Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau, Takemichi được Mikey và Draken tặng một chiếc CB250T – Bab, cùng loại với xe của Mikey.

Takemichi chưa từng chạy xe, vậy nên Mikey đã dạy cho cậu.

Trong lúc tập chạy, hai người có nói chuyện phiếm. Dù mới tối hôm trước giữa hai người xảy ra chút chuyện, nhưng không khí cũng không đến mức không thể ở chung.

“Takemicchi, mày ghét tao hả?”

Giữa chừng, Mikey lại hỏi như thế. Có lẽ anh vẫn nhớ chuyện hôm trước.

“Không. Sao lại hỏi vậy?”

Takemichi không ghét Mikey, đây là thật. Thay vì có cảm xúc tiêu cực với Mikey, cậu lại ngưỡng mộ anh hơn. Vì dù chỉ hơn Takemichi một tuổi, nhưng Mikey lại trưởng thành hơn nhiều, cũng giỏi giang hơn nhiều, Takemichi khâm phục một Mikey như thế.

“Vì, mày không thích tao lại gần Nanamin. Tao làm gì sai sao?”

“... Mày thật sự muốn biết?”

“Ừm.”

Takemichi im lặng một lúc, cậu không nghĩ Mikey lại tò mò chuyện này.

“Nana, em ấy từng kể mày nghe chưa? Về khoảng thời gian em ấy ở trại mồ côi.”

“Cũng có một chút. Sao thế?”

“Đã từng có người muốn nhận nuôi Nana, nhưng em ấy không đi theo họ. Nana vẫn luôn đợi tao đến đón em ấy về. Mẹ bọn tao, từng có ý định muốn đưa Nana đi cùng khi bà chuyển nơi làm việc, chỉ mình Nana thôi. Nhưng em ấy vì tao mà ở lại.”

“Mikey – kun, Nana em ấy vì tao làm mọi thứ. Em ấy chưa từng có suy nghĩ vì bản thân.”

“Mày... thật sự thích em ấy chứ, Mikey – kun?”

Thông qua gương chiếu hậu, Mikey có thể thấy được đôi mắt đầy tâm sự của Takemichi. Thì ra, Takemichi còn có mặt này.

“Thích chứ, ai cũng sẽ thích Nanamin cả, vì em ấy xứng đáng với tình yêu thương của người khác.”

“Takemicchi này, mày là một người anh tốt, vô cùng tốt. Chỉ là, mày không cảm thấy mình đang áp đặt tiêu chuẩn hạnh phúc của mình lên Nanamin sao?”

“Vậy theo mày, thế nào là hạnh phúc thật sự, Mikey – kun?”

“Hm... Tao à, chỉ cần thực hiện được ước mơ của bản thân thì tao đã rất vui rồi.”

Takemichi nhìn Mikey qua gương chiếu hậu, là một gương mặt tươi cười. Nhưng, lại trống rỗng.

“Mikey – kun cũng có lúc dối lòng nhỉ.”

Mikey bất ngờ, đôi mắt mở to, chớp chớp vài cái, rồi lại bật cười.

“Nói thật, tao cũng không biết thế nào là hạnh phúc. Lúc còn nhỏ, tao nghĩ hạnh phúc là cùng ông, anh Shin và Emma, cả nhà cùng nhau quây quần. Lớn hơn một chút, hạnh phúc của tao là bá chủ thiên hạ. Đến lúc anh Shin mất, tao cũng tự hỏi, hạnh phúc của tao là gì?”

Mikey ngả người ra sau, để mình trôi theo cơn gió, tâm trí cũng bay theo nó, nhưng cuối cùng lại nặng nề quay lại.

“Hạnh phúc của tao, là Nana. Lúc nhỏ, tao mong làm anh hùng, tao muốn cứu giúp người khác, như cách Nana đã bảo vệ tao. Nhưng khi lớn hơn, tao chợt nhận ra, tao không phải là anh hùng, và người như thế cũng sẽ không tồn tại. Lúc tao biết rằng mình chẳng thể trở thành gì, không biết tương lai ra sao, tao đã lạc lối. Tao lang thang rất lâu, sống một cách mơ hồ, trở thành một tên vô dụng, rác rưởi của xã hội. Rồi mày biết gì không? Tao được ban cho một cơ hội, là thứ giúp tao thay đổi tương lai tăm tối phía trước. Vậy nhưng, có lẽ nó trở nên vô dụng khi trong tay tao.”

