Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Năm năm trước, Vân Thâm Đường.

       Ngụy Anh từ trong ý thức mông lung tỉnh táo lại, lập tức cảm nhận được đau nhức nơi thái dương. Hắn ngắm nhìn bốn phía, phát hiện mình nằm trong một gian phòng lạ lẫm, trong không khí mùi đàn hương thuần hậu trang trọng chìm chìm nổi nổi, xem bài trí hẳn là phòng ngủ của một vị đệ tử nào đó của Vân Thâm Đường.

       Hắn đưa tay muốn xoa huyệt Thái Dương một cái, sờ tới một khối băng gạc, ngoan ngoãn đắp ở trên trán mình.

       Hắn lúc này mới nhớ tới, bản thân lúc trước là vì luận bàn kiếm pháp quấn lấy Lam Vong Cơ một đường, bị không kiên nhẫn mà hất ra, né tránh không kịp đụng vào cọc gỗ.

       Hắn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, muốn đứng dậy tìm chút nước uống, bất đắc dĩ còn chưa từ trên giường ngồi dậy, đầu tựa như rót chì, kéo hắn ngã trở về.

       Trêu đùa ai không tốt, hết lần này tới lần khác trêu đùa Lam Vong Cơ. Tốt rồi, lần này thành thương bệnh binh, đành phải buồn bực ngán ngẩm nằm ở trong phòng ngủ không biết là của ai này. Rõ ràng đêm nay còn hẹn bọn Giang Trừng đổ xúc xắc cược thoại bản. Ngụy Anh nhìn trần nhà vẽ rất nhiều hoa văn mây cuốn, mắt trợn trắng.

       Đương lúc Ngụy Anh đếm tới chín nghìn năm trăm đoá hoa văn mây cuốn trên trần nhà, cửa phòng ngủ động.

       Ngụy Anh vội vàng dùng khí lực toàn thân, chống đầu lên nhìn ra ngoài cửa.

       Ngược sáng, toàn thân áo trắng Lam Vong Cơ đẩy cửa đi vào, trong tay mang theo hộp cơm sơn đen.

       "Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm!" Ngụy Anh hô, "Ta đây là ngủ bao lâu?"

        Lam Vong Cơ đem hộp cơm để lên bàn, đem chén dĩa bên trong từng cái bày ra. Sau khi làm xong mới trả lời hắn:

       "Tròn hai ngày."

       Lại hỏi:

       "Cảm giác như thế nào? Có gì khó chịu hay không?"

       Ngụy Anh cổ buông lỏng, đầu lại ngã vào trên giường, dùng cánh tay che khuất mắt, khoa trương mà kêu:

       "Ai da, sư huynh, ta không khoẻ! Chỗ nào cũng không khoẻ. Đau đầu, chân nhũn ra, trên lưng cũng đau xót đến khó chịu."

       Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày, bưng một cái chén sứ ngồi vào bên cạnh:

       "Đại phu đã khám qua, ngươi lần này thái dương bị đập mạnh, trong đầu sinh ứ trệ, tĩnh dưỡng nửa tháng là có thể khôi phục. Uống thuốc."

       Ngụy Anh vừa thấy nước thuốc màu nâu kia, lại nghĩ tới dược thiện chát miệng phát đắng của Vân Thâm Đường, hận không thể xỉu ngay tại chỗ.

       "Ta không, sư huynh tốt tha cho ta đi, ta vừa bị cọc gỗ đụng mất nửa cái mạng, nếu như ta uống hết thang thuốc này khẳng định lại phải đi nửa cái, vậy ta có thể đi đời nhà ma, khổ quá mà!"

       Lam Vong Cơ lại đem bát sứ đưa cho hắn:

       "Thuốc đắng dã tật, có lợi cho bệnh."

       Ngụy Anh không có chút ý tứ tiếp nhận nào, mím chặt môi, dáng vẻ thề sống chết không theo.

       Lam Vong Cơ tay bưng bát sứ không hề cử động.

       "Tay ta mềm, bưng không nổi bát này...... "

       Ngụy Anh đem nửa khuôn mặt vùi vào trong chăn, lời nói cũng mang giọng mũi mềm nhũn như bông, đáng thương vô cùng.

       Lam Vong Cơ khẽ thở dài một tiếng nhỏ đến không thể phát hiện, lại đứng dậy đi cầm một cái muỗng sứ.

       "Ta đút ngươi."

       Ngụy Anh: "!!!"

       Đây vẫn là Lam Trạm sư huynh của hắn sao?

