Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Bên đống lửa chỉ còn lại hai người Hàm Quang Quân và Ngụy Vô Tiện.

       "Tối nay vào trong lều của ta nghỉ tạm." Hàm Quang Quân nói.

       "Biết rồi, biết rồi."

       Ngụy Vô Tiện liên tục gật đầu, lại trở lui về sau nửa bước:

       "Ta không phải người của Vân Thâm Đường, hẳn là có thể không cần tuân thủ theo quy củ của Vân Thâm Đường phải không?"

       Hắn ngần ấy năm đến nay luôn luôn giờ Sửu đi ngủ, giờ Tỵ dậy, hiện giờ còn rất có tinh thần. Vừa nghĩ hắn vừa cọ lùi về phía sau nửa bước, sợ Hàm Quang Quân điểm huyệt mình đem về trên giường.

       Không thể ngờ Hàm Quang Quân nói:

       "Có thể."

       Ngụy Vô Tiện thở dài nhẹ nhõm một hơi: 

       "Vậy Hàm Quang Quân mau đi nghỉ ngơi đi, ta cảm thấy không khí xung quanh đây ẩm ướt hơn so với Tây Lương, cảnh sắc chắc cũng không giống, ta đi dạo một chút, qua một lát liền trở về."

       Cũng không biết một người mù như hắn thì đi dạo cái gì.

       Hàm Quang Quân không nói, vì thế hắn lại vỗ ngực đảm bảo, bản thân khinh công rất tốt, về lều sẽ không phát ra tiếng vang.

       "Hướng Đông Nam cách đây hai dặm có hồ nước." Hàm Quang Quân nói.

       Lại nói:

       "Ta đi cùng với ngươi."

       Ngụy Vô Tiện vốn chỉ muốn đi bộ giết thời gian, cũng không nhất định đi được, tự nhiên không nghĩ tới một màn này, tâm tình cũng không hiểu sao lại nhẹ nhàng hơn.

       Hai người cùng đi về hướng Đông Nam, Lũng Tây so với Lương Châu, trên bờ cát càng có nhiều thêm một số cỏ cây nhỏ gầy đáng thương. Tối nay không có gió, lại bị bộ rễ của cỏ cây cố định, ban ngày cát bay đá chạy đều an phận. Trăng sao sáng trong rạng rỡ chảy trên mặt đất, cũng nhiều vài phần sắc bén trong ôn nhu.

       Trên mặt đất cát vàng vấp chân, Lam Vong Cơ liền đưa ra một cánh tay, để Ngụy Vô Tiện vịn vào. Có chỗ dựa vào Ngụy Vô Tiện càng thêm không kiêng nể gì cả, so với lúc đi một mình, càng nhiều suýt chút nữa bị trượt chân đến mấy lần.

        "Vì sao không cầm gậy?" Lam Vong Cơ ở lúc Ngụy Vô Tiện lảo đảo lần thứ tư mà nắm chặt cánh tay mình hỏi.

        "Ta là một thanh niên tốt đẹp như thế, lại giống như những lão người mù đó chống gậy, rất khó coi!" Ngụy Vô Tiện cười nói:

       "Lại nói một thân công phu của ta như vậy, cẩn thận một chút cũng sẽ  không thể nào té ngã."

       "Không thể nào sẽ?" Lam Vong Cơ hỏi.

       "Ha ha......" Ngụy Vô Tiện bị hỏi có chút chột dạ,

       "Ngẫu nhiên cũng vẫn sẽ bị ngã một hai lần như vậy, chẳng qua không có việc gì, không đau lắm, vấn đề nhỏ thôi."

       Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhớ tới lúc mình vừa mới mất đi thị lực, Ôn Tình đem hắn nhốt ở trong một gian phòng nhỏ, trong phòng ngoài một cái giường thì không có bất luận đồ đạc nào khác -- bốn góc giường còn bọc vải dày. Ngụy Vô Tiện ngày thứ nhất đầu tiên là giống đứa bé hung hăng khóc một hồi, lại qua hai ngày miễn cưỡng làm quen với bóng tối, liền mở cửa sổ đi ra sau núi.