Takemichi đã từng nghĩ, tại sao cậu vẫn còn sống? Vì sao cậu lại kiên trì tại địa ngục này?

Rồi một ngày, Takemichi nhận ra, cậu mang sinh mạng của Nanami sống tiếp.

Người em gái đoản mệnh của cậu, vì mưu tính của người khác mà ra đi, bỏ lại cậu một mình chống chọi với thế giới tàn nhẫn.

Takemichi đã tuyệt vọng biết bao khi nhận thi thể lạnh ngắt của em gái mình yêu thương? Cậu đã trống rỗng biết bao, khi nhận ra chỉ còn bản thân là sống tiếp?

Takemichi được ban cho năng lực quay ngược thời gian, là thứ tưởng chừng như phép màu không có thật. Một thứ tuyệt vời như thế, đã rơi xuống vào Takemichi.

“Mày nói cứ như đã sống rất lâu ấy, Takemicchi.”

Takemichi chợt nhận ra, mình nói thừa rồi.

“Haha, tao chỉ nói vậy thôi, mày nghĩ nhiều rồi.”

Takemichi đã không nhận ra, khuôn mặt bối rối của mình hiện rõ trên chiếc gương chiếu hậu nhỏ.

Mikey nhìn chăm chăm vào Takemichi, rõ ràng cậu có gì đó giấu anh.

Cứ như thế, cuộc chạy xe kết thúc, Takemichi cùng Chifuyu rời đi.

Mikey nhìn theo bóng lưng Takemichi, trong lòng có nhiều suy nghĩ.

“Sao thế, Mikey?”

“... Không, không có gì đâu.”

“Đi ăn thôi, Ken – chin.”

– – – – – – – – –

“Mày sẽ về tương lai đúng không, Takemichi?”

Chifuyu ngồi trên thảm cỏ, trước mặt cậu là Takemichi đang đứng bên bờ sông.

“Ừm.”

“... Tạm biệt nhé. Trở về với nơi mày thuộc về đi, Takemichi.”

Buồn bã, tiếc nuối, níu kéo, hụt hẫng,... Chifuyu có muôn vàn cảm xúc muốn bày tỏ, nhưng đến cùng vẫn không nói gì cả, không khóc, cũng không có lấy một giọt nước mắt. Cậu chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, thầm cầu mong cho người bạn đến từ nơi xa.

Takemichi không thể kìm lại được cảm xúc của bản thân, dòng lệ theo dòng cảm xúc mà rơi xuống.

“Cảm ơn mày, Chifuyu! Mày là người cộng sự tuyệt vời! Nhờ có mày luôn đồng hành bên tao, khiến tao không cô đơn, tao thật sự... cảm ơn mày!!”

Chifuyu cảm thấy ấm lòng, cậu chưa từng cảm thấy hối hận vì đã đồng hành cùng Takemichi.

“Hẹn gặp lại nhé, ở 12 năm sau.”

– – – – – – – – –

Khoảng khắc Takemichi mở mắt là khi đang đứng trong một đám tang. Khi nhận ra tang lễ là của ai, cậu mới bàng hoàng rơi nước mắt.

Tại sao Mitsuya lại nằm đây, trong quan tài đầy hoa này?!

Takemichi lại thất bại? Nhưng cậu đã thành công đuổi Kisaki ra khỏi Touman mà!

Hinata cũng mất?!

Chuyện gì đã xảy ra!?

Sau khi rời khỏi đám tang của Mitsuya, Takemichi đã chạy, không biết cậu chạy đi đâu, chạy khỏi cái gì, nhưng, nó tuyệt vọng làm sao.

Đến khi Takemichi gào khóc trong tuyệt vọng, trước mặt cậu là chiếc chìa khóa của căn hộ mình ở tại dòng thời gian đầu.

Đứng trong căn hộ, Takemichi cảm thấy thân thuộc.

