Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13-b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Đám thiếu niên liên tục gật đầu.

       Kỳ quái, Lam Cảnh Nghi nghĩ, gã mù này hôm nay tại sao không có hướng Hàm Quang Quân tranh công?

       "Được rồi, biết bơi thì đem áo ngoài cởi ra, cầm kiếm, chúng ta đi tìm bí tịch. Nếu không biết bơi -- Ở trên bờ trông quần áo đi!"

       Ngụy Vô Tiện chỉ huy nói, lại hỏi Lam Vong Cơ:

       "Lam Trạm, ngươi có đi hay không?"

       Lam Vong Cơ đáp:
   
       "Ta đi cùng với các ngươi."

       Đám thiếu niên nhìn Hàm Quang Quân y quan chỉnh tề băng điêu tuyết mài, nghĩ đến hình tượng hắn cởi quần áo ngoài ra theo mọi người cùng nhau bơi, không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh.

       Chuyện thứ ba, Ngụy tiền bối thế mà chính là Di Lăng lão tổ tiếng xấu tràn đầy kia.

       Đám người theo phương hướng địa đồ chỉ tìm kiếm, quả nhiên phát hiện nước hồ tương thông với sơn động. Đỉnh động có một khe hở, ánh nắng nhỏ hẹp từ đó chiếu xuống. Trên vách động rũ đầy dây leo không biết tên, trong nháy mắt đám thiếu niên nhô lên khỏi mặt nước, mấy con dơi treo ngược bị cả kinh lão xao một mảnh. Trong động nửa là mặt nước, nửa là tầng lớp đá cuội to lớn. Đỉnh đá cuội đặt một bộ xương cá to cỡ người lớn, bên trong xương cá là một hộp bằng gỗ mun.

       "Danh động thiên hạ, phương thốn vật thất chính cốt; Nghệ kinh tứ hải, điểm tích đãn lưu chân tâm." Không biết là thiếu niên nào thì thầm.

       Đám người ngẩng đầu, mới phát hiện trên vách động khắc hai câu đối như thế, chữ của câu đối viết bằng bột màu vàng, nhưng đã tróc ra pha tạp, viền bên ngoài còn mọc rêu xanh trơn nhẵn.

       Lợi hại như vậy! Được bí tịch này không bao lâu hắn có thể trở thành một một thế hệ đại hiệp, giang hồ không phải cũng mặc hắn làm mưa làm gió.

       Thấy câu đối Lam Cảnh Nghi kích động đến tay đều run lên, mấy thiếu niên khác cũng thấp giọng nghị luận.

       "Nhìn thấy cái gì?" Ngụy Vô Tiện vắt nước trên tóc.

       Lam Cảnh Nghi vỗ vỗ tay của Ngụy Vô Tiện:

        "Đều lúc này rồi! Còn vắt tóc cái gì chứ! Này..... Này..... Thật sự có bí tịch!"

       Ngụy Vô Tiện bĩu môi:

       "Ta lại không nhìn thấy, có bí tịch thì đi lấy nha."

       Lam Cảnh Nghi lại sợ:

       "Nếu là bí tịch thật, ta...... Ta sợ có cơ quan."

       "Trên người có công phu, sợ cái gì?"

       Ngụy Vô Tiện nói liền đá Lam Cảnh Nghi một cước, đem hắn đá về phía đống đá cuội.

       Lam Cảnh Nghi sử khinh công mới không té ngã như chó gặm phân, hắn vuốt vuốt cái mông, mới phản ứng được:

       "Không có việc gì! Các ngươi mau tới đây đi."

       Mấy thiếu niên đều nhẹ nhàng nhảy lên, hướng về phía đống đá cuội phi thân mà đi.

       "Tư Truy! Cẩn thận_"

       Cảnh Nghi đột nhiên la lớn, hắn nhìn thấy một cái bóng đen thô dài hướng về phía Tư Truy đang ở trong không trung quét tới.