       Phía sau núi bình thường là nơi Ngụy Vô Tiện quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, chuyến đi kia hắn lại vấp ngã không biết bao nhiêu lần. Núi đá, cổ thụ, dây leo,...... Không ngờ trong bóng tối, một ngọn cây cọng cỏ ngày thường thân thiết đều giống như cùng hắn đối nghịch. Hắn nhớ kỹ rất rõ ràng, lần thứ nhất té ngã là vấp một cái rễ cây nổi lên, hắn đập trúng ngay trán, máu ấm áp chảy đầy mặt, chảy xuống đôi mắt chỉ dùng để bài trí của hắn. Đầu đau giống như là bị côn sắt đập vào, tiếng sắt va vào đá bén nhọn kéo dài bên tai không dứt, ngực khó chịu bắt đầu từng cơn buồn nôn.

       Đến lúc Ôn Ninh ở sau núi tìm được hắn, đem hắn đỡ về phòng, Ngụy Vô Tiện toàn thân trên dưới đã là xanh xanh tím tím, không còn chỗ nào lành lặn.

       Ôn Tình xưa nay tính tình mạnh bạo trông thấy hắn, cũng chỉ là đem chén thuốc dằn mạnh xuống bàn, qua nửa ngày mới than thở mà thở dài một hơi.

       Về sau hắn liền quen thuộc. Gập ghềnh nói trắng ra cũng chẳng qua là có chút nỗi khổ da thịt, trải qua nhiều lần cũng không thấy có cái gì.

       Lại về sau hắn học được thật cẩn thận mà đi đường. Đặt chân không dẫm thật, trong đầu căng như một cây đàn nhiều dây. Đi nghe, đi ngửi, đi dùng làn da cảm nhận không khí lưu động, thậm chí dùng đầu lưỡi cảm thụ trong không khí ngọt ngào hoặc huyết tinh.

       Thế là ít ngã hơn, nhưng vẫn không thể hoàn toàn phòng ngừa. Đã không thể tránh được, vậy thì sẽ đau. Hoặc cùn đau nhức, hoặc bị bỏng, đều có thể tiếp nhận, nhưng vẫn khó chịu.

       Kỳ thật muốn không bị ngã cũng rất đơn giản. Hoặc là không đi ra ngoài, ở lại trong gian phòng nhỏ chỉ có một cái giường kia làm một phế nhân. Nhưng lúc đó Ôn thị đương rơi đài, thời cuộc chưa định. Sư đệ hắn Giang Trừng vị trí chưa ngồi ổn, phía sau hắn còn có Ôn Tình một mạch mấy chục người cần hắn che chở. Không phải chỉ mất một giác quan thôi sao? Tình huống hiện tại cùng trái tim thiếu niên không cam lòng của hắn cùng nhau buộc hắn phải đi về phía trước.

       Lại muốn có người nào đó dẫn hắn đi, thay hắn nhìn những thứ hắn không thấy được, ở lúc hắn trượt chân có thể mượn cánh tay của người kia.

       Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ. Hắn đem gánh nặng để trên vai mình gánh đã quen, ngần ấy năm, sao có thể có một người nào có thể.......

        Ngụy Vô Tiện suy nghĩ lung tung, dẫm lên một khối đá lăn, hung hăng trợt về phía trước.

       Đau đớn trong dự đoán cũng không có truyền đến. Sức mạnh ở hai nơi nâng hắn, một chỗ giữ lấy bờ vai hắn, một chỗ giữ lấy eo của hắn.

       ...... Đỡ lấy hắn?

       Có.

       Đi đến đỉnh của một đồi đất nhỏ, Ngụy Vô Tiện liền ngồi trên mặt đất. Giống như do dự trong một cái chớp mắt, mới truyền đến tiếng vải dệt cọ xát khi Hàm Quang Quân ngồi xuống.

       "Vừa rồi đa tạ ngươi, Hàm Quang Quân." Hắn quay đầu cười với Lam Vong Cơ.

       "Không có gì." Lam Vong Cơ nói:

       "Đã có bất tiện, càng phải cẩn thận."

       An tĩnh ngồi trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện mở lời:

       "Hàm Quang Quân, vừa rồi ngươi có nghe các tiểu bằng hữu nói về chuyện của Di Lăng lão tổ không?"

       "Ừ."

       "Vậy ngươi đối với việc hắn sử dụng bộ châm pháp kia thấy thế nào? Phải chăng...... Cảm thấy là tà môn ngoại đạo?"

       Ngụy Vô Tiện nói nửa câu ra khỏi miệng, thế nhưng mang theo chút cẩn thận cùng bí ẩn chờ mong.

