Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Kaku – chan!!?”

“Lâu rồi không gặp. Khỏe không, Bakamichi?”

Takemichi phấn khởi khi gặp lại người bạn cũ, nhưng cũng không lâu sau lại căng thẳng.

Sao Kakuchou lại ở đây? Cậu ta là người của Thiên Trúc?

“Kaku - chan, mày... là thành viên của Thiên Trúc?”

Nhận thấy được sự chần chừ và e ngại của Takemichi, Kakuchou rũ mắt. Thật buồn vì cậu đã thay đổi, nhưng cũng thật vui vì cậu đã không còn vô lo như xưa.

“Ừm, tao hiện tại là một trong Tứ Thiên Vương của Thiên Trúc.”

Đôi mắt Takemichi mở to, không biết có phải vì bất ngờ hay không mà giọng có chút run rẩy.

“Mày... Tứ Thiên Vương?”

“Ừm.”

“... Không điêu đó chứ?”

Kakuchou mà Takemichi quen biết trong quá khứ là một đứa nhóc còn không thể trụ vững trước nắm đấm của kẻ khác. Nhưng chỉ qua vài năm không gặp, cậu nhóc ngày nào đã trưởng thành, trở nên cao lớn và mạnh mẽ, còn là một trong những trụ cột của một băng đảng có tiếng.

Takemichi đột nhiên cảm thấy xa lạ.

“Nói thật đấy nhé! Tao không còn là thằng nhóc yếu ớt ngày xưa đâu!”

“Ờ ờ, tao không muốn nghe đứa vừa thua trận nói phét đâu.”

“Tao cố tình thua thôi! Tao mà nghiêm túc thì còn lâu mới thua!”

“Ồ, vậy ha.”

Chỉ trong một lúc, Takemichi và Kakuchou như trở về ngày thơ ấu. Một đứa nói, một đứa đáp, một đứa chọc, một đứa xù lông. Hai người bạn thân thích, hai đứa trẻ thơ ngây. Hồn nhiên và trong sáng.

Nhưng trong lòng mỗi người đều tỏ, cả hai đã chẳng còn như xưa. Gánh nặng trong lòng, đâu dễ dàng buông bỏ.

“Thật tốt vì gặp lại mày, Takemichi.”

Nụ cười nhẹ nhõm hiện hữu trên khuôn mặt Kakuchou, cả tâm can hắn cũng thấy ấm áp.

Trong sáu năm địa ngục đó, từng ngày từng giờ từng phút từng giây đối với Kakuchou như cơn ác mộng. Vết sẹo trên trán hắn âm ỉ đau, nó luôn nhắc nhở hắn về cái ngày mà hắn mất hết tất cả. Sáu năm không ngày nào hắn cảm thấy vô tư vô ưu, mà phải luôn ở trong tâm thế sẵn sàng chiến đấu.

Thứ giúp Kakuchou vượt qua được sau mỗi cơn ác mộng không phải là ký ức về cha mẹ hắn, không phải là về vị vua mà hắn nguyện dùng tính mạng bảo vệ, càng không phải lý tưởng tương lai. Thứ cứu giúp linh hồn đang dần mục ruỗng của Kakuchou, là những hình ảnh về vị anh hùng mít ướt của hắn, dù yếu đuối nhưng chưa từng từ bỏ.

Kakuchou đã tưởng chừng như mình không thể gặp lại Takemichi một lần nữa, hắn từng nghĩ những gì về cậu sẽ chỉ xuất hiện trong tìm thức và ký ức của hắn. Nhưng vào cái ngày đó, khi nghe chuyện của Takemichi từ người đó, Kakuchou cảm thấy râm ran cả người.

Người hùng của hắn vẫn luôn tỏa sáng như thế, vẫn khiến người khác phải ngưỡng mộ như thế. Người hùng lý tưởng của Kakuchou chưa từng thay đổi, dù đã trải qua sáu năm dài đằng đẵng.

Thật không hiểu sao, khóe mắt Takemichi dần cay.

Những gì Kakuchou đã trải qua trong sáu năm xa cách, Takemichi không hề biết.

Nhưng từ gương mặt nhẹ nhõm đó của hắn, Takemichi tưởng như mình có thể thấy được quá khứ của Kakuchou qua ánh mắt của hắn.

