Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Tại sao chúng ta không thử viết một câu chuyện về riêng hai ta nhỉ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có đôi khi, họ lại không gặp nhau.

Có những hôm, George bỏ qua các chuyến đi đến thư viện để về phía bên kia thị trấn với bố mẹ của mình. Lại có những hôm khác Dream phải làm việc đến khuya mới được đi ngủ. Có nhiều chuyện nhỏ nhặt xảy ra trong cuộc sống quá, khiến họ không thể gặp lại nhau.

Để mà nói thì, nó khiến George cảm thấy khó chịu.

Hay nói cách khác, anh muốn nhìn thấy Dream.

Anh cảm thấy thoải mái khi cậu nở nụ cười vì những lý do đơn giản – và tiếng cười ấy giống như tiếng của ấm trà sôi đang reo ấy. Anh dần dần thích nụ cười ranh mãnh của cậu bất cứ khi nào hai người đánh cược xem ai đọc nhanh hơn với cùng một cuốn sách. Dream và thư viện - bằng cách nào đó đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống và thói quen của anh.

Nó làm anh phân tâm khỏi cuộc chiến tranh bên ngoài, và đó chính là tất cả những vấn đề.

Vào những ngày họ không chạm mặt nhau, George sẽ tìm cách để hai người có thể.

Anh bắt đầu để lại những tờ giấy ghi chú trong những cuốn sách mà anh biết Dream sẽ đọc. Cũng giống như tờ giấy nhỏ khi trước đã khiến anh gặp được người đàn ông này.

Anh đã từng nghĩ điều này trẻ con quá thể, nhưng nếu đó là cách duy nhất để nói chuyện với Dream mà không thể gặp cậu trực tiếp thì anh vẫn chấp nhận. Anh để lại ghi chú đầu tiên trong cuốn sách mà Dream nói rằng cậu sẽ quay lại đọc nó sau khi đọc xong De Profundis lần thứ mười một. Anh hy vọng, ít nhất – chỉ cần một cơ hội nhỏ thôi, Dream sẽ nhìn thấy nó.

Niềm hy vọng của anh cũng theo thời gian mà giảm dần - anh quả thực không mong đợi gì nhiều từ năng lực giao tiếp kém cỏi của mình.

Vì vậy, cho đến một ngày, anh đã rất sốc khi thấy một mảnh giấy rơi ra từ quyển sách Jane Eyre*.

(*) Jane Eyre là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nữ tác giả người Anh Charlotte Bronte thế kỷ 19. Tác phẩm nói về cuộc đời của một người con gái nghèo tỉnh lẻ đã kiên cường vật lộn với số phận phũ phàng để bảo vệ phẩm giá và tự khẳng định vị trí xã hội của mình bằng cuộc sống lao động lương thiện.

George nhìn chằm chằm vào nó một lúc, bỗng cảm thấy vô cùng bối rối - trước khi nhận ra nó đã rơi xuống đất.

Anh vội vàng nhặt nó lên rồi mở ra bằng đôi tay hơi run - anh khẽ cười khi nhìn thấy dòng chữ.

"Mọi người thường làm một việc tốt mà không hy vọng được thưởng, nhưng khi làm một việc xấu thì họ luôn yêu cầu được trả công." – Được trích trong "Thành phố ngọc lục bảo của xứ Oz*", em nghĩ anh sẽ thích câu này, trông thật nực cười phải không :)

(*) The Emerald City of Oz ( Thành phố ngọc lục bảo của xứ Oz ) là phần thứ sáu trong số mười bốn cuốn sách về Xứ sở Oz của L. Frank Baum. Nó cũng đã được chuyển thể thành một bộ phim hoạt hình của Canada vào năm 1987

George không thể không cười, những lời này của Dream như thứ mật ngọt được cất giấu trong hũ vậy. Ngọt ngào và bệnh hoạn, nó xuyên qua cơ thể anh như một làn sóng xung kích. Anh vẫn cười mãi cho đến khi đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn và cơ thể như lơ lửng lên luôn.

Nó thậm chí chẳng buồn cười đến vậy đâu, nhưng George vẫn cười.

Anh không biết tại sao bản thân lại cười đau cả bụng trước một lời xúc phạm ngu ngốc được viết ngổn ngang trên giấy nháp. Nhưng bằng cách nào đó, nó lại vô cùng hài hước.