       "Công pháp vốn không chia chính tà, phải xem người luyện trong lòng có thiện niệm, trong ngực bằng phẳng hay không. "

       Lam Vong Cơ cân nhắc từng câu từng chữ mà đáp, lông mi rũ xuống, ở mí mắt màu nhạt như ngọc tạo nên một mảnh bóng râm.

       Điểm chờ mong bí ẩn trong lòng Ngụy Vô Tiện mọc ra một lá chồi non.

       "Chỉ là..... "

       "Chỉ là cái gì?"

       Bất đắc dĩ nó bị mưa dập gió vùi đi.

       "Chỉ là nghịch kinh mạch mà đi, chắc chắn tổn hại thân tổn hại tâm...... Tất cả đều không có lợi đối với người luyện."

       "Ha ha ha ha ha ha ha", Ngụy Vô Tiện bật cười ra tiếng.

       "Hàm Quang Quân ơi Hàm Quang Quân, ngươi khoan dung nhân hậu như vậy, còn lo lắng cho thể xác và tinh thần của Di Lăng lão tổ sao! Còn nhớ rõ lần trước ta đề cập với ngươi về một vị bạn cũ không? Ngươi và hắn giống nhau là đi ra từ Vân Thâm Đường...... Bực này danh môn chính phái, lại thật sự là hoàn toàn khác biệt!"

       Ngụy Vô Tiện vốn muốn nói Vân Thâm Đường, lại sợ hãi Hàm Quang Quân cùng sư huynh Lam Trạm của hắn có quen biết, lại bẻ ngoặt một cái.

       "Có gì không giống?"

       Lam Vong Cơ biết không nên tìm tòi nghiên cứu việc riêng của người khác, nhưng nghe Ngụy Anh hai lần nhắc tới người này, lời nói không nhịn được bật thốt ra.

        Ngụy Vô Tiện cũng không thèm để ý nhàn nhạt nói:

       "Ta nói hắn là bạn cũ của ta, kỳ thật cũng coi như miễn cưỡng. Ta nhiều lần đi làm phiền hắn, hắn khẳng định rất hận ta. Hắn và ta đi con đường khác biệt, còn từng muốn lấy mạng của ta. Chỉ hết lần này tới lần khác...... Cùng là nam tử...... Ta lại đối với hắn...... "

       Có mang tâm tư kiều diễm.

       Lời nói không nói hết, hai người lại đều đã hiểu rõ. Đáng tiếc Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy khuôn mặt của Hàm Quang Quân, tự nhiên cũng không nhận ra được, sau khi hắn nói xong, trong con ngươi màu lưu ly của Lam Vong Cơ dần nhiễm lên một tầng đau xót dày đặc.

        "Nói nhiều rồi, Hàm Quang Quân chê cười. Ngươi sẽ không để ý chứ?"

       Lam Vong Cơ như thế nào lại.

       Ngụy Vô Tiện tự giễu cười cười, từ trong ngực lấy ra một cây sáo toàn thân đen nhánh, nhẹ nhàng đặt ở bên môi.

       Tiếng sáo uyển chuyển du dương phát ra, điệu là tỳ bà danh khúc <<Tắc Thượng khúc>>, vốn là kể về lòng nhung nhớ của Chiêu Quân với cố quốc. Tiếng sáo uyển chuyển, không có cung thương thanh thúy khi dây đàn tỳ bà rung động, thế nhưng có vẻ càng thêm thống khổ triền miên. Trăng sáng treo cao, ai ai tiếng sáo cùng tinh hà mênh mông gắn bó, tựa như ở đáy lòng của Lam Vong Cơ tạc ra một dòng suối, nước đắng tràn thành một hồ nước nông.

       Lam Vong Cơ lại nghĩ tới, quê hương của Chiêu Quân ở Kinh Sở, lại đúng là ở vùng Vân Mộng. Ngụy Anh độc hành ở Lương Châu, chính là nhớ nhà......

       Một khúc kết thúc.

       "Nghe hay không?"

       Ngụy Vô Tiện đắc ý dào dạt đem cây sáo xoay nhanh, mặt mày cong cong, giống như mặt trời mới mọc phá vỡ sương mù buồn bã một giây trước còn vòng quanh.

       "Ừm." Lam Vong Cơ nói. Lại nói:

        "Phong phiêu luật lữ tương hoà thiết, nguyệt bạng quan san kỷ xử minh."

