Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6: Tâm tư phiền muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày buổi tối đó Aro sau khi rời khỏi, Tạ Tri Vi có chút tâm phiền ý loạn, tựa như chính mình luôn luôn bình tĩnh sinh hoạt thì lại bị quấy rầy đều giống nhau, tại đây phía trước, nàng chưa bao giờ suy xét quá Aro theo như lời nói, thành tiên lúc sau lại sẽ như thế nào.

20 năm qua nàng vẫn luôn tuần hoàn sư phó dạy dỗ tu tiên, kỳ thật cũng không có suy xét thành tiên lúc sau sẽ thế nào, lúc trước khi thời điểm nàng tu luyện sư phó cũng chỉ bất quá là nói sau này liền có thể thành tiên không có nói sẽ gây ra chuyện gì ưu phiền, không cần vì bất luận cái sự tình gì cảm thấy phiền não, hơn nữa thành tiên lúc sau không phải muốn so với người bình thường tốt hơn nhiều sao?

Nàng vẫn luôn tưởng là như vậy, cũng vẫn luôn tuần hoàn theo ý nghĩ như vậy tu tiên đi tiếp, bởi vậy khi thời điểm chậm chạp không thể đột phá giai đoạn Nguyên Anh cảm giác thập phần nôn nóng, mỗi một ngày luyện tập đã trở thành thói quen, liền tính thời điểm ở bình cảnh kỳ thời cũng là giống nhau, nhưng là......

Ngoài cửa sổ một tia sáng lọt vào trong, Tạ Tri Vi bừng tỉnh, thời gian này nàng hẳn là tu hành mới đúng, mà không phải nghĩ này nọ lung tung rồi rối loạn các thứ.

Nàng hít sâu một hơi, chuẩn bị đem mấy thứ từa lưa đó dẹp qua sau đầu, lại lần nữa ngồi ngay ngắn trên giường, nhưng mà...... Lúc này đây nàng lại như thế nào cũng không thể bình tâm dưỡng khí.

Nên nói nàng là tâm trí không kiên định sao? Có lẽ là nói như vậy không nhất định, Tạ Tri Vi thở dài một hơi, mở hai mắt nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời đêm nay nhìn thật trong lành , bởi vì nàng vô pháp trả lời Aro đối với vấn đề của chính mình, cho nên liền hoài nghi làm vậy đến tột cùng là đúng nhưng lại là sai, chính là sư phó những năm gần đây nói cho nàng hết thảy chẳng lẽ đều là sai lầm sao?

Đối với chính mình cư nhiên lại hoài nghi nổi lên với sư phó dưỡng dục nhiều năm như vậy, Tạ Tri Vi bất đắc dĩ thở dài, nàng có lẽ thật là quá dễ dàng dao động đi, chính là ai làm cho bọn họ tu tiên nhiều năm như vậy nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện một cái tiên nhân chân chính bao giờ đâu? Mà ngươi tu tiên ở Trung Quốc, tựa hồ cũng không có nghe được có ai độ kiếp thành công chân chính trở thành tiên nhân.

Nhưng là chính mình đan điền nội ẩn xuất hiện kim sắc Nguyên Anh lại không phải giả, những cái sức mạnh đó vốn đều sử dụng được lại càng thêm thật, thậm chí còn có vòng tay không gian này, tất cả đều giải thích, người tu tiên là thật sự tồn tại.

Phát giác suy nghĩ của chính mình lâm vào mâu thuẫn kỳ quái, Tạ Tri Vi không tiếng động thở dài, một đầu thua tại gối đầu thượng, kỳ thật đã bao nhiêu lâu nàng không có nằm ở trên giường ngủ qua một lần? Không vào lúc này đây vẫn là chờ đến tỉnh ngủ rồi nói sau!

Chẳng qua...... Trong lòng có việc người bình thường làm sao có thể dễ dàng như vậy liền ngủ? Tạ Tri Vi cả đêm đều ở trên giường trằn trọc, thẳng đến gần tờ mờ sáng mới ngủ được trong chốc lát.

