Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời đêm âm u, mưa rơi xuống thành màn.

Chifuyu đi trong cơn mưa, khó chịu với sự dai dẳng của cơn mưa này.

Đến công viên, Chifuyu tình cờ gặp Takemichi đang đấm nhau với bánh xe lớn được treo trong đó.

Takemichi vừa đấm vừa hét to, từng cú đấm mạnh như đang dùng toàn lực.

“Chết tiệt! Chết tiệt! Không được phép thua nữa! Ngu ngốc! Khốn nạn!”

Chifuyu nhìn một màn này, cảm thấy mình như đang nhìn một đứa ngốc.

Takemichi tương lai và hiện tại có khác mà cũng có giống nhỉ?

“Mày đang làm trò gì vậy?”

Takemichi giật thót khi Chifuyu bất ngờ đi đến, mở lời trong không gian vốn chỉ có tiếng mưa rơi.

“Chifuyu!?”

“S - Sao mày lại ở đây!?”

“Sao trăng gì? Tao định đến nhà mày thì bắt gặp một tên ngốc đang đánh nhau với lốp xe ấy chứ.”

Takemichi tổn thương trước lời nói của Chifuyu. Cũng đâu cần phải nói thế!

“Im đi! Tao đang bận! Không có thời gian chơi với mày đâu!”

Takemichi bỏ đi cảm giác thẹn thùng ra sau, quay lại tiếp tục đánh vào bánh xe.

Có cảm giác như bản thân đang bị nói phiền, Chifuyu có chút không vui.

“Nói chuyện kiểu gì đấy?!”

Takemichi vừa đấm vào lốp bánh xe, vừa nói.

“Tao phải luyện tập!”

“Để mạnh mẽ hơn! Để thay đổi tương lai!”

Chifuyu nhìn vào thằng bạn có trí thông minh bằng đứa học sinh tiểu học, bất lực giùm. Nhưng lại chợt nhận ra trọng điểm của câu nói.

“Khoan đã! Mày từ tương lai trở về ư?”

Takemichi không trả lời, tiếp tục đánh vào lốp xe.

Chifuyu nhăn mày nhìn Takemichi bỏ lời của anh ngoài tai, rồi lại nhìn thấy vệt đỏ dưới nền đất.

Chifuyu nhìn kỹ, và kinh ngạc khi nhận ra nó là gì. Máu!? Nó văng ra từ tay Takemichi!

Chifuyu đến túm lấy tay của Takemichi, chợt đau lòng khi nhìn thấy vết thương trên tay. Mu bàn tay rách tươm ở các khớp xương, máu be bét đến không nhìn ra được vết rách to hay nhỏ.

Cái này không thể có nếu chỉ mới đấm vài cái! Takemichi chắc chắn ít nhất cũng đã đứng đây từ lâu, và đánh trên ngàn cái vào lốp xe mới để tay thành ra thế này.

“Mày đừng nói với tao là mày dùng cả ngày đứng đây chỉ để đánh vào mấy cái lốp bánh xe này nhé?!”

Takemichi mặc kệ vùng ra, tiếp tục đánh.

Nhìn không nổi nữa, Chifuyu nắm lấy cổ áo của Takemichi, quăng thẳng cậu ra đằng sau.

Mệt mỏi nằm trên đất, Takemichi ngửa mặt lên trời, từng giọt mưa rơi xuống trên mặt cậu.

Chifuyu tức giận, không thể nhìn nổi bộ dạng này của Takemichi nữa.

“Mày bị gì thế hả!? Có ngốc không?! Ai đời lại tự hành hạ mình như thế!?”

Như bị ảnh hưởng bởi những gì đã xảy ra ở tương lai, Takemichi nghiến chặt răng, gào to:

“Mày thì biết gì chứ!? Nếu tao không luyện tập thì không thể mạnh hơn! Nếu tao không thay đổi thì không thể khiến tương lai trở nên tốt đẹp hơn!”

“Mạnh hơn? Luyện tập? Ý của mày chính là ngày ngày dành ra hàng tá thời gian để làm chuyện vô bổ như đấm vào lốp bánh xe? Đây không phải khiến bản thân mạnh mẽ hơn, mà là đang tra tấn, hành hạ chính bản thân mày!”

