Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Lần gặp gỡ định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

George gặp Dream vào một ngày mùa đông lạnh giá trong lúc Cuộc chiến tranh thế giới thứ hai đang nổ ra.

George đi ngang qua những chiếc kệ cao chót vót chứa đầy sách, mắt nhìn lướt qua tấm gỗ gụ cao và bóng bẩy chứa vô vàn những tri thức khác nhau được con người đúc kết trên mặt giấy. Những bước chân của anh vang vọng qua những bức tường xù xì, từng tiếng lộp cộp của đôi giày vang vọng bên tai anh.

Không ai ghé thăm thư viện thường xuyên nữa, kể từ khi chiến tranh bắt đầu.

Anh dừng lại ở khu sách dành cho trẻ em nằm ở cuối hành lang. Anh hít một hơi thật sâu, mùi hương dễ chịu của giấy sờn và của một thứ gì đó giống với mùi cỏ, lấp đầy trong khoang mũi anh, giúp anh xoa dịu các cơ đau nhức trong cơ thể, sự căng thẳng đang để lại trong xương cốt.

George không hiểu tại sao mọi người không đến đây nữa.

Đương nhiên là, mọi người đã tìm ra cách đối mặt với cuốc sống của riêng họ trong khoảng thời gian tồi tệ này. Anh đã nhìn thấy những người đàn ông ở các góc phố cùng với những chai rượu whisky, họ như đang cố gắng để quên đi thực tế rằng những đứa con trai của họ đang ở đâu đó bên ngoài biên giới, và có thể bước qua cửa tử bất kỳ lúc nào. Anh vờ như không để ý đến mấy người phụ nữ trong nhà tự lừa dối bản thân khi đang an ủi lẫn nhau, trong lúc mấy ông chồng của họ còn đang ngồi bên bàn rượu than sầu kể khổ. Anh cũng nhìn thấy những đứa trẻ đang chạy nhảy quanh quảng trường cùng với tâm trạng vui vẻ, không hề nhận thức được mọi việc xảy ra xung quanh chúng.

Mỗi người đều có cách của riêng mình để gắng gượng qua cuộc chiến.

Ban đầu, George chẳng biết làm cách nào cả. Trong khoảng thời gian một năm rưỡi sau khi chiến tranh bắt đầu - anh chỉ nhốt mình trong nhà, đọc đi đọc lại mấy quyển sách cũ kỹ cho đến khi anh ghi nhớ được tất cả nội dung trong đó. Anh đã thực sự sốc khi chẳng nhớ nổi mình quyết định đọc 'Farewell To Arms' *của Erenest Hemingway bao nhiêu lần rồi.

(*) A Farewell to Arms ( tên Tiếng Việt: Giã từ vũ khí ) là một tiểu thuyết bán tự truyện của nhà văn Ernest Hemingway viết năm 1929. Truyện được nhiều nhà phê bình xem là một trong những tiểu thuyết chiến tranh vĩ đại nhất mọi thời đại, câu chuyện được thuật lại thông qua lời kể của trung úy Frederic Henry, một người Mỹ nhưng lái xe cứu thương trong quân đội Ý vào thời Chiến tranh thế giới thứ nhất.(Theo wikipedia)

Vì vậy, anh đành khoác lên mình một chiếc áo khoác, chuẩn bị tinh thần cho những cơn gió lạnh mùa thu, và bắt đầu cuộc phiêu lưu đến thế giới bên ngoài đang dần suy tàn.

Thư viện là một nơi ấm cúng, mà kích thước của nó nhìn có vẻ hay hay là lạ. Sau tất cả những điều khủng khiếp liên tiếp đang xảy ra bên ngoài trị trấn an toàn nơi anh ở, thư viện này vẫn vẫn sừng sững đứng đó, sẵn sàng đón chào tất cả mọi người đến tận hưởng sự thoải mái mà nó mang lại.

Cuối cùng, anh cũng tìm được cách để đến khu vực mang tính thi vị, thẩm mĩ hơn, cũng có nhiều thể loại sách khác nhau hơn của thư viện. Đó là nơi khép kín và tách biệt hơn những chiếc kệ khác- một cái kệ sách cao chỉ chứa khoảng mười đến mười hai cuốn sách.

