Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Đệ ngũ hồn hoàn- thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  

Chẳng mấy chốc, không gian liền tĩnh lặng đến bất thường, Xích Ma Lang đôi mắt đỏ lừ sắc rực, chữ Ma trên trán cũng sắc rực, nó cùng Hoài niệm giằng co đã một khoảng thời gian, mỗi bên dường như chỉ có một ý niệm, chính là tranh đoạt năng lượng của đối phương.

Hoài Niệm hồn hoàn thứ nhất của Phệ Hồn Chu Hoàng lúc này sáng rực lên một màu đen chết chóc, đôi máu cô chuyển xanh, đồng tử thon dài nhọn hoắc đặc trưng của một loài hung thú ẩn ẩn dưới tấm lụa tẩm thuốc. Từ khi cưỡng chế đưa Mã Hồng Tuấn thuấn di đã đột phá cực hạn hóa thành màu đen, năng lực phệ hồn càng là tăng mạnh. 

Xét về thôn phệ, Hoài Niệm tất nhiên không ngán một con Xích Ma Lang chỉ mới hơn ba vạn năm tu vi.

Quả nhiên, giằng co đến gần nửa canh giờ, Xích Ma Lang đã gần gừ đau đớn, nhưng đồng thời, âm tiết kia còn có chủ ý khác.

Tộc đàn của nó từ trạng thái tiếp sức cho Xích Ma Lang, một lượng nhỏ đã lặng lẽ lùi về sau, Một số tách ra dùng năng lượng từ chữ Ma trên trán quấy nhiễu tinh thần của Hoài Niệm, một số lại bao quanh từ ba phía hội đồng đánh tới.

Bọn chúng chuyển động rất nhanh, lại vì nhanh là làm ra động tĩnh. Thời điểm bọn chúng bắt đầu hành động, Xích Ma Lang đột ngột ngừng lại giằng co, nó bất chợt thu lại sức mạnh của bản thân, hành động này tuy đối nó tạo thành không ít thương tổn tinh thần, nhưng đủ để Hoài Niệm chệch nhịp một giây.

Một giây này, bầy đám Xích Ma Lang liền lao tới.

Hoài Niệm cánh môi câu lên, trái ngược với suy tưởng của Xích Ma Lang, cô một một chút thất thố cũng không có, ngược lại là cùng lúc thu tay với nó, khí tức Phệ Hồn Chu Hoàng vừa thu lại, trên tay đã phóng ra một khối cầu lôi, điện tích len lỏi khắp nơi làm cho bầy đàn Xích Ma Lang tốc độ liền giảm lại cùng với ánh sáng từ khối cầu sáng chói giữa làn hắc vụ làm tê liệt hành động của bọn chúng.

Khả năng phòng hộ bá đạo kia của bọn chúng là đối kháng với lực công kích, cho nên, chỉ cần không có lực công kích liền có thể ảnh hưởng.

Mà vài giây tê liệt kia, lực lượng lôi điện cô một lần nữa lặn mất tăm, một cái vòng sáng tím sắc lóe lên, ngay sau đó là hơn ba trăm con nhện lặng lẽ xuất hiện. Cho đến kia ánh sáng từ cầu lôi biến mất, tơ nhện đã sớm giăng mắc khắp nơi, mỗi một con nhện đều chuẩn xác bám chặt vào một bên mắt của Xích Ma Lang mà dùng tám cái chân châm chích khiến âm thanh gào rú vang vọng.

Tất nhiên, không phải tất cả Xích Ma Lang đều dính phải chiêu này của Hoài Niệm, một số Xích Ma Lang tiệm cận vạn năm tu vi dễ dàng diệt được ma chu bám theo nó. Xích Ma Lang dầu đàn càng không cần phải nhắc đến, nó một chân giẫm nát một con ma chu, lại nhìn một con ma chu non nớt nhỏ yếu lạc lõng, liền hướng Hoài Niệm gặm con ma chu kia vào miệng khiêu khích. 

Xích Ma Lang rú lên một tiếng, nó lệnh cho những con Xích Ma Lang kia đồng loạt tấn công, chỉ là với tình thế hiện tại, lại có con Xích Ma Lang nào tình nguyện nghe theo mệnh lệnh của nó. 

Tộc Lang hoạt động theo tộc đàn lấy con mạnh mẽ nhất, kinh nghiệm nhất làm chỉ huy, nhưng nếu như chỉ huy yếu kém, như vậy ắt có ma lang không phục.