       "Không cần không cần, đa tạ sư huynh. Ta đột nhiên cảm giác kinh mạch của cánh tay này thông suốt, cầm bát vẫn là không có vấn đề gì!"

       Ngụy Anh vội vàng đoạt lấy bát sứ từ trong tay Lam Vong Cơ, quyết tâm cứng cổ liền rót xuống.

       Nước thuốc quả nhiên đắng đến hắn nhe răng trợn mắt, nửa ngày không có trở lại một hơi.

       Đột nhiên trong tay bị nhét một vật, cúi đầu xem xét, là một miếng bánh hoa quế.

       Ngụy Anh không thích ngọt, điểm tâm của Cô Tô đối với hắn mà nói đều ngọt tới không chịu được. Chẳng qua loại thời điểm này, có cái gì đó có thể ép xuống một chút vị đắng trên đầu lưỡi dù sao cũng tốt hơn so với không có, hắn thử thăm dò cắn một miếng.

       Hương thơm của hoa quế cùng mùi thơm ngát của bánh gạo tản ra trên đầu lưỡi, cũng không có ngọt gắt như trong dự đoán, ngược lại là vị ngọt như gió mát nước suối gãi đúng chỗ ngứa tách ra vị đắng làm hắn phiền lòng trên lưỡi.

       Ngụy Anh hai ba miếng liền đem miếng bánh quế hoa này nuốt vào trong bụng:

       "Bánh quế hoa này mua ở tiệm nào vậy? Ăn ngon, ăn ngon, còn nữa không?"

       Lam Vong Cơ cũng không trả lời vấn đề thứ nhất của hắn, chỉ lắc đầu nói:

      "Đồ ngọt quá lượng không có lợi cho miệng vết thương của ngươi khôi phục."

       Ngụy Anh lúc này mới chú ý tới đáy mắt của Lam Vong Cơ có nhàn nhạt xanh đen, trên khuôn mặt như ngọc cũng có vài phần mệt mỏi.

       Hoàng hôn xuống phía sau núi, công khoá hàng ngày của môn sinh kết thúc, sư đệ của Ngụy Anh Giang Trừng, cùng mấy người kết bạn tốt, ồn ào đi tới căn phòng ngủ này.

       "Ngụy Anh! Ngươi còn sống sao? Ròng rã hai ngày, bồ câu đưa tin của cha mẹ và a tỷ cũng bay tới năm con, ngươi mà còn không tỉnh, sợ là toàn bộ Liên Hoa Ổ đều phải hưng sư động chúng, đến Cô Tô nhặt xác cho ngươi!"

       Giang Trừng đặt mông ngồi trên mép giường, giơ tay làm như dùng sức mà chụp đầu Ngụy Anh:

       "Để ta nhìn xem đầu óc chó này của ngươi có bị đụng hư hay không!"

       "Ai da, ta không có việc gì, sư muội ngươi có thể miễn bàn về chó loại sinh vật đáng sợ này không?"

       "Chúng tôi cũng đều lo lắng cho huynh, Ngụy huynh."

       Một thiếu niên cầm quạt nhô đầu ra, đúng là Nhiếp Hoài Tang tới từ Bất Tịnh Thế:

       "Hai ngày này không có huynh dẫn chúng ta gieo xúc xắc cược thoại bản đánh gà rừng, cả ngày trừ bỏ luyện kiếm chính là đi học, tất cả mọi người đều rất là nhàm chán!"

       "Đúng vậy đúng vậy, còn có rượu, ta đã rất lâu không được uống một ngụm Thiên Tử Tiếu!" Một thiếu niên khác phụ hoạ nói.

        "Ha ha, các ngươi thôi đi, cũng chỉ nhớ thương ngươi Ngụy huynh rượu cùng gà rừng của ta!" Ngụy Anh cười nói.

       "Cũng không được đầy đủ là...... " Nhiếp Hoài Tang sợ hãi nói:

       "Không có ngươi theo giúp ta luyện công nhường ta, hiện tại sư huynh cùng ta đánh nhau rất hung dữ, không một chiêu nào ta đỡ được, thân xương cốt này của ta còn chưa già đã muốn tan thành từng mảnh!"

       "Cái công phu mèo ba chân kia của ngươi, coi như Ngụy ca không nhường cho ngươi, ngươi về nhà cũng phải bị đại ca ngươi đánh tan ra từng mảnh!" Lại một thiếu niên cười nhạo nói, trong gian phòng tiếng cười liên tiếp.