George nhìn chằm chằm vào cái kệ sách cao ngất ngưởng, nó cao hơn anh cả cái đầu làm anh không thể với tới.

Anh muốn chế giễu mình luôn mất. Thật mỉa mai làm sao nếu có người bắt gặp cảnh này. Anh để ý một cuốn sách – nó có màu hồng nhẹ với các điểm nhấn nhỏ bằng vàng xoáy ở gáy. Tựa đề của quyển sách là một thứ tiếng nước ngoài mà anh không thể hiểu được, nhưng thực sự thì nó lại càng khiến anh tò mò hơn. Đây là cuốn sách duy nhất mà anh muốn có nhưng lại không thể với tới.

Anh đứng đó, với tâm trạng hơi cáu kỉnh - chủ yếu là thất vọng. Một tiếng thở dài nặng nề bật ra khỏi miệng anh.

Anh vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào kệ sách trên cùng như thể nó chính là một thứ bị nguyền rủa. Hồi lâu sau đó, anh quay người, cất bước định bỏ đi.

"Anh cần thứ gì ở đấy hả?"

George quay phắt lại. Giọng nói đột ngột trong một thư viện bị bỏ hoang đủ khiến anh lạnh dọc sống lưng, ánh mắt anh nhìn về phía phát ra giọng nói.

"Woah-" Là một người đàn ông, anh nheo mắt nhìn kỹ, một người đàn ông với mái tóc vàng mặc chiếc áo khoác len dày. Cậu ta giơ tay đầu hàng một cách giả tạo cùng với một ánh mắt ngạc nhiên hiện xuất hiện trên khuôn mặt. "Giật mình vậy luôn hả?"

Nói rồi cậu ta đảo mắt. Sau đó, George tiếp tục nhìn chằm chằm vào người đàn ông xa lạ kia, một tay của cậu ta vẫn còn đang cầm một cuốn sách. Anh quay đầu, tiếp tục đi về phía lối ra của thư viện.

"Anh thể hiện như kiểu giữa anh và và cái kệ sách kia có mối thù hằn truyền kiếp luôn ấy." Người đàn ông kia quở trách nói. George đã nhanh chóng quyết định sẽ đưa cậu ta vào trong danh sách những người bản thân ghét cay ghét đắng, ngay tại đây ngay bây giờ luôn. Một là vì phá hỏng bầu không khí yên tĩnh của thư viện, hai là khịa chiều cao của anh một cách không thể nào chấp nhận được.

"Tôi có thể giúp anh có được cuốn sách mà anh muốn đấy, tất nhiên là nếu anh không phiền."

George dừng lại, khẽ nhướng mày rồi ngó người ta đằng sau như thể sắp đấu khẩu đến nơi.

Người đàn ông tóc vàng nhún vai, "Tôi chỉ là bỗng nhìn thấy anh đang tìm một cuốn sách, dù sao thì không ai đến thư viện nữa đâu mà."

George hoàn toàn quay người sang đối diện với người đàn ông, đột nhiên anh cảm thấy tò mò. Anh có cảm giác như đã từng gặp cậu ta trước đây, anh cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như một loại ký ức xa xăm mà anh không thể nào nhớ lại.

George ngập ngừng trả lời, "Trên cùng bên phải." Anh chỉ tay về phía cuốn sổ màu hồng nhạt ở góc kệ.

Người đàn ông mỉm cười, như kiểu thăm dò ấy. George để ý.

Cậu ta đi đến bên giá sách, hơi kiễng chân và lấy cuốn sách ra khỏi vị trí ban đầu. George lại phải cố ngăn mình không thể buông lời chế giễu bản thân.

Người đàn ông đưa cuốn sách đã sờn ra cho anh, cậu ta cười cười: "Oscar Wilde*? Một sự lựa chọn tốt đó."

