Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Nó sẽ luôn đập rộn ràng vì em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

George thân mến,

Em sẽ nói ngắn gọn dễ hiểu thôi, bởi em có lẽ chẳng có đủ thời gian để viết cho anh thường xuyên nữa. Em hy vọng anh sẽ để những câu chữ của em trong lòng, và trân trọng chúng một cách tha thiết nhất, như những gì em đã từng.

Bọn em đã có một buổi tiệc chia tay tối nay – Nói là tiệc chia tay bởi vì sau này có thể bọn em sẽ không ở cùng nhau trên cùng một chiến tuyến được nữa.

Xin đừng lo lắng, tình yêu của em. Việc em viết những bức thư đầy hi vọng cho anh, là điều tốt nhất mà em có thể làm trong thời điểm chiến tranh này. Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau một lần nữa, và em sẽ yêu anh nhiều đến mức anh sẽ quên đi khoảng thời gian mà không có em bên cạnh. Em chắc chắn về điều đó.

Tối nay bọn em đã nói về người yêu của nhau, George.

Em cảm thấy rất đau đớn khi em nhận ra rằng mình không thể kể với mọi người về anh. Em muốn ca ngợi anh, nói không ngừng cho đến lúc không ai hiểu thì thôi. Em muốn nói rằng em yêu anh biết bao với những người đàn ông mà em coi là anh em này.

Em khao khát một ngày tình yêu của chúng ta sẽ không bị phán xét mà được thừa nhận và chấp thuận. Em muốn nói thật to cho mọi người biết về tình yêu mà em dành cho anh, em muốn chúng ta đều đeo những chiếc nhẫn cưới và không chút ngại ngùng gọi nhau như những người yêu. Em muốn yêu anh một cách trọn vẹn bởi anh xứng đáng có được tình yêu ấy, nhưng cho đến lúc đó, những lá thư này sẽ là minh chứng cho sự khát khao cháy bỏng này của em dành cho anh.

Em sẽ về nhà sớm thôi, tình yêu của em à. Và khi trở về, em hứa sẽ không rời xa anh một lần nào nữa.

Gửi đến người có được trái tim của em,

Dream.

-------------------------------------------------

Mùa thu

George đang ở nhà của bố mẹ anh, một lần nữa.

Nhìn những bức tường xa hoa và nội thất lòe loẹt khiến anh nổi da gà. Đôi khi, anh thậm chí không thể tin rằng mình đã lớn lên ở một nơi như vậy. Nơi sàn nhà được lát đá cẩm thạch bóng bẩy ,cùng những bức tường cao hơn hầu hết những tòa nhà khác. Nó tượng trưng cho sự giàu có của gia đình quý tộc xa hoa.

George mở từng cánh cửa, bước mạnh qua những căn phòng, trong lòng lại thầm lên tiếng chế giễu. Anh đi thẳng tới phòng ăn, nơi mà bố mẹ anh đã bảo anh đến ăn tối một lần nữa.

Anh nhớ rất rõ những lời mẹ dặn.

Một ngày nọ, mẹ anh đột nhiên đi đến thư viện. George ngay lập tức nhận ra bà nhờ vào từng tiếng 'cộp cộp' của đôi giày cao gót cùng khí phái mạnh mẽ, thống trị quen thuộc kia. Anh đột ngột bật dậy khỏi vị trí của mình gần ngưỡng cửa sổ, ngạc nhiên mở to đôi mắt nhìm chằm chằm vào người phụ nữ trung niên đang tiến về phía này.

"Mẹ muốn gì?" George rít lên, vẫn ở nguyên vị trí đó. Người mẹ nhìn anh với đôi mắt mệt mỏi.

"Con đã ăn gì chưa?" Mẹ anh lên tiếng với chất giọng nhẹ nhàng. George tò mò nhìn bà.

"Mẹ quan tâm làm gì."

Đột nhiên mẹ anh đập gót chân xuống đất, quẫn trí hét lên:

"George! Mẹ chỉ muốn biết tình trạng con như thế nào-- Con đã không trở về nhà nữa. Cha con và mẹ đã lo lắng đến mức phát ốm - chúng ta còn nghĩ rằng con bỏ đói chính mình-- "

"Con đã ăn tối cùng với gia đình Dream."