Chifuyu rất giận, không chỉ giận Takemichi mà giận luôn cả chính anh.

Takemichi đã từ tương lai trở về nhưng không tìm Chifuyu mà lại luyện tập. Tại sao lại như thế?

Là do Takemichi vẫn chưa đủ tin tưởng Chifuyu hay do ở tương lai có chuyện gì đó rất khủng khiếp xảy ra?

Takemichi uất nghẹn đến mức bật khóc, dù không muốn nhưng nước mắt cứ trào ra, hòa vào trong những giọt nước mưa.

“Tao... Hức...! Mày không thể tưởng tượng được đâu...! Ở tương lai, mọi người đều chết cả, không ai còn sống cả. Mày, Baji - kun, Kazutora - kun, Mitsuya - kun, Hakkai, Smiley - kun, Angry - kun, Pachin - kun, Peyan - kun, Draken - kun, cả Kisaki... mọi người đều không còn nữa...!”

Chifuyu bàng hoàng với tin xấu không báo trước, giọng anh run rẩy, như không tin:

“Mày... Mày nói gì vậy, Takemichi...?”

Takemichi lại nấc lên, cậu hít mũi, đến giọng cũng lạc đi:

“Mikey đã chết trong tay tao... Cậu ấy nói, tay tao ấm lắm. Cậu ấy thấy thật an lòng khi người cậu ấy gặp cuối cùng là tao.”

“Cậu ấy chính miệng thừa nhận mình là người đã giết tất cả mọi người. Nói rằng chính cậu ấy đã giết Nana.”

“Hức...! Tao... Tao đã rất tức giận... Tao đã không kìm được mà muốn giết cậu ấy, tao căm phẫn khi cậu ấy nói rằng... mình đã giết Nana.”

“Nhưng, nhưng tao đã không làm được. Tao không thể ra tay với Mikey.”

“Mày biết không, Chifuyu. Mikey đã nói rằng, cuộc đời của cậu ấy chỉ toàn là đau khổ. Cậu ấy từng mơ ước có một gia đình với Nana, họ từng muốn ở cùng nhau đến già. Nhưng... đến cuối cùng, lại chẳng có gì theo ý muốn của họ.”

“Nana em ấy không còn nữa, Mikey cũng muốn giải thoát cho chính mình.”

“Hức...! Chifuyu, tao... tao... Hức...!”

Takemichi không thể nói nên lời, cậu không biết mình nên nói gì cả.

Làm sao có thể dùng lời nói để miêu tả cuộc đời của một người?

Làm sao có thể dùng tính từ để nói về nỗi đau khổ, sự uất hận, nỗi tuyệt vọng của ai đó?

Ít nhất với Takemichi, cậu không thể ví đau khổ của người khác bằng từ ngữ. Bởi vì không từ nào có thể diễn tả được đớn đau của một đời người.

Chifuyu nhìn Takemichi khóc như xé ruột xé gan, như rơi vào tận cùng của tuyệt vọng. Anh cũng không thể kìm được nước mắt.

Từ từ đi đến bên cạnh Takemichi, Chifuyu ngồi xuống, cố gắng kìm nước mắt.

“Takemichi, mày vất vả rồi.”

Không ngờ đến Chifuyu sẽ nói vậy, Takemichi càng khóc thêm to, cậu gào lên giữa trời mưa nặng hạt, trút hết mọi muộn phiền.

Lát sau, khi từng tiếng nấc của Takemichi dần vơi.

Khi đã bình tĩnh hơn, Takemichi ngồi dậy, dùng tay lau mạnh vào mặt, khiến cho khóe mắt đã đỏ lại càng đỏ thêm.

“Xin lỗi, Chifuyu... Tao có hơi xúc động.”

“Không sao. Bình tĩnh hơn chưa?”

“Ừm...”

Takemichi ngước lên nhìn bầu trời, nó xám xịt, mây đen che đầy trời, đến mặt trăng cũng bị che mất.

Cơn mưa nặng hạt tưởng chừng như không bao giờ tạnh, lại dần không trút thêm mưa, từ từ nhẹ dần rồi ngưng hẳn.

“Takemichi... Tương lai, tuyệt vọng đến thế ư?”

Tiếng gió vi vu thổi, làm lạnh thêm không khí buổi đêm.