Tình huống phản kháng hiện tại, xem ra dẫn đầu là con Ma Lang ba vạn năm tu vi, tộc lại không có lấy con nào khác vượt qua được giới hạn một vạn năm tu vi, xích mích nội bộ e rằng đã có sẵn.

Đã vậy, cần thiết phải một chọi ba trăm nữa đâu?

“Ma Chu ăn ngon không?” 

Giống cái trước mắt đột nhiên phát ra âm tiết khiến Xích Ma Lang có chút ngạc nhiên, nhưng dù âm tiết có dễ nghe đến mấy, biểu cảm châm biếm chê cười của Hoài Niệm bày tỏ đều hoàn toàn trái ngược. Nó tức giận gầm lên, lại chỉ cảm thấy cổ họng bị một cái dị vật bám dính vào, sau vài lần ngọ nguậy liền trực tiếp ở trong miệng nó phát nổ.

“Ma chu mà ngươi giẫm phải là hồn kĩ thứ ba của ta. Ma Chu Triệu Hoán. Nhưng con nhện yếu ớt mà ngươi ăn là lại phiên bản hồn kĩ tự sáng tạo ta mới nghĩ đến gần đây, Ma Chu, Nộ!”

Ma Chu, Nộ. Hồn kĩ này của cô tạo ra một loại ma chu hết sức yếu ớt, không có năng lực thăm dò hay bất cứ khả năng tấn công gì. Nó chỉ có thể xác định mục tiêu, sau đó chính là tỏ ra yếu ớt mềm mại như một con mồi không còn sức phản kháng, chỉ đợi đối phương nuốt vào miệng liền sẽ bám chặt lấy cổ họng hoặc bất kì nơi nào yếu ớt nhất, sau đó trực tiếp phát nổ.

Xích Ma Lang này, cho dù phòng hộ tốt đến mức nào, còn có thể tiến hóa đến mức tạo phòng hộ trong thực quản sao?

Đáp án chính là không thể.

“Day dưa một hồi, nên chấm dứt rồi.” Hoài Niệm nhàn nhạt mở miệng. Xích Ma Lang bên trong cơ thể bị thương tổn, ma chu bạo nổ trực tiếp phá hỏng thực quản, khí quản và cả thanh quản, lại tồn lại cùng lúc với cầu lôi hồn kĩ tự sáng tạo của Lam Điện Bá Vương Long hồn hoàn đầu tiên, bên cạnh bạo nổ còn có tác dụng tê liệt. Xích Ma Lang hiện tại.. chính là đèn đã cạn dầu.

Tám cái chân nhện lục sắc một lần nữa xuất hiện quắp Xích Ma Lang nâng lên không trung, tám cái chân nhện lần lượt đâm vào mắt, họng và phần bụng, dưới cái nhìn sợ hãi của bầy Xích Ma Lang, trực tiếp xé đôi Xích Ma Lang đầu đàn, từng dòng máu đỏ tươi bắn ra khắp nơi, nhuốm đỏ nên tuyết trắng.

“Không cần không cam tâm, ta và ngươi đều mang sức mạnh hắc ám, đã định không phải người hay hồn thú quanh minh tự tế gì, ngươi chơi bẩn ta cũng chơi bẩn, ngược lại thật công bằng đi.”

Hồn thú oán niệm khi chết càng cao, lợi ích cho người ra tay càng lớn.

Thi thể Xích Ma Lang bị xé đôi ngã huỵch xuống nền tuyết, một cái hồn hoàn màu đen liền trôi nổi trong không trung. Thu hoạch ngoài ý muốn còn có, một khối đồ vật hào quang lấp lánh từ bên trong rơi xuống.

Hồn Cốt!

Hoài Niệm cầm khối hồn cốt lên, sờ một chút hình hài của nó.

Là một cái hồn cốt cánh tay phải.

Nếu là xuất phát từ Xích Ma Lang, còn là hồn cốt chi trước, khả năng liên quan tới tốc độ hoặc lực lượng. 

Nếu như là lực lượng, võ hồn thứ hai của cô rất thích hợp.

Nhưng nếu là tốc độ, như vậy chính là lãng phí một vị trí trên cơ thể.

Hoài Niệm tâm tình thật không tồi, cô cũng không vội vã thu thập hồn hoàn, lại dựa theo ma chu tin tức thu thập xác định đến một cái Xích Ma Lang tiệm cận vạn năm tu vi. Xích Ma Lang thấy Hoài Niệm bước tới, theo bản năng dè chừng lùi lại.