Là Dream khiến anh nở nụ cười.

George đảo mắt, trong lòng thầm chế giễu trong khi lấy một mảnh giấy vụn bên cạnh. Trên mặt vẫn là một nụ cười nhẹ, anh bắt đầu viết.

--

Bây giờ họ bắt đầu liên lạc thường xuyên với nhau thông qua các tờ giấy ghi chú được kẹp trong những cuốn sách.

George thường tìm những tờ ghi chú còn sót lại làm kẹp sách, anh bắt đầu cảm thấy thích thú hơn với những câu trích dẫn cùng những thông điệp dí dỏm mà Dream để lại.

George thường để lại ghi chú của mình ở bệ cửa sổ, nơi anh thường ngồi sau giờ làm việc. Và đôi khi, nếu anh quay lại kiểm tra sau vài ngày, anh sẽ tìm thấy một tờ giấy cùng câu đáp lại của người kia.

Đến giờ, họ đã quen với việc trao đổi kiểu này. George đã có điều gì đó để mong đợi sau những chuyến đi thăm bố mẹ ở nơi họ làm việc.

Những người xung quanh nhận xét rằng anh cười thường xuyên hơn, cười một cách thoải mái hơn. Sự vui vẻ của anh đều thể hiện trên khuôn mặt qua nét cười luôn hiện hữu trên đôi môi.

Mọi việc trong cuộc đời anh dường như trở nên dễ dàng hơn khi xuất hiện sự tồn tại của người đàn ông đó.

Như một câu chuyện cổ tích, mọi thứ quá tuyệt vời để trở thành sự thật. Niềm hạnh phúc như trào ra khỏi lồng ngực này dường như khiến cho chiến tranh đều trở nên phi nghĩa. Đây chỉ là những suy nghĩ lan man, dông dài mà có phần sung sướng, vui vẻ của George sau tất cả mọi chuyện thôi, chứ chẳng phải một vấn đề hay mối bận tâm, lo lắng nào hết. Anh cảm thấy mọi chuyện đang tiến triển theo đúng ý muốn của anh vậy.

Thực sự để mà nói thì, mọi thứ tốt đẹp quá mức rồi.

Lại là một ngày trôi qua một cách chầm chậm khác, George bước vào thư viện với khuôn mặt cáu kỉnh. Bố mẹ anh cảm thấy rằng họ đã cưng chiều anh quá mức - và rõ ràng, sự bất đồng của họ đã dẫn đến một cuộc tranh cãi gay gắt về những quyết định của anh. Cuối cùng, George bước thật nhanh ra ngoài, vẻ mặt buồn rầu khi đi ngang qua những chiếc kệ cao bằng gỗ gụ.

Anh nhìn xung quanh, không thấy xuất hiện hình ảnh một người cao cao mang mái tóc màu nắng trong tầm mắt. George thở dài chán nản, anh thực sự hy vọng hôm nay Dream sẽ có mặt ở đây bởi những lúc nói chuyện với cậu đều làm anh thoải mái hơn rất nhiều ấy.

"Vậy là chỉ có một mình mình thôi hả, hừm." Anh lẩm bẩm một mình, có lẽ là do anh chỉ muốn xung quanh mình bớt im ắng mà thôi.

Ánh mắt anh hướng về phía ngưỡng cửa sổ. Xung quanh cửa sổ luôn có những chồng sách do Dream có thói quen để ở đó. De Profundis nằm ở trên đỉnh của chồng sách nếu anh nhớ - Dream đã để nó ở đó cho George, nói rằng "Sẽ tốt hơn việc anh phải đi lấy một cái ghế đẩu đó" như một lời chế giễu chiều cao của anh vậy.

Việc hồi tưởng này phần nào giúp làm dịu đi cảm giác bực bội trong lòng anh. George bước về phía ngưỡng cửa sổ, lựa chọn những cuốn sách mà mình sẽ đọc trong hôm nay. Cuối cùng, ánh mắt anh va vào cuốn sách The Great Gatsby* nằm ở chỗ Dream thường đặt những quyển sách cậu đọc.

(*) The Great Gatsby ( hay còn gọi là Đại gia Gatsby ) là một tiểu thuyết của nhà văn F. Scott Fitzgerald người Mỹ. Tiểu thuyết đã khắc họa lại tinh thần đời sống nước Mỹ hào nhoáng nhưng chóng tàn thập niên 1920 qua con mắt Nick Carraway và trọng tâm câu chuyện tập trung vào cuộc đời phi thường nhưng cũng đầy éo le của đại gia Gatsby.

