Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Hàm Quang Quân đã nói "Ăn không nói", liền quả nhiên không có lại tiếp lời Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện lại trêu chọc hai câu, đợi sau một lúc lâu không chờ đến người đối diện đáp lại, chỉ phải biết nghe lời phải, an tĩnh mà dùng xong phần cơm còn lại.

       Hai người dùng cơm xong, Lam Vong Cơ dẫn Ngụy Vô Tiện đi sang khách điếm cách vách muốn hai gian phòng thượng hạng liền kề nhau, từng người trở về phòng.

       Giờ hợi đã qua, Lam Vong Cơ đã nằm trên giường. Giấc ngủ của hắn luôn luôn quy luật, hôm nay không biết tại sao lại rơi vào trằn trọc khó có thể ngủ say.

       Ánh trăng Tắc Thượng nghiêng nghiêng chiếu vào, bao trùm toàn bộ cái bàn và phân nửa mặt đất trong phòng, khó khăn lắm ngừng lại ở trước giường, để lại một đường ranh giới sắc bén. Trăng ở Tắc Thượng khác với trăng ở Cô Tô, nếu ánh trăng ở Cô Tô là một vốc xuân thủy, thì ánh trăng ở Tắc Thượng lại là sông băng bị gió cát tra tấn qua, là lưỡi mác mài bén một đường ánh sáng lạnh, càng là màu sắc tươi sáng trong ánh mắt của thiếu niên hăng hái khí phách.

       Trong mắt Ngụy Anh cũng từng có màu sắc tươi sáng này.

       "Vong Cơ huynh, đều nói kiếm pháp của ngươi có một không hai trong đệ tử của Vân Thâm Đường, ta rất muốn xem xem, ta đây một tay Vân Mộng kiếm pháp, so sánh với huynh thì như thế nào?"

       Chưa đến mười lăm Ngụy Anh một tay cầm kiếm, ở phía sau người, hơi hơi ngửa đầu nhìn Lam Vong Cơ lớn hơn vài tuổi trước mặt mình. Lúc đó Lam Vong Cơ làm sư huynh trông giữ một kỳ môn sinh này của bọn họ, chưởng phạt nghiêm minh, các môn sinh cũng không dám tiếp cận. Ngụy Anh lại trực tiếp cản lại Lam Vong Cơ đang ở giáo trường luyện kiếm. Thiếu niên quần áo màu tím tung bay rào rạt theo gió đầu mùa xuân, một đôi mắt đào hoa nghiêng nghiêng nhìn lên, tròng mắt đen nhánh lấp lánh ánh sáng, quả nhiên lăng nhiên khí phách, phong hoa vô song.

       "Vân Thâm không thể tư đấu."

       Lam Vong Cơ mở miệng từ chối, vòng qua Ngụy Anh như vòng qua cọc buộc ngựa.

       "Ai ai ai, đừng đi nha."

       Ngụy Anh nhanh chóng đuổi theo, chiều cao chênh lệch so với Lam Vong Cơ làm cho cước bộ của hắn mười phần co quắp:

       "Đây là giáo trường mà, sư huynh cùng sư đệ luận bàn một chút, không coi là vi phạm lệnh cấm chứ? Sư huynh tốt, Nhị ca ca, cho ta mở rộng tầm mắt đi mà?"

       "Cũng không thể ỷ mạnh hiếp yếu." Lam Vong Cơ cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước.

       Ngụy Anh dùng thời gian một giây mới phản ứng lại bản thân là "yếu" trong miệng Lam Vong Cơ, cũng không đuổi theo, đơn giản đứng ở tại chỗ kêu:

       "Lam Trạm! Huynh đừng ỷ vào việc lớn hơn ta vài tuổi liền khó lường! Huynh dừng lại, chúng ta đánh xem!"

        Bị gọi thẳng kỳ danh, Lam Vong Cơ bước chân chợt dừng lại, cũng không quay đầu lại mà ngàn nhạt nói:

       "Không biết lễ nghĩa, phạt đường quy Lễ Tắc Thiên một lần."

       Ngụy Anh lại gắt gao kéo tay áo Lam Vong Cơ, la lối khóc lóc lăn lộn.

       "Không có thiên lý! Ta thật đáng thương mà! Ta cần cần cù cù tập luyện võ công, lòng rộng như biển hướng sư huynh lĩnh giáo, vậy mà còn bị phạt!"

       Lam Trạm nhìn thoáng qua thiếu niên không có chút liên quan nào đến cần cần cù cù cùng "Khiêm tốn" này, thờ ơ.

       "Buông tay."

       Ngụy Anh chẳng những không buông buông tay ra, ngược lại nắm càng chặt hơn.