Giống cái này, nó đánh không lại. Không thể làm liều.

Nhưng là, ngoài ý muốn của nó, Hoài Niệm chỉ đơn giản dùng ngôn ngữ của hồn thú trao đổi với nó vài câu, Xích Ma Lang dường như hiểu được gầm gừ một tiếng.

Nội dung trao đổi kì thực không phải chuyện gì lớn, cô giúp nó đột phá cánh cửa vạn năm tu vi, nó giúp cô hộ pháp hấp thụ hồn hoàn cùng hồn cốt.

Tất nhiên Hoài Niệm sẽ không để bản thân trước đó bị hội đồng chịu thiệt, cái giá cô thả cho bầy đàn của nó sống, chính là phải để cô thôn phệ linh hồn lực vất vưởng từ những hồn thú bám trên cơ thể chúng. Còn có, bảo đảm an toàn cho cô.

Cho nên, tràng cảnh tiếp theo chính là, một đội quân Xích Ma Lang không chút cam tâm tình nguyện phân bố rải rác hộ pháp cho Hoài Niệm.

….

“Ọe” 

Hai ngày thời gian, động tĩnh đầu tiên của Hoài Niệm chính là âm thanh nôn ọe, cực hạn phẫn nộ của Xích Ma Lang mang lại cho cô rất nhiều lợi ích, nhưng cô lại không ngờ chính mình cũng được truyền lại cái mũi chó của nó.

Đại não vừa mới tỉnh táo lại, mùi hương xung quanh tựa như được phóng đại lên ngàn lần mà truyền đến mũi cô. 

Mùi tuyết…

Mùi máu…

Mùi xác chết cho dù là trong thời tiết lạnh giá truyền đến vẫn hết sức rõ ràng.

Còn có mùi hương tử khí từ luồng hắc vụ vẫn còn lẩn quẩn…

Hoài Niệm cố gắng trấn tĩnh bản thân, lồng ngực đang phập phồng cưỡng chế đứng im.

Vòng sáng màu đen sớm đã cùng cô hòa nhập làm một thể, cùng với bốn cái hồn hoàn trước đó lần lượt xuất hiện. Đen, tím, tím, xanh lục, đen, thời điểm hồn hoàn thứ tư xuất hiện, cả ngọn núi không đánh mà tự rung chuyển, Xích Ma Lang cảm nhận được nguy hiểm lập tức bỏ chạy, may mắn Hoài Niệm kịp thời thu tay lại, bằng không chín cô lại tự ăn một trận sạt lở tuyết do chính mình tạo ra.

Mẫu thân dù là một cái hồn hoàn thì vẫn luôn uy vũ như vậy.

Năm mươi ba cấp hồn lực, cô hiện tại là một cái nữ hài mười ba tuổi hồn vương, nhưng là, dường như không có gì tự hào, cô điên cuồng tu luyện để trở nên mạnh mẽ, để một ngày có thể sánh vai cùng mẫu thân, rốt cuộc đến hồn vương cấp bậc lại là mẫu thân hiến tế mà đạt được. 

Nghĩ đến, hốc mắt lại âm ỉ đau.

Thu hoạch tốt nhất chính là hồn hoàn, hồn kĩ mà nó mang lại đến hiện tại Hoài Niệm vẫn còn hưng phấn không thôi, thuần kĩ năng phòng ngự. 

Nháy mắt, Hoài Niệm liền như chìm vào mộng tưởng của bản thân, thu nhỏ hơn trăm lần so với mức độ ảnh hưởng thực tế, lấy cô làm trung tâm, mọi sát thương  mô phòng cũng thu nhỏ lại trăm lần

Hồn kỹ thứ năm, Băng Lang Hộ Thể, miễn tám mươi phần trăm sát thương từ đối thủ có hồn lực ngang ngửa, miễn một trăm phần trăm đối với đối tượng có hồn lực nhỏ hơn cô quá mười lăm cấp, đối với đối thủ có cấp bậc hồn lực hơn hẳn cô, giảm sát thương đối với hồn đế là sáu mươi hai phần trăm, hồn thánh là năm mươi lăm phần trăm, hồn đấu la giảm bốn mươi mốt phần trăm, phông hào đấu la sát thương trước khi cô đạt cấp bậc hồn thánh không cách nào miễn giảm, nhưng một khi đã đạt cũng có thể giảm đến ba mươi phần trăm.