(*) Oscar Wilde, tên đầy đủ là Oscar Fingal O'Flahertie Wills Wilde, là một nhà văn nổi tiếng người Ireland. Ngoài ra ông còn là một nhà thơ, nhà viết kịch tài ba. May mắn có được tài năng nhưng ông lại "sinh bất phùng thời". Những tác phẩm của ông có giá trị vượt thời đại và luôn được độc giả đón nhận. Ông được mệnh danh là phát ngôn viên của phong trào nghệ thuật vị nghệ thuật ở Anh cuối thế kỷ 19.

George không hiểu những gì cậu ta đang nói nhưng vẫn lấy cuốn sách. Anh khẽ gật đầu với người đàn ông khi cậu ta đang lướt những ngón tay của mình trên miếng gáy sách với những hoa văn màu vàng xoắn ốc. Bây giờ anh mới có thể thấy tên của nó, nhưng đó lại là một ngôn ngữ giống tiếng Latinh mà anh không thể giải mã được.

Chắc hẳn là anh đã nhìn chằm chằm vô đó lâu quá, bởi vì cậu chàng kia đã lên tiếng.

"De Profundis*, có nghĩa là tiếng kêu chân thành của nỗi thống khổ và nỗi buồn."

(*) De Profundis còn có nghĩa tiếng Việt là Từ Vực Sâu. De Profundis là một lá thư tình dài, vĩ đại và phức tạp nhất của Oscar Wilde ra đời trong hoàn cảnh tù tội và đề gửi đến Huân tử Alfred Douglas.

George ngẩng đầu nhìn cậu cùng với một nụ cười nở trên môi. Thật tuyệt khi tìm thấy một người khác cũng quan tâm đến sách như anh. Đặc biệt là trong những lúc như thế này.

"Ồ? Vậy nó nói về cái gì thế?" Anh hỏi, ngay lập tức khuôn mặt của người đàn ông kia sáng lên.

"Đó là một bức thư do tác giả viết – gửi đến bạn của ông ấy trong thời gian bị giam giữ--"

Người đàn ông bắt đầu luyên thuyên, xâu chuỗi một câu chuyện bằng giọng giọng điệu vội vàng. George bị thu hút bởi cách cậu ta mô tả câu chuyện. Cậu làm cho những phần trần tục nhất của nó trở nên sinh động và chân thực. Cậu còn dùng tay để giải thích sao cho anh có thể hiểu, giống như đang dẫn dắt một dàn nhạc vậy.

Cậu nói nhiều lắm, khiến mọi thứ có vẻ thú vị hơn nhiều so với những gì nó vốn có.

George có thể cảm thấy nụ cười đang nở trên môi mình. Người đàn ông đôi khi ngấp ngứng và lắp bắp, những lúc đó cậu ta lại nhìn George một cách xấu hổ. Và anh không thể kìm được những tiếng khúc khích nhỏ.

"Xin lỗi -- tôi bị cuốn quá." Người đàn ông thảng thốt, đôi má ửng hồng ấm áp.

George cười khúc khích, "Không đâu mà, cậu kể hay lắm luôn."

Người đàn ông lại nở nụ cười, mọi căng thẳng ban nãy hoàn toàn biến mất. Nụ cười của cậu như những tia nắng hoàng hôn, nó sáng bừng, dường như làm cho khuôn mặt của cậu chìm trong ánh tà dương. Cười đẹp thật đấy, George nghĩ vậy.

"Oscar Wilde là tác giả yêu thích của tôi, còn với De Profundis thì còn hơn thế. Nó thơ mộng một cách kỳ lạ so với tầm cỡ của nó." Cậu giới thiệu một cách cởi mở.

"Vậy hả? Sau này chắc là tôi sẽ để ý những tác phẩm của ông ấy nhiều hơn." George nói, bắt đầu mở trang đầu tiên của cuốn sách. Một mảnh giấy nhỏ bỗng rơi ra và bay xuống đôi giày của anh.

Cả hai đều nhìn chằm chằm vào nó, George nhìn nó với sự tò mò còn người đàn ông lại nhìn nó một cách xấu hổ.