Nhưng, tại sao mọi việc lại xảy ra như vậy? Sao mọi người đều đã chết?

Không, còn Nanami, Takemichi vẫn chưa tra ra cái tên "Hanagaki Nanami". Dù cậu có tìm khắp các trang mạng xã hội, vẫn không có cái tin nào liên quan đến Nanami. Nghĩa là cô vẫn còn sống? Nhưng ở đâu?

Lúc Takemichi rối như tơ vò, Naoto đã xuất hiện.

Nhưng lại mang đến cho Takemichi một thông tin đau đến tuyệt vọng.

Đây là tương lai tồi tệ nhất, mọi thành viên Touman đều đã chết, theo nhiều cách thức. Matsuno Chifuyu bị bắn, Baji Keisuke bị tìm thấy dưới sông với ba phát đạn trên người, Shiba Hakkai bị thiêu, Mitsuya Takashi bị bóp cổ, Ryuguji Ken bị chém, Hanemiya Kazutora và Hayashida Haruki bị sát hại, Kisaki Tetta cũng bị giết. Takemichi là người duy nhất còn sống sót.

“Còn Nana, em ấy đâu? Chuyện gì đã xảy ra với em ấy? Cả Mikey – kun nữa?”

Naoto có chút khó xử, không biết nên nói với Takemichi thế nào. Naoto lo sợ Takemichi sẽ tổn thương.

“Takemichi – san, ở tương lai này, Hanagaki Nanami là nguồn cơ của mọi chuyện. Em không rõ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, nhưng vào khoảng 8 năm trước, cả Sano Manjiro và Hanagaki Nanami đã biệt tăm biệt tích, sau đó chính là cái chết của rất nhiều người, trong đó có cả chị em.”

“Trong diện tình nghi, người trực tiếp ra tay là Sano Manjiro, còn người gián tiếp gây nên tất cả, là Hanagaki Nanami.”

Đôi tai ù đi, đôi chân không thể giữ thăng bằng nhưng vẫn cố gắng đứng vững, cả gương mặt thể hiện rõ sự bàng hoàng, không tin vào những gì vừa nghe. Takemichi dùng cái giọng run rẩy của mình, nghi hoặc nhìn Naoto.

“Không thể nào... Em đang đùa với anh sao?”

“Mikey – kun tàn sát mọi người, những người đã bên cạnh cậu ấy rất lâu? Nana là người đứng sau tất cả? Đây không phải sự thật! Em đang nói dối!”

“Em không gạt anh! Em gạt anh thì có ích lợi gì chứ!?”

“Không, anh không tin! Nana sẽ không làm vậy, Mikey – kun càng sẽ không! Họ không thể là người tàn nhẫn như vậy!”

“Anh bình tĩnh lại đi Takemichi – kun! Giờ không phải là lúc anh chối bỏ thực tại!”

Đầu óc Takemichi giờ đang rất rối rắm, cậu không thể tin những gì Naoto nói.

Người có thể cho cậu biết chuyện xảy ra trong suốt những năm qua, người có khả năng sẽ biết vị trí của Nanami và Mikey, người mà cậu quen biết... ai có thể là người đó đây!?

“A! Natsuki! Kaidou Natsuki! Em biết cái tên này chứ, Naoto? Nếu có thể liên lạc với Natsuki, rất có khả năng ta sẽ biết được hiện tại Nana và Mikey – kun đang ở đâu!”

Đôi mắt Takemichi hiện lên tia hy vọng, nhưng khi nhìn vào gương mặt không biết nói gì của Naoto, cậu câm nín.

“Takemichi – kun, Kaidou Natsuki đã... chết rồi.”

“... Gì cơ?”

“Là bị Hanagaki Nanami sát hại, chính tay chém chết.”

“Không... Không thể nào...”

Rơi từ tuyệt vọng này đến tuyệt vọng khác, Takemichi gần như mất hết hy vọng.

Naoto cũng không có cách nào an ủi, cậu đành nhìn căn phòng. Rồi, ánh mắt cậu dừng lại ở bức ảnh trên tay Takemichi. Như nhận ra gì đó, Naoto kéo Takemichi ra khỏi những dòng suy nghĩ tiêu cực.