Giảm ba mươi phần trăm lực sát thương từ phong hào đấu la, chính là nhất sinh trong cửu tử.

Rất tâm đắc, nhưng vẫn không ổn. 

Hoài Niệm nín thở không nổi nữa, cô bất giác hít vào một hơi, lại vì một hơi này mà nôn ọe.

Thảo nào cách hơn mười cây số đã có thể đánh hơi được cô.

Cái mũi chó này!

Muốn nôn lại không nôn được, Hoài Niệm tức tối nhớ lại, cô dường như ba ngày rồi chưa có gì vào bụng.

Xác Xích Ma Lang vẫn còn đó, lúc nhỏ cùng mẫu thân trong rừng cô chính là ăn thịt sống, đến Vũ Hồn Điện thời điểm lang thang bên ngoài cũng không có bỏ thói quen này, đến răng cô cũng phát triển thành sắc nhọn, nhưng hiện tại lại khác, mùi hương phân hủy kia đứng từ xa đã muốn nôn ọe, bảo cô nuốt vào bụng e rằng còn hơn cả tra tấn.

Hoài Niệm vuốt vuốt cái bụng dán chặt vào lưng, bất đắc dĩ đi đến một cái cây gần đó bổ ra thăm dò, vẫn là sau may mắn chính là xui xẻo quấn quanh, toàn bộ cây từ rễ đến ngọn, không phần nào ăn được.

Hồn tệ trên người cũng không có…

Hoài Niệm hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân không được sinh khí, lại nghĩ đến xác hồn thú cũng có giá trị rao bán, dưới chân núi cách hơn trăm cây cũng có một cái tiệm cầm đồ, liền mặt lạnh như băng nín thở vác lấy cái xác mà thuấn di xuống dưới.

Vẫn là Thuấn Di tiện lợi, một cái nháy mắt liền tới.

Lều trại đổi đồ, một tràng mùi hương hỗn tạp đến hoa mắt chóng mặt.

“Đây là…một con Hắc Băng Xích Ma Lang!” Ông chủ tiệm cầm đồ là một gã béo,dáng dốc cao lớn, mái tóc phồng phì đặc trưng của dân xứ lạnh, gã không tin được mà nhìn hai khối thịt trước mắt, cầm hai nửa đầu ghép lại chuẩn xác ghép được một chữ Ma.

Kích thước lớn thế này, là Hắc Băng Xích Ma Lăng Vương hơn ba vạn năm tu vi!

“khách quan, Hắc Băng Xích Ma Lang này là do cô giết sao? Một con này, hơn ba vạn năm tu vi, chính là con đầu đàn đi.”

“Đúng vậy.” 

Tức khắc, người trong tiệm cầm đồ đều sắc mặt ngưng trọng.

“ Tiểu cô nương, Hắc băng xích ma lang này là do cô giết?” một gã trung niên thô kệch hỏi.

Giọng điệu không khách khí như vậy, cùng với cảm giác bị hơn chục cặp mắt nhìn chằm chằm, Hoài Niệm nhã hứng ăn liền giảm xuống.

“Không, là ta nhặt được.”

“...”

“Tiểu cô nương, ta là đang nói chuyện nghiêm túc.” 

“Ông nhìn ta chỗ nào không nghiêm túc?” 

“Cô không phải đã thừa nhận với ông chủ, lại phủ nhận với ta, thái độ này gọi là nghiêm túc sao?”

“Ông hỏi một câu ta đã trả lời qua, đây gọi là nghiêm túc sao?”  Hoài Niệm hỏi ngược lại.

“Cô…” gã tức giận tiến đến chỗ Hoài Niệm đập mạnh xuống bàn, vốn là hăm dọa một tiểu cô nương, không nghĩ đến lại bị Hoài Niệm một đạo khí tức phóng ra liền ép gã lui về vị trí cũ.

Hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng giấu đi vẻ kinh hoàng, thái độ cũng từ tốn lại.

“ Hắc Băng Xích Ma Lang là chủng loại hung ác vô cùng, mỗi một đàn lại rất đông đúc, thường xuyên lấy người làm thức ăn, làng chúng tôi buộc phải sống cách xa chân núi hơn trăm dặm đều là vì tránh bọn chúng. Cô nếu đã có năng lực lớn như vậy, vì sao không diệt đoàn Hắc Băng Xích Ma Lang.”