Anh ngó cuốn sách một chốc, đôi mắt quét qua những con chữ. Anh có thể cảm thấy tiếng ngáp đang tích tụ ở sau cổ họng. Mí mắt của anh dần nặng trĩu. Sự mệt mỏi cuối cùng đã chiến thắng được lý trí tỉnh táo. Bầu không khí yên tĩnh của thư viện góp phần làm dịu đi sức ép lên cơ thể của anh ngay lúc này.

George ngước lên, tầm mắt dừng lại ở trên bệ cửa sổ. Nơi mà anh để lại những tờ ghi chú cho Dream.

Rồi anh chợt nhìn thấy một tờ giấy ghi chú nhỏ có màu sắc được đặt ở sát mép cửa. Hứng thú của George đột nhiên dâng lên.

Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình rồi đi về phía đó. Anh vươn cánh tay ra, cầm mảnh giấy ghi chú đó lên rồi lại quay trở về chỗ ngồi. George bắt đầu mở tờ giấy ra trong tâm trạng hồi hộp.

Em thích sách, anh cũng thích sách, tại sao chúng ta không thử viết một câu chuyện về riêng hai ta nhỉ-

Trước khi George kịp hiểu câu nói này có ý gì, đột nhiên cửa thư viện phát ra tiếng kêu leng keng như chào đón một vị khách đã lâu không gặp.

George quay đầu lại, là Dream. Quần áo nhàu nhĩ, tóc thì lại bết dính lên trán. Trên khuôn mặt cậu vẫn còn lấm tấm mồ hôi, hơi thở vẫn chưa ổn định lại được. Tuy nhiên, điều đó lại không khiến George chú ý đến – điều mà anh để ý ở đây chính là bó hoa tươi được cậu cầm chặt đến mức trắng bệch cả những đốt ngón tay

Dream nhìn anh với đôi mắt mệt mỏi rã rời. Còn ánh mắt của George lại nhìn đến những bông hoa trong tay cậu.

"Hử?" Dream nói một cách vội vàng trong khi cố gắng tránh ánh nhìn của anh.

"Em-em... Đệch. Chờ tí-- em đáng lẽ phải chuẩn bị kỹ càng hơn mới phải..." Cậu lắp bắp, cố gắng không nhìn vào George với đôi má ửng đỏ.

George nhướng mày, một cảm giác lạ thường bỗng nảy nở trong lòng anh. Anh không biết phải gọi nó là gì - một sự pha trộn giữa sợ hãi và mong đợi, nhưng ẩn sâu trong đó dường như còn tồn tại một thứ gọi là hy vọng. Nhìn chung, đó có thể là niềm hạnh phúc.

George luôn cảm thấy hạnh phúc khi nhắc đến Dream.

"Nghĩ ra chính xác những gì mình muốn nói chưa nào?" George hỏi.

Dream nhìn anh, rồi lại nhìn xuống những bông hoa, bực bội kêu lên một tiếng. Vai cậu trùng xuống như thể tinh thần của cậu đang sa sút vậy.

"Em...Mấy tuần qua em rất bận, thậm chí còn không có tý thời gian rảnh nào. Em thậm chí còn không biết anh sẽ thích hoa gì để mà mua tặng! Còn cái ghi chú ngốc nghếch này nữa-- "

"Là em viết?"

George đã hoàn toàn thốt ra những lời đó, chính anh còn cảm thấy câu hỏi này thật ngu ngốc. Chẳng lẽ còn ai khác đã viết tờ ghi chú này ngoài Dream – người đã trao đổi ghi chú với anh trong suốt tháng qua ư? Nhưng đó lại là lời đầu tiên thốt ra từ miệng anh.

Dream ngượng ngùng gật đầu. Lần này đến lượt George đỏ mặt.

"Anh...Nó khá là, ừm, dễ thương đó."

Trong nội tâm George âm thầm tự tát chính mình. Dễ thương? Sao mình lại nói những lời ngu ngốc tận 2 lần nhỉ??

Anh nhìn lại tờ ghi chú trên tay, nó đã trở nên nhăn nhúm sau khi bị anh bóp chặt. Lời nói bên trong khiến anh cảm thấy vui vẻ. Quả thực Dream luôn khiến anh mỉm cười.