Nhưng là! Nhưng là hôm nay còn phải đi học a chết tiệt!

Giấc ngủ không đủ hơn nữa trong lòng có việc nên Tạ Tri Vi cả ngày đều thất thần, may mắn chính là giáo sư tựa hồ đối với cái gương mặt như đưa đám của nàng lại không tò mò một chút nào, vẫn luôn không có điểm danh khiến nàng thắc mắc vấn đề này cũng khó trách, rốt cuộc thời gian trôi qua lâu như vậy, ban đầu nàng còn tò mò lúc sau liền phát hiện mình và những người khác đều cùng dạng khác biệt như nhau, các giáo sư cũng liền không hề để tâm đi?

Chẳng qua, các thầy cô buông tha nàng, không đại biểu những người khác cũng nguyện ý buông tha đi.

"Tạ, Tạ?"

Bên tai truyền đến thanh âm làm Tạ Tri Vi phục hồi tinh thần lại, ngồi cùng bàn Tom vẻ mặt lo lắng nhìn nàng: "Cậu có khỏe không? Tạ?" Tạ Tri Vi nhún vai: "Tớ tốt Tom."

"Nhưng là cậu hôm nay thoạt nhìn thất thần, giống như có cái chuyện gì cần tâm sự vậy." Tom không tin lời nói của nàng, hiện tại nàng thoạt nhìn cùng bình thường nhưng thật ra không giống nhau, hơn nữa trên mặt còn có quầng thâm mắt thật sâu.

"Tớ thật sự không có việc gì, Tom." Tạ Tri Vi xin miễn đối phương ý tốt, thình lình lại nghe đến đối phương lầm bầm lầu bầu nói: "Quả nhiên vẫn là bởi vì tên kia sao? Người kia thật có thể, tớ tưởng cậu hẳn là......"

Tạ Tri Vi nhíu nhíu mày, nàng hôm nay thật sự là không có nhiều kiên nhẫn cùng Tom giải thích những việc này, tối hôm qua một đêm không ngủ hơn nữa trong lòng tích tụ vấn đề nan giải, nàng hôm nay tính tình thật là không tốt để nói chuyện phiếm đâu.

"Đủ rồi Tom!" Nàng ngăn lại nhưng Tom vẫn muốn tiếp tục nói, nên nàng liền phát bực: "Tớ không nghĩ cậu cần quá lo lắng chuyện của tớ, rốt cuộc chúng ta chỉ là đồng học cùng ngồi chung mà thôi, chúng ta thậm chí còn không phải quá quen thuộc, hơn nữa tớ biết mình đang làm cái gì, chúng ta chỉ là thuộc dạng giao hữu cũng không cần cậu lo lắng, cậu nói có phải không?"

Tom ngẩn người, trên mặt xuất anh hiện lên thần sắc xấu hổ, đại khái là không nghĩ tới Tạ Tri Vi sẽ đột nhiên phát hỏa đi! Hơn nữa, trong lời nói Tạ Tri Vi đưa quan hệ bọn họ thực rõ ràng thật ra chỉ là xã giao mà thôi, tựa hồ cũng không có khả năng tiến thêm một bước, còn có...... Đối phương tựa hồ cũng không thích hắn tham dự chuyện của mình.

Anh nhún vai: "Ờ, đúng vậy...... cậu nói đúng, chúng ta chỉ là đồng học, cũng không có quan hệ khác."

Tạ Tri Vi bất đắc dĩ thở dài, nàng kỳ thật cũng không muốn đem quan hệ biến thành như vậy, nhưng mà hôm nay đích xác là không muốn cùng đối phương trò chuyện tâm tình.

Hai người bọn họ ngồi ở trung tâm làm ra động tĩnh lớn như vậy, liền gây sự chú ý của rất nhiều người, nhưng còn may đây là thời gian tự học, nếu là có thầy cô ở đây mà nói......

Sherry và Casey ngồi ở phía trước quay đầu tới nhìn bọn họ hai người liếc mắt một cái, sau đó hỏi Tạ Tri Vi: "ViVi, cậu thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm, vì cái gì?"