“ Vì sao ta phải diệt đoàn chúng?” Hoài Niệm không kiên nhẫn ngồi tựa và ghế, một chân vắt lên. Đừng cho rằng cô mù là không biết, cô vẫn có thể thông qua phần thể tích không khí bị khuyết trong không gian mà hình dung đại khái dáng dốc đối phương, hành động chỉ chỉ chỏ chỏ phê phán này của hắn, cô vẫn nhìn ra được.

“Bọn chúng lấy người làm thức ăn, một đàn Xích Ma Lang thôn tính không biết bao nhiêu bộ lạc đâu. Cô diệt bầy, chính là đang tạo phúc cho bách tính”

“Bớt cao thượng lại đi, bọn chúng lấy người làm thức ăn, các ngươi lại không lấy bọn chúng làm thức ăn à? Còn có, ta không ăn một xu nào của ông, cũng chẳng ăn bát cơm nào của ông, lại chưa từng nhận mình là thánh nhân cứu thế gì, việc gì phải giúp các ông giết bọn chúng.”

Xích Ma Lang khó chơi thế nào, định kích cô làm không công cho bọn họ, mơ tưởng.

“Cô vì sao lại không có nhân tính như vậy.” Một gã phía sau lên tiếng, hắn dứt lời, liền là một đám người hưởng ứng.

Hoài Niệm tâm tình không tốt, đương nhiên cũng không khách khí.

“Kêu một tiểu cô nương cao còn chưa đến nửa người các ông, còn là một cô nương mù đi giết hung thú, đây gọi là nhân tính à?”

“Cô không phải rất lợi hại sao?”

“Là các ông yếu kém, nên mới cho rằng một nữ hài lợi hại”

Đám nam nhân bị nói đến ngậm một bụng tức, nộ khí xông lên, ý định không tốt liền lộ ra tới, mỗi người phân biệt hồn hoàn đề lộ ra tới, một vòng, hai vòng, ba vòng đều có, gã chất vấn cô ban đầu có tới bốn vòng, phân biệt một trắng một vàng hai tím.

“Không biết tốt xấu. Bắt cô ta lại, hạ Phục Tùng chú, để cô ta thay chúng ta săn hồn thú.”

Gã cầm đầu hô hoán một tiếng, mười mấy gã phía sau liền động, hồn kỹ cường công hệ hồn sư không ngừng đánh tới, nhưng một hồi quần công, vẻ mặt hung ác đều biến thành sợ hãi. Cô ta, vậy mà một chút thương tổn cũng không có, một chút cũng không động đậy, đợi bọn họ khiếp sợ nhìn lại, dưới chân cô đã sáng lên một vòng hồn hoàn màu đen.

Hồn vương cấp bậc.

Hồn hoàn thứ năm, Băng Lang Hộ Thể, phàm là chiêu thức của hồn sư thua cô qua mười lăm cấp, miễn một trăm phần trăm sát thương.

Hoài Niệm lúc này mới chậm rãi đứng lên, tám cái chân nhện từ sau lưng phóng xuất, chầm chậm bước về phía bọn họ.

“Ta có một thắc mắc, các ngươi đã biết con Ma Lang kia là do ta giết, sao còn không biết lượng sức như vậy.”

Gã cầm đầu không ngừng lùi lại phía sau, nhưng đối với câu hỏi của Hoài Niệm, sắc mặt của gã từ khiếp sợ dần dần biến đổi, theo tầm mắt gã nhìn sang phía sau lưng Hoài Niệm là một đám nam nhân cùng nữ nhân già nua, sau gáy họ cùng gã giống nhau, đều đồng nhất có một chữ tùng.

________

Góc gào thét của MissA:

- Hôm nay toàn bộ nội dung là gào thét.

+Topic 1: Lại bắt đầu một tuần liên miên bận rộn gòi.

+Topic 2: Thi T7, CN ಥ╭╮ಥ (này là đg phốt trường U nào đó nè)

+Topic 3: Nhớ là lâu lắm gòi tui có viết một chap do cảm xúc bất ngờ ập tới của phần 2 bộ Hành trình của Annie mà h kím hok thấy, đã bí content mà còn mất chap nữa đau x1000 lần lun (༎ຶ ෴ ༎ຶ)
Cái topic 3 chắc hẳn là tui đau nên mún mn đau chung nè( ~san sẻ-ing) :')) còn hok đau thì thui :'3






























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top