Sự im lặng kéo dài sau phát ngôn chói tai ấy. George nhìn thẳng vào đôi mắt của mẹ anh, phản chiếu trong đó là sự kinh ngạc xen lẫn sợ hãi không nói thành lời. Anh nhanh chóng lùi lại một bước, chân bị đập vào vách tường khiến cả người loạng choạng.

George không muốn nói chuyện với mẹ mình nữa.

Người phụ nữ hắng giọng trước khi quay trở về tâm thế vốn có của bà. Anh có thể nhìn thấy sự tổn thương mờ nhạt trong đôi mắt đó, nhưng rốt cuộc sự lạnh nhạt từ mẹ anh rất nhanh đã che đậy nó đi.

"Cả cha con lẫn mẹ đều mong rằng con sẽ về ăn tối với chúng ta vào tối mai, lúc 6h." Bà nói một cách thô thiển, giọng sắc như cắt thủy tinh.

George bối rối, "Nếu con từ chối thì sao?"

Anh tự hỏi rằng sự tự tin mới mẻ này từ đâu mà có. Cũng có đôi ba lần anh từ chối bất kỳ lời đề nghị nào từ cha mẹ mình. Nhưng mà từ chối thẳng thừng thật phũ phàng kiểu này? Có vẻ như ngay cả mẹ anh cũng bị sốc trước sự nổi loạn đột ngột bên trong anh.

George bỗng cảm thấy tự hào về việc Dream đã dạy anh cách đứng lên vì chính bản thân mình.

Mẹ anh mỉm cười, mím chặt môi và nói một cách gượng gạo "Làm ơn đi? Cho người mẹ già tội nghiệp này của con?"

George nuốt nước bọt, giọng của bà làm anh nhớ về kỷ niệm hồi còn nhỏ. Là lúc bà thường hay đan cho anh vương miện hoa ở trên bãi cỏ sau nhà họ. Hay khi bà nhẹ nhàng dỗ dành anh mỗi khi cha lên cơn quát mắng. Anh cảm thấy tội lỗi đột ngột dâng lên trong anh, bà đang dần biến thành "người mẹ mà George yêu thương".

Và rồi anh đắm chìm vào mộng tưởng mà hồi ức đó mang lại.

George quay sang một bên, cố gắng tránh đi ánh nhìn cầu xin của bà, nhưng mẹ anh dường như đã nhìn ra được sự do dự trong anh nên vẫn cố chấp.

"Mẹ thật sự chỉ muốn gặp lại con trai của mình."

--

George thở dài khi anh đẩy cánh cửa dẫn đến phòng ăn. Ngay lập tức, mùi hương ấm áp của một thời thơ ấu xộc vào mũi, khiến anh vô thức mỉm cười. Hơi nóng của món súp ngon lành mà anh luôn ăn khi còn nhỏ đã làm ấm bụng và xoa dịu thần kinh của anh.

Tối nay mẹ anh đã nấu món mà anh thích nhất.

George nhìn về phía trước- và nụ cười của anh chợt tắt ngấm.

Cha anh ngồi ở đó, ở cuối chiếc bàn dài trong phòng ăn, bên trái là mẹ anh. Nhưng bên cạnh bà còn có hai người khác, một người đàn ông mặc bộ đuôi tôm sang trọng giống như cha, và một người phụ nữ trên người đeo đầy đá quý và kim cương giả.

"Chúng ta có khách sao?" George hỏi, cố gắng làm cho giọng mình tự nhiên nhất có thể. Đôi mắt của mẹ anh hướng về phía anh, và George có thể bắt gặp ánh mắt đầy tội lỗi vô cùng mờ nhạt bên trong nó.

"Ừ," giọng nói của cha anh vang lên trong phòng ăn. George nhìn chằm chằm vào ông.

Ông ho nhẹ rồi hắng giọng, bắt đầu giới thiệu hai vị khách ngồi bên cạnh vợ mình.

"Đây là ngài Buchanan tới từ New York, và con gái ông ấy, Abigail. Họ là những người bạn cũ của ba, liệu con có thể trở nên hiếu khách một chút trong tối nay không?" Giọng ông rất nhẹ, như là đang dỗ dành vậy. Từ phía bên kia bàn, George lộ rõ vẻ chế nhạo.