       (1) ( Trích trong bài thơ Xuy Địch của Đỗ Phủ dịch nghĩa:

       Gió vi vu hoà nhịp cùng với tiếng sáo

        Trăng gần nơi ải núi, biết có mấy nơi được soi sáng.

       *Nguồn: Thivien.net )

       Ý cười của Ngụy Vô Tiện sâu hơn:

       "Hàm Quang Quân a Hàm Quang Quân, ngươi làm sao mà khen ngợi người khác cũng chững chạc đàng hoàng như vậy! Dễ nghe ta thổi thêm cho ngươi một bài?"

       Sáo trúc quét ngang, mấy âm tiết phát ra, là giai điệu bắt đầu của <<Hồ già thập bát phách>>. Ngụy Vô Tiện liền thu hồi cây sáo, lắc đầu liên tục.

       (胡笳Hồ già: là một loại kèn lá của người Hồ, dùng lá cuốn lại thổi tựa như sáo)

       "Không được, không được, đây là cầm khúc, dùng sáo thổi vẫn có chút dở dở ương ương. Hàm Quang Quân, ngươi cũng hiểu âm luật?"

       "Cũng biết một hai, ta từ lúc nhỏ liền học đàn." Lam Vong Cơ đáp.

       Ngụy Vô Tiện khẽ vỗ tay:

        "Vậy thì tốt quá rồi! Hàm Quang Quân, ta thổi sáo cho ngươi nghe, ngươi cũng đàn một khúc cho ta nghe đi? Ta biết người của Vân Thâm Đường các ngươi đánh đàn đều rất dễ nghe!"

        "Chuyến này vội vàng, cũng không mang theo đàn."

        Lam Vong Cơ thấy trên mặt Ngụy Vô Tiện lộ ra một chút thất vọng, lại hứa hẹn nói:

       "Lần tới nhất định đàn cho ngươi nghe."

       "A -- hắt xì--!"

       Một trận gió thổi qua, Ngụy Vô Tiện chưa nói tiếp liền hắt xì một cái rõ to. Hắn thuở nhỏ ham lạnh, sau khi mắt bị mù, quen một năm bốn mùa đều mặt áo mỏng, tối nay càng chỉ là mặc một thân áo ngắn. Một tầng vải vóc mềm mại phủ lên cánh tay trần trụi bên ngoài của hắn, Ngụy Vô Tiện không khỏi đưa tay nắn vuốt, tơ lụa mềm nhẵn, phía trên còn thêu hoa văn mây cuốn -- là áo khoác ngoài của Hàm Quang Quân.

       "Đêm lạnh sương nhiều, đừng để cảm lạnh!" Lam Vong Cơ dặn dò.

       Ngụy Vô Tiện cũng không từ chối, thuận thế đem mình bọc vào bên trong vải vóc còn mang theo nhiệt độ cơ thể, trên vải vóc còn lây dính một chút khí tức của chủ nhân, khí tức này nghe giống như nước suối, giống ánh trăng, giống tiếng gà gáy buổi bình minh trong tiếng chuông chùa cổ xa xăm.

       "Hàm Quang Quân." Ngụy Vô Tiện nói:

       "Nói cho ta nghe một chút hiện tại ngươi có thể nhìn thấy cái gì đi?"

        Lam Vong Cơ không có cự tuyệt, ngược lại nhẹ giọng hỏi:

       "Bắt đầu nói từ đâu?"

        "Tùy tiện nói một chút là được rồi, tối nay có sáng sủa không, có trăng sao hay không? Sáng không? Cỡ nào? Là dạng gì?"

       Lam Vong Cơ suy nghĩ một chút, đáp:

        "Tinh đấu lan cán hà hán lưu" (2)

       (Phỏng dịch: Sao trời chằng chịt trên dòng sông ngân)

       Lại cảm thấy quá mức qua loa, bổ sung thêm:

       "Cô nguyệt thương lãng hà hán thanh, Bắc Đẩu thác lạc Trường Canh minh." (3)

       (Dịch nghĩa: Vầng trăng cô đơn trôi trên trời xanh, sao Bắc Đẩu lặn sao Hôm sáng.)

        "Sao Hôm nha...... " Ngụy Vô Tiện ngửa đầu, dường như đang nhìn không trung.

      "Mấy năm trước có một đoạn thời gian, ta cảm thấy ngôi sao này sáng vô cùng, sau lại Ôn thị khởi binh, thiên hạ liền rối loạn."

