Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trong con hẻm tối tăm không một chút ánh sáng, một bóng người cao cao, hơi gầy, mái tóc dài xõa ra, đôi mắt xanh sáng rực trong màn đêm một cách kỳ lạ. Hình ảnh của người này làm Takemichi liên tưởng đến Nanami.

Nhưng khi nhìn rõ được người ấy, Takemichi mới chợt nhận ra, đó không phải là Nanami.

Dù ngoại hình rất giống, giống đền từng sợi tóc, nhưng khí chất lại khác hẳn Nanami.

Người đó bước đến bên cạnh Kisaki, đối diện với Takemichi, nhìn xuống cậu một cách hờ hững, rồi cất lên chất giọng trầm khàn:

“Xin chào, lần đầu gặp mặt, Hanagaki Takemichi. Giờ nhìn mới thấy không giống Nanami gì cả.”

Takemichi không biết người này, cậu chưa từng gặp qua. Nhưng cô ta vừa nhắc đến Nanami?

“Cô... biết Nana?”

Takemichi cố kìm lại cái giọng run rẩy của mình, cố ép xuống xúc cảm thịnh nộ của bản thân.

Còn chưa kịp để người con gái đó trả lời, Naoto đã dùng bàn tay nhơ nhuốc máu của mình chạm vào cánh tay của Takemichi, cố gắng nói ra từng lời nặng nhọc:

“Takemichi – kun... Mau đi đi. Đừng nói gì với cô ta cả...”

Naoto đang thoi thóp, hơi thở cũng dần yếu đi, máu lại càng chảy nhiều hơn. Nhưng cậu ấy lại đang lo lắng cho Takemichi.

Người phụ nữ đang ở trước mặt bọn họ rất nguy hiểm, vì cô ta đang là tội phạm truy nã hàng đầu Đông Á, còn hơn cả Sano Manjiro hay Hanagaki Nanami.

Nhưng vì sao một người như cô ta lại ở đây? Lại còn có mối liên kết gì đó với Hanagaki Nanami?

Nhưng Takemichi lại không quan tâm đến an nguy của bản thân hiện giờ, cậu chỉ muốn biết, người này có quen biết với Nanami hay không.

Đôi mắt xanh nhìn Takemichi một cách xem thường, là ánh mắt lạnh lẽo và thù hận đến tận tâm can.

Giữa Takemichi và người này chưa từng có cuộc gặp gỡ, vậy tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn cậu? Sẽ không phải là ghét từ ánh nhìn đầu tiên đó chứ?

“Đâu chỉ dừng lại ở quen biết, tôi và cô ta còn hơn cả thế.”

Một cơn gió đột ngột nổi lên, cuốn mái tóc đen bay theo gió.

Cô ta vén mái tóc dài đang bay loạn qua mang tai, lại hờ hững nói:

“Tôi nghĩ Nanami chưa từng nói với cậu về tôi, dù sao giữa chúng tôi cũng không có mối quan hệ tốt đẹp gì.”

“Để tôi giới thiệu, tôi là Aoi, từng chung băng với Nanami, là một trong bốn người lập nên Demon, cũng là người lớn nhất.”

Aoi... Là người đã vào trại vì giết người đó?! Là người đã có ý định giết Nanami nhưng lại không thành?!

Vì sao lại ở đây?!

Nhìn vào gương mặt dần biến sắc của Takemichi, Aoi rũ mắt, lại như có như không thầm thì:

“Rốt cuộc là giống ở chỗ nào chứ? Rõ ràng tính cách và ngoại hình khác nhau một trời một vực.”

Lời của Aoi không to, nhưng trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi của hiện tại, thì câu nói của cô ta rất rõ ràng.

“Tán nhảm đủ chưa? Tao còn nhiều việc lắm, xử lý mau đi.”

Izana bên cạnh bày ra vẻ mặt khó chịu, không hài lòng với những lời nhảm nhí vừa rồi. Mục đích tới đây hôm nay không phải để tâm sự, mà là giết người.

Aoi hơi liếc nhìn Izana, cô ta đút hai tay vào túi áo, lạnh nhạt đáp lại:

“Keo kiệt quá đấy, Kurokawa. Không phải vẫn còn nhiều thời gian à?”

“Chỉ có mày dư dả thời gian thôi, bọn tao ai cũng bận cả.”

Kisaki bên cạnh rút khăn lau sơ khẩu súng, cũng không có mấy thiện cảm với Aoi.

