng lặn gần hết, xung quanh vì không có ánh sáng nên không thể nhìn rõ được.

Nhưng Mikey lại gần như rất quen thuộc với nơi này, anh theo con đường mòn mà dắt Nanami đi.

Nanami vì không rõ địa hình nên để yên cho Mikey đưa mình đi.

Sao nhỉ, rõ ràng lúc nãy còn rất lạnh vậy mà giờ... lại rất ấm.

Một vài phút sau, hai người dừng chân tại thành hồ, lúc này Nanami mới nhìn thấy được mờ mờ vài thứ.

“Đây là nơi anh muốn đưa tôi tới?”

“Ừm, nhưng cũng không hẳn.”

Nanami khó hiểu, nghĩa là sao?

Vài giây sau, Nanami liền hiểu lời Mikey nói.

__________________
Hết Chương 28
24/02/2023

Còn ai nhớ tui không (;ŏ﹏ŏ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top