Tạ Tri Vi nhún vai, nàng không có khả năng đem sự thật nói cho Sherry hoặc là Casey, các các cậu ấy cùng mình là đồng học bằng hữu, nhưng là ba người ở thế giới căn bản bất đồng, thật muốn nói, Casey cùng Sherry mới là một thế giới bình thường đi.

Nàng đương nhiên không có khả năng đem chuyện tu tiên nói cho người thứ hai, vì thế chỉ biết xấu hổ nói: "Không có gì...... cậu biết nhiều lúc cảm xúc của nữ thường không ổn định mà."

"À, cũng đúng!" Sherry nhún vai, "Xem ra Tom xui xẻo rồi."

Đúng vậy, hắn thật là xui xẻo khi đụng nàng không đúng lúc đi, đêm qua Tạ Tri Vi xem xét thần thức của chính mình, phát hiện thế mà có một cái kim sắc nhỏ đang ở trong đan điền của nàng, có nghĩa là đã tiến vào Nguyên Anh sơ kỳ, chính là......

Chính là ai biết cư nhiên sẽ phát sinh loại chuyện này, Aro nói khiến tư tưởng của chính mình hoàn toàn bị quấy rầy, vốn dĩ nàng có thể liền như vậy một hơi tiến vào Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng là sự tình chuyển biến như vậy, nàng hiện giờ căn bản là không có tâm tư tu hành, chỉ sợ tu hành lại muốn dừng lại Nguyên Anh kỳ.

Này thật là làm người phiền não không phải chỉ là một vấn đề thôi sao? Nhưng mà làm người ta cảm thấy âu sầu không chỉ là những việc này, nàng hiện tại trong lòng bực bội bất kham, nếu không mau chút ổn định xuống mà nói, loại sự tình tu tiên này cũng muốn bỏ dở nửa chừng đi? Chính là nàng cũng không tưởng lại thành ra như vậy.

Cả ngày đều mang theo tâm tư như vậy, ngay cả những người khác kêu mình, cũng phải mất một lúc sau mới có thể phản ứng lại, có lẽ hôm nay nàng phải xin nghỉ mới đúng.

Đối với Tạ Tri Vi mà nói, hôm nay là một ngày thập phần gian nan, rốt cuộc chờ đến thời điểm buổi chiều tan học, nàng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ trường học trở về nhà mình thật chỉ muốn xuyên qua một con đường, chỉ là Tạ Tri Vi căn bản là hoàn toàn thất thần, đi đứng đều đụng vào mấy cái người đi đường, thời điểm băng qua đường tuy rằng từ nhỏ được nhắc nhở chính mình phải chú ý, nhưng mà bất quá trong chốc lát Tạ Tri Vi lại lần nữa thất thần.

"Bíp Bíp!" Lỗ tai truyền đến tiếng còi ô tô, Tạ Tri Vi lúc này mới phản ứng lại, nàng hiện tại cư nhiên đang đi ngang qua đường lớn, mà một chiếc xe vận tải lại đang đánh tới......

Còn không kịp phản ứng, thân mình giống như bị ai ôm lên, cảm giác giống như phi hành gia đang trong không trung vậy, không lâu lại được chạm mặt đất, vừa định thần thoát khỏi suy nghĩ, Tạ Tri Vi liền phản ánh lại là ai cứu mình, ngẩng đầu nhìn cũng thật không thể tin đi.

Cư nhiên lại là Aro!

Aro nhấp khẩn môi, trên mặt lại như ngày thường thành thạo tươi cười, tương phản thoạt nhìn lại rất nghiêm túc, tối hôm qua khi trở lại Volturi, lúc sau hắn liền cảm giác được một cổ bất an, chỉ là lo lắng đến từ nơi nào chứ? Volturi?

