Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 năm trước,

Một tuần sau khi Nanami trở về,

//Cốc cốc//

“Nana? Em có muốn đi dạo không? Hôm nay trời đẹp lắm đấy.”

Takemichi gõ cánh cửa gỗ phòng Nanami, giọng nhẹ nhàng như đang dỗ ngọt.

Đáp lại là một khoảng không im lặng.

Cũng không lạ với tình huống này, Takemichi lại gõ cửa:

“Nana?”

Nanami về nhà đã được sáu ngày, nhưng từ khi trở về cứ luôn nhốt mình trong phòng, cơm không ăn, nước không uống, đến cả nói chuyện cũng không.

Như thể cô đang cách ly mình với thế giới bên ngoài.

Takemichi rất vui vì được gặp lại em gái mình, nhưng niềm vui đó cũng nhanh chóng vụt tắt khi cậu tận mắt nhìn thấy đứa em gái thân yêu của mình.

Nanami trống rỗng.

Hôm về nhà, trái ngược với tâm trạng vui tươi, hồ hởi của Takemichi, Nanami hoàn toàn vô hồn.

Không còn nét trẻ con, ngây thơ như ngày xưa, giờ Nanami nhìn như người trưởng thành, im lặng và lạnh nhạt.

Takemichi muốn đem người em gái ngày xưa trở về, vậy nên cậu rất nỗ lực dỗ dành Nanami trong suốt sáu ngày qua, nhưng tất cả đều vô vọng.

Phản ứng tốt nhất mà Nanami đáp lại Takemichi là cô đã mở cửa phòng và nhận lấy khay thức ăn mà cậu đưa, nhưng tất cả cũng chỉ có vậy.

Khay thức ăn bị trả lại, và nó cũng không vơi đi bao nhiêu.

Takemichi nghĩ vì ở môi trường mới nên Nanami không quen, vì thế cậu đã rủ cô ra ngoài để làm quen, nhưng cũng không ích lợi.

Không vì sự lạnh nhạt của Nanami mà bỏ cuộc, Takemichi vẫn nỗ lực từng ngày để giúp cô em gái.

Cuối cùng tấm lòng của cậu cũng được đền đáp, Nanami đã mở cửa.

//Cạch//

Nanami ló đầu qua khe cửa, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm Takemichi.

Takemichi có chút căng thẳng, nuốt khan rồi nói:

“Em... muốn đi dạo không?”

Nanami im lặng, mắt vẫn không rời đi nơi khác.

Một lúc sau, Nanami mới chậm rì rì gật đầu.

Lần đầu tiên trong sáu ngày qua, Nanami bước ra khỏi phòng.

Takemichi vui vẻ nở nụ cười, phấn khởi nắm lấy tay Nanami.

“Nào, anh dẫn em đi chơi! Công viên gần nhà đông và vui lắm!”

Mặc Takemichi nói nói kể kể không ngớt, Nanami vẫn một mực im lặng, cô chỉ lẳng lặng đi sau và lắng nghe những gì cậu nói.

“...”

Đột nhiên Takemichi cảm thấy hối hận khi đưa Nanami ra đây.

Không phải vì Nanami, mà là vì thái độ của bọn nhóc con trong công viên.

Lúc nãy khi ra ngoài Nanami không thay đồ, trên người cô vẫn mặc chiếc áo hoodie dài tay rộng thùng thình và chiếc quần đùi đen ngắn.

Vẻ ngoài cộng thêm không khí u ám quanh cô khiến bọn chúng tránh xa, có vài đứa còn buông lời chê bai, chế giễu.

Takemichi lo lắng nhìn Nanami vô hồn, cảm giác áy náy nổi lên trong lòng cậu.

“Ừm... Hay ta về nhé?”

Nanami vẫn nhìn về xa xăm, thơ thẩn nắm tay Takemichi.

Không nghe thấy lời đáp, Takemichi khó xử gãi đầu.

Lúc Takemichi định lên tiếng lần nữa, lại bị bọn nhóc choi choi kiếm chuyện.