       "Sử ký có nói: Nhìn thấy sao này, sẽ có hoạ đao binh." Lam Vong Cơ không nhịn được nghiêng đầu nhìn hắn,

        "Ôn loạn đã định, thì hoà tuế phong."

        (时和岁丰 thì hoà tuế phong: đây là một câu thành ngữ, ý nói Bốn mùa hoà thuận, ngũ cốc bội thu. Ca tụng thái bình thịnh thế. <Tra theo Baidu> )

        Ngụy Vô Tiện ý thức được Hàm Quang Quân đang an ủi mình, cũng nghiêng đầu cười với hắn, sao sáng đầy trời chiếu vào trong cặp mắt hoa đào phủ bụi kia. Lam Vong Cơ tuy biết Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy ánh mắt của mình, nhưng vẫn vội vàng quay đầu, bên tai đỏ bừng.

       "Hàm Quang Quân tốt, lại nói cho ta biết một chút mấy thứ khác, cỏ đâu? Hồ đâu? Còn có hạt cát?

......

       Bị Ngụy Vô Tiện từng vấn đề dẫn dắt, Lam Vong Cơ phá lệ nói rất nhiều. Hắn nói cỏ là "tách biệt", là "um tùm", nói cát là "mênh mông", là "như tuyết", là "cát bay về phía hoàng hôn", nói hồ là "mù mịt phủ khắp", là "trống không như gương", là "ánh sáng nổi mặt hồ như ánh hào quang, bóng ảnh chìm đáy nước trong như ngọc bích".

        Ngụy Vô Tiện nghe rất chuyên tâm, khoé mắt đuôi mày lộ ra vui mừng tựa như hắn có thể thấy được cảnh đẹp. Hắn cũng kể cho Lam Vong Cơ nghe, hắn kể về đầm nước ở Vân Mộng, kể về núi khe ở đất Sở, kể sông nước xanh biếc đến tận chân trời, kể về cô nương xinh đẹp trên thuyền, kể về con diều bị bắn rơi xuống nước, trôi dạt ở vùng ven sông.

        "Cũng không biết con diều kia trôi bao xa, nói không chừng có thể trôi đến Cô Tô. Hàm Quang Quân nếu ta sớm quen biết ngươi, ta liền dùng bồ câu đưa thư cho ngươi, ngươi có thể thay ta vớt nó lên." Ngụy Vô Tiện trêu đùa.

        "Ừ."
               
                    * * * * * *

       Chú thích: Dịch nghĩa và dịch thơ mọi người tra Google xem giùm ta nhé, đăng hết vào đây thì quá dài, mọi người thông cảm cho ta! (/-__-\)

1. Bài thơ Xuy Địch của Đỗ Phủ

吹笛秋山风月清,谁家巧作断肠声。
风飘律吕相和切,月傍关山几处明。
胡骑中宵堪北走,武陵一曲想南征。
故园杨柳今摇落,何得愁中却尽生

Xuy địch thu san phong nguyệt thanh,
Thuỳ gia xảo tác đoạn trường thanh.
Phong phiêu luật lữ tương hoà thiết,
Nguyệt bạng quan san kỷ xứ minh.
Hồ kỵ trung tiêu kham bắc tẩu,
Vũ Lăng nhất khúc tưởng nam chinh.
Cố viên dương liễu kim dao lạc,
Hà đắc sầu trung khúc tận sinh.

2. Bài thơ Thu Hoài - của thi hào Lục Du (thời Tống)

秋怀 - [宋]
星斗阑干河汉流,
建州风物更禁秋。
年来多病题诗嬾,
付与鸣蛩替说愁

Tinh đấu lan cán hà hán lưu,
Kiến châu phong vật canh cấm thu.
Niên lai đa bệnh đề thi lãn,
Phó dữ minh cung thế thuyết sầu.

3. Bài thơ Đáp Vương thập nhị hàn dạ độc chước hữu hoài -  Lý Bạch

        Bài thơ này khá dài nên bạn nào muốn tìm hiểu có thể tra google lên Thivien.net xem nhé.

    Lưu Ly: lúc làm chương này ta đau cả đầu vì mớ thơ ca này, cầu an ủi động viên a, đùa chút thôi, chúc mấy bạn đọc truyện vui vẻ ^_^
    A Tiện khổ a, đọc đoạn ký ức khi bị mù của huynh ấy mà đau lòng muốn chết, thương quá (TT)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top