Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ thể mệt mỏi, đầy vết thương của Takemichi gục xuống khi tình hình đã ổn định. Rất may Mikey đã đỡ kịp, nếu không cậu sẽ lăn xuống bậc thang Nhà thờ, khiến vết thương càng nghiêm trọng.

Nanami dù bị thương và khó khăn trong việc di chuyển, nhưng cô vẫn cố gắng đến gần Takemichi.

“Nii – san!!!”

“Nanami – neesama! Takemichi – san không sao đâu ạ, có Mikey – san đỡ anh ấy rồi. Chị đừng di chuyển nữa, vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn mất!”

Yui ngồi xuống cùng Nanami đang quỳ cạnh Takemichi, cô bé xót xa nhìn cơ thể đã mất sức của Nanami đang gắng gượng để không gục ngã.

Nanami nhìn sang Yui, thấy đôi mắt ngấn nước của cô bé thì cũng không gượng người nữa, cơ thể cô dần thả lỏng và dựa vào người Yui.

“Nghe này Yui, sau khi trở về hãy liên lạc với Natsuki, nói với cậu ấy tình hình ở đây, và bảo cậu ấy nhanh chóng đến gặp chị, chị có việc cần nói.”

Yui nhanh chóng gật đầu, đỡ Nanami đứng dậy.

“Mikey – san, nhờ anh đưa anh tôi về an toàn.”

“Em không về sao?”

“Không phải anh nhận lời nhờ vả của Emma rồi sao?”

Mikey bất ngờ khi Nanami biết, anh nhớ là anh chưa nói với cô.

“... Em đúng là gì cũng biết nhỉ, Nanamin.”

Nanami chỉ cười nhẹ không nói.

Mikey cũng biết Nanami không chỉ là một cô học sinh trung học bình thường, vậy nên anh cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp đưa Takemichi đi gặp Hinata.

Sau khi Mikey lái xe rời đi, những người khác cũng đi theo.

Khi chỉ còn lại người của Hắc Long và gia đình Shiba, Nanami mới rời khỏi Yui, cô cố gắng nhịn cơn đau, lê từng bước đến chỗ của Taiju.

Taiju ngước mặt lên, bên cạnh là Yuzuha và Hakkai.

“Kisaki Tetta, từng nghe đến cái tên này chưa?”

“... Mày lảm nhảm gì vậy?”

Taiju nhíu mày, hắn đang bực bội vì vết thương chi chít trên cơ thể, giờ lại gặp phải một câu hỏi tầm phào như vậy, tâm trạng càng thêm khó chịu.

“Kisaki Tetta có từng đến tìm anh không? Hắn ra điều kiện gì? Mong nhận được gì từ anh? Anh có biết kế hoạch của hắn không? Mong anh nói cho tôi biết tất cả những gì anh biết về Kisaki Tetta.”

Nanami không bận tâm Taiju cảm thấy như thế nào, cô chỉ muốn biết, Kisaki Tetta có mục đích gì, và một phần kế hoạch của hắn.

Taiju hắn im lặng, rồi thở dài.

“Nghe này nhóc, tao không biết Kisaki Tetta là tên nào. Mày tìm nhằm người rồi.”

Nhìn Taiju như không nói dối, Nanami chuyển mục tiêu sang Hakkai và Yuzuha.

“Hai người thì sao? Có biết gì không?”

Hakkai và Yuzuha nhìn nhau, họ cũng không biết gì nhiều.

“Kisaki là đội trưởng phân đội ba của Touman, tao không biết tại sao Mikey lại thu nhận hắn, chỉ là... tao không ưa hắn.”

“Ngoài việc nhắn tin kêu tôi đến đây, Kisaki cũng không nói gì thêm nữa, tôi không liên lạc với hắn.”

Không nói dối, họ đều thành thật. Vậy... tại sao Kisaki lại nhắm vào Hắc Long và gia đình Shiba?

Mục đích của hắn là gì?

“Kisaki Tetta muốn thao túng Hắc Long.”

Nanami quay đầu về hướng phát ra giọng nói, Kokonoi và Inui đang từ từ đến gần.

“... Mong được nghe chi tiết hơn.”

Kokonoi nhún vai.

“Tao không biết. Nhưng mà... dựa vào những gì hắn đã làm, thì suy đoán này cũng không sai nhỉ?”

Nanami nhìn gương mặt không chút nghiêm túc của Kokonoi, cảm thấy mình như bị trêu đùa. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, cô lại thấy có phần đúng.