       Ngụy Vô Tiện lại nghe được không khí dao động, ngân châm trong sáo đã bay ra đâm về bóng đen kia. Trong điện quang hoả thạch, dây nhỏ ở đuôi châm kéo bóng đen rơi xuống mặt đất. Mọi người tập trung nhìn vào, thì ra chỉ là một cọng dây leo thô to như bắp đùi.

       "-- Có...... Rắn...... " Lam Cảnh Nghi lắp bắp phun ra hai chữ không kịp nói.

       Lần này không có người chế giễu Lam Cảnh Nghi sợ bóng sợ gió, mới vừa rồi trong nháy mắt ngân châm phóng ra, người thiếu niên nhìn đến rõ ràng

       -- Theo bọn họ một đường Ngụy tiền bối, là Di Lăng lão tổ.

       Nhất thời không người nói chuyện, trong không khí yên tĩnh tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

       "Ngụy tiền bối...... Ngươi..... Ngươi...... "

       Thiếu niên lúc trước ở Tây Lương vì Di Lăng lão tổ biện hộ, nói Di Lăng lão tổ là hành hiệp trượng nghĩa lúc này ngược lại run lợi hại nhất, hai chân cơ hồ đứng không yên.

       "Ta? Ta cái gì? Trên mặt ta có cái gì?"

       Ngụy Vô Tiện một mặt không hiểu, cho đến khi phát hiện giữa ngón tay mình còn đang kẹp lấy ngân châm, mới phản ứng được,

       "A, ngươi nói cái này a? Di Lăng lão tổ Bát Khổ Châm có vấn đề gì không?"

       Không người trả lời.

       Ngụy Vô Tiện "phụt" cười:

       "Thôi đi, các ngươi run rẩy răng trên va vào răng dưới ta đều nghe được. Ta cũng sẽ không ăn các ngươi, lại nói ta lần này dùng châm này còn không phải là vì bảo hộ Tư Truy nhi. Lui một bước nói, các ngươi người đông thế mạnh, Hàm Quang Quân vũ lực cao cường, ta coi như muốn động thủ, cũng không phải bị Hàm Quang Quân của các ngươi tróc nã quy án sao?"

       Đám thiếu niên cảm xúc bình phục chút ít, lại nghe được lời này có chút đạo lý, rất nhanh đem sự thật "Cùng Di Lăng lão tổ hoà mình" này tiếp nhận hơn phân nửa.

       Lam Tư Truy xa xa mà đối với Ngụy Vô Tiện tạ lễ:

       "Đa tạ Ngụy tiền bối cứu giúp."

       Ngụy Vô Tiện không trả lời hắn, ngược lại nghiêng đầu hỏi Lam Vong Cơ:

       "Lam Trạm, ngươi có bắt ta hay không?"

       Lam Cảnh Nghi chú ý tới Ngụy Vô Tiện sắc mặt có chút tái nhợt, khi hỏi câu này trên mặt vẫn chưa treo tươi cười trêu ghẹo ngày thường, mà là có vài phần nghiêm túc.

       Lam Vong Cơ tựa hồ sắc mặt cũng không quá đẹp, hắn quét mắt các thiếu niên một cái, nói:

       "Cầm hộp, quay lại đường cũ."

       Lại thật sâu mà nhìn Ngụy Vô Tiện liếc mắt một cái:

       "Ngụy Anh, ngươi dùng khí quá độ, ta cõng ngươi đi ra ngoài."

      Ngụy Vô Tiện cũng không từ chối, trực tiếp nằm lên trên người Lam Vong Cơ.

       Lại đột nhiên hỏi:

       "Lam Trạm, trên lưng ngươi là cái gì?"

       Sau khi trở ra trên bờ hồ ở bên ngoài, Lam Cảnh Nghi đang muốn mở ra cái hộp chứa bí tịch này, lại bị Ngụy Vô Tiện một phen đoạt lấy, nói là muốn kiểm tra trước một chút có phải công pháp tà môn hay không, không thành vấn đề mới đưa cho hắn.
Lam Cảnh Nghi giận, nói lầm bầm:

       "Còn có công pháp gì có thể so với cái của ngươi càng tà hơn?"