“Takemichi – kun, bức ảnh này anh lấy ở đâu vậy?”

“À... Anh thấy nó trên bàn sưởi.”

Rồi ánh mắt cả hai dừng trên bức thư đặt trên bàn. Nó được gửi từ bưu điện, nhưng không phải từ Nhật Bản, mà là Philippines.

Takemichi liền có thể nhận ra, đây là do Mikey đã gửi.

– – – – – – – – – –

Manila, Philippines.

Takemichi cầm theo bức thư với vài dòng ngắn ngủi đi vào căn nhà hoang, trong lòng là những suy nghĩ ngổn ngang.

Takemichi bước lên bậc thang, ngắm nghía từng nơi bản thân đi qua, thầm cảm thán nơi rộng lớn này.

Đột nhiên, Takemichi nhớ đến những lời Mikey đã nói.

“Dưới bầu trời xám xịt như nghẹn lại, vô số phế liệu xếp chồng cao chọc trời trên đống tàn tích đổ nát.”

Đây là nơi Mikey đã nói, là nơi Sano Shin'ichiro tìm thấy động cơ của Bab.

Một cổ xúc động dâng lên trong Takemichi.

“Takemichi.”

Là một giọng nói thân thuộc, Takemichi đã từng nghe qua, nhưng... sao lại tan thương đến vậy?

Từ từ quay đầu, gương mặt mà cậu nhớ như in, của một cố nhân tưởng chừng như rất lâu rồi không gặp.

“Mikey – kun!”

“À, ừm... Mày vẫn khỏe chứ?”

“... Ừm.”

Quá xúc động, Takemichi chẳng biết nói gì hơn ngoài câu hỏi thăm đơn thuần.

Từ đôi mắt vẫn long lanh ánh sáng như xưa, Takemichi rơi từng giọt nước mắt trong suốt.

Mikey thấy rằng Takemichi vẫn không thay đổi, trong lòng đã nhẹ nhõm đi.

“Tao gọi mày đến đây, vì có chuyện cần nhờ.”

“Nhờ?”

“Đến nơi này, khiến tao nhớ ra rất nhiều chuyện của anh Shin.”

“Ký ức xưa ùa về, nhất thời làm tao chìm đắm trong nó.”

“Thời trẻ ranh đánh nhau cả ngày, cùng khóc cùng cười với đồng đội, còn gặp cả người khiến tao trân quý cả đời.”

“Đến giờ vẫn khiến tao bất ngờ. Một Touman thời non trẻ như thế, giờ đã phát triển đến mức này.”

Nghe đến những lời bộc bạch của Mikey, Takemichi trong lòng đã khẳng định anh không thay đổi.

Nhưng, có thật sự là thế không?

“Touman đã thay đổi rồi.”

“Takemichi này, tại sao mày lại rời Touman? Đã hứa sẽ không thay đổi mà? Đáng lẽ mày phải ở bên tao, và trách mắng tao như anh Shin đã từng.”

“Tao đã rất cố gắng chịu đựng, nhưng... cuối cùng lại đánh mất chính mình.”

Takemichi hoang mang, Mikey đang nói gì vậy?

“Mikey – kun, ý mày là sao...?”

“... Lúc mày rời Touman, Ken – chin đã nói thế này...”

“Dừng lại được rồi, Mikey.”

“Mày đang ra lệnh cho tao?”

“Tao tán thành với Draken.”

“Mitsuya...”

“Mikey, con đường mày sắp bước đi là không thể quay đầu, nó dẫn đến cửa tử, là bước trên vô vàn sinh mạng. Đừng để Takemichi dính vào những chuyện này.” – Draken.

Takemichi là ân nhân của tất cả chúng ta. Tao không muốn để nó phải gánh chịu những thứ như vậy.” – Mitsuya.

“Hai người họ... đã nói vậy sao?”

“Ừ, đều là những thằng tốt tính cả. Tao... đã giết những thằng như vậy đấy.”

“Ể!?”

Takemichi không muốn tin, cậu không thể tin những gì mình vừa nghe. Không muốn tin chính Mikey đã giết hại tất cả.

Nhưng, sự thật chính là như thế.