“Kaku – chan... Mày vẫn ổn chứ?”

Đôi mắt Kakuchou mở to, hắn bất ngờ vì lời nói của Takemichi, và cũng tự thấy bản thân thật tồi tệ.

Hắn vừa định nói gì với người bạn sáu năm không gặp?

Lời nhờ vả đó, hắn làm sao nói đây?

“Xin lỗi nhé, Takemichi.”

“Hả? Sao tự nhiên lại xin lỗi tao?”

Khó hiểu cùng ngơ ngác, biểu cảm của Takemichi khiến Kakuchou phì cười.

“???”

Nhìn thằng bạn đột nhiên dở chứng, Takemichi hơi sợ.

Nó sẽ không có vấn đề về thần kinh chứ?

Gương mặt của Takemichi kỳ thị thấy rõ, nhờ đó mà Kakuchou mới thôi cười.

Hắn im lặng một lúc lâu, rồi cũng ngập ngừng mở lời.

“Takemichi, tao có thể nhờ mày một việc không?”

“Ừm, được thôi.”

“Mày còn chưa biết là chuyện gì mà. Đồng ý nhanh như thế sao?”

“Thì Kaku – chan đang cần giúp đỡ đúng không? Chỉ cần tao giúp được sẽ giúp.”

Kakuchou thật không biết nói sao với Takemichi, hắn thấy bó tay với cái tính vì nghĩa diệt thân của thằng bạn.

“... Tao có một vị vua.”

“Vua?”

“Ừm. Là người mà tao đã thề sẽ giao cả mạng sống.”

Sâu trong ánh mắt Kakuchou lộ vẻ dịu dàng hiếm có, chính hắn cũng không biết mình đã vô thức biểu hiện cái nhìn ấm áp như thế về một người.

“Takemichi, mày là anh hùng của tao, là người cứu vớt tao của ngày thơ ấu. Nhưng người đó, vua của tao, mới là người đã cho tao lý do sống tiếp.”

“Tao rất quý người đó, rất tôn trọng người đó, tao muốn bảo vệ người đó.”

“Nhưng người đó đã nhúng chàm. Và đang bị những kẻ xấu xa lợi dụng.”

“Tao biết người đó vốn dĩ không phải công dân tốt gì, nhưng ít nhất vẫn giữ cho mình lương thiện.”

“Vậy nên Takemichi, mày giúp tao cứu người đó nhé?”

Thành khẩn, chân thành, thiện ý, Kakuchou đang làm điều mà mình trước giờ chưa từng làm.

Takemichi động lòng trước tình cảm chân thành của Kakuchou, nói thật thì cậu đang kìm lại nước mắt.

“Cứu ư? Nhưng bằng cách nào chứ?”

Takemichi cứu người khác? Cậu làm được sao?

Tình cảnh hiện tại của Takemichi cũng không khá khẩm hơn người khác. Cậu vẫn chưa giải quyết được khúc mắc với Nanami.

Với cả, Takemichi làm gì có khả năng cứu vớt người khác? Chính cậu còn không thể làm gì cho tương lai.

“Tao cũng không biết. Chỉ là... tao cảm thấy mày có thể giúp tao, có thể thay đổi suy nghĩ của Izana.”

Chính Kakuchou cũng không biết vì sao mình lại tìm đến Takemichi, chỉ là trong tìm thức của hắn, cái tên Hanagaki Takemichi luôn hiện ra. Không biết tình cờ hay định mệnh, nhưng Kakuchou tin vào trực giác của bản thân.

“Izana...?”

“Kurokawa Izana, Thủ lĩnh của Thiên Trúc, là vua của tao.”

“Tao không biết làm cách nào để cứu lấy Izana, nên làm ơn Takemichi, xin hãy giúp tao, hãy giúp Izana. Tao không muốn người tao ngưỡng mộ lại bị lợi dụng một cách trắng trợn như vậy.”

Đôi tay Kakuchou siết chặt, gân cũng dần hiện rõ. Tức giận, đúng, hắn rất tức. Bọn khốn đó vậy mà lại lợi dụng Izana.

Nhưng Kakuchou không thể chống lại Izana, hắn không thể làm trái ý vị vua của mình.