"Có thật không ạ?" Dream thốt lên, George ngạc nhiên nhìn lại cậu. "Em...ý em là vâng. Đúng vậy, nó là vậy đó." Cậu nhanh chóng nói thêm, trên mặt càng đỏ hơn.

George có thể cảm thấy khóe miệng anh đang dần cong lên, tạo thành một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

"Vậy, những bông hoa em định dành cho ai vậy?"

Dream xấu hổ liếc nhìn anh, trước khi nhẹ nhàng đưa bó hoa vào ngực George.

Đôi mắt của George mở to như mấy cái đĩa trong bữa ăn tối vậy. Cảm giác hy vọng trong anh giờ đây đang cuộn trào trong lồng ngực. Anh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch vang bên tai, và anh biết chắc chắn rằng mặt mình đang dần nóng lên. Anh mở miệng - nhưng chẳng có âm thanh nào phát ra cả. Anh thực sự hoàn toàn không nói nên lời luôn.

Dream trông giống như một con nai bị bắt gặp trong ánh đèn pha, vừa lo lắng lại bồn chồn ngó George đang trố mắt nhìn những bông hoa cúc và hoa cẩm chướng.

Cậu đột nhiên thấy hoảng sợ.

"Em –Anh không cần phải lấy chúng đâu! Em thậm chí còn không biết liệu anh có thích hoa cẩm chướng đỏ hay không. Người phụ nữ trong cửa hàng nói rằng chúng mang ý nghĩa như sự ngưỡng mộ-- và em rất ngưỡng mộ anh! Chờ đã, không phải— Ý em là em đánh giá cao-- cũng không phải, chết tiệt chờ đã -- Em chỉ hy vọng anh thích chúng."

Đầu của Dream hiện đang quay về hướng khác, tránh hoàn toàn giao tiếp bằng mắt với anh. Bởi vậy mà cậu không nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đang hiện hữu trên gương mặt George.

Anh không thể không cười, thực sự luôn. Nó diễn ra suôn sẻ và dễ dàng đến mức có cảm giác như đây là việc mà anh đang làm cả đời. Anh cười, và đôi mắt anh cong lại thành hình trăng lưỡi liềm, sáng lấp lánh và tràn đầy sức sống.

Anh cười vì tình yêu của anh dành cho cậu.

Dream quay đầu về phía George, đầu tiên là bối rối trước tiếng cười của anh. Sau đó, cậu rốt cuộc cũng chú ý đến cái nhe răng cười của George và bắt đầu cười theo, hòa mình vào trong bài ca về hạnh phúc của họ.

Một lúc sau, tiếng cười của họ dần nhỏ lại, và thư viện lại một lần nữa trở lại sự vắng vẻ yên tĩnh của nó.

"Liệu em có-"

"Liệu anh có cảm thấy phiền nếu em-"

Cả hai lại im lặng. George cố gắng kìm chế tiếng cười khúc khích phát ra trong cổ họng. Những điều này quá mới mẻ đối với họ.

Dream hắng giọng. Tiến một bước dài về phía anh, dần thu hẹp khoảng cách giữa họ. Cậu nhanh chóng nắm lấy tay George và siết chặt. Đôi mắt của cậu nhìn vào từng đường nét trên khuôn mặt như đang dò xét bất kỳ loại cảm giác khó chịu nào từ phía anh, nhưng tất cả những gì cậu có thể thấy là niềm vui sướng tràn ngập trong đôi mắt màu nâu sẫm của George.

"Kế hoạch của em quả thực không diễn ra như mong đợi, nhưng thực sự thì cũng đâu có gì có thể đi theo kế hoạch một cách hoàn hảo được đâu? Em không định gặp anh trong thư viện – nhưng nó vẫn diễn ra như số phận sắp đặt vậy."

Dream thở ra một hơi run rẩy,

"Vậy liệu em có lên kế hoạch để mời anh đi ăn trưa ngày mai tại quảng trường thành phố không? Không có những tờ ghi chú, không có những cuốn sách nữa, chỉ có hai ta mà thôi?"

Nụ cười trên khuôn mặt cậu ngày càng mở rộng không thể ngừng lại. Cậu không cần phải lưỡng lự một giây nào cả.

"Đương nhiên rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top