“Takemichi, không thể quay về khi đó nữa được rồi. Tao đã giết cả rồi, tất cả. Cả Nanamin...”

Mikey ngừng nói, anh không muốn nhắc đến nữa.

“Takemichi, kết thúc tao đi.”

Từ trên rơi xuống một khẩu súng, rất gần với Takemichi.

Nhưng đây không phải là kết cục cậu muốn.

“Khoan đã Mikey – kun! Tao không thể tin mày đã làm những chuyện này! Chắc chắn có uẩn khúc gì đó! Hơn nữa, Nana đâu? Em ấy không ở cùng mày sao?”

Nghe đến Nanami, đôi mắt Mikey nhìn về bầu trời xa xăm, hồi tưởng lại.

“Takemichi, mày đã từng hỏi tao nhỉ, rằng tao có thật sự thích Nanamin không?”

“Câu hỏi đó đã quanh quẩn trong đầu tao rất nhiều năm. Nhưng đến tận lúc mất đi em ấy, tao mới thật sự tìm được câu trả lời.”

“Takemichi, mày nói đúng, Nanamin là một cô gái ngốc, em ấy chưa từng vì bản thân.”

“Em ấy đã từng muốn kéo tao lại, nhưng cuối cùng lại cùng tao nhúng chàm.”

“Rồi sau tất cả... lại chết trong tay tao.”

“... Mày nói gì?”

Takemichi cảm thấy khó thở, khí quản như bị bóp nghẹn lại, khiến không khí không thể lưu thông.

Mikey lại không trả lời Takemichi, anh cứ đứng đó nhìn cậu, như đang đợi chờ một điều gì đó.

Cuối cùng Takemichi không thể chịu được nữa, cậu đến túm lấy cổ áo của Mikey, kéo anh nằm vật xuống đất.

“Sano Manjiro!! Mày trả lời tao! Mày thật sự đã ra tay với Nana!!!?”

Tức giận, uất hận, căm phẫn,... Takemichi không biết mình đang chính xác có cảm xúc như nào, chỉ là... cậu đang không vừa mắt Mikey.

Nhìn được biểu cảm này của Takemichi, Mikey cảm thấy an lòng.

“Ừ, tao đã giết em ấy.”

Là một câu nói nhẹ tênh, không hối hận, không tội lỗi, không buồn bã, không đau thương,... nó không chứa đựng bất cứ cảm xúc gì, là một câu nói hoàn toàn vô cảm.

Sự thờ ơ đó của Mikey khiến Takemichi càng thêm tức giận.

“Mày đã từng nói với tao mày thích Nana!! Đây là cách mày đối xử với cô gái mày thích!? Mày giết em ấy, kéo em ấy vào những chuyện này, mày còn nói mày thích em ấy!?”

“Ừ, tao đã làm thế.”

Từng tơ máu nổi lên trong mắt Takemichi, bị cơn giận chi phối, cậu đã cầm lấy khẩu súng, kê ngay vào đầu Mikey.

“Thằng khốn!!!”

Nhưng đến cuối cùng, Takemichi vẫn không bắn.

Nghĩ đến những gì đã qua, những người đã mất, nghĩ đến em gái mình, Takemichi không thể ra tay. Mikey là người duy nhất ngoài cậu còn sống, là tất cả những gì còn lại của Takemichi.

Nhận thấy sự chần chừ ở Takemichi, Mikey lật người, đổi lại thành Takemichi nằm dưới đất.

Trên tay Mikey là một khẩu súng khác.

“Giết tao, hoặc mày sẽ chết.”

Dù nói đến thế, Takemichi vẫn không nhấc tay lên. Đôi mắt của cậu vẫn sáng ngời, làm Mikey không thể đối mặt. Nhưng, anh phải kết thúc tất cả.

“Kết thúc thôi.”

//Đoàng!!//

Tiếng súng vang lên, nhưng người ra đi không phải là Takemichi.

Ngay lúc đó, Naoto đã nhắm trúng thái dương Mikey, là một phát trí mạng.

“Takemichi – kun, anh không sao chứ!?”

“Mikey – kun!!”

Takemichi ôm Mikey vào lòng, đôi tay run rẩy không thôi. Naoto cũng nhận ra, chốt an toàn của khẩu súng vẫn chưa mở, Mikey chưa từng có ý định giết Takemichi.