Không có khả năng, Volturi là gia tộc lớn nhất trong thế giới vampire, cũng là nơi an toàn nhất, ai lại dám đối đầu? Kia quả thực là tự tìm cái chết, tuy đống quỷ hút máu kia đối với Volturi cảm thấy bất mãn, nhưng mà bọn họ tuyệt đối không dám cùng Volturi đối nghịch.

Cho nên dự cảm nguy hiểm này tuyệt đối không phải là đến từ chính Volturi, cũng tuyệt đối không phải là nhằm vào hắn, phải biết rằng hắn chính là người đứng đầu trong tam đại trưởng lão, toàn bộ quỷ hút máu đều phải nể sợ, hơn nữa đối nghịch với hắn thì khác gì đối đấu với cả Volturi.

Như vậy......

Aro nghĩ tới Tạ Tri Vi, ngày hôm qua thời điểm hắn rời đi liền phát hiện đối phương tựa hồ có chút mất hồn mất vía, hắn nghĩ do mình nói như vậy không khác gì đánh phủ đầu nên mới khiến đối phương thành ra vậy, tuy rằng trên thực tế đó đều là sự thật.

Ngày hôm sau, trong lòng Aro dự cảm điềm xấu càng ngày càng nghiêm trọng, tuy rằng hắn cũng không có bản lĩnh như Alice thuộc gia tộc Cullen có thể nhìn tương lai, đến cả tiếp xúc Tạ Tri Vi cũng đều không nghe thấy được, nhưng mà hắn lại có cảm giác được điều gì đó.

Nếu quỷ hút máu còn có tim đập mà nói, hắn có lẽ có thể cảm giác được chính mình hãi hùng khiếp vía tim đập loạn xạ.

Rốt cuộc Aro kiềm chế không được, hai cái người anh em thì dùng ánh mắt kinh dị nhìn hắn, đây là lần thứ hai rời khỏi Volturi rồi, phát hiện từ lúc gặp được Tạ Tri Vi, hắn rời khỏi Volturi so với năm ngoái còn nhiều hơn.

Theo mùi Tạ Tri Vi, hắn ở đường lớn phát hiện đối phương, nhưng mà nhìn thấy lại làm hắn một màn hãi hùng khiếp vía, nếu không phải hắn kịp thời mang theo nàng rời đi mà nói......

Hắn quả thực không dám tưởng tượng nếu gặp được cảnh Tạ Tri Vi chết đi thì chính mình sẽ trở nên như thế nào, điều duy nhất có thể khẳng định là hắn sẽ đem nàng biến thành đồng loại giống hắn, một quỷ hút máu.

"Cảm, cảm ơn." Đối với lần này thấy được người này Tạ Tri Vi đã cảm thấy mình may mắn đến cỡ nào, tuy rằng gần nhất nàng có chút không muốn nhìn bản mặt hắn, ít nhất trong lòng bực bội đều biến mất không nghĩ lại nhìn thấy người này, nhưng thật sự là rất khó nói với đối phương, dù gì nàng cũng khó chấp hắn vì vụ quấy rầy.

"Cô hẳn là nên chú ý một chút." Aro bất đắc dĩ thở dài một hơi, thấy Tạ Tri Vi qua loa gật gật đầu cho xong, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, sau đó nói: "Có lẽ ngày hôm qua lời ta nói có hơi quá mức."

Nếu là bởi vì những lời nói của hắn làm nàng thất thần qua đường, thậm chí thiếu chút nữa mệnh hệ đã sém đi tông, hắn liền cảm thấy rất hối hận, vì ngày hôm qua nói những lời như vậy, hắn kỳ thật có rất nhiều thời gian chờ đợi nàng không phải sao?

"Không, tôi tưởng, này đại khái là vấn đề của bản thân." Aro xin lỗi làm Tạ Tri Vi trầm mặc nửa ngày lúc sau rốt cuộc cũng nói ra được vài lời, hai người bọn họ lúc này đang ở hướng đường về nhà của Tạ Tri Vi đứng.