“Này! Chưa thấy tụi mày bao giờ, mới tới à?”

Takemichi nhìn ba đứa nhóc con trước mắt, ngán ngẩm.

Lại nữa.

Ngó lơ tụi nhóc con kia, Takemichi kéo nhẹ Nanami ra khỏi công viên.

Lòng tự tôn ít ỏi của trẻ con trong người bọn nhóc không đồng ý sự ngó lơ này, chúng nâng cao tone giọng, quát:

“Không nghe tụi tao nói à!? Bọn mày mới đến mà ngon quá nhỉ?”

Takemichi nửa con mắt nhìn chúng, ánh nhìn đầy vẻ khinh thường.

Nhận ra mình bị coi thường, không kìm chế được cơn giận, tên nhóc mập mạp to con nhất trong ba đứa đi đến đấm thẳng vào má Takemichi.

Không kịp phản ứng, Takemichi hứng trọn cú đánh mà ngã oạch xuống đất.

Cảm giác đau rát ở má truyền đến, Takemichi nhăn đôi mài, trừng đôi mắt xanh nhìn thằng nhóc kia.

Chột dạ trước đôi mắt sáng ngời, nhóc con kia căng thẳng, nhưng vẫn mạnh miệng.

“Ha! Đây là cái giá phải trả khi ngó lơ tao đấy!”

Takemichi nắm chặt tay thành nắm đấm, nhịn tên nhóc miệng còn hôi sữa kia.

Nhưng điều cậu không ngờ chính là Nanami đã đánh trả lại, bằng cách dã man nhất.

Lao nhanh đến tên nhóc mập, Nanami thẳng tay đánh gãy sống mũi của nó.

Máu từ mũi chảy ra không ngớt, nó la lên một tiếng thất thanh như lợn bị chọc tiết, và rồi chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.

Nanami không cho nó có cơ hội thở, thừa cơ tên nhóc đó còn chưa kịp định hình, cô đã đè nó xuống rồi đánh tới tấp.

Takemichi hoảng hốt khi thấy cảnh đó, cậu vừa đưa tay định cản lại thì lại câm nín.

Nanami đang cười.

Một nụ cười vui vẻ, hân hoan, phấn khởi, và... điên loạn!

Bảy năm, suốt bảy năm chung sống với Nanami, đây là lần đầu tiên Takemichi nhìn thấy điệu cười này.

Nó mất hết nhân tính.

Giờ phút này, Nanami đã chẳng còn là Nanami.

Hiện giờ, cô là sát nhân!

Hoàn hồn lại, Takemichi đứng phắt dậy cản lấy đôi tay đẫm máu của Nanami.

Takemichi gồng hết sức mới có thể khiến cái tay ấy dừng lại.

Gương mặt cậu đỏ bừng, cố gắng nói từng chữ.

“Dừng lại Nana! Đánh nữa sẽ chết người đó!”

Nanami như chẳng nghe thấy, chỉ chuyên tâm muốn đập tên nhóc mập.

Đôi tay đang nắm lấy cổ áo tên nhóc kia không bị Takemichi kìm, Nanami liền dùng nó.

Lại tiếng đánh đập vang lên.

Đã không còn sức lực để giữ thêm cánh tay còn lại, Takemichi đành cố gắng ngăn Nanami bằng cách gọi cô.

“Nana! Dừng lại! Em nghe anh nói không!? Nana!!”

Takemichi gọi cứ gọi, Nanami đánh vẫn đánh.

Tên nhóc kia đã thoi thóp, nó đến kêu còn không nổi nữa.

Như cảm nhận được sinh mạng dưới tay đang dần mất đi, Nanami cuối cùng cũng dừng tay.

Thấy Nanami đã thả lỏng cơ thể, Takemichi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cũng chẳng bao lâu, Takemichi phải giật mình trước tiếng cười khanh khách của Nanami.

“Haha, được rồi được rồi, không giết đâu.”

Tránh ra.

Phải tránh xa ra.

Bản năng của Takemichi đang gào thét kêu cậu tránh xa Nanami.