Mikey bất động nằm trong vòng tay Takemichi, dù cậu có gọi to thế nào vẫn im lặng.

Và rồi, cái giọng thều thào ấy vang lên.

“Tachibana Naoto, cảm ơn nhé. Takemichi... không làm được rồi.”

“Mikey – kun...”

“Kết thúc rồi...”

“Cuộc đời của tao... chỉ toàn là đau khổ.”

Mikey nắm lấy tay Takemichi, đặt vào trong đó một cặp nhẫn.

Là một cặp nhẫn bạc, thiết kế đơn giản, không hoa văn, không đính đá, chẳng có gì ngoài màu bạc thuần túy.

“Đây là...?”

“Là nhẫn cưới của bọn tao.”

“Hể...?”

“Nanamim đã đưa nó cho tao, em ấy nói, chúng là nhẫn định ước. Vào một ngày nào đó ở tương lai, bọn tao sẽ thay nó bằng một cặp nhẫn khác, một thứ đẹp hơn, trang trọng hơn. Nhưng, bọn tao không thể chờ đến ngày đó.”

Sâu trong đôi mắt ấy, là tiếc nuối, là hoài niệm, là nhớ thương, là nỗi ấm áp, và có một cái gì đó... hụt hẫng.

Mikey và Nanami đã từng mường tượng đến, tương lai của hai người. Một căn nhà nhỏ, một khu vườn hoa, gia đình ba người, đầm ấm và hạnh phúc. Vậy mà đến cùng, là máu, là nước mắt, là đau thương, và là cái chết cô độc.

Tuyệt vọng biết bao, đau khổ biết bao, cô đơn biết bao.

Nhưng rồi, tất cả đều hóa hư vô, tan vào cát bụi.

“Takemichi, tao ấy, yêu Nanami* lắm. Trong những năm qua, em ấy là hạnh phúc duy nhất của tao, là tất cả những gì tao có. Dù tao có tàn nhẫn, có tàn sát, dù tao đã lấy mạng rất nhiều người, nhưng em ấy vẫn luôn ở đó, chưa từng rời đi.”

“Takemichi, hãy để tao được ở cạnh em ấy.”

Takemichi khóc, khóc rất nhiều, nước mắt cậu không thể ngừng rơi.

Trong chờ rồi lại chẳng có gì, hy vọng lại gặp thất vọng. Vọng tưởng tương lai, chẳng thể thực hiện.

Một cái kết không đáng.

“Mikey – kun, tao có thể thay đổi. Tao có khả năng quay về quá khứ, tao có thể thay đổi tương lai.”

“Hãy tin tao, tao sẽ không để tương lai trở nên như thế này nữa.”

“Sẽ được mà, mong ước của mày và Nana, tao sẽ làm mọi thứ để nó thành hiện thực.”

“Vậy nên là, làm ơn... đừng nói những lời như thế nữa.”

“Takemichi, cảm ơn nhé.”

“Dù là nói dối, nhưng tao vui lắm.”

Mikey thấy nhẹ lòng, thật may vì người cuối cùng anh gặp là Takemichi, thật may vì đã ra đi trong vòng tay cậu.

“Takemichi...”

“Ừm...?”

“Tay mày... ấm lắm.”

Sau một câu nói như thế, Mikey nhắm mắt, hơi thở tắt hẳn, anh đã thật sự không còn nữa.

Takemichi gọi, gọi mãi gọi mãi, vẫn không có lời hồi đáp, thi thể trong lòng đã lạnh dần đi.

Naoto ở bên cạnh không lên tiếng, dù không ở trong cùng hoàn cảnh, nhưng nghe những lời đau lòng như vậy, dù là ai cũng không thể nói gì.

Takemichi nắm chắc lấy cặp nhẫn trong tay, lau đi những giọt nước mắt, đôi mắt ngập sự quyết tâm.

Tương lai này, Takemichi phải thay đổi nó!

______________
Hết Chương
07/07/2023

Hơn 3000 chữ :))
Dài quãi
*: không viết nhầm đâu, Mikey gọi đúng tên Nanami ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top