Nhận thấy được đối phương thân thể còn có chút run rẩy, Aro săn sóc đỡ Tạ Tri Vi, Tạ Tri Vi xém kề cận cái chết đang cố phục hồi tinh thần lại, nếu là bình thường chính mình mà nói, nàng tưởng nàng có lẽ sẽ không như vậy, vì nàng sẽ bảo vệ tốt chính mình, mà không phải giống một người bình thường yêu cầu người khác tới bảo hộ.

Hai người hướng về nhà Tạ Tri Vi đi đến, Aro hỏi nàng: "Cô nói là vấn đề của chính mình, này rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Tạ Tri Vi miễn cưỡng cười cười: "Chúng ta vẫn là về nhà rồi nói sau!"

Về đến nhà, Tạ Tri Vi tựa hồ quên mất còn có một người ở bên cạnh, nàng mạnh bạo ngã vào sofa mềm mại, hung hăng thở phào nhẹ nhõm.

Thấy nàng tựa hồ còn chưa có khôi phục lại, Aro săn sóc đổ một ly nước ấm, hy vọng có thể làm nàng trấn định xuống, hắn ngồi xuống kế bên đối phương, đem nước ấm đưa cho nàng.

Tạ Tri Vi cầm ly nước ấm nhưng cũng không vội vàng uống, mà là lo lắng nói lên: "Tôi là một cô nhi, từ nhỏ vẫn luôn ở tại trong cô nhi viện, vào lúc tôi năm tuổi được sư phó nhận nuôi, sư phó nói cho tôi rằng hắn là một cái người tu tiên, sở dĩ đem tôi từ trong cô nhi viện mang ra, là cảm thấy có tư chất tu tiên, tuy rằng là như vậy nhưng tôi quả thực rất cảm kích."

"Suốt 13 năm qua tôi đều đi theo sư phó cùng nhau tu tiên, mỗi một ngày tu hành đều đã trở thành một bộ phận sinh mệnh, người tu tiên ở Trung Quốc cũng có khá nhiều nhóm người đặc thù, bọn họ cùng người thường không giống nhau, tu vi đều có giai đoạn nhất định, nếu chạm được liền có thể không cần ăn cơm uống nước, dung mạo cũng sẽ không đổi thay đổi, tuy rằng nói theo thời gian trôi qua, chân chính trở thành tiên nhân càng ngày càng ít, bất quá nhóm người tu tiên vẫn như cũ nỗ lực......"

Tạ Tri Vi thở dài, uống lên một ngụm nước ấm, tựa hồ trấn định xuống: "Tôi trước nay đều không có nghĩ đến những vấn đề mà anh nói tới, này có lẽ là nguyên nhân khiến tôi cảm thấy bực bội, mãi vẫn không tìm thấy những chuyện này mục đích đến tột cùng là gì?, tôi nghi hoặc, thậm chí không biết chuyện này rốt cuộc có phải là phúc trong họa hay không, nhưng là tôi cũng không nghĩ sẽ từ bỏ tu tiên, tuy rằng hiện tại thoạt nhìn thành tiên chẳng qua là cái chê cười mà thôi."

Nhưng là không có mục tiêu thì nói làm cái gì đều sẽ không thành công, liền tính thành công thì chính mình cũng vô pháp cảm thấy vui sướng đi?

Aro lẳng lặng nghe Tạ Tri Vi nói, thẳng đến lúc sau khi nàng không định nói chuyện nữa, hắn mới mở miệng nói: "Xin lỗi, ta không biết lời nói của ta mang đến ảnh hưởng lớn như vậy, nhưng là ta tuyệt đối không phải muốn phủ quyết ý nghĩ của cô."

"Tôi biết, đều là vấn đề của chính bản thân mình." Tạ Tri Vi cười khổ.

"Nếu c...nàng không ngại, vậy liền cùng ta ở bên nhau đi, nàng biết, quỷ hút máu là bất lão bất tử, nói như vậy nếu nàng thật sự thành tiên cũng sẽ tìm thấy mục tiêu đi?"

Tạ Tri Vi cười: "Quả thật là ý kiến hay, ở tôi cũng bất lão bất tử như anh vậy bên nhau liền càng tốt hơn đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top