Dù ở cùng phe nhưng giữa họ lại không có cảm giác của một liên minh, ngược lại còn mang cảm giác thù địch.

Mà cũng đúng thôi, hợp tác với nhau vì lợi ích, thì có thể thân thiết đến đâu?

“Hm... Thôi được, cho tôi ba phút.”

Rồi Aoi lại nhìn Takemichi, đôi mắt xanh của cô ta khiến cậu rùng mình.

Sâu thẳm và khó đoán.

“Tôi luôn thắc mắc chuyện này, cậu giải thích cho tôi được không?”

Thắc mắc? Người như cô ta còn chuyện gì mà không rõ sao?

“Sao Nanami ám ảnh cậu thế? Cậu thao túng nhỏ à?”

“... Gì cơ?”

Đôi mắt xanh của Takemichi mơ màng, ánh lên sự khó hiểu.

Thao túng? Ai cơ? Takemichi á? Cậu còn có bản lĩnh này à?

“Hơn mười năm, từ sau khi chấm dứt mọi quan hệ với cậu, Nanami như trở thành người khác.”

“Nếu nói lúc trước, Nanami không biết cách bộc lộ cảm xúc của bản thân, thì sau khi rời xa cậu, nhỏ đã mất luôn cả cảm xúc, thứ còn lại chỉ là cái xác và linh hồn mục ruỗng.”

“Nếu không phải Sano Manjiro còn sống, thì có lẽ Nanami đã chết từ rất lâu rồi.”

“À... Nói mới nhớ. Cậu biết vì sao Nanami chết không?”

“Thật ra cũng không có gì phức tạp, cũng không như những gì Sano đã nói đâu. Nanami không phải do cậu ta giết. Cô nhóc đó tự sát.”

Đầu Takemichi ong ong, hai tai dần chỉ nghe được một tiếng tít dài.

Aoi vừa nói.... Nanami tự sát?

Không phải do Mikey giết, mà là tự sát?

Vì sao?

Phải tuyệt vọng đến mức nào mới đưa ra quyết định như thế?

“Tự... sát...? Nana... tự sát? Tại sao...? Vì sao em ấy phải làm thế? Đâu có lý do để em ấy làm vậy...”

Nhìn đôi mắt dần vỡ ra của Takemichi, Aoi dâng lên một cổ thích thú kỳ lạ.

Dù có khác nhau, nhưng Takemichi và Nanami vẫn là sinh đôi, vậy nên ngoại hình của cả hai giống với nhau đến bảy phần. Nói cách khác, thứ Aoi đang nhìn thấy là thứ mà cô ta muốn thấy trên người Nanami.

Aoi bỏ ra gần mười lăm năm để khiến Nanami phải đau khổ, nhưng đến tận lúc cô chết, Aoi vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy gương mặt tuyệt vọng của cô. Vậy nên, để thỏa cái hận thù trong lòng, Aoi đành phải tìm một thứ gì đó để thay thế.

Nanami có một người anh trai, dù có điểm khác nhau nhưng vẫn giống nhau đa phần. Vì thế, Aoi sẽ dành phần tiếc nuối của cô ta lên Takemichi.

“Cần có lý do để chết sao?”

“Cậu biết trong hơn mười năm qua, Nanami đã sống thế nào không?”

“Đáng lẽ nhỏ không cần phải đưa bản thân vào con đường này, nhỏ còn rất nhiều sự lựa chọn khác. Nhưng Nanami đã bỏ qua vô số con đường để đi lối chông gai nhất. Vì sao?”

“Sano Manjiro lạc lối, cậu ta còn không biết bản thân nên làm gì, muốn gì, đến cả những người luôn bên cạnh cậu ta, cậu ta cũng không biết vì sao mình phải giết họ.”

“Sano Manjiro từ sớm đã đánh mất bản thân, đã chẳng còn là Sano Manjiro.”

“Nanami không nỡ để cậu ta đau đớn một mình, vậy nên mới chọn cách ở bên cạnh cậu ta, cùng cậu ta đi xuống địa ngục.”

“Cho đến ngày 25 tháng 6 hai năm trước, Nanami được phát hiện đã chết ở nhà riêng, căn nhà mà đến cả Sano cũng không ngờ đến.”

“Theo cậu nghĩ Nanami đã chết ở đâu?”

“Cậu đã bán căn nhà lúc trước từng ở để đi thuê một căn hộ nhỏ. Cậu nghĩ ai là người đã mua nó?”