       "Lam nhị ca ca, Lam đại sư huynh, Vong Cơ huynh, Lam Trạm tốt! Ta cũng đã bị phạt, đánh với ta mấy chiêu đi! Đến điểm là dừng, đến điểm là dừng là được rồi. Ta thiệt tình muốn hướng huynh lĩnh giáo mà!"

       "Không được."

       Lam Vong Cơ nói, lại lo lắng mình phải chăng đã đả kích nhiệt tình luyện tập của Ngụy Anh, bèn mềm giọng bổ sung:

       "Nếu muốn luận bàn, đợi đến thử kiếm đại hội ở cuối mùa xuân."

       Ngụy Anh thấy thái độ của Lam Vong Cơ buông lỏng, lập tức thuận cán bò lên, giống như một con khỉ con bấu víu vào cánh tay Lam Vong Cơ.

       "Lúc này mới vừa qua khỏi lập xuân, sư huynh tốt, hiện tại cùng ta đánh hai chiêu thôi!" Ngụy Anh nói.

       Lam Vong Cơ nhíu mày không nói.

       Ngụy Anh dứt khoát nổi giận nói:

       "Không đánh thì không đánh! Ta nghe nói Hi Thần sư huynh kiếm pháp cũng kinh tài tuyệt diễm. Hi Thần sư huynh còn dễ nói chuyện, đâu giống huynh cả ngày chỉ biết 'Không thể không tốt không được' cùng phạt phạt phạt! Không thú vị cực kỳ! Ta đi tìm Hi Thần ca so tài thôi!" Tay lại vẫn không rời khỏi tay của Lam Vong Cơ.

       Lam Vong Cơ nhỏ đến không thể thấy mím chặt môi, dường như không thể nhịn được nữa phất ống tay áo một cái.

        Ngụy Anh luôn luôn thích vui vẻ, chưa từng bị lạnh nhạt như vậy, vẫn luôn đắm chìm trong tiểu tính tình, bị Lam Vong Cơ đột nhiên không kịp phòng ngừa phất một cái, thế nhưng đã quên ngày thường tu tập võ công là vật gì, thẳng tắp đâm vào một cái cọc gỗ ở phía trước vài bước.

       "Rầm!"

      Một tiếng vang trầm đục từ gian phòng kế bên truyền đến, theo sau lại là soạt tiếng nước, vài tiếng vật cứng va chạm vào nhau loảng xoảng hỗn loạn. Lam Vong Cơ thấy đó là phòng Ngụy Vô Tiện đang ở, vội khoác áo đứng dậy đi xem.

       Tây Lương nhiều núi ít nước, gió cát lại che trời, thường xuyên dính đầy người đất cát lại không chỗ tắm gội. Vì thế Ngụy Vô Tiện vừa bước chân vào liền kêu chủ quán cho hai thùng nước.

       Ngụy Vô Tiện tự tin đã sờ soạng qua vị trí đồ đạc trong phòng, xách theo nước nóng liền đổ vào trong thùng tắm. Nhưng hắn không có chú ý tới vệt nước bị văng ra ngoài, dưới chân trượt đi liền đụng đổ bình phong, bình phong lại dẫn theo bàn trà, bàn trà cùng với cái tủ, đồ dùng trong phòng rầm rầm đổ thành một mảnh.

       Ngụy Vô Tiện dựa vào khinh công tránh trái tránh phải mới không có bị những đồ vật bằng gỗ này đụng trúng, thùng nước nóng trong tay lại không thể tránh khỏi rót hơn phân nửa ở trên người.

       "Cộc cộc cộc", cửa bị gõ ba cái.

       Ngụy Vô Tiện tưởng chủ quán, vì thế cao giọng có lệ nói:

       "Ta không có việc gì, chẳng qua chạm vào đổ vài thứ thôi."

        Bóng người ngoài cửa vẫn chưa rời đi.

       "Có sao không?"

       Là giọng của Hàm Quang Quân.

       Ngụy Vô Tiện vừa nghe, lập tức đổi giọng:

       "Hàm Quang Quân! Ngươi tới vừa lúc, mau đi vào phụ một tay!"

       Lam Vong Cơ đẩy cửa vào.
Nghe được y đi vào lại không lên tiếng, Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng cười cười:

         "Cái này không...... Muốn tắm rửa còn chưa tắm được, làm phiền Hàm Quang Quân thay người mù loà như ta đem đồ dùng trong phòng đỡ lên."

       Lại không biết trong mắt Lam Vong Cơ lúc này là một phen cảnh tượng như thế nào. Trong một mảnh hỗn độn Ngụy Vô Tiện chân tay luống cuống đứng thẳng, vẻn vẹn chỉ mặc áo trong cùng quần lót. Quần áo trong trắng thuần cơ hồ toàn bộ ướt nhẹp, lộ ra đường cong thân thể rắn chắc hữu lực lại có chút đơn bạc. Hai đùi trắng nõn trần trụi, trong bóng đêm hiện ra ánh sáng nhu hoà, mé ngoài đùi phải bị nước nóng làm bỏng đến nổi lên ửng đỏ. Mảng ửng đỏ này, cùng hai điểm như ẩn như hiện trước ngực là cùng loại màu sắc.....