Hắc Long được thành lập bởi anh trai của Mikey, là thứ còn sót lại sau cái chết của anh ta, vậy nên trong một phần nào đó nó vẫn sẽ tác động đến Mikey dù ít dù nhiều. Nếu có thể khống chế được Hắc Long, vậy không chỉ có thêm một lực lượng trong tay mình, mà nó còn là một con bài tẩy để đối phó với Mikey.

Không tính đến nếu Shiba Taiju thật sự chết, vậy sẽ bớt đi một tên kẻ thù. Đồng thời đưa con tốt đắc giá dễ lợi dụng lên nắm quyền.

“... Tởm thật.”

Nanami không thể chịu nổi một kế hoạch kinh tởm như thế này.

Vì mục đích cá nhân, Kisaki Tetta sẵn sàng tước đoạt đi sinh mạng của một người, sẵn sàng thao túng người khác, và hắn bằng lòng lấy hằng hà tính mạng để đổi lấy mong muốn của bản thân.

Một kẻ như thế, không xứng đáng với lòng thương hại, ít nhất đối với Nanami là vậy.

“Yui, liên lạc với Tooru đi.”

“Dạ?”

“Nói với anh ấy, chị chấp nhận lời đề nghị đó.”

“Nanami – neesama!!?”

Yui trông hốt hoảng vô cùng, cố bé đang lo lắng điều gì đó.

“Cứ làm như chị bảo.”

Yui cắn răng, khó khăn để đáp lời.

“... Vâng ạ.”

“Cảm ơn vì đã cho tôi biết, Kokonoi – san.”

“Năm vạn. Tôi không bán thông tin miễn phí đâu.”

Nanami nhìn Kokonoi, cô đành lấy trong ví ra năm vạn rồi đưa cho Kokonoi.

Kokonoi vui vẻ nhận lấy, hắn thích nhất là tiền.

Nanami sau đó rời đi cùng với Yui, cô có nhiều chuyện phải làm.

– – – – – – – –

Bên Takemichi lúc này, sau khi đã hòa giải với Hinata, cậu cùng Mikey chạy xe dạo phố và dừng chân ở công viên.

“Takemichi, giờ tao đã biết tại sao Nanamin lại dựa dẫm vào mày như thế.”

“Hể? Nana dựa dẫm tao ư? Tao thấy ngược lại mới đúng, em ấy luôn là người bảo vệ tao.”

“Không đâu Takemichi, Nanamin mới là người dựa dẫm. Em ấy giống tao. Còn mày, giống với Shin'ichiro.”

Mikey hắn biết rõ, ai mới là người bảo vệ, ai mới là người ỷ lại.

“Takemichi, mày đánh đấm yếu, còn không biết cách xử sự với con gái, lại ngu ngơ trước thời cuộc, rõ ràng mày có rất nhiều điểm xấu, nhưng lại là người mạnh nhất.”

Takemichi tổn thương vì những lời đánh giá của Mikey dành cho mình. Cậu thật sự tệ thế à?

“Mày làm tao tổn thương đấy, Mikey – kun. Tao biết mình không mạnh bằng mày, không đẹp trai bằng mày, cũng không được săn đón như mày, nhưng làm ơn đừng sát muối vào vết thương của tao chứ.”

“Không đâu Takemichi à, mày mạnh hơn tao.”

“Đúng vậy, tao đánh nhau rất giỏi. Nhưng, tao không thể như mày, luôn đối đầu với mọi thử thách cùng khó khăn, và không bao giờ bỏ cuộc. Tao không làm được như vậy.”

“Takemichi, điều quan trọng không phải là mày đánh bại được bao nhiêu người, mà quan trọng là mày không chịu thua trước chính bản thân mình.”

“Hãy luôn như thế này nhé, Takemichi. Đừng thay đổi.”

“Tất nhiên rồi!”

Takemichi rất cảm động trước những lời nói của Mikey, cậu cảm thấy thật tốt khi có thể làm bạn với một người như anh.

Nhưng Takemichi không nhận ra, trong lời nói của Mikey còn có một ẩn ý mà cậu không ngờ đến.

– – – – – – – – – –

Ngày 31 tháng 12 năm 2005, Đêm giao thừa.

“Oa, đông thật đấy!”

Hinata phấn khích trong bộ kimono sặc sỡ, bên cạnh là Takemichi với kimono nam và Nanami với kimono màu biển.

“Chắc bọn Mitsuya – kun cũng ở gần đây nhỉ.”

[ Đông quá... ]

Ngược lại với vẻ phấn khích và vui vẻ của Takemichi và Hinata, Nanami mặt mày như đưa đám, trông vô cùng chán nản.