Hô hấp Takemichi dần nhanh hơn, đến nỗi cậu không biết mình có thật sự đang thở hay không?

Takemichi không muốn nghe... cậu không muốn nghe những lời tiếp theo. Nhưng từng câu từng chữ cứ thế rót vào tai cậu, không ngừng, không ngừng.

“Là Nanami đã mua lại nó. Nhỏ còn thường xuyên đích thân đến đó để dọn dẹp. Và dù cho nó cũ đến mức nào, nhỏ cũng chưa từng có ý định sửa lại. Cậu nghĩ là vì sao?”

Vì sao? Còn có thể vì cái gì nữa? Nanami đang cố níu kéo lại chút ít của quá khứ, đang cố giữ cho bản thân không tiếp tục mất đi phần lý trí còn lại!

Đôi tay Takemichi run rẩy, nó siết chặt vào tay áo của Naoto, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Sao lại phải khổ sở như vậy? Sao lại chịu đựng mọi thứ? Em gái cậu sao lại ngốc như vậy?

Nước mắt không kìm lại được mà rơi xuống, làn nước nóng ấm cứ thế chảy dài trên má. Là tất cả những gì còn lại của Takemichi.

Nụ cười của Aoi ngày càng sâu, cảm giác thích thú trong lòng ngày càng mãnh liệt.

Đúng vậy, đây là thứ mà cô ta muốn thấy, là thứ cô ta luôn ao ước suốt mười lăm năm.

Nhưng Aoi vẫn chưa thỏa mãn, cô ta muốn nhiều hơn nữa, vì gương mặt đang hiện diện trong mắt cô ta không phải là của Nanami. Cô ta chưa hài lòng chỉ với như vậy.

“Ôi, Nanami tội nghiệp làm sao. Trong những ngày tháng cuối đời, nhỏ còn không có can đảm để gặp mặt anh trai mình, chỉ có thể côi cút một xó để nhìn.”

Đôi mắt Takemichi mở to, cậu ngước mặt lên nhìn Aoi, nhìn vào khuôn mặt vui sướng của cô ta.

Cô ta vừa nói, Nanami từng tìm đến cậu?

Khi nào?

Takemichi không biết, cậu không hề biết.

Vậy ra trong lúc tuyệt vọng nhất, Nanami đã tìm đến Takemichi. Nhưng cậu lại chẳng thể làm gì cho cô.

“Ha, Haha...”

Đôi vai Takemichi run lên, từng đợt từng đợt, tiếng cười của cậu giòn tan, không khí dần quỷ dị hơn.

Những người có mặt tại đây nhìn Takemichi bằng ánh mắt khó hiểu, tự hỏi có phải cậu bị điên rồi không.

Phải, Takemichi điên rồi, cậu bị bức đến điên.

Hết lần này đến lần khác, Takemichi luôn để vụt mất Nanami, luôn không thể giúp ích được cho cô dù chỉ một chút.

Takemichi đã du hành thời gian bao nhiêu lần? Cậu còn chẳng buồn đếm.

Nhưng cứ một lần lại một lần, khi mọi chuyện tưởng chừng như đã ổn, thì tương lai lại luôn tát cho Takemichi một bạt tay.

Sao lại không thay đổi được? Dù quay lại bao lần, cố gắng bao nhiêu, tương lai chưa từng tốt lên, thậm chí còn ngày càng tồi tệ. Vì sao?

Là vì Takemichi chưa đủ cố gắng? Hay do vốn dĩ mọi chuyện không thể thay đổi được? Hoặc là, có người ngoài ngăn cản?

Dù là vì lý do gì, thì tất cả những chuyện xảy ra đã đánh tan ý chí của Takemichi. Giờ cậu muốn điên rồi, cậu sắp bị tra tấn đến điên.

“Nói chuyện vậy là đủ rồi. Kakuchou, giết nó đi.”

Izana chán ngán phải ở đây, gã không muốn dành thời gian cho những thứ vô bổ này.

Vốn dĩ gã đến đây là để nhìn mặt kẻ đã giết Mikey, đồng thời cũng là nhìn diện mạo của đứa mà đối tác của gã luôn bảo vệ.

Nhưng khi đến đây rồi, Izana cảm thấy khá hụt hẫng.

Đối tác của gã thú vị bao nhiêu thì người anh trai của nó nhàm chán bấy nhiêu. Thật đáng thất vọng.