Cơ thể Takemichi tự chuyển động, cậu giật lùi về phía sau một cách nhanh chóng.

Thoải mái cử động thân thể, Nanami xoa gáy, vuốt mái tóc dài lên cao, con ngươi xanh thẳm lộ ra.

Sắc xanh u ám ban đầu đã được thắp thêm ánh sáng, nhưng lại chẳng phải là điềm tốt.

“Aida, cơ thể cứng đờ cả rồi, là do em không chịu luyện tập đàng hoàng đấy.”

Nanami cứ đứng nói chuyện một mình, giọng điệu cũng thay đổi không giống với ngày thường.

Takemichi ngơ ngác, em gái cậu bị làm sao thế?

Đôi mắt xanh liếc đến chỗ Takemichi, trong ánh mắt đột nhiên xuất hiện tia ghét bỏ.

Takemichi khựng người lại, ánh mắt đó là sao?

“Biết rồi, không động đâu.”

“Em nói gì thế, Nana?”

Takemichi rốt cuộc vẫn không dừng được sự tò mò, cậu cũng không thể chịu được ánh nhìn xa lạ đó.

Nanami vẫn nhìn cậu chằm chằm, không có ý định lên tiếng.

Lúc sau, Nanami mới ngán ngẩm tiến đến.

Cô cầm lấy hai bên má Takemichi, kéo mạnh cậu về phía mình, gắt gỏng:

“Nghe này tên cản trở, ta không phải Nanami.”

Hai bên má bị nắm đến phát đau, Takemichi nhăn mài:

“Em nói gì thế? Em không phải Nana thì ai là Nana?”

Thở dài trước sự phiền phức này, Nanami buồn bực giải thích.

“Từng nghe đến đa nhân cách chưa?”

“Đa... nhân cách...?”

Nhìn khuôn mặt ngu ngơ của Takemichi, Nanami càng ảo não.

Anh em mà sao khác nhau quá vậy?

“Nói dễ hiểu, đó là hiện tượng mà con người được chia thành hai hoặc nhiều nhân cách khác nhau trong cơ thể.”

“Hiện tại, trong cơ thể này có ba nhân cách, một chính là Nanami, đứa em gái mà ngươi yêu thương, hai là ta, một nhân cách tàn bạo và khát máu, còn lại là Naku, nhóc con mít ướt chỉ biết khóc nhè.”

“Nhân cách gốc là Nanami, sau là Naku, ta xếp thứ ba.”

“Vậy... Nana đâu rồi...?”

Takemichi không hiểu, một chút cũng không hiểu, nhưng cậu biết điều mình nên lo lắng bây giờ là gì.

Như những gì nhân cách này đã nói, thì hiện tại người đang chiếm giữ thân thể này là cô ta.

Vậy Nanami đang ở đâu?

Nhìn ra được nỗi lo của Takemichi, cô ta chẳng để tâm:

“Trong đây,” - Cô ta chỉ vào ngực trái, rồi lại chỉ vào thái dương. “ai trong bọn ta cũng đều ở đây, như thế việc giao tiếp cũng sẽ tiện lợi hơn.”

“Vậy... khi nào Nana trở lại?”

Híp đôi mắt xanh, Shi nhếch mép:

“Ai biết.”

“Ể...?”

Cả một bầu trời chấm hỏi xuất hiện, Takemichi ngắc ngứ:

“Tại sao lại không biết...? Không phải hai người cùng chung một cơ thể sao?”

“Ha...”

Shi bực nhọc vò đầu.

“Nghe này, chung một cơ thể không đồng nghĩa với chung một suy nghĩ.”

“Ta có thể là một trong những nhân cách của Nanami, nhưng ta không giống em ấy hay bất cứ nhân cách nào khác.”

“Bọn ta là độc lập.”

Đúng vậy, họ là độc lập, nhưng cũng là một thể.

Tuy khác nhau nhưng họ biết suy nghĩ, ý định của nhau.

Khác với những người bị đa nhân cách khác, Nanami có thể nhớ được những gì các nhân cách khác làm, không chỉ thế, cô còn cảm nhận nó như chính cô mới là người hành động.

