Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Em đang toan tính gì vậy, Nanami?”

“Không phải chuyện của anh, Tooru.”

Tại căn phòng thuộc một tòa nhà cao tầng, Nanami và Tooru đang ngồi đối diện nhau, mỗi người một việc.

Nanami trên tay là xấp giấy văn kiện, trên mặt bàn trước mặt cô chất chồng những tờ văn kiện giống như thế.

Ngược lại trước mặt Tooru là một chiếc máy tính xách tay, trên mặt bàn ngoài tách cafe đã nguội cũng không còn gì khác.

Dù cả hai vẫn đang chú tâm vào việc mình làm, nhưng cũng không chỉ im lặng làm việc.

“Em không nghĩ hành động của em khá đáng ngờ sao? Lúc trước dù tôi có mời gọi như thế nào thì em vẫn không chấp nhận vào làm việc tại Byakko. Bây giờ lại tự mình dâng lên tận cửa? Rất đáng nghi đấy.”

Tooru híp híp đôi mắt tím, dù nhìn như đang cười nhưng đáy mắt lại lạnh băng.

Mắt vẫn không dời khỏi văn kiện trên tay, Nanami lật sang trang tiếp theo, giọng đều đều vang lên.

“Liên quan gì đến anh? Lo việc của mình đi.”

Tooru rời khỏi máy tính, mắt dần chuyển sang Nanami.

“Vậy để tôi đoán nhé. Lại là vì Hanagaki Takemichi?”

Nanami khựng lại một giây, nhưng chỉ trong chốc lát liền trở lại như cũ, đôi mắt đối diện với Tooru.

“Anh rất tự tin vào việc mình hiểu tôi nhỉ?”

Tooru cười cười, hắn gấp lại máy tính trước mặt:

“Chà, có lẽ? Dù sao đối với những kẻ khác, tôi cũng là người hiểu rõ các nhân cách của em hơn.”

Nanami chỉ nhìn mà không nói, vì nó cũng không hẳn là sai.

Đúng vậy, có thể nói ngoại trừ Nanami và Haruko, Tooru là người hiểu các nhân cách của cô nhất.

Nhưng, nhiêu đó thì có vấn đề gì?

“Thì? Có vẻ như anh tin vào phán đoán của mình, nhưng tiếc rằng lần này anh sai rồi.”

“Sai ư? Tôi lại không nghĩ thế.”

Tooru có thể tự tin nói rằng, trước giờ hắn chưa từng sai sót khi đoán ý định cũng như mục đích của Nanami. Hoặc nói quá lên một chút, chỉ cần là chuyện liên quan đến Nanami, Tooru chưa từng sai, cũng chưa từng hạ xuống mức cảnh giác, sự phán đoán của mình. Haruko giờ đã không còn, Tooru hiện tại chính là người hiểu Nanami nhất, cũng là chỗ dựa vững chắc cho cô.

“Nanami, nên nhớ rằng tôi biết em trước cả Haruko, và hiểu rõ em hơn cả chính em. Trong lúc em tuyệt vọng nhất, cũng chính tôi là người đã ở cạnh em, không ai thay thế được tôi đâu.”

Tooru không sai, nhưng cũng không đúng. Vì nếu cả Nanami cũng không hiểu bản thân, thì sẽ chẳng ai hiểu được cô cả, không một ai.

“Tooru, tôi rất ghét anh, nhưng tôi mang ơn anh. Tôi sẽ làm mọi thứ để trả ơn, nhưng hãy nhớ rõ, đừng quá tự tin vào sự hiểu biết của anh về tôi. Vì trong tôi, chính là một vực thẳm.”

Nụ cười thường trực của Tooru đã chẳng còn trên môi, hắn cảm nhận được, cảm giác Nanami mang lại hiện tại khác hẳn bình thường.

Không phải là cô nàng bạo lực Shi, cũng chẳng phải nhóc mít ướt Naku, đây mới là Nanami.

“Nanami, em...”

“Tooru, tôi đang tìm lại bản thân, cũng đang kìm chế bản thân. Vì thế, anh hiện tại là sự lựa chọn tốt nhất của tôi. Ngừng thắc mắc và tập trung vào công việc đi.”

Nanami lại quay về xử lý công việc, không đoái hoài đến Tooru nữa.