Vậy nên, Kakuchou chỉ có thể giao phó cho Takemichi, người duy nhất hắn có thể tin tưởng.

Takemichi không chắc mình có thể đạt được kỳ vọng của Kakuchou, nhưng ít nhất, cậu không thể từ chối lời nhờ vả của một người bạn.

“Tao không chắc mình làm được, nhưng tao sẽ cố.”

Kakuchou rất vui, trong lòng như trút bớt gánh nặng.

Trong lúc Takemichi chuẩn bị rời đi, Kakuchou đã gọi cậu lại.

“Takemichi, mày nên cẩn thận với Nanami.”

Takemichi đang bước đi khựng lại, bàng hoàng quay lại nhìn Kakuchou.

“Mày nói gì cơ?”

Kakuchou cũng không muốn làm Takemichi phải buồn hay thất vọng, chỉ là... hắn không nỡ để Takemichi bị lừa dối.

“Theo như bọn tao điều tra được, Nanami đang làm việc cho Byakko. Và, hình như còn đang âm mưu gì đó.”

“Âm mưu? Là gì? Mày biết không?”

Cảm xúc của Takemichi có chút bất ổn, đôi mắt xanh lay động, nó mơ màng và hỗn loạn, cả hơi thở cũng dần trật khỏi nhịp điệu ban đầu.

“... Tao không biết. Nhưng mày nên tránh xa cô ta ra, Nanami không còn là đứa em gái nhỏ mà chúng ta biết nữa.”

Sao Kakuchou có thể không nhận ra cảm xúc bất ổn của Takemichi chứ, nhưng dù có thương cảm cho cậu thì hắn vẫn phải nói. Kẻ như Hanagaki Nanami, không thể không cảnh giác.

- - - - - - - - - - - -

Bãi biển Tokyo, buổi chiều cùng ngày.

Mikey ngồi trên phiến đá hướng ra biển, bên cạnh là Nanami.

“Gần đây em rất bận sao, Nanamin? Muốn gặp em rất khó đấy.”

“Không hẳn, do tôi mới nhận thêm việc làm thôi.”

Nanami nhìn chiếc Taiyaki mà Mikey đã đưa, sau một lúc thì cắn một miếng nhỏ.

Cắn vào Taiyaki một cái, Mikey liếc đôi mắt đen sang nhìn Nanami, chỉ thấy cô hướng mắt ra biển, im lặng cắn vào chiếc Taiyaki từng miếng nhỏ.

Không khí giữa hai người im lặng một lúc, rồi Mikey mở lời:

“Em và Takemicchi cãi nhau sao?”

Đôi mắt xanh của Nanami hờ hững nhìn sang Mikey, rồi lại chuyển sang mặt biển, như có như không đáp:

“Không, chỉ là không cùng chung lý tưởng nữa thôi.”

“Lý tưởng? Lần đầu nghe em nói đến đấy.”

Trước giờ giữa Mikey và Nanami không phải về việc của băng đảng hay địa bàn thì cũng là xoay quanh Takemichi, chuyện riêng tư của hai người rất ít khi được nhắc đến. Cùng với không phải lúc nào Nanami cũng có thời gian rảnh, do đó hai người cũng không gặp mặt quá thường xuyên, chỉ lựa khoảng trống trong lịch trình của Nanami mà hẹn gặp mặt.

Hôm nay cũng là do Nanami có việc ở đây nên mới có thể dành ra chút thời gian cho Mikey, nếu không thì có khả năng sẽ rất lâu sau anh mới có thể gặp cô.

Cơn gió nổi lên, mang theo mùi biển đến với đất liền. Nanami nhắm mắt hưởng thụ cơn gió lạnh, mái tóc đen của cô bay phấp phới, giọng chậm rãi vang lên.

“Trước giờ tôi cũng đã nói với anh đâu.”

Đôi mắt đen láy của Mikey không thể rời khỏi Nanami, anh hơi híp mắt, âm thầm lưu giữ hình ảnh đẹp đẽ này lại sâu trong tâm trí.

“Vậy nói anh nghe đi Nanamin, lý tưởng của em là gì?”