       Ngụy Vô Tiện cười nói:

       "Không có so với ta tà hơn, cho nên ta mới có tư cách kiểm tra nha."

        Chuyện cuối cùng, Ngụy tiền bối luôn ngủ cùng một phòng với Hàm Quang Quân đêm nay thế mà bỏ phòng chữ thiên số một ở giữa của Hàm Quang Quân, càng muốn đến chen chúc gian khách phòng nhỏ của hắn cùng với Lam Tư Truy.

       Giờ phút này, Ngụy Vô Tiện chính là tu hú chiếm tổ chim khách, ngồi xếp bằng ở trên giường Lam Cảnh Nghi than ngắn thở dài, nói ba câu không rời đi Hàm Quang Quân. Lập tức hỏi "Hàm Quang Quân của các ngươi dạy dỗ việc học của các ngươi như thế nào", lập tức hỏi "Hàm Quang Quân của các ngươi mỗi ngày đều làm cái gì", lập tức lại hỏi "Mấy năm nay có mấy nhà bà mối tìm Hàm Quang Quân của các ngươi làm mối"......

       Lam Cảnh Nghi nghĩ đến chuyện bí tịch kia, ở bên án kỷ ôn tập không để ý đến hắn, để lại Lam Tư Truy dở khóc dở cười trả lời vấn đề của Ngụy Vô Tiện. Mấy vấn đề Lam Tư Truy trả lời được, đại bộ phận là trả lời không được, Ngụy Vô Tiện cũng không thèm để ý, chỉ tiếp tục nói đến nước đắng của hắn lúc trước, nói năm đó lúc cầu học Lam Vong Cơ đối với hắn cỡ nào lãnh khốc vân vân.

       Lam Cảnh là bắt được trọng điểm:

       "Ngụy tiền bối, ngươi cùng Hàm Quang Quân là quen biết cũ? Từng đến Vân Thâm Đường cầu học qua?"

       Ngụy Vô Tiện gật gật đầu:

       "Đúng nha, liền xem như tà môn ngoại đạo cũng phải đi học chứ sao?"

       Ngay cả Di Lăng lão tổ cũng phải đi học, Lam Cảnh Nghi đột nhiên cảm thấy việc học tối nghĩa khó hiểu trước mắt cũng có thể yêu mấy phần.

       "Khục ừ, Tư Truy nhi, ta hỏi ngươi một chút......"

       Ngụy Vô Tiện đột nhiên giảm thấp giọng nói xuống:

       "Hàm Quang Quân của các ngươi, những năm này có bị tổn thương nghiêm trọng nào không? Cái loại ngang qua vai lưng khó mà khép lại ấy?".

       Lam Tư Truy cau mày, suy tư một hồi mới đáp:

       "Ta không biết, lấy võ công của Hàm Quang Quân, không thể có người làm hắn bị thương đến như vậy."

       Lam Cảnh Nghi nói:

       "Ngươi sao lại không hỏi ta hả?"

       Ngụy Vô Tiện:

       "Ngươi biết cái gì? Tư Truy cũng không biết ngươi có thể biết được sao? Xem sách của ngươi đi."

        Lam Cảnh Nghi không vui:

        "Ngươi đừng nói..... Ta thật đúng là biết."

        Ngụy Vô Tiện nhướng mày, ý bảo hắn nói tiếp.

       "Ta từng nghe cha ta nói với mẹ ta, nói là hắn ngày ấy chưởng một lần phạt, phạt đó là Hàm Quang Quân, nói là phạt rất nặng, ba mươi ba đạo giới tiên đánh xuống..... "

       Lam Cảnh Nghi đánh một cái rùng mình:

       "Đây chính là muốn mạng nha......"

       Ngụy Vô Tiện cả kinh nói:

       "Hàm Quang Quân trời quang trăng sáng, thế gia mẫu mực, như thế nào phạm phải sai lầm lớn cần phạt như thế?"

       Lam Cảnh Nghi gật đầu:

       "Đúng nha, lúc ấy mẹ ta cũng không tin, nhưng cha ta xưa nay không gạt người."