“Ừm... Nó... u tối đến không thể cứu vãn được.”

“... Vậy à...”

Im lặng một hồi, Chifuyu lại mở lời.

“Vậy, Nanami đâu rồi mà lại để mày làm trò con bò này vậy?”

“À... Không biết. Lúc tao về thì đã không thấy em ấy rồi.”

“Không thấy?”

“Ừm.”

Đừng nói đến Chifuyu, cả Takemichi cũng rất bất ngờ khi Nanami lại không có nhà, đến cả bữa sáng cũng không chuẩn bị.

Rốt cuộc thì cô đã đi đâu?

Nana gần đây hay đi sớm về khuya, hôm trước em ấy cũng nói rằng thời gian tới chúng ta cần tự lo liệu cho bản thân.

Takemichi giật mình nhìn quanh, nhưng lại không thấy ai ngoài Chifuyu.

“Sao thế?”

“Mày có nghe gì không, Chifuyu?”

“Nghe gì?”

Takemichi lại nhìn quanh, hơi hoảng loạn vì giọng nói vô chủ.

Nhưng chất giọng đó, rất quen. Takemichi đã từng nghe. Nhưng là ai?

Haha, đừng tìm nữa, tôi ơi. Cậu còn hàng động kỳ lạ nữa sẽ bị Chifuyu nghi ngờ đấy.

Takemichi nhìn qua Chifuyu đang khó hiểu nhìn cậu. Đúng vậy, không thể để Chifuyu lo lắng.

Tạm thời để giọng nói bí ẩn ấy sang một bên, Takemichi lại nói chuyện với Chifuyu.

“Vậy, từ giờ mày định làm gì, Takemichi?”

“Tao... có lẽ sẽ nói mọi chuyện với Nana.”

“Vì sao?”

“Nana em ấy sẽ nghĩ ra cách tốt nhất cho tất cả. Vì em ấy rất thông minh, lại sống tình cảm. Tao có cảm giác, em ấy có thể giải quyết những vấn đề này.”

Nhìn vào đôi mắt sáng lên tràn đầy niềm tin của Takemichi, Chifuyu chần chừ không biết có nên nói cho cậu biết những gì anh đã thấy không.

“Takemichi... Mày... tin tưởng Nanami thế ư?”

“Hửm? Hỏi ngốc gì thế Chifuyu? Tao đương nhiên tin tưởng Nana rồi.”

Lại là ánh mắt đó, là đôi mắt ánh lên sự tin tưởng vô bờ bến dành cho Nanami.

Chifuyu cảm thấy mình thật tàn nhẫn, vì những gì anh sắp nói có thể sẽ giết chết đi ánh mắt ấy.

“Takemichi. Mày bình tĩnh nghe tao nói nhé?”

“Ừm? Tao đang bình tĩnh mà.”

Chifuyu ngập ngừng một lúc, rồi hít sâu một hơi:

“Takemichi, mày có nghĩ rằng Nanami đang có bí mật giấu mày không?”

Takemichi khựng lại trước lời nói của Chifuyu, cậu muốn phản bác, nhưng khi nghĩ lại những gì của quá khứ, lại nhìn vào gương mặt nghiêm túc của Chifuyu, những gì định nói bị trôi tuột vào trong.

Thấy Takemichi im lặng, Chifuyu tự biết câu trả lời.

“Takemichi, tao cũng không biết nên nói với mày hay không. Nhưng mà, với tư cách là một người bạn, tao phải nói cho mày biết.”

“Ba ngày trước, tao tình cờ gặp Nanami đang đi với một nhóm người.”

“Thì có gì sao? Em ấy có bạn là tốt mà.”

“Tao sẽ không nói gì nếu đó là những người bình thường! Là Yakuza! Chúng là Yakuza đấy, Takemichi! Là băng Yakuza nắm trùm cả Kantou, Byakko đấy!”

“Yakuza? Byakko!?”

Takemichi cũng phải nín thở, cậu không tin được những gì cậu vừa nghe.

Nanami có quan hệ với Yakuza?

Làm sao có thể?!

“Mày nói thật? Không phải là nhầm lẫn?”

“Nói thật! Tao thấy rõ, tuyệt đối sẽ không nhầm!”