       Ngụy Anh cũng cười theo, trước mắt lại đột nhiên tối sầm, cái ót đập vào đầu giường.

       Giang Trừng cuốn quít dìu hắn, lại đem gối đầu lót ở sau đầu hắn, mới mắng:

       "Ai bảo ngươi không việc gì đi trêu chọc Lam Vong Cơ kia? Ngươi cho rằng ai cũng đều tùy ngươi phiền nhiễu mà không tức giận sao? Lam gia bọn họ lực tay lớn như vậy, nếu hắn lại dùng sức hơn một chút, ta xem ngươi sớm quy thiên!"

       Một thiếu niên ở bên cạnh thấy Giang Trừng hoả khí lớn như vậy, vội khuyên hắn nói:

       "Lam Vong Cơ sư huynh cũng không phải cố ý, sau đó hắn chủ động lãnh phạt, quỳ tròn hai ngày ở từ đường, còn bị thước."

       "Không sai, ta còn nghe nói...... "

       Nhiếp Hoài Tang phe phẩy cây quạt:

       "Vong Cơ sư huynh chủ động đem Tĩnh thất nhường cho Ngụy huynh tu dưỡng."

       "Giống như nhiệm vụ chiếu cố Ngụy huynh cũng là sư huynh chủ động ôm." Một tên thiếu niên khác bổ sung nói.

       Giang Trừng hừ lạnh một tiếng:

       "Xong việc rồi mới thật sự ân cần, giả mù sa mưa! Cũng không thấy lúc ấy chú ý một chút!"

......

       Một mảnh màu đen trước mắt Ngụy Anh dần dần tan đi.

       Ta đây là...... Nằm ở trên giường Lam Trạm?

       Đây là hắn ở trong một mảnh mồm năm miệng mười, mơ mơ màng màng mà bắt được trọng điểm duy nhất.

       Ngụy Anh không phải lần đầu tiên trêu chọc Lam Vong Cơ.

       Hắn cùng Giang Trừng bị đưa tới Vân Thâm Đường nghe học, cùng mấy người đệ tử của các môn phái khác cùng nhau bị chuyển qua cho Lam Vong Cơ quản.

       Ngụy Anh ở Liên Hoa Ổ đã từng nghe nói qua đại danh của vị Lam sư huynh này. Mười lăm Tị Trần kiếm xuất, tại Thử kiếm đại hội bộc lộ tài năng; Mười sáu văn thải tuyệt vời, thi văn được các nho sinh Bách gia tán thưởng; Mười bảy quét sạch bọn cướp Đông Nam, cùng với huynh trưởng cùng nhau được mỹ danh "Lam thị song bích".

       Thiếu niên hâm mộ kẻ mạnh, Ngụy Anh đi vào Vân Thâm Đường liền lẩm bẩm muốn gặp Lam Vong Cơ mãi, sau khi nghe được mình do hắn giám sát luyện kiếm, càng là hưng phấn đến nửa đêm không ngủ.

       Ngày kế tất nhiên là Ngụy Anh ngủ qua thời gian tập hợp ở giáo trường.

       Giờ Thìn qua hơn phân nửa, hắn mới rón ra rón rén ôm bội kiếm của mình, mưu toan từ tường vây bên cạnh giáo trường trèo tường trà trộn vào. Đương khi hắn nhảy lên tường vây nhìn về phía trung tâm của giáo trường, không nhịn được nhìn đến ngây người.

       Lam Vong Cơ đang làm mẫu kiếm pháp.

        Chỉ thấy Lam Vong Cơ một thân bạch y, tóc đen cột cao, góc áo cùng ngọn tóc theo động tác mà cắt qua nắng sớm.

       Thức thứ nhất mạt, Tị Trần tựa như ngân long xoay chuyển trên bầu trời, thức tiếp theo thứ, cửu thiên sấm sét thoáng chốc đánh vỡ trời cao, lại một thức phách trảm, điện quang chiếu khắp đêm ngày, mưa rền gió dữ chợt tới. Rồi sau đó kiếm phong đảo qua, ánh mặt trời như một đường loé lên, bình minh chợt phá, mũi kiếm lại vẩy một cái, mặt trời mới mọc, lại là dừng lại, thanh quang hời hợt trong ngũ hồ tứ hải tất cả ngưng ở trên một điểm kia, cuối cùng Tị Trần chậm rãi trở vào vỏ, vạn ánh sáng quay về trần thế, giữa thiên địa chỉ còn lại có gió xuân ấm áp, suối nước lạnh trong vắt.