"Cái gì đâ-"

Người đàn ông kia nhanh chóng cúi đầu nhặt lấy tờ giấy, vội vàng nắm chặt trong tay. Cậu ta bẽn lẽn nhìn George, sắc hồng trên má cậu giờ đã thành màu đỏ tươi, cậu nhấc một cánh tay lên gãi đầu.

"Xin lỗi! Tôi - uh, thỉnh thoảng hay ghi chép vào sách, kiểu có mấy đoạn hay ho ấy." Cậu ta lắp bắp, quay đi để tránh ánh nhìn của George. "Không có gì đâu- anh đừng bận tâm nó nữa nha."

Đột nhiên, sự hiếu kỳ của George nổi lên.

"Tôi có thể xem không?" Anh hỏi một cách lịch sự. Đối với một người lạ khác, có lẽ anh sẽ không để tâm đến chuyện này lắm. Nhưng đối với người đàn ông này, bí mật của cậu ta giống như là một điều gì đó rất quan trọng lắm mà anh cần phải biết.

Dream nhăn mặt nhìn mảnh giấy da trong tay, rồi lại ngước lên nhìn George đang cầu xin.

"Đó chỉ là một số bài thơ thôi, tôi nghĩ là-"

"Tôi yêu thơ."

George không biết tại sao mình lại nói như vậy. Về phía Dream, cậu không biết tại sao hai má lại nóng lên vì xấu hổ khi anh làm vậy. Cậu không biết tại sao bản thân lại cảm thấy bên trong mình nóng bừng khi người đàn ông trước mặt khác nhìn vào cậu, đôi mắt màu xanh crom của cậu sáng bừng lên, gần như là xấu hổ vậy ấy. Cậu chẳng hiểu vì sao.

Anh ấy hẳn là một định nghĩa sống của câu nói "vô minh phúc lạc".

Dream nhìn xung quanh - như thể cố gắng xem liệu có ai nghe lén họ không. Cậu quay lại với George, đưa cho anh mảnh giấy đã gấp với đôi tay run rẩy. George nhẹ nhàng lấy nó ra khỏi tay cậu.

Anh cẩn thận mở nó ra, như thể nó là thủy tinh được nung nóng, mỏng manh và tinh xảo.

"Khi ta thực sự muốn có tình yêu, ta sẽ thấy nó đang ở đó chờ ta."

George đọc lên. Nó được viết gần như một cách nguệch ngoạc giống chữ gà bới. Nhưng anh lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, bởi bên cạnh còn có những câu danh ngôn khác nữa. Ngoài ra còn có những khuôn mặt cười nhỏ rải rác khắp tờ giấy. Nó dường như là dấu ấn riêng của cậu ấy, gần như là thế.

George nhìn lên người trước mặt, con người duy nhất ở trong cái thư viện cô đơn này với anh. Và có lẽ không ai ở trong thị trấn này có niềm đam mê sâu sắc với những cuốn sách như cậu ấy. Anh vẫn không kìm được nụ cười rạng rỡ trên má.

"Tôi là George." Anh nói, chìa tay ra với mảnh giấy da trong đó.

Người đàn ông tóc vàng với đôi mắt xanh bạc hà tối mỉm cười khi nắm lấy tay George và lắc mạnh.

"Dream."

*

Kể từ đó trở đi, số lần họ gặp nhau ở thư viện dần dần tăng lên.

Đôi khi đó là tình cờ, đó là một tuần sau khi họ gặp nhau lần đầu tiên. George đã tình cờ tìm được một cuốn sách giúp anh tỉnh táo trong những đêm mất ngủ.

Dream sẽ ở đó, ngồi tại chỗ bên cửa sổ, quầng mắt sâu không kém George. Cậu sẽ ngẩng đầu lên nhìn anh khi anh vừa bước vào, trong một khoảnh khắc, George nghĩ rằng sẽ có sự lúng túng xảy ra giữa hai người sau lần gặp đầu tiên đó, song anh lại quá mệt mỏi để có thể để tâm đến bất cứ điều gì Dream nói lúc ấy.

Tuy nhiên, điều đó hoàn toàn ngược lại, Dream chỉ mỉm cười với anh. Cho anh một chỗ ngồi bên cạnh cậu và chọn một cuốn sách khác để cùng nhau đọc.

