Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Suy luận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh Akiwashi rời đi sau cuộc điện thoại của bạn. Có vẻ từ sau khi trở về nước, anh ấy trở nên bận rộn hơn hẳn. Bây giờ, mặt trời mới bắt đầu lặn, vẫn chưa biết bao giờ ba mẹ của Ahiruko mới về nên anh Takashi đề nghị chuyển nơi nói chuyện. Cô cũng đành đồng ý.

Đến công viên hai người từng cùng Subarashii chơi, những cái cây xơ xác, nơi đây yên tĩnh không một bóng người. Ngồi xuống chiếc ghế dài, họ bắt đầu hoài niệm về Subarashii. Bao nhiêu là chuyện đã xảy ra, cuối cùng thì cũng không thể bảo vệ được bé con.

Ahiruko rất tự trách vì cô đã ra mắt với mẹ anh Takashi rồi nhưng lại chẳng thể công khai việc có người yêu cho ba mẹ mình biết. Lần nào cũng phải lén lén lút lút đi chơi với anh ấy. Thật sự là quá trời thiệt thòi cho anh Takashi rồi. Ahiruko đang chìm trong dòng suy nghĩ thì chợt giọng nói của anh mang cô về thực tại:

- Chuyện bé nói là sao? Cảnh sát đã kết luận tất cả chỉ là tai nạn.

- Nhưng mọi thứ đã cháy rụi thì còn gì mà điều tra. Em không nghĩ đó chỉ là tai nạn thôi đâu. Nếu là hắn thì chắc chắn khi ra tay không để mình bị bắt và hắn cũng biết mặt Subarashii.

- Nếu bé đoán là Ran thì không phải đâu. Hắn ta là người của Thiên Trúc, hiện tại chỉ truy sát những thành viên của Touman. Có lẽ sắp có một trận đánh lớn. Anh đoán hắn không giết Subarashii làm gì.

Ahiruko nắm chặt tay. Cô đã nghi ngờ hắn ngay từ đầu. Anh Takashi đã từng nói có một kẻ đã bị khai trừ ra khỏi Touman sau sự kiện Hắc Long đêm Giáng sinh. Một kẻ nguy hiểm như hắn mà nhân cách còn thối nát, xúi giục người khác giết người còn dám chứ nói chi tới phóng hỏa đốt nhà. Bây giờ đến đó cũng chẳng thể điều tra gì khi cảnh sát đã kết luận hết mọi thứ. Vả lại nơi đó như một đống hoang tàn, khó mà tìm ra chứng cứ.

Ahiruko đứng bật dậy, hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh nói:

- Em không nói Ran. Người em nói là Kisaki Tetta. Hắn ta bị khai trừ nên rất ghét Touman. Thiên Trúc nổi lên và khiêu chiến với Touman. Với cái đầu của mình, hắn đương nhiên có ích cho chúng. Em đoán hắn mọi chuyện đều nằm trong tính toán của hắn. Nếu truy sát kiểu đó sẽ không hạ được Touman đâu. Thêm cả nếu muốn chiến thắng tuyệt đối có một cách đơn giản hơn việc cứ phải hai bang đánh nhau như đợt Halloween. Những trận đánh hội đồng đó chỉ là khởi đầu thôi.

- Đừng nói là...

- Muốn Touman sụp đổ thì chỉ cần những người dẫn đầu không thể chiến đấu được nữa. Đánh hội đồng hay đánh lén là một ý hay nhưng việc khiến họ mất hết ý chí sẽ dễ dàng hơn và tỉ lệ thành công cao hơn.

Takashi bắt đầu hiểu ra vấn đề. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc giang hồ cũng có thể dùng mưu hèn kế bẩn để giành chiến thắng như vậy. Thấy anh Takashi mặt đỏ lên, đôi mày nhíu lại, Ahiruko liền vuốt vuốt lưng anh ấy, nhẹ nhàng nói:

- Anh nhớ chú ý cẩn thận, đừng đi ra ngoài một mình hay những nơi vắng vẻ. Hãy cảnh báo mọi người trong bang bảo vệ tốt bản thân và người xung quanh, nhất định không được rời xa nửa bước. Ngày mai em sẽ gặp hắn để nói chuyện.

- Không được. Bé đừng đến gần kẻ như Kisaki. Nếu không thì ngày mai anh sẽ giải quyết.

Ahiruko nắm lấy tay anh Takashi, nhìn thẳng vào mắt anh ấy rồi nói:

- Gia đình em và gia đình hắn biết nhau. Hắn sẽ không làm gì được em đâu. Ngược lại, anh mà đến thì khó mà lành lặn trở về. Dù gì em cũng là má của Subarashii-chan và là người yêu của anh Takashi. Em sẽ không thua đâu.

[...]

Tối hôm đó, khi ba mẹ trở về, nhìn thấy Ahiruko vẫn ổn nên cũng yên tâm. Con gái nuôi mười mấy năm trời mà cứ dở dở ương ương thế này chẳng ra dáng tiểu thư con nhà giàu gì hết. Trên bàn ăn, cô mới mở lời:

- Mẹ ơi, sắp tới có cuộc thi toán học, con cũng muốn tham gia. Chiều mai, con có thể hẹn bạn Kisaki Tetta cùng học được không?

- Được, mẹ sẽ gọi cho cô Kisaki.

- Cảm ơn mẹ.

[...]

Bên ngoài trời tuyết rơi lất phất, sau khi kết thúc buổi học thêm chiều với giáo viên dạy ngoại ngữ thì Ahiruko bắt đầu đi đến gặp Kisaki. Chắc hẳn hắn cũng đã được thông báo về việc này. Cô trùm mũ áo khoác lên, bước từng bước dài trên đường.

Trời lạnh đến mức con đường vắng hoe, đôi khi có vài chiếc xe tải chạy ngang. Chẳng bao lâu, Ahiruko đã thấy nhà hắn ta. Chưa cần phải vào nhà thì đã thấy Kisaki và một vài tên đồng bọn đứng trước đó.

Vừa thấy cô gái tóc đỏ, mặc áo hoodie nâu nhạt, chân váy xòe dáng dài họa tiết caro cùng màu là Kisaki liền nhận ra là cô ta. Ai lại đi bộ trong thời tiết này chứ. Thậm chí nhà cô ta cũng thiếu gì xe, cứ gọi người làm đưa đi là được, hà cớ gì mà phải đi bộ.

Đến gần chỗ của Kisaki Tetta, Ahiruko nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho cô Kisaki, đầu dây bên kia vừa nhấc máy thì cô đã nhẹ nhàng nói:

- Dạ chào cô, cháu đã gặp được Kisaki rồi ạ. Bọn cháu định sẽ đến thư viện. Kisaki nói là sau khi học xong thì cậu ấy sẽ đưa cháu về. Cảm ơn cô, tạm biệt cô ạ.

Cuộc gọi diễn ra chỉ vỏn vẹn 1 phút. Gập điện thoại lại để lại vào túi áo, Ahiruko cười nói:

- Đến lúc lột mặt nạ ra rồi đó, cậu nhóc Kisaki Tetta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top