        Ngụy Anh cảm thấy mình thấy được thần tiên.

       "Nhìn rõ hết chưa?" Lam Vong Cơ hỏi các môn sinh.

       "Thấy rõ ràng rồi!"

       Ngụy Vô Tiện từ đầu tường nhảy xuống, vỗ tay khen:

       "Hảo kiếm pháp! Hảo kiếm pháp! Có thể nói 'Nay có giai nhân Vong Cơ huynh, khẽ múa kiếm khí động tứ phương!"

       "Hồ ngôn loạn ngữ. Ngươi là người phương nào?" Lam Vong Cơ hờ hững nhìn về phía hắn.

       "Vân Mộng Liên Hoa Ổ đệ tử Ngụy Anh, tại đây bái kiến Lam sư huynh!" Ngụy Anh ôm quyền, lại khôi phục dáng vẻ cười đùa cợt nhả.

       "Lam sư huynh, kiếm của ngươi thật là đẹp mắt, cho ta mượn sờ sờ có được không."

       "Đao kiếm có linh, không thể tùy ý động vào." Lam Vong Cơ nói.

       "Người đến trễ giáo trường, phạt mười thước."

       "Ai da! Sư huynh liền châm chước châm chước có được không, huynh tuổi còn nhỏ, làm sao có thể giống như lão nhân Lam Khải Nhân cứng nhắc như vậy chứ!"

       "Bất kính trưởng bối, thước năm, đường quy một lần."

       Từ lúc đó về sau, Ngụy Vô Tiện tựa như khối kẹo mạch nha dính vào vị sư huynh cứng nhắc này.

       Chẳng những ở giáo trường một tấc cũng không rời, tan học cũng hôm nay đưa sách thoại bản, ngày mai đưa hai cái quả dại, nghĩ hết trăm phương ngàn kế lôi kéo làm quen.

       "Vong Cơ huynh, sư ca tốt, hôm qua ta đưa cho ngươi quả sơn trà hương vị có tốt hay không?" Ngụy Anh ở trên đường mòn trong Vân Thâm Đường cản lại Lam Vong Cơ.

       "Chưa hưởng qua, trở về luyện kiếm." Lam Vong Cơ nói.

       "Vậy thật là đáng tiếc! Trái cây này là lớn nhất ngọt nhất, vốn là muốn cung cấp cho quán rượu lớn ở Tần Hoài! Ta bỏ ra rất nhiều sức lực mới khiến cho tỷ tỷ dưới núi bán cho ta nửa giỏ!" Ngụy Anh méo miệng.

       Lam Vong Cơ nghe nói, môi hơi nhấp, cất bước muốn đi.

       "Ai! Sư huynh như thế nào nhận trái cây còn không để ý tới ta nha? Đừng đi a! Nhìn ta nhìn ta!"

       Ngụy Anh làm bộ vung một kiếm hướng về phía bóng dáng Lam Vong Cơ đánh tới, Lam Vong Cơ vì thế hơi hơi xoay người, Tị Trần chưa ra khỏi vỏ, chỉ dùng chuôi kiếm liền gạt ra kiếm quang của thiếu niên.

       Ngụy Anh thấy ánh mắt của Lam Vong Cơ lại về tới trên người mình, chạy nhanh đem một bộ kiếm pháp Vân Mộng bắt đầu múa.

       Thiếu niên này vốn là có thiên phú dị bẩm với võ học, lại thêm Vân Mộng kiếm pháp nhẹ nhàng tinh xảo, bội kiếm toàn thân đen nhánh bị thiếu niên múa giống như một con cá chép màu đen, ở giữa lá sen cao vút qua lại tự nhiên.

       Lá trúc bên cạnh đường mòn bị kiếm khí cắt xuống, bay lả tả, làm rối loạn tâm hồ của ai.

       Một bộ kiếm pháp hoàn tất, Ngụy Anh cổ tay xoay vòng, mũi kiếm hất lên. Một đoá thược dược nghiên nghiên đang nở rộ bên cạnh đường mòn, bị kiếm khí cắt xuống, rồi sau đó hạ xuống bên tóc mái của Lam Vong Cơ.

       Ngụy Anh một tay đeo kiếm dừng ở trước người Lam Vong Cơ, sợi tóc hơi loạn, nhẹ thở phì phò, đắc ý mà cong lên khoé miệng, ngửa đầu nhìn Lam Vong Cơ.

       "Như thế nào?"