Nghe đến tên Kakuchou, Takemichi ngước mặt lên, hiện lên trước mắt cậu là người đàn ông trưởng thành, vết sẹo dài đáng sợ, đôi đồng tử hai màu dị biệt, vóc dáng cao ráo, mái tóc đen, trên tay là họng súng đang chỉa thẳng vào cậu.

Sợ hãi, run rẩy, từ bỏ, buông xuôi,... Takemichi không biết mình đang có cảm xúc gì. Nhưng cậu nghĩ cậu biết, hiện tại mình đang có biểu cảm như thế nào.

Nước mắt Takemichi vẫn rơi, vậy nhưng cậu lại đang nở nụ cười, và rồi, nó tắt ngẩm.

A... Là Kakuchou, là người bạn nối khố của Takemichi, người đã nhờ cậu cứu lấy Kurokawa Izana.

Đáng lẽ Takemichi phải hỏi Kakuchou rằng, vì sao mọi việc lại trở nên như vậy? Nhưng giờ phút này, Takemichi thật sự chỉ muốn chết. Cậu muốn được giải thoát.

“Kurokawa Izana, hãy cho tao hỏi điều cuối cùng.”

Izana định rời đi, nhưng khi nghe câu nói của Takemichi, gã ngừng lại. Dù không nói lời nào nhưng từ ánh mắt cũng đủ để Takemichi biết mình nên làm gì.

“Nana và Mikey, suốt hơn mười năm qua, họ đã sống thế nào?”

Chính Takemichi cũng không hiểu, vì sao cậu lại hỏi như vậy? Chỉ là, hiện tại nó là câu hỏi duy nhất xuất hiện trong tâm trí Takemichi.

Izana im lặng, rất lâu rất lâu, đối với Takemichi mà nói, sự im lặng của gã như trải qua rất nhiều năm, rất nhiều thăng trầm.

“Sống thế nào à.... Mày nên xuống dưới mà hỏi tụi nó ấy.”

Lời nói vô tình của Izana cứ thế vang lên, xong gã cũng không nói lời nào mà trực tiếp rời đi.

Không nhận được câu trả lời mà bản thân mong muốn, nhưng Takemichi lại có cảm giác bản thân đã có đáp án.

Cái khoảng im lặng đó của Izana như đang trả lời cậu, như đang nói với Takemichi rằng, sự khốn khổ của bọn nó suốt mười mấy năm qua, không thể đong đếm được qua lời nói.

Nhìn qua Kakuchou, cảm giác nặng nề trong lòng Takemichi càng thêm nhiều.

Nhưng còn chưa thể nói lời nào, Kakuchou đã bóp còi, tiếng súng vang lên, kết thúc một sinh mạng.

Nhìn Takemichi gục xuống, tay đang nắm lấy Naoto, Kisaki có tâm tình phức tạp. Nhưng rồi, hắn chỉ biến nó thành một câu nói nhẹ tênh:

“Thật đơn giản.”

Đúng vậy, thật đơn giản. Người hùng trong lòng hắn vậy ra lại dễ giết như vậy. Dễ đến mức Kisaki chưa từng ngờ đến.

Nhìn thêm một lúc, Kisaki rời đi, Kakuchou sớm đã đi cùng Izana, chỉ còn Aoi vẫn đang nhìn Takemichi.

Rồi không biết cô ta nghĩ gì, Aoi đi đến gần Takemichi, cúi người, đặt trên tay cậu một sợi dây chuyền.

“Thứ này, là của Nanami để lại. Tôi không chắc có phải của nhỏ hay không, nhưng tôi nghĩ là nhỏ muốn đưa thứ này cho cậu.”

Dứt lời, Aoi cũng quay gót rời đi.

Liếc nhìn sợi dây chuyền đang đặt trong lòng bàn tay phải, Takemichi cảm thấy rối bời.

Là dây chuyền cậu đã tặng cho Hinata.

Sợi dây đã cũ, nhưng vẫn được bảo quản kĩ, chứng tỏ người giữ nó rất nâng niu nó.

Ra vậy... Giờ Takemichi đã hiểu rồi.

Nắm chặt lấy sợi dây chuyền, Takemichi ngửa mặt lên bầu trời tối đen, dòng máu đỏ thẳm chảy ra từ mép môi.

“Xin lỗi nhé, Naoto. Anh lại làm hỏng mất rồi.”

Naoto bên cạnh hơi im lặng, cậu ta không biết nên nói gì.