Nhưng sự tò mò của hắn đâu chỉ có vậy, Tooru còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng hắn sẽ chỉ hỏi đều quan trọng nhất.

“Vậy, tôi sẽ hỏi thêm một điều nữa thôi. Hãy thành thật trả lời tôi nhé.”

“Nanami, em đang thích ai sao?”

Đôi tay đang viết của Nanami dừng lại, lần này cô không thể kiểm soát biểu cảm trong vài giây.

Làm sao Tooru biết được?

Nanami chưa từng thể hiện ra bên ngoài mà?

“Là Sano Manjiro? Nhóc con đó có gì mà khiến em hứng thú thế?”

Ngước lên nhìn Tooru, Nanami đã có câu trả lời. Hắn hiểu cô hơn những gì cô nghĩ.

Nanami thở dài, cô còn cách nào khác ngoài nói cho hắn nghe sự thật?

“Không có gì đặc biệt, chỉ là anh ấy giống tôi.”

“Giống ư? Thằng nhóc còn chẳng thể kiểm soát nổi bản năng của chính nhóc ấy?”

“Chẳng ai kiểm soát được bản năng của mình cả, Tooru. Vì thế con người mới sa ngã.”

“Mikey - san, anh ấy đặc biệt trong mắt người khác, nhưng lại tầm thường với chính bản thân anh ấy. Là một người lấy bản năng của bản thân để bảo vệ người khác và sẵn lòng để nó chiếm giữ để giữ an toàn cho tất cả. Ngốc còn hơn cả Takemichi*.”

Tooru nhìn Nanami, hắn rất không vui.

Đã hơn sáu năm từ ngày Tooru và Nanami gặp nhau, và hắn chưa từng nhìn thấy một Nanami như thế này.

Lúc cô rơi nước mắt, lúc cô khổ sở van xin, lúc cô khẩn cầu cứu rỗi, lúc cô hồn nhiên, lúc cô tàn ác,... Tooru đã bên cạnh Nanami từ những ngày cô bị bạo hành cho đến lúc cô vào cô nhi viện. Hắn chỉ thấy được nỗi khổ và sự tủi thân của Nanami.

Hắn đã từng thấy chưa? Một Nanami nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng và tràn đầy tình thương yêu. Kể cả với Hanagaki Takemichi, Nanami cũng chưa từng có biểu cảm như vậy. Nhưng giờ đây, vì thằng nhóc chỉ mới gặp hơn sáu tháng, Nanami đã lộ ra biểu cảm như vậy.

Sáu năm và sáu tháng, Nanami đã chọn một kẻ chưa từng vì bản thân cô đánh đổi mọi thứ, và bỏ qua kẻ đã luôn vì cô làm mọi thứ, kể phạm pháp.

Đau không? Đau thì làm được gì chứ? Dù sao kẻ không được chọn, là kẻ thua cuộc.

“Độc ác quá đấy, Nanami. Em biết rõ rằng tôi thích em mà.”

Tooru trông buồn bã, sâu trong đôi mắt tím ấy không còn là lạnh nhạt và thờ ơ mà thay vào đó là nỗi buồn và sự tiếc nuối.

“... Ừm, tôi cũng thích anh, với tư cách là đồng minh.”

Tooru chớp mắt, rồi hắn phì cười. Đúng vậy, Nanami chính là như thế này. Sáng suốt và thông minh, nhưng lại khô khan và không biết nói lời tình cảm.

Đây chính là một phần lý do khiến hắn thích cô.

Tooru thôi làm việc thừa thãi, hắn tiếp tục công việc của mình trong im lặng.

Nanami sau đó liếc nhìn Tooru, rồi cũng trở lại với văn kiện.

Tooru chỉ có thể là đồng minh, không hơn không kém.

- - - - - - - - - -

“Kaku - chan?!”

“Lâu rồi không gặp, Bakamichi.”

Takemichi bất ngờ nhìn cậu bạn thuở nhỏ cao lớn trước mặt, không thể tin lại có cuộc hội ngộ đột ngột xuất hiện.

Takemichi bị tấn công tại ga tàu điện, nhờ có Chifuyu cầm chân mà có thể chạy thoát cùng Akkun.

Giữa đường Takemichi quay lại, rồi bị đập cho tơi tả.