       "Nhẹ nhàng có thừa, kình lực không đủ. Căn cơ không xong, còn cần luyện tập."

       Lam Vong Cơ bất động thần sắc mà đem đoá thược dược tháo xuống, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

       Sau khi tan học, Ngụy Anh héo héo mà trở lại chỗ ở, cùng bọn Nhiếp Hoài Tang chơi xúc xắc cũng chơi đến mất hồn mất vía.

       "Ngụy Anh! Ngươi đây là bị hạ giáng đầu gì đó hay sao? Lại mang dáng vẻ như chó rơi xuống nước!" Giang Trừng đoạt lấy chung xúc xắc trong tay Ngụy Anh.

       Ngụy Anh nghe được chữ "chó" này, nhịn không được giật mình một cái, lại không cãi lại.

       "Ngụy huynh, ngươi lại không nghiêm túc chơi, thoại bản của ngươi đều sẽ bị ta thắng hết." Nhiếp Hoài Tang đong đưa cây quạt.

       "Đi đi đi, hắn không đến ta đến." Giang Trừng đong đưa chung xúc xắc, "Muốn thắng cũng là ta thắng, không tới phiên Nhiếp nhị ngươi đâu."

      "Sư muội a." Ngụy Anh mặt đều nhăn thành trái khổ qua,
"Ngươi nói xem Vong Cơ huynh làm sao lại không để ý tới ta vậy? Ta là thật lòng muốn cùng hắn kết giao."

      Giang Trừng lườm hắn một cái: "Ngươi như vậy chỗ nào gọi là kết giao, ngươi gọi là quấy rối! Người ta khẳng định đã sớm ghét ngươi muốn chết, cũng chỉ có ngươi còn vì hắn nóng ruột nóng gan mất hồn mất vía."

      Nhiếp Hoài Tang cười ôn hoà:
"Đúng vậy a, may mà chúng ta biết là Lam sư huynh, không phải còn tưởng rằng Ngụy huynh ngươi là bị đại tiểu thư nhà ai câu hồn, bị bệnh tương tư đâu."

      "Ta thấy ngươi là xem thoại bản tạp kịch nhiều quá rồi! Cái gì cũng hướng tình tình ái ái mà tưởng tượng!" Ngụy Vô Tiện rút một cuốn thoại bản cuốn lại, đập lên đầu Nhiếp Hoài Tang.

      "Ai nói ta không chơi, tới tới tới tiếp tục tiếp tục!"

       Cuối cùng vẫn là Ngụy Anh đánh cuộc thắng. Vào đêm, hắn vui vẻ mà dựa vào đầu giường lật xem thoại bản vừa mới tới tay.

       Trong quyển sách nhỏ tài tử cùng giai nhân tương tư nan giải, triền miên lâm li. Ngụy Anh không nhịn được lại thất thần.
Đọc được "Hoa âm trọng điệp hương phong tế", chóp mũi của hắn liền quanh quẩn mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ, đọc được "Đình viện thâm trầm đạm nguyệt minh", Lam Vong Cơ lại là ánh trăng kia, đạp đầy đất sơ ảnh hoành tà, đi về phía hắn.

(Hai câu trên dịch là:
Âm thầm vườn vắng trăng vừa sáng; Ngào ngạt hương hoa gió thoảng đưa.
Trích trong Tây Sương Ký của Vương Thực Phủ)

      Không, Lam Vong Cơ không chỉ là trăng, hắn là mây, là mây trắng chưa trôi đi ở dưới ánh mặt trời, là nước sông phía Tây chảy về hướng Đông không nghỉ, là mây trong núi sâu cây cối xanh ngắt cao lớn......

      Trong đình viện tựa tuyết rơi.
Thân ảnh màu trắng của Lam Vong Cơ mỗi lần xuất hiện, bông tuyết liền bay xuống.

       Đầu tiên là hai ba bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, dừng ở đầu cành ngọc lan.

       Sau đó mây loạn thiên thấp, phong hồi tuyết chuyển.

       Cuối cùng là rơi đầy đất trắng xoá, sạch sẽ, lại không có vật gì khác.

       Ngụy Anh bị kinh sợ ba một cái cầm thoại bản trong tay bỏ qua một bên, lại lung tung tìm một quyển khác mở ra.
     
       Trên trang sách thình lình viết:
"Kinh giác tương tư không lộ, nguyên lai chỉ vì đã tận xương."

         "Tương tư....." Ngụy Anh phân biệt rõ tư vị của hai chữ này.

        Nhất thời tuyết tạnh trời trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top