Anh là một con cá bị nhốt vào trong một cái lồng được làm bằng "lối sống quý tộc". Cha của anh, người trông coi cái lồng. Và ngay bây giờ, ông đang dẫn những con cá mập vào bên trong chiếc lồng ấy. George nuốt cục đá trong cổ họng, anh có thể làm được.

Dù sao thì cũng chỉ có tối nay thôi.

"Chào buổi tối, thưa ngài Buchanan, cô Abigail." Anh nói một cách cộc lốc.

Anh quay đầu nhìn mẹ mình, thật dễ hiểu làm sao, bà luôn cúi đầu xuống để tránh những cái nhìn sắc lạnh của anh. George thở dài, anh kéo cho mình một chỗ ngồi ở đầu bàn bên kia rồi ngồi xuống, đối diện với cha mình.

Cả hai xem nhau như diều hâu, cố gắng tìm ra điểm yếu và dễ tổn thương của con mồi mà mình đang nhắm đến. Ngay sau đó, hầu gái bước vào với những bát súp vẫn còn bốc khói trên tay, đó chính là món ăn yêu thích của anh được làm từ rau và thanh cúc*. George như được thả lỏng đôi chút, anh cúi đầu hít thật sâu mùi thơm hấp dẫn từ món súp yêu thích.

(*): nguyên gốc là "cornflowers", một loại cây mọc trong cánh đồng ngô, có hoa màu xanh. Thường được gọi là thanh cúc hoặc cúc ngô.

Trong phòng ăn giờ chỉ còn tiếng leng keng của tiếng dao nĩa va chạm vào nhau và tiếng ngân nga khẽ khàng của cô Abigail, trông cô ấy rất vui vẻ với món thịt hầm của mình.

George nghĩ cô thực sự đối lập với cha mình. Ngàu Buchanan thì cứng nhắc và nghiêm túc, ông ấy chỉ uống từng ngụm nhỏ trong bát súp của mình. Trong khi đó, con gái của ông lại nở nụ cười với đôi má lúm đồng tiền trên khuôn mặt mỗi khi ăn một thìa súp trong bát.

"Món súp của cô ngon thật đấy, cô Davidson, cô chắc hẳn là một đầu bếp rất giỏi." Abigail nói với mẹ anh ở bên kia bàn. Những ngón tay của cô liên tục làm những cử chỉ phấn khích, bởi cô thực sự như thế thật.

Mẹ anh cười, đưa tay áp má. "Cảm ơn con nhé, đó là món súp yêu thích của George đó."

Khuôn mặt của Abigail ngay lập tức bừng sáng, cô quay đầu đối mặt với George và nở một nụ cười rạng rỡ. "Tuyệt vời thật đó, nhân tiện, cảm ơn anh vì đã mời chúng tôi nhé."

George cố gắng mỉm cười đáp lại, nhưng cuối cùng nó chỉ trông kì quặc và gượng gạo. "Cảm ơn cô."

"Abby nói đúng, cảm ơn vì đã mời chúng tôi đến thị trấn này, Henry. Thật tuyệt khi được bước ra ngoài sau khi chúng tôi có một khoảng thời gian ở gần cuộc chiến như vậy." Ngài Buchanan nói, ông đặt thìa xuống rồi đặt tay lên bàn một cách trang trọng.

"Không có gì đâu Robert, cậu lịch sự thật đấy, khi mà chấp nhận điều đó trong một thời gian ngắn như thế. Tôi hy vọng cuộc hôn nhân sẽ diễn ra một cách suôn sẻ nhất". Cha anh bày tỏ.

Hôn nhân gì cơ? George suy nghĩ trong khi từ từ nhấm nháp món súp của mình. Anh bắt đầu để mắt tới ngài Buchanan - người đang cười vui vẻ đến mức làm rung chuyển cả bàn.

"Rất vinh dự bạn cũ của tôi! Tôi đảm bảo với cậu rằng cuộc hôn nhân sẽ suôn sẻ như cậu đã nói, Abby bây giờ đã là một quý cô rồi đấy-"

"Cho con xin lỗi nhưng—ý ngài là cuộc hôn nhân nào vậy ạ?" George xen vào giữa cuộc trò chuyện. Trong đầu anh, anh biết mình sẽ bị bố mắng nếu xung quanh không có nhiều người như vậy. Nhưng bây giờ George đã dũng cảm hơn, có phần bốc đồng hơn sau nhiều việc. Anh nói một cách tự tin, khiến mọi người xung quanh phải đặt sự chú ý lên anh ra khỏi những món ăn của mình.