Takemichi không thể tin, cậu sẽ không tin.

Có thể Nanami là bất lương khét tiếng, có thể cô từng là ám ảnh một thời của Chiba. Nhưng Nanami sẽ tuyệt đối không thể có liên hệ với Yakuza. Ít nhất là Takemichi không muốn tin đấy là sự thật!

“Tao sẽ hỏi Nana, tao muốn chính em ấy xác nhận.”

Nếu không phải do chính miệng Nanami thừa nhận, dù có thật là vậy thì Takemichi vẫn sẽ không tin.

Chifuyu ảo não trước niềm tin tuyệt đối của Takemichi dành cho Nanami.

Cứ thế này sẽ không ổn. Takemichi không thể đặt tất cả niềm tin lên Nanami.

Thử nghĩ xem, nếu một ngày nào đó, Takemichi phát hiện ra Nanami có bí mật động trời che giấu mình, lúc đó cậu sẽ như thế nào?

Niềm tin phút chốc vụn vỡ, như bị đâm một nhát thật mạnh vào người, đau đớn không thể tả.

“Takemichi, còn một việc nữa.”

Mọi việc vẫn chưa dừng ở đó, nếu chỉ dừng ở việc có quen biết thôi thì Chifuyu đã không nói gì.

“Mày biết bọn họ đi vào đâu không?”

Takemichi đột nhiên có linh cảm xấu, linh tính mách bảo cậu không nên nghe những gì Chifuyu sắp nói.

“Vào đâu?”

“Là Kabukicho.”

“.... Gì cơ? Mày nói gì cơ?”

Bàng hoàng, ngỡ ngàng, khó tin,... Takemichi hiện tại mang vô vàn cảm xúc khác nhau, nó đều rất khó tả.

Chifuyu thật không muốn nói tiếp, nhưng chuyện đã mở, làm sao có thể đóng lại.

“Tao nói, Nanami cùng với Yakuza băng Byakko đi vào Kabukicho!”

Từng từ, từng chữ cứ như đâm vào Takemichi.

Làm sao có thể?

Em gái cậu không chỉ có quan hệ với Yakuza, mà còn cùng chúng vào Kabukicho?

Một người như Nanami, một đứa em gái ngoan và không bao giờ khiến cậu lo lắng, lại vào Kabukicho?

Đôi mắt xanh đã luôn sáng ngời của Takemichi dần vỡ tan, nó dần mất đi tiêu cự, như đang biểu hiện rằng chủ của nó đã dần lạc vào hư không.

“Đừng chỉ tin lời của người khác, hãy đi hỏi Nana đi. Tôi đồng quan điểm với cậu, Nana sẽ không phải là người như vậy.”

Giọng nói bí ẩn ấy lại vang lên bên tai Takemichi, kéo cậu ra khỏi hàng tá suy nghĩ tiêu cực.

Đúng, đúng vậy. Hãy nghe Nanami nói.

Takemichi chạy ù về nhà, như có gì đó thôi thúc cậu, có gì đó đang nói với cậu rằng, hãy về đi, em gái cậu đang ở nhà.

Chifuyu giật mình, nhìn Takemichi phút trước còn ngơ ngẩn thả hồn trên mây, đột nhiên lại như thanh tỉnh, dùng hết sức lực chạy đi. Anh cũng dùng hết sức chạy theo, vừa chạy vừa gọi.

“Takemichi! Tự nhiên bị gì vậy?! Này!”

Hét lớn cỡ nào cũng không thấy Takemichi giảm tốc độ, thậm chí còn không thèm trả lời anh.

Không biết là vì quá tập trung mà không để ý xung quanh hay không.

Hết cách, Chifuyu chỉ có thể tăng tốc chạy theo. Nhưng lạ ở chỗ, dù anh có dồn hết sức vào chân vẫn không đuổi kịp Takemichi, cậu như gắn thêm động cơ vào chân, nhanh không thể tả.

Đến khi Takemichi chạy đến con hẻm gần nhà, cậu mới bàng hoàng dừng lại.

Chifuyu ở đằng xa chạy tới, dừng lại bên cạnh cậu, chống gối thở hồng hộc.

“Mày... Mày làm gì chạy như chạy nợ vậy? Tao dùng hết sức vẫn không đuổi kịp!”