"The Grapes of Wrath*?", tên của cuốn sách ấy là tất cả những gì mà cậu nói ở buổi hôm đó. George đáp lại với Dream bằng nụ cười một cách yếu ớt, trước khi gục xuống bên cạnh chàng trai tóc vàng vì kiệt sức.

(*)The Grapes of Wrath: còn có tên trên bản dịch là "Chùm nho thịnh nộ" là tiểu thuyết của văn hào John Steinbeck, bao gồm 30 chương, phản ánh những biến đổi sâu sắc trong nông thôn nước Mỹ khoảng những năm đầu thế kỷ 20 dưới ảnh hưởng mạnh mẽ của thời đại công nghiệp hóa (theo wikipedia)

Mặc dù những đêm như thế chỉ đến lúc ngẫu nhiên, nhưng mấy ngày này, George luôn thức dậy với một cảm giác dễ chịu hơn.

*

Đôi khi, George cũng tìm đến Dream là có mục đích.

"Anh cần một quyển tiểu thuyết kinh dị ngắn mà không thể nào quên đi được ấy." Anh đột ngột đến tìm cậu vào một ngày giữa mùa hè oi ả. Anh đập mạnh tay xuống chiếc bàn mà người đàn ông kia đang ngồi, nói mà đôi mắt mang vẻ mệt mỏi và rã rời.

Dream nhướng mày nhìn anh nhưng trên miệng lại ẩn hiện nụ cười ma mãnh.

"Call of Cthulhu, H.P Lovecraft*. Đảm bảo sẽ làm cho anh sợ đến thần hồn nát thần tính đấy đấy." Dream nói, sự tự tin toát ra từ giọng điệu của cậu. George nghiêng đầu về phía cậu, một nụ cười tương tự hình thành trên khuôn mặt của anh khi anh ngồi đối diện với Dream.

(*) The Call of Cthulhu ,tên tiếng việt thường gọi là "Tiếng gọi Cthulhu". Nó là một cuốn truyện ngắn kinh dị nổi tiếng nhất và có thể là hay nhất mà H.P Lovecraft từng sáng tác. Câu chuyện của "The Call of Cthulhu" sẽ cho ta thấy cái nhìn cận cảnh về một thực thể cổ đại được gọi là Cthulhu ,một biểu tượng nổi tiếng nhất mà Lovecraft đã từng tạo ra, nó là một vị thần và cũng là một con quái vật đang ngủ yên tại thành phố chìm R'lyeh. Sau một số sự cố không rõ đe dọa giấc mơ của rất nhiều người trên thế giới và sự biến mất của một con tàu Na uy tại Thái Bình Dương, nhân vật chính Thurston và chính bản thân nhân loại dần nhận ra rằng, họ không hề đơn độc, không phải là giống loài mạnh mẽ nhất , thông minh nhất và duy nhất từng thống trị hành tinh xanh. (theo nhóm Cthulhu Mythos - H.P Lovecraft VN trên facebook)

Anh khoanh tay, "Cược đi, xem anh có thực sự sợ không."

Có một sự căng thẳng mang tính cạnh tranh nổ ra giữa họ. Ngay cả khi nó là một cái gì đó đời thường như sách vở, nó vẫn lại truyền một cảm giác phấn khích qua làn da của George, giống như một dòng điện vậy. Cái cách mà nụ cười nhếch mép ranh mãnh của Dream dần trở thành nụ cười tươi rói khiến cho khuôn mặt cậu trở nên hấp dẫn hơn.

"Em muốn xem anh thực sự cố gắng đến mức nào đấy, George."

Anh nhất định sẽ cho em thấy, cứ chờ xem, George nghĩ. Khi anh bước đến giá sách và lấy cuốn sách ra, anh liếc nhìn Dream lần cuối trước khi ra khỏi cửa thư viện, cầm cuốn sách trên tay.

Để rồi đến ngày hôm sau, George quay trở lại với một khuôn mặt không thể nào tệ hơn, đối diện với Dream đang cười phá lên như điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top