        Hết lần này tới lần khác chủ nhân của thân thể này còn không có phát hiện chút nào vén lên vạt áo, lộ ra da thịt trơn bóng sau lưng: Trên đó có một vết bầm lớn chừng quả đấm.

       Lam Vong Cơ nhẹ thở ra một hơi.

        "Ui..... Kết quả vẫn là bị đụng trúng."

       Ngụy Vô Tiện chạm vào chỗ vết bầm lẩm bẩm, chuyển hướng Lam Vong Cơ:

       "Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân? Ngươi sao lại bất động vậy, kỳ thật đồ dùng trong phòng này cũng không vội, ngươi mau tới giúp ta xem chỗ này bị đụng có nghiêm trọng không?"

       Đầu tiên là tiếng động đi lại xột xoạt, sau đó Ngụy Vô Tiện cảm thấy vạt áo của mình đang bị không cho phản kháng kéo ra.

       "Ai ai ai? Sao lại kéo quần áo của ta?"

       Trung y bị bóc ra từng lớp, bên ngoài thân thể chỉ lạnh trong một cái chớp mắt, đã bị một cái khăn vải bao lấy.

       "Thay quần áo trễ, sẽ cảm lạnh." Lam Vong Cơ giải thích, lại hỏi:

       "Có quần áo thay đổi không?"

       Ngụy Vô Tiện lắc đầu, Lam Vong Cơ ngay sau đó nắm lấy cổ tay của hắn, kéo hắn đi. Ngụy Vô Tiện thất tha thất thểu mà theo vài bước, lại bị dẫn đến ngồi trên giường, lúc này mới phản ứng lại đây, Hàm Quang Quân đây là đem hắn đưa đến trong phòng của mình.

       "Vết bầm sau eo, đùi bị phỏng, đều cần thoa thuốc."

       Hàm Quang Quân giúp hắn lau khô nước trên người, độ ấm trên đầu ngón tay cách khăn vải cũng có thể cảm thấy được. Cũng không biết là đêm khuya ở Tắc Thượng lạnh lẽo hay là do duyên cớ gì khác, phàm da thịt nơi đầu ngón tay chạm qua, thứ tự nổi lên tầng tầng da gà. Cửa sổ chưa đóng, gió đêm tận dụng mọi thứ mà lôi cuốn mùi hương thoang thoảng trên người Hàm Quang Quân bay tới mũi Ngụy Vô Tiện. Mùi hương thoang thoảng này quen thuộc nói không nên lời, cùng với độ ấm nơi đầu ngón tay, ở trong lòng Ngụy Vô Tiện bùng lên mấy đốm lửa nhỏ, nướng đến hắn có chút miệng đắng lưỡi khô lại tâm phiền ý loạn.

       "Ta đi gọi chủ quán lại chuẩn bị nước tắm rửa, tối nay ngươi......"

       Khăn vải bị thu hồi, Lam Vong Cơ phủ thêm cho Ngụy Vô Tiện một bộ y phục.

        Ngụy Vô Tiện thấy Hàm Quang Quân chẳng những không trách cứ hắn, còn chu đáo như thế, vội vàng gật đầu:

       "Ừ tắm gội xong ta liền về phòng của ta nghỉ ngơi, thuốc ta có thể tự mình thoa, đa tạ đa tạ!"

       Nhất thời yên tĩnh, nếu như Ngụy Vô Tiện không mù, nhất định có thể nhìn thấy hắn vừa dứt lời, sắc mặt Lam Vong Cơ liền lạnh vài phần.

      "Không khác gì người bình thường?" Lam Vong Cơ thình lình mà nói một câu.

        Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người, ở trong đầu dạo qua một vòng mới nhớ tới, Hàm Quang Quân đây là nghi ngờ câu "Tự nhận là dựa vào bốn cảm khác có thể không khác gì người bình thường" hắn nói lúc ăn cơm chiều đi. Hắn lại nghĩ tới căn phòng bị bản thân làm cho lung tung rối loạn, không ngăn được đỡ trán.

       Vì thế hắn nửa lấy lòng nửa chột dạ mà kéo kéo ống tay áo Lam Vong Cơ:

        "Vậy...... Đêm nay liền phiền toái Hàm Quang Quân rồi."

_____

Lưu Ly: Vô ý thức sắc dụ gì đó thật kích thích quá đi mà, Trạm ca chắc hẳn phải ẩn nhẫn dữ lắm trước cảnh đẹp như vậy a ha ha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top