Lau đi giọt mồ hôi trên má, Chifuyu ngước lên nhìn Takemichi ngơ như tượng.

Theo ánh mắt Takemichi, Chifuyu nhìn về phía trước, và cũng phải đông đá trước cảnh tượng trước mắt.

Trước cửa nhà Takemichi có một chiếc xe màu đen đang đậu tại đó, và bất ngờ làm sao khi Nanami lại đứng nói chuyện với người nhìn như chủ chiếc xe ấy, thái độ trong rất thân thiết.

Cảm giác như bị ai đó nhìn chòng chọc, Nanami quay sang, hình ảnh Takemichi và Chifuyu trân trối hai mắt nhìn cô hiện lên.

Người thanh niên đang nói chuyện với Nanami cũng quay sang, thấy Takemichi thì gật đầu một cái xem như chào hỏi, trên môi hiện hữu nụ cười như có như không.

Chifuyu định kéo nhẹ tay Takemichi, nhắc nhở cho cậu biết việc Nanami đã chú ý đến bên đây. Nhưng không cần đến Chifuyu, Takemichi đã đi thẳng đến chỗ Nanami, thái độ trông rất... giận dữ.

Đứng chắn giữa Nanami và người thanh niên trông điển trai, Takemichi phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn được khuôn mặt người nọ.

“Cậu là ai? Có chuyện gì với Nana?”

Người thanh niên đó chớp mắt, có chút bất ngờ. Cả Nanami đứng đằng sau cũng nhìn Takemichi với ánh mắt không tin được.

Lần đầu Nanami thấy Takemichi thế này đấy.

“Nii – san, đây là –”

“Em im lặng chút, Nana. Người anh hỏi là cậu ta, không phải em.”

Nanami biểu cảm cứng đờ, lại nhìn xuống bàn tay đang bị Takemichi nắm.

Nhìn Nanami như đã không thể làm gì khác, người thanh niên đó thầm cười khẩy, dùng nụ cười công nghiệp với Takemichi:

“Xin chào, Takemichi – kun nhỉ? Tôi là Shidou Tooru, một người bạn của Nanami.”

Nhìn vào biểu cảm giả dối không buồn che giấu đó của Tooru, Takemichi cảnh giác.

“Bạn? Lần đầu tôi nghe đấy.”

Nhìn Takemichi giống như con mèo xù lông, Tooru không thể không buồn cười, nhưng lại chuyên nghiệp che giấu.

“Nếu là lần đầu nghe đến tôi, thì chứng tỏ rằng giữa cậu và Nanami có một bức tường ngăn cách đấy.”

Như bị chọc vào chỗ yếu, Takemichi có chút giận dữ, nhíu mày với Tooru.

“Cậu –!”

“Đừng có nói mấy lời thừa thãi, Tooru.”

Nanami ở đằng sau nhìn Tooru bằng đôi mắt cảnh cáo, như đang nhe nanh đe dọa.

Tooru giơ tay đầu hàng, không muốn xảy ra tranh chấp.

“Được, tôi không nói nữa là được chứ gì.”

Nanami hất cầm, hờ hững đuổi Tooru đi:

“Về đi, hôm nay xong việc rồi.”

“Nanami tuyệt tình thật đấy ~. Dùng xong rồi bỏ thế này.”

Tooru kín đáo dùng đôi mắt không mấy đứng đắn nhìn Takemichi, cẩn thận chỉ để mình cậu nhận ra.

Cảm nhận được trong lời nói có ẩn ý khác, Takemichi rất muốn kéo Tooru lại hỏi cho ra lẽ, nhưng Nanami lại thẳng thừng đuổi hắn đi.

“Còn nói nhảm nữa thì coi chừng tôi. Cút.”

“Rồi rồi, không nói nữa. Đi trước đây.”

Tooru mở cửa, toang lên xe thì dừng lại, quay lại nói với Nanami.

“Đừng quên cuộc hẹn tối mai đấy nhé, Nanami.”

Đôi mắt cong cong híp lại, lộ ra dáng vẻ của một con cáo già.

Còn chưa để Takemichi phản ứng, Nanami đã không thương tiếc dùng chân đá Tooru vào xe, đóng cửa thật mạnh, rồi bảo tài xế lái đi.