“Lâu rồi không gặp, người hùng.”

Kisaki đứng trước mặt Takemichi, cao cao tại thượng nhìn xuống cậu đang quỳ dưới đất.

[ Người hùng...? ]

Takemichi nhớ rõ, tại tương lai Kisaki cũng từng gọi cậu như vậy. Nhưng tại sao? Chỉ là trùng hợp, hay có gì đó ẩn giấu đằng sau?

“Nhìn mày tơi tả thật nhỉ.”

“Kisaki...”

“Tao hiện tại là Tổng Tham mưu của Thiên Trúc.”

“Tổng Tham mưu...?”

Takemichi không hiểu Kisaki đang nói gì, sao đột nhiên lại thành Tổng Tham mưu của Thiên Trúc? Từ lúc bị khai trừ khỏi Touman chỉ vừa mới chưa được nửa tháng, làm sao lại gia nhập Thiên Trúc nhanh như vậy?

“Mày... có kế hoạch dự phòng sao, Kisaki?”

“... Cũng thông minh lên rồi đấy.”

“Mà, Hanagaki Nanami đâu? Sao lại để mày lang thang trong thời điểm này?”

Kisaki có chút ấn tượng với Nanami. Em gái của tên anh hùng ngu ngốc, từng là bất lương đứng đầu Chiba, hiện tại lại có mối quan hệ mập mờ với tổng trưởng Touman. Nhưng hơn hết, Kisaki có cảm giác như mình đang gặp đồng loại.

Mưu mô, bí hiểm, tàn ác, vô tình, Kisaki và Nanami có rất nhiều điểm chung, nhưng cái dễ nhận thấy nhất chính là cái đầu thông minh đến đáng sợ, đi một bước tính mười bước.

Takemichi nghe đến tên Nanami lại không hiểu vì sao có chút cảnh giác nhìn Kisaki. Vì sao lại hỏi đến Nanami? Tình cờ? Hay có mục đích khác?

Nhìn phản ứng của Takemichi, Kisaki có thể đoán ra ngay cậu đang có suy nghĩ gì.

“Đừng nhìn tao như thế, tao không có hứng thú với con nhỏ đó. Từ đầu đến cuối, người tao hứng thú chỉ có mày thôi.”

“Hả...?”

Đột ngột bị công kích bằng lời nói như thế, Takemichi có chút sửng sốt. Lần đầu có người nói với cậu như thế đấy.

Kisaki lại không để tâm đến phát ngôn vừa rồi của bản thân, hắn bỏ qua gương mặt đần thối của Takemichi, nói một lời cuối cùng rồi lên xe của Hanma rời đi.

“Tao sẽ tạo ra Touman của riêng tao. Đừng tiếp tục cản đường tao nữa.”

Câu nói của Kisaki làm Takemichi đơ ra giây lát.

[ "Touman của riêng tao"...? Là ý gì? ]

“Touman có sáu phiên đội đúng không? Chẳng lẽ đứa nào cũng yếu nhớt như thế này sao?”

Từ trong đội quân của Thiên Trúc có người đi ra, là một thanh niên cao to, cơ bắp và chiều cao khiến người khác phải khiếp sợ, cùng gương mặt dữ tợn đủ để khiến bọn nhóc ranh sợ hãi.

Trên tay hắn kéo lê Chifuyu đang bất tỉnh, không thương tiếc mà quăng thẳng cậu ấy về phía Takemichi.

“Chifuyu!!?”

“Bọn bên Shinjuku vừa báo đã thấy đội trưởng Nhị phiên, giờ tao sẽ qua đó!”

Mochizuki Kanji, thành viên của Thiên Trúc và là một trong Tứ Thiên Vương.

Hắn hét lên với đám thuộc hạ, rồi lại nhìn vào Takemichi, nhưng cũng chỉ chốc lát liền rời mắt.

“Thằng này có thể đánh, nhưng không được giết, mệnh lệnh của Izana!”

“Rõ!”

Thủ hạ của Thiên Trúc cũng không hiểu vì sao lại không được ra tay nặng với Takemichi, nhưng lệnh vua khó cãi, nếu Thủ lĩnh đã nói không giết thì tức là không giết.

Takemichi cũng ngu người, cậu không biết Thủ lĩnh của Thiên Trúc lại biết đến mình đấy. Cậu nổi tiếng đến thế ư?