Vì thế nên chỉ cần một sự thay đổi nhỏ ở các nhân cách, Nanami cũng sẽ nhận ra.

Takemichi lâm vào lo lắng, sợ hãi.

Lỡ như em gái cậu không thể quay trở lại?

Nếu em ấy cứ thế bị một nhân cách khác chiếm giữ?

Takemichi không dám nghĩ nữa, cậu chỉ cầu mong điều tồi tệ nhất sẽ không xảy ra.

“Tsk! Phiền thật.”

Takemichi giật thót khi nghe tiếng chặc lưỡi từ Shi.

“Đợi em ấy ổn định lại cảm xúc thì sẽ bình thường lại thôi.”

Dù câu nói không đầu không đuôi nhưng Takemichi biết Shi đang nói đến điều gì.

Nanami sẽ sớm giành lại quyền kiểm soát cơ thể.

“Về thôi, cứ ở đây nữa thì em ấy phải vào trại cải tạo mất.”

“Ơ... ừm...”

Takemichi lật đật chạy theo Shi đang đi xa.

- - - - - - - - - -

“Cút ra khỏi người Nana, Shi!!”

Trước sự cảnh giác của Takemichi, ai nấy cũng đều bất ngờ.

Từ khi quen biết anh em nhà này đến giờ, đây là lần đầu tiên họ thấy Takemichi phản ứng như thế này.

Takemichi đã từng lớn tiếng với Nanami?

Ít nhất thì họ chưa thấy.

Nanami phát ra tiếng cười nhỏ, ngẩng cao đầu nhìn Takemichi.

“Nhận ra nhanh vậy sao?”

Takemichi rùng mình, đôi mắt xanh kia như đang xoáy vào trong tâm cậu, nó như đang nhìn thấu vào sâu bên trong cậu.

“Sao có thể không nhận ra khi nó đã rõ ràng như thế?”

Takemichi dù căng thẳng nhưng vẫn kiên định đứng thẳng người.

“Haha, không giống như lần đầu nhỉ? Có tiến bộ rồi đấy chứ.”

Trái với Takemichi, Shi rất thoải mái, cô ta xem như chẳng có gì mà vuốt nhẹ mái tóc.

“Nana đâu rồi? Sao cô lại ra đây?”

“Ồ? Can đảm hơn rồi.”

Shi cười, một nụ cười không mấy tốt lành.

Cảnh giác trước điệu cười của Shi, Takemichi nhăn mài.

“Trả lời câu hỏi của tôi!”

Nụ cười Shi tắt đi, cô ta lạnh nhạt chăm chăm nhìn Takemichi.

Takemichi cảm nhận được một áp lực vô hình, mồ hôi lạnh cậu đổ như tuôn.

“Từ khi nào ngươi có thể ra lệnh cho ta?”

Giọng Shi lạnh băng, không chút tình cảm.

Takemichi nuốt nước bọt, cố gắng không gục ngã.

“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”

Mitsuya ở ngoài cuộc chứng kiến tất cả, nhưng anh vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cách cư xử của Takemichi và Nanami rất lạ.

Họ nói chuyện như người lạ, như kẻ bề trên nói chuyện với kẻ bề dưới.

Takemichi dựng lên một bức tường cảnh giác cao, Nanami trưng ra bộ dáng cao cao tại thượng.

Takemichi giờ mới chợt nhận ra ở đây không chỉ có mình cậu.

Nhớ lại ký ức xưa, Takemichi hét lớn:

“Mitsuya - kun, mọi người mau rời khỏi đây đi!”

“Takemichi, có chuyện gì vậy!?” – Chifuyu.

“Tao không thể nói rõ, nhưng mọi người mau đi đi!”

Cách phản ứng của Takemichi khiến mọi người hoang mang.

Trong lúc hỗn loạn, chỉ có một người bình tĩnh bước lên phía trước.

“Cô là người Nanamin nhắc đến, đúng không?”

“... Hô, là cậu à...”

__________________
Hết Chương 30
15/04/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top