Nhìn chiếc xe đã chạy đi xa, Takemichi quay sang Nanami đang mở cửa chuẩn bị vào nhà, hỏi:

“Cậu ta là ai?”

Nanami vẫn rất bình thản, trả lời như có như không.

“Bạn em.”

“Bạn? Thật sự là bạn hay là Yakuza?”

Bước chân của Nanami dừng lại, đôi mắt bình tĩnh thường ngày có hơi lay động, nhưng rất nhanh đã lại sóng yên biển lặng.

Quay sang Takemichi đang dùng loại ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, Nanami cảm thấy an tâm, nhưng cũng có chút đau buồn.

“Anh hỏi làm gì?”

Thái độ bình tĩnh đó, đôi mắt hờ hững đó, Takemichi cảm nhận được rằng Nanami thật sự chẳng để sự quan tâm của mình vào mắt. Cậu nghiến răng, cố giữ bình tĩnh nói tiếp:

“Em có quan hệ gì với Yakuza? Từ khi nào lại cùng chúng qua lại?”

“Anh cần biết sao?”

“Hanagaki Nanami! Anh đang nghiêm túc hỏi em! Mau trả lời cho anh!”

Takemichi có chút mất bình tĩnh, lần đầu tiên to tiếng với Nanami.

Cả Chifuyu từ khi nào đã đứng ở cổng nhà Takemichi cũng giật mình, không thể tin rằng Takemichi vừa lớn tiếng với Nanami.

Nhìn thấy sự thay đổi này của Takemichi, Nanami rất vui, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ lạnh tanh ấy.

“Hanagaki Takemichi, em không có nghĩa vụ phải báo cáo mọi việc với anh.”

Ngỡ ngàng trước đôi mắt ấy, ánh mắt mà Nanami luôn dùng với người dưng nước lã, giờ nó lại đang dừng lại trên người Takemichi.

“Anh là anh trai em! Nana!”

“Vậy anh đã từng thực hiện đúng nghĩa vụ của một người anh chưa?”

“... Gì cơ?”

“Hanagaki Takemichi, anh sinh ra trước tôi chỉ 6 phút, theo lý mà nói, anh chẳng là gì cả.”

“Hơn hết, một người anh lại để cho em gái bảo vệ mình, là loại anh trai gì chứ?”

“Nana...?”

“Anh biết gì không? Thời gian qua tôi đã quá mệt mỏi rồi. Lúc nào cũng phải chú ý đến anh, bảo vệ anh, đến cả sinh hoạt hằng ngày của anh cũng là tôi lo liệu. Anh trai? Nghe nực cười thật.”

Khinh thường có, xem nhẹ có, coi khinh có, ánh nhìn của Nanami dành cho Takemichi chẳng khác gì đang nhìn một thứ ung nhọt, sâu bọ.

Cái nhìn đó khiến Takemichi điếng người.

Nanami chưa từng nhìn Takemichi như thế.

Nhìn Takemichi không nói nên lời, Nanami lại tiếp tục công kích cậu.

“Với cả, tôi có quan hệ với Yakuza thì sao? Anh quản tôi? Người như anh có tư cách mà quản tôi à?”

“Hanagaki Takemichi, từ nay về sau, đừng xen vào chuyện của tôi nữa. Đừng để tôi lại thêm chán ghét anh.”

Nanami để lại cho Takemichi một ánh mắt ghét bỏ, rồi đi vào trong.

Takemichi đứng chết trân tại chỗ, không muốn tin những gì vừa diễn ra.

Đến cả Chifuyu cũng cảm thấy mình vừa nằm mơ.

Nanami, người nổi tiếng xem anh trai như mạng, lại... như thế với Takemichi?

Nghi vấn của Chifuyu đã đúng? Nanami đã thay đổi?

_________________
Hết Chương 35
13/07/2023

Câu hỏi đây!

1. Mọi người thấy giọng nói bí ẩn đấy là ai?

2. Nanami thật sự thay đổi sao?

3. Và đoán xem nào, ai sẽ là người ra đi trong lần này?

Chân tui bó bột rồi mọi người.         ╥﹏╥
Thật dui dẻ 。゚( ゚^∀^゚)゚。

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top