"George-" Mẹ anh bắt đầu, nhưng George thậm chí không để ý đến giọng nói của bà vào thời điểm này.

"Cha." Anh cắt ngang một cách thô bạo, siết chặt món đồ bạc trong tay. "Cuộc hôn nhân mà cha nói có ý là gì?"

Thời gian như ngừng lại đôi chút, và George nghiến răng một cách lo lắng trước vẻ mặt sợ hãi trên khuôn mặt của cha mình.

Và sau đó ông nói,

"Tất nhiên là cuộc hôn nhân giữa con với quý cô Abigail Buchanan rồi."

Cha anh nói điều đó với một nụ cười, như thể đang thử thách anh. George không nói được lời nào, chiếc thìa của anh rơi khỏi tay rồi rơi xuống mặt đất tạo ra một tiếng keng chói tai.

"Cái gì cơ?"

George ngồi đó, tâm trạng chùng xuống và tràn ngập những cảm xúc khó hiểu. Bát súp trước mặt anh giờ đã nguội lạnh, và giờ mỗi lần anh nhìn vào nó - anh cảm thấy buồn nôn. Nó chỉ làm cho anh thấy được sự phản bội và thao túng từ mẹ mình.

Cha anh nhướng mày. "Con đã nghe cha nói rồi. Con sắp kết hôn với Abigail Buchanan." Ông dừng lại rồi nhìn sang bên cạnh như đang suy nghĩ. "Có lẽ là vào cuối thu chăng? Cậu nghĩ như thế nào Robert?"

"Một đám cưới diễn ra vào mùa thu nghe thật đáng yêu biết mấy." Ngài Buchanan gật đầu rồi quay sang vỗ vai con gái.

George cắt ngang lời cô định nói. Người phụ nữ được cho là vợ của anh đang nhìn xuống món hầm của mình với cái nhìn mà George không thể giải mã được. Anh không biết phải cảm thấy thế nào đối với điều này. Tức giận à? Với ai? Buồn bã ư? Tại sao anh lại thế, anh không có quyền được khó chịu. Vậy thì anh phải cảm thấy thế nào?

Anh quay đầu lại nhìn thẳng vào cha mình.

"Em hứa với anh. Nhất định em sẽ trở về."

"Con từ chối."

Cha anh đột ngột đứng dậy, đập tay xuống bàn làm dao nĩa xung quanh kêu lên lạch cạch, văng tứ tung. Abigail lúng túng, cô lấy tay che đầu để tránh những giọt súp bay ra khỏi bát. Mặt ông đỏ lựng, tiếng gầm gừ phát ra từ trong cổ họng cùng đôi mắt như dao găm nhìn chằm chằm vào George.

"Mày không nên từ chối." Ông rít lên, tay cuộn quanh tấm khăn trải bàn.

George không dao động. Anh đã đứng vững ngay cả khi vượt qua nỗi sợ hãi. "Con sẽ làm thế, cha không thể nào bắt ép con."

Cha anh chế giễu, tặc lưỡi. "Tao là cha mày-"

"Vậy tôi không phải là con trai của ông." Anh đáp lại.

Người đàn ông mà anh coi là anh hùng của mình thời thơ ấu, là máu xương của mình, đang ép anh đến một cuộc hôn nhân mà anh không bao giờ muốn. Ông thậm chí còn không tính đến những hậu quả mà nó sẽ gây ra cho anh. Được kết hôn với một người phụ nữ mà anh thậm chí chưa từng gặp cho đến ngày hôm nay - nó dường như là một điều gì đó vượt qua giới hạn của mấy quyển sách trong thư viện. Dã man thật đấy, anh thầm chế giễu.

"George-- làm ơn. Có rất nhiều lợi ích trong cuộc hôn nhân này. Ví dụ như khả năng con bị gọi đi đầu quân chẳng hạn. Và Abigail sẽ an toàn hơn khi chuyển đến thị trấn này. Cách xa chiến tranh." Mẹ anh cầu xin.

George có thể cảm thấy bụng mình quặn thắt trước những lời bà nói. Mẹ anh lại tô vẽ cho anh một bản mặt của người hòa giải, đặt anhvào cái vị trí có quyền đưa ra quyết định. Dần dần, sự coi thường