Nếu không phải Takemichi cố gắng thuyết phục thì Nanami cũng không ở đây, cô không thích chỗ đông người lại còn chen chúc nhau thế này.

Hơn nữa, bộ đồ thật vướng víu.

“Takemichi!”

Theo tiếng gọi, Takemichi quay sang thì thấy Mitsuya cùng hai cô em gái và Hakkai, Yuzuha đang đứng cách đó không xa.

“Mitsuya – kun!”

“Mặc đẹp nhỉ, như lễ ba năm bảy ấy.” – Mitsuya.

“Chào!” – Hakkai.

Takemichi cười cười, chú ý đến hai cục bông nhỏ bên cạnh Mitsuya.

“Đây lẽ nào... là hai đứa em gái trong truyền thuyết của Mitsuya – kun?”

Takemichi rất hứng khởi ngồi xuống cho cùng tầm với hai đứa nhỏ, rất nhẹ nhàng hỏi.

“Hai bé tên gì thế? Bao nhiêu tuổi rồi?”

Hai bé gái ghét bỏ nhìn Takemichi.

“Đừng xem bọn tôi là trẻ con, đồ mặt ngu.”

“Đồ mặt ngu.”

Runa là chị lớn, vậy nên cô bé nói gì Mana cũng đều nhại theo.

Takemichi nhân đôi vết thương.

“Ể?”

Trong khi Takemichi còn ngồi ngơ ra, Runa và Mana đã chạy đến ôm lấy Hinata và Nanami.

“Bọn em thích chị đẹp.”

Hinata dù bất ngờ nhưng vẫn xoa đầu Runa, còn Nanami thì ngơ như tượng đá.

Nanami không dám đến gần trẻ con!

Mana thấy Nanami đứng ngơ ra, bé kéo nhẹ vạt tay áo cô, giọng trẻ con cất lên.

“Chị ơi?”

Nanami cứng ngắc cúi đầu xuống, thấy đôi mắt lấp lánh và ngây thơ của Mana thì không biết nên làm gì.

Liếc qua thấy Hinata đang xoa đầu Runa, Nanami cũng bắt chước làm theo.

“Ngoan ngoan.”

Mana vui vẻ cho Nanami xoa đầu, con bé như đang nở hoa.

Takemichi quay sang mắng vốn với Mitsuya.

“Mày dạy kiểu gì thế Mitsuya – kun!?”

Mitsuya chỉ có thể cười gượng mà nhìn hai cô em gái đang đu bám chị đẹp của mình.

“Này là tính cách trời cho rồi, tao không dạy được.”

“Chị ơi mình nắm tay đi.” – Runa.

“Ừm, được thôi.”

Mana thấy chị gái được nắm tay, lại ngước lên nhìn Nanami.

“Chị ơi, em cũng muốn.”

Nanami ngập ngừng, cô từ từ đưa tay ra, ngượng ngùng.

“Nắm cho chắc, đừng để lạc.”

“Dạ!”

Đi được một lát, cả nhóm đến trước quầy Ema.

“Viết điều ước nào!”

Hinata vui vẻ lấy một tấm Ema và một câu bút lông, viết lên nó.

Lần lượt, mọi người đều viết điều ước, chỉ có Nanami là đứng xem.

Takemichi để ý đến, cậu lại lấy một tấm Ema, đưa nó cho Nanami.

“Gì thế?”

“Viết đi. Hãy viết điều ước của em.”

“Em không viết đâu, em không tin mấy chuyện này.”

Takemichi mặc kệ, cậu vẫn dúi vào tay Nanami miếng gỗ và cây bút.

“Em phải viết! Xem như là viết mục đích của mình trong năm nay đi.”

Nanami nhìn tấm gỗ, lại nhìn Takemichi tiếp tục cặm cụi viết, cô thở dài.

Anh trai cô bao giờ cũng ích kỉ như vậy.

Nanami nhìn tấm gỗ một lát, rồi đi đến đặt nó xuống bàn, bắt đầu viết.

Rất nhanh sau đó, mọi người đều đã viết xong, và đều tò mò điều ước của Takemichi.

“Cho xem đi Takemichi.” – Hakkai.

“Mày viết gì đáng xấu hổ lắm à?” – Mitsuya.

“Không được đâu!”

Takemichi vì quá hoảng mà lỡ tay buông Ema, khiến nó bay xa. Cậu cuống cuồng chạy theo.