Mắt Nanami dần hé mở, sắc xanh dần lộ ra, vẻ lạnh nhạt và thờ ơ dần vơi đi, thay vào đó lại ẩn chứa một tia sáng nhỏ nhoi và yếu ớt.

“Lý tưởng của tôi... Bảy năm trước, bảo vệ Takemichi là tất cả của tôi. Bốn năm trước, ước mơ của Haruko là những gì còn lại của tôi. Hiện tại, tôi... chính là những gì tôi đang tìm kiếm.”

Câu nói của Nanami rất khó hiểu, nhưng không hiểu sao, có lẽ Mikey hiểu ý của cô.

Bảy năm trước, khi đứng trước lựa chọn phải chia xa, Nanami đã chủ động rời đi và chọn một nơi tồi tệ cho bản thân. Nó xuất phát từ mong muốn bảo vệ và ý nghĩ không muốn Takemichi chịu tổn thương.

Bốn năm trước, vào thời điểm Nanami đã dần rơi vào tuyệt vọng, vào những ngày tháng tăm tối của cuộc đời, cô đã gặp người lại một lần nữa giúp cô gắng gượng bước đi. Nanami tại thời điểm đó không có gì để đền đáp người nọ, vậy nên chỉ có thể giúp người đó thực hiện ước mơ. Dấn thân vào nguy hiểm cũng chỉ vì nụ cười và niềm vui của Haruko, tất cả đều vì người chị đã cứu cánh cuộc đời cô.

Và hiện tại, khi Takemichi đã có thể tự mình bảo vệ bản thân, khi Haruko đã chẳng còn trên đời, khi mà chính bản thân Nanami dần không biết mình nên bám víu vào thứ gì để tiếp tục ở lại. Cô đã nhận ra, mình trước giờ như một con rối của chính mình, như một con cờ cho sự yếu đuối của bản thân. Nanami vốn dĩ không cần dựa vào ai khác để tồn tại, nhưng sâu trong tìm thức, cô lại luôn tìm kiếm một lý do. Để rồi khi chẳng còn lại gì, cô lạc lối. Chính Nanami cũng nhận ra, cô không có cái tôi của bản thân, không có mong muốn thật sự của chính mình. Vậy nên Nanami của hiện tại cần tìm lại bản ngã của mình, tìm lại con người thật của mình. Nếu không, cô không cần thiết phải tồn tại nữa.

“Vậy những gì em đang làm hiện tại, là để đạt được lý tưởng của em?”

“... Tôi cũng không rõ.”

Từ lúc bừng tỉnh sau nhiều năm sống trong mơ màng, Nanami đã luôn tự hỏi. Làm thế nào để cô tìm lại bản thân? Làm thế nào để sống với chính mong muốn của mình?

Nanami không biết, nhưng có gì đó thôi thúc cô làm việc. Tuy không biết đó là gì, nhưng Nanami tin tưởng vào nó, chỉ là cô muốn tin nó.

Mikey biết rõ, Nanami hiện tại chẳng khác con non vừa mới ra khỏi vỏ là bao. Cô mù tịt về thế giới xung quanh, và luôn tò mò về mọi thứ. Đồng thời, cô cũng không biết cách để sống cho mình.

Mikey rất muốn giúp Nanami, hoặc ít nhất là làm gì đó cho cô, nhưng điều duy nhất anh có thể chỉ là ở cạnh cô như lúc này, và tâm sự với cô.

Vì sao anh không thể làm gì hơn?

Vì chính Mikey cũng chẳng khác gì Nanami.

Hai người họ đều là những đứa trẻ có quá ít lý do để sống cho bản thân.

Khi hai người ngừng nói và chăm chú nhìn ra biển, từng làn sóng vỗ vào bờ cuốn trôi đi hình vẽ của một cậu nhóc nhỏ, nhưng có vẻ nó không thể làm vơi đi tâm sự của một người.

“Nói chuyện xong chưa?”

Bên cạnh Mikey từ lúc nào đã xuất hiện một người lạ, một cậu thiếu niên với làn da ngăm và mái tóc trắng, đôi mắt tím nhàn nhạt càng tô điểm thêm cho vẻ đẹp của chàng trai.