Nhìn thấy Mochizuki rời đi cùng một số đàn em, Takemichi không khỏi bối rối.

Từ trước đến giờ cậu toàn bị đánh khi gặp phải mấy tên vừa mạnh vừa nóng tính, đây là lần đầu tiên chỉ bị sây sát một chút khi gặp kẻ địch vừa mạnh vừa đông đấy.

Bọn đàn em ở lại đã nhận lệnh không giết, nhưng cũng không bắt buộc phải giữ cho thân xác không bị thương, vậy là vẫn đánh được.

Nhưng còn chưa kịp để chúng động tay, đã có người đến đưa Takemichi và Chifuyu đi, còn tông một phần quân binh Thiên Trúc.

Anh em song sinh nhà Kawata, Kawata Nahoya và Kawata Souya, trong giới bất lương được biết đến với cái tên Smiley và Angry. Bộ đôi ác quỷ của phân đội bốn.

Cùng Smiley và Angry đánh thẳng đến Yokohama, nói thật thì Takemichi không thể hiểu rõ mạch não của hai người họ.

Một người nhìn hung dữ nhưng thật ra lại rất dịu dàng, còn người lúc nào cũng treo nụ cười trên môi lại không như vẻ ngoài.

Cùng là song sinh nhưng Takemichi lại thấy hai người họ không giống cậu với Nanami, vì trông họ giống anh em song sinh hơn nhiều.

Đến Yokohama, Smiley và Angry vừa lúc gặp được hai thành viên của Thiên Trúc nên chặng đường rồi đánh để hỏi vị trí tổng bộ.

Trong lúc đó, Takemichi và Chifuyu đứng đợi.

“Chifuyu này, vừa nãy tao có gặp Kisaki.”

“Hả?”

“Khi gặp hắn, tao đã nghĩ đến một điều điên rồ mà tao không mong đó là thật.”

Chifuyu nhìn gương mặt dần rơi vào thế giới riêng của Takemichi, im lặng nghe tiếp.

“Tao đã luôn thắc mắc, rằng tại sao dù quay lại bao nhiêu lần vẫn không thể thay đổi được gì, ngược lại còn trở nên tồi tệ hơn.”

“Khi gặp Kisaki của hôm nay, tao đã tìm ra cho mình đáp án, hay đúng hơn đó chỉ là suy đoán của tao.”

“Chifuyu, tao nghĩ... có lẽ Kisaki cũng quay ngược thời gian?”

Ánh mắt Takemichi lạc vào mông lung, từng suy nghĩ hoang đường nhưng lại hợp lý lần lượt xuất hiện.

Cả Chifuyu cũng không mong điều Takemichi nói là thật. Vì nếu thật sự là thế, vậy những gì Takemichi làm từ trước đến giờ còn ý nghĩa gì nữa?

Kisaki không chỉ có cái đầu thông minh mà còn có cả khả năng quay ngược thời gian? Nếu vậy thì làm sao để đánh bại hắn?

Không ai mong đó là sự thật, nhưng lại không có câu trả lời khác cho trường hợp này.

Takemichi có cảm giác như cuộc đời mình là một trò chơi, và cấp độ cứ từ từ tăng lên. Hoặc là nói, bản thân cậu thấy mình như một con cờ trong tay của vị thần tạo thế, những gì cậu phải chịu đựng cho đến hiện tại đều do một tay vị ấy sắp xếp. Điên rồ đến không thể điên hơn.

“Takemichi, mày thật sự nghĩ thế sao?”

Đôi mắt Takemichi dừng trên người Chifuyu, đấu tranh tư tưởng thật lâu, sau đó mới chậm rãi gật đầu.

“Nói thật, tao không mong những gì tao nghĩ biến thành sự thật. Nhưng Chifuyu, tao không thể đưa ra một kết luận khác.”

“Vì sao tao luôn thất bại trong mọi tương lai? Dù Draken – kun không chết, Baji – kun và Kazutora – kun hiện tại đã được Mikey – kun tha thứ và vẫn sát cánh cùng cậu ấy, cả Taiju cũng đã được cứu. Vậy nhưng ở tương lai mọi người đều chết, và càng về sau mọi thứ lại càng tồi tệ hơn? Tại sao lại thế?”