Trên đường gặp Chifuyu, Baji, Kazutora và Peyan, Chifuyu nhặt nó lên, nhưng vì Takemichi hùng hổ chạy lại nên theo phản xạ quăng đi mất.

“Chờ đã Ema của tao ơi!”

“Hả? Ema của tao là ý gì?” – Emma.

Chặng cuối, Takemichi gặp bộ ba Mikey, Draken và Emma.

“Ồ, Takemichi này.” – Draken.

Mikey cúi xuống nhặt tấm gỗ dưới chân, nhìn vào rồi hỏi.

Ema của tao là cái này hả?”

Takemichi hốt hoảng chạy lại, gấp gáp nói.

“Trả cho tao, Mikey – kun!!”

“Rồi rồi. Điều ước nhìn quyết tâm nhỉ.”

Ngay khi Ema sắp vào tay Takemichi, 10 giây đếm ngược bắt đầu.

“Cho bay lên luôn nhỉ.”

“Hả!?”

“5!”

“4!”

“3!”

“2!”

“1!”

“Chúc mừng năm mới!!”

Tấm gỗ bay lên cùng lúc với tiếng hò reo.

Năm cũ qua đi, năm mới lại đến, vứt bỏ quá khứ lại phía sau, chào đón tương lai sắp tới. Dù tăm tối hay tươi sáng, đó đều là kết quả từ những lựa chọn. Đừng để phải hối tiếc, đừng khiến đau khổ dằn vặt. Tiến về phía trước, không quay đầu.

Hy vọng... mọi chuyện đều như ý. – Hanagaki Nanami.

.
.
.

“Này, giờ bọn mày về nhà à?” – Mikey.

“Không thì sao? Tao đói rồi!” – Baji.

“Tụ lại ăn đi! Càng đông càng vui mà!” – Mikey.

“Hả!? Giờ này thì làm gì có ai bán chứ!” – Kazutora.

“Vậy... lại nhà tao?” – Takemichi.

Phát ngôn của Takemichi khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu.

“Vừa hay Nana cũng định làm cơm tất niên, bọn mày đến ăn luôn đi.”

Rồi ánh mắt dần chuyển sang Nanami, có sự mong đợi trong đó.

Nanami nhìn những đôi mắt trong chờ kia, không nỡ từ chối.

“Thôi được. Nhưng tôi cần mua thêm đồ, mọi người về đợi đi.”

“Không sao, bọn anh đi phụ em!” – Mikey.

Nanami không tin tưởng lắm nhìn Mikey, cả những người khác cũng vậy.

Không đâu Mikey, mày đi chỉ có phá hoại thôi.

“Để tao đi cho, nhiều người quá cũng không tốt.”

Mitsuya ngăn chặn trước khi thảm họa xảy ra.

Nanami gật đầu, cô có thể tin tưởng được Mitsuya, vì anh nấu ăn giỏi và biết làm việc nhà. Theo lời đồn là vậy.

Emma cũng xung phong đi theo, cô không muốn ngồi một chỗ đâu. Tiện thể còn rủ thêm Hinata và Yuzuha.

Vậy là năm người Nanami, Emma, Hinata, Yuzuha và Mitsuya cùng đi mua đồ. Nhóm còn lại về nhà làm công tác chuẩn bị.

Đêm hôm đó cả hội Touman quậy nhà Takemichi đến tang tác không còn lại gì, hơn hết họ còn uống chút đồ có cồn, vậy nên càng vượt tầm kiểm soát.

Nanami và các cô gái là người dọn bãi chiến trường đó. May là hai đứa trẻ sau khi ăn xong thì đã vào phòng Nanami ngủ, nếu không thì càng hỗn loạn hơn.

– – – – – – – – – –

Tại một tòa nhà ở Tokyo,

“Không ngờ Takemichi lại có thể giải quyết mọi chuyện êm ả như vậy.” – Hanma.

“Nhưng nhiêu đây vẫn chưa là gì. Lần sau sẽ không kết thúc như vậy nữa đâu.” Kisaki.

Hai người đang nhìn về phía chân trời xa xăm, mặt trời đã lặn và màn đêm bao phủ bầu trời.

“Tôi nói đúng chứ?”

Kisaki quay lại hướng về phía người đang đứng đằng sau lưng hắn.

“Chỉ cần khiến Hanagaki Nanami đau khổ, cậu làm gì tôi không quan tâm.”

Đó là một dáng người cao gầy, gương mặt bị giấu sau chiếc nón và lớp khẩu trang đen.

Năm mới, là một địa ngục khác.

________________
Hết Chương
30/06/2023

22:30
Ai còn thức không :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top