       "Có biết vì sao phạt không?"

       "Ngươi để cho ta ngẫm lại....."

       Lam Cảnh Nghi nhìn về phía bên hông, do dự nói:

       "Cha ta không nói, nhưng mà nghe đồn nói là vì bảo vệ cô nương nhà nào đó cùng tộc nhân của nàng. Bọn họ nói cô nương kia tuy là một mỹ nhân, nhưng tuổi cũng hơi lớn chút, đồng thời lúc trước cũng chưa ai thấy bọn họ có gặp nhau, cũng không biết Hàm Quang Quân làm sao lại si mê...... "

         Bảo vệ cô nương nào đó? Ngụy Vô Tiện cơ hồ đem môi dưới cắn bật máu, đêm qua Lam Trạm nói từng có người thanh toán thực tình chính là vị này? Không đúng, còn có bảo vệ tộc nhân, một mạch này đến cùng phạm vào sai lầm gì mà cần Hàm Quang Quân liều mạng đảm bảo mới có thể sống sót.....

       Ngụy Vô Tiện hung hăng hít vào một hơi, hắn đột nhiên bắt lấy bả vai Lam Cảnh Nghi, mười ngón phát run, lực đạo cực lớn.

       "..... Lúc Hàm Quang Quân bị phạt có phải là đầu hạ? Cô nương có phải họ Ôn không?"

       Lam Cảnh Nghi bị nắm hơi ngây ra, sững sờ đáp:

       "..... Ta lúc ấy quá nhỏ, không nhớ ra được mùa nào, nhưng ngọc lan ở Vân Thâm Đường đang nở hoa..... Đúng đúng đúng! Cô nương kia họ Ôn! Gọi ..... Kêu cái gì ta thật sự không nhớ được..... Ngươi buông ta ra đi..... "

       Ngụy Vô Tiện gục đầu xuống, chậm rãi buông lỏng lực đạo, thật lâu mới chầm chậm nhếch miệng, lẩm bẩm nói:

       "...... Đúng vậy a...... Truy binh biến mất..... Làm sao có thể...... Lam Trạm hắn...... Là hắn...... "

       Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy cũng không dám cử động.

        Không ngờ, Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngẩng đầu lên, từ trong lòng ngực móc ra hộp gỗ mun kia ném vào trong tay Lam Cảnh Nghi, đẩy ra cửa sổ khắc hoa.

        "Đêm nay không ở cùng các ngươi nữa, nghiên cứu bí tịch của ngươi cho tốt đi, mơ thấy mộng đẹp."

         Lời còn chưa dứt, thân ảnh Ngụy Vô Tiện đã không còn nhìn thấy nữa.

        Lam Cảnh Nghi nhìn cửa sổ trống rỗng kia nửa ngày, mới nhớ tới cái gì, không kịp chờ đợi mở hộp gỗ ra. Bên trong là một quyển sách màu vàng mềm mại, bìa sách ghi: 'Thanh Phảng Bí Điển'.

       Hắn mạnh nén xuống nội tâm vui sướng, tay trái ổn định cổ tay phải phát run, lật ra tờ thứ nhất, trên đó viết:

       Phương pháp chế biến Nước miến gà Vương gia: Lấy ba cân gà tơ hai mươi con, giết chết chặt chân. Lại lấy muối sáu tiền, dấm hai tiền, đường ba lượng, dầu hoa tiêu hai lượng, dầu vừng một lượng, bột hoa tiêu bốn tiền, tưới lên trên gà tơ. Tỏi giã ba lượng, đậu cà vỏ hai lượng, để yên một giờ. Tức thành.

       Cuối trang có một hàng chữ nhỏ:

       "Mân Sơn Thanh Phảng Trai Bí Chế"

       Lam Cảnh Nghi: "....."

       Lam Cảnh Nghi không buồn không lo biến thành Lam Cảnh Nghi vạn lo ngàn sầu.

------

Lưu Ly: Tàng bảo đồ rất có ý tứ nha, Cảnh Nghi bị hố nặng quá, cười chết ta rồi hahaha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top