“Tao đã luôn tự hỏi, rốt cuộc đã sai ở đâu? Nguồn cơn của mọi chuyện là gì? Dù Kisaki đã không còn ở Touman nhưng về sau nó vẫn hắc hóa?”

“Tao... đã không thể tìm ra câu trả lời. Nhưng nhờ cuộc trò chuyện lúc nãy với Kisaki, tao đã nhận ra. Có lẽ Kisaki cũng giống tao? Hắn cũng có khả năng quay ngược thời gian? Vì thế mới tạo dựng nên tương lai như hắn mong muốn?”

“Chifuyu, nếu thật sự là vậy... tao không thể tha thứ cho Kisaki.”

Ở Takemichi có gì đó thay đổi, đôi mắt sáng ngời thường ngày dần mất đi tiêu cự, dần tối và u ám.

Nhìn vào một Takemichi âm trầm, Chifuyu cảm thấy rùng mình. Gì nhỉ? Cái cảm giác này là gì? Giống như... người ở trước mặt Chifuyu hiện tại giống như Nanami vậy, không còn là Takemichi tươi sáng hằng ngày mà là một Nanami u tối.

Lòng bàn tay Chifuyu rịn mồ hôi lạnh, cậu ấy cố gắng kìm lại sự run rẩy, giơ hai tay kéo hai bên má Takemichi.

Bị tấn công bất ngờ, Takemichi giật mình nhìn Chifuyu.

“Chifuyu!?”

Nhìn thấy Takemichi trở lại như bình thường, Chifuyu thầm thở phào, buông tay khỏi mặt cậu.

“Mày nên nhìn gương mặt của mày lúc nãy, nhìn hãi chết đi được!”

Takemichi xoa xoa hai bên má đỏ chói của mình, có chút giận dỗi.

“Vậy cũng đâu cần nhéo tao chứ! Đau lắm đó!”

“Do tầm nhìn của mày hạn hẹp!”

“Nghĩ rộng ra đi Takemichi, mày đừng chỉ nhìn một cách cực đoan. Tầm nhìn của mày hạn hẹp như này này, như vậy không tốt đâu.”

Chifuyu đưa tay thể hiện cho Takemichi thấy suy nghĩ của cậu nhỏ hẹp như thế nào.

“Với lại, mày cố gắng nhiều như thế còn gì? Đừng chỉ vì chút khó khăn này mà có những suy nghĩ như thế.”

Bị bất ngờ trước câu nói của Chifuyu, Takemichi cảm thấy mình thật ngốc.

Đúng vậy, đừng chỉ chăm chăm về một phía, hãy nhìn rộng hơn. Như thế, cậu sẽ tìm ra câu trả lời. Với cả cố gắng đến tận đây rồi, chút việc bất ngờ này có là gì?

“Cảm ơn mày, Chifuyu.”

“Khách sáo quá đi.”

Cuộc trò chuyện kết thúc với sự trở lại của Smiley và Angry, hai người họ chở Takemichi và Chifuyu đi đến căn cứ của Thiên Trúc.

Nhìn quân số áp đảo phía bên kia, Takemichi không khỏi lo lắng. Bốn người họ đấu với một trăm người, nổi không đây?

Nhưng người đứng đầu bên Thiên Trúc lại không phải người theo phong cách nhiều đánh ít, mà là solo.

Đại diện Touman, Đội trưởng tứ phiên đội – Smiley. Đại diện Thiên Trúc, Tứ Thiên Vương – Kakuchou.

Kết quả, Smiley thắng.

Và, một cuộc hội ngộ bất ngờ.

________________
Hết Chương 37
24/07/2023

*: Òm thì... Do Nanami đã cạch mặt với Takemichi rồi nên khi nào hai nhỏ làm lành mới đổi lại cách xưng hô nha. Chắc hơi lâu à, tại tui định cho tụi nhỏ xa cách nhau dài xíu.

Với có lẽ thời gian tới một tuần tôi chỉ ra một Chương thôi, tại đang tập trung học. Dù sao cũng lớp 12 rồi, năm nay tôi chỉ có cơ hội này thôi nên phải cố hết sức. Vậy nên thông cảm cho nếu tôi không ra Chương thường xuyên nhé. Iu nhiều (。・ω・。)ノ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top