Nhìn sang người ngồi bên cạnh, Mikey thấy cậu chàng đó đã quay người và đứng trên mặt đất.

Cứ tưởng chỉ là nhầm lẫn, Mikey lại quay sang Nanami, nhưng chỉ thấy cô cũng giống như chàng trai lạ mặt vừa nãy, đôi giày đen đã đặt trên đất, và nó từng bước đi đến cạnh cậu chàng kia.

Mikey lúc này mới phản ứng, anh lật đật đứng dậy, đôi chân vừa mới tiến lên một bước đã nghe thấy tiếng của Nanami:

“Tôi có việc rồi. Gặp anh sau, Mikey – san.”

Không đợi Mikey trả lời, Nanami đã quay gót đi mất.

Chàng trai kia nhìn gương mặt thẩn thờ của Mikey, rồi lại nhìn sang con CB250T của anh, đôi mắt bỗng tối dần, nhưng trên môi là nụ cười nhàn nhạt:

“Mày có con xe tốt đấy.”

Mikey chuyển ánh mắt từ bóng lưng của Nanami sang thiếu niên cao ngang ngửa mình, khó hiểu.

Nhưng chỉ thấy cậu ta nhếch nhẹ khóe môi, sau đó theo chân Nanami rời đi.

Mikey đứng ở đó rất lâu, đến khi có cuộc gọi từ Draken mới chậm chạp bắt máy.

Tại sao... Mikey lại có linh cảm xấu?

- - - - - - - - - - - -

Tối hôm đó, tại một căn penthouse ở trung tâm Tokyo.

Nanami ngồi trên sofas, bên cạnh cô là Tooru và ngồi đối diện hai người là Izana đang chơi rubik.

Đã gần ba mươi phút trôi qua nhưng ba người vẫn không nói lời nào, âm thanh duy nhất trong căn phòng được phát ra từ khối rubik lục sắc kia.

Nhìn vào đồng hồ điện tử đặt trên bàn, Nanami mở lời:

“Anh có hài lòng không?”

Izana chậm rãi dùng đôi mắt tím nhìn Nanami, gương mặt lạnh nhạt của cô hiện lên, hắn cảm thấy vô vị, rồi lại xoay rubik trong tay.

“Tàm tạm. Tao không ngờ lại có thể nhìn gương mặt thất thần của nó. Tâm trạng khá tốt.”

“Vậy, anh thấy sao về lời đề nghị của tôi?”

Tooru nhìn sang Nanami, hắn rất tò mò lý do cô đến tìm gặp một thủ lĩnh nhỏ nhoi của một băng đảng vừa mới thành lập.

Hơn hết, lời đề nghị đó không phải quá vô lý sao?

Izana im lặng một lát, như suy tư rồi chậm rãi đáp lời:

“Không tồi. Nhưng có chắc chắn mày sẽ thực hiện đúng lời mày nói?”

“Trong công việc tôi chưa từng nuốt lời.”

Izana thấy lời nói chắc chắn và gương mặt tự tin đó của Nanami khá thú vị, trước giờ rất ít ai có thể dùng thái độ này để nói chuyện với hắn.

Dù nội dung có phần khó tin, nhưng rất đáng để Izana đánh cược một lần.

“Được. Tốt nhất là mày làm như lời mày nói.”

Izana ném rubik đã giải được hai mặt cho Nanami, rồi thẳng thừng đừng dậy rời đi.

Nhìn vào cục rubik trên tay, Nanami xoay vài vòng, màu sắc đã đi vào trật tự, từng khối màu nối tiếp nhau.

“... Có nhất thiết phải thế không? Em không cần phải mạo hiểm mình như thế.”

Đặt rubik lên bàn, Nanami nhìn sang bầu trời xám xịt trên cao, không biết vì gì mà tâm trạng có hơi chùng xuống.

“Đừng nói nữa, Tooru.”

Nanami không an tâm nếu kế hoạch này không phải do chính tay cô thực hiện. Vì vốn dĩ, ngay từ đầu người bị nhắm đến là cô.

Bầu trời trút xuống từng cơn mưa nặng hạt, như đang báo hiệu điềm xấu sắp đến.

_________________
Hết Chương 38
30/07/2023

Đăng sớm một ngày (。・ω・。)ノ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top