Naoto rất muốn nói, sao anh lại vô dụng như vậy, sao lại cứ thất bại liên tục. Nhưng giờ nghĩ lại, cậu ta lại không nghĩ thế nữa.

“Em... từng rất thất vọng về anh.”

“Hả...?”

“Anh ở tương lai... vô dụng, yếu ớt, hèn nhát, là kiểu người thất bại điển hình. Em luôn tự hỏi, sao chị mình lại phải lòng một người như anh.”

“Nhưng mà... anh lại làm điều mà em không làm được.”

“Anh kiên trì, và yêu chị em vô cùng. Anh chấp nhận đổi lấy tất cả để cứu chị em.”

“Em... Takemichi – kun, anh là người hùng của em.”

Nước mắt của Naoto hòa vào dòng máu đỏ, dù trong tình thế tuyệt vọng nhưng đôi mắt của cậu cảnh sát trẻ vẫn sáng ngời.

Takemichi nức nở, từng tiếng từng tiếng, nước mắt cứ không tự chủ mà rơi xuống.

“Naoto... Hức... Cảm ơn em vì đã tìm thấy anh... Cảm ơn em...”

Bàn tay đang nắm lấy bị Naoto siết chặt, cậu ấy cố gắng hít thở, giọng thì thào:

“Lần cuối nhé, Takemichi – kun, không được thất bại nữa đâu đó.”

Takemichi siết lấy, nhìn thẳng vào mắt Naoto, dù giọng nói yếu ớt nhưng lại tràn ngập quyết tâm:

“Không phải lần cuối đâu, Naoto. Chúng ta sẽ còn gặp lại. Anh hứa, tương lai sẽ tốt hơn.”

Naoto không nói gì cả, đôi môi trắng bệch hơi mỉm, dịu dàng nhìn Takemichi lần cuối.

Sau đó, trước mắt Takemichi là một màu đen, mênh mông vô tận.

– – – – – – – – – – – –

“Mày làm chuyện thừa thãi gì vậy, Aoi?”

Ngồi trên chiếc xe sang trọng, Kisaki ánh mắt khó chịu nhìn Aoi đang thảnh thơi ngồi đối diện.

Aoi không thèm nhìn Kisaki dù chỉ một cái, cô ta chăm chú ra ngoài cửa xe, nhìn lề đường lấp lánh ánh đèn.

“Thừa thãi? Mày nói đến chuyện gì?”

“Mày còn giả vờ? Tự nhiên lên cơn rồi xuất hiện trước mặt Takemichi làm gì? Công việc của mày chưa đủ bận rộn sao?”

“Ha, còn tư tưởng chuyện gì. Tao gặp nó thì có sao? Sớm muộn cũng chết còn gì?”

Hận rèn sắt không thành thép, Kisaki nghiến răng, hơi nâng cao tông giọng:

“Sao mày lại không nghĩ đến khả năng trên người Tachibana Naoto có máy ghi âm hay nghe lén? Lỡ như lũ cớm biết được, liên lụy cả đám thì phải làm sao?!”

Aoi vẫn rất thản nhiên, cô ta bắt chéo chân, hờ hững liếc qua Kisaki:

“Thì mày giải quyết, không thì nhờ Tooru đi.”

“Aoi!!”

Kisaki rống lên một tiếng, Izana ngồi cạnh phải bịt tai lại.

“Mày đừng có gào lên với tao, ranh con.”

“Mày –”

“Lúc nãy mày đưa cho nó cái gì?”

Izana lên tiếng, cắt đứt lời nói của Kisaki.

Kisaki đang sửng cồ vì câu nói của Izana mà im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nhìn Izana mặt không biểu cảm, lạnh lùng đến rợn người, Aoi lại nhìn ra ngoài:

“Không có gì, đưa thứ nên đưa thôi.”

“Vật của Nanami?”

“Cũng không hẳn, chính xác thì là kỷ vật của Tachibana Hinata, nhỏ giữ nó và tính đưa cho Takemichi, nhưng chưa có cơ hội.”

Nghe đến Tachibana Hinata, Kisaki hơi phản ứng, nhưng giây sau lại vùi đầu vào cái laptop.

“Hm... Tao còn tưởng mày để lại USB hay gì đó.”

“Làm thế tao được lợi gì?”

Izana chỉ cười híp mắt, không nói nữa.

Không khí trong xe im lặng, chỉ vang lên tiếng đánh chữ từ Kisaki.

[ Cái tính đa nghi này thật đáng ghét. ] – Aoi.

_________________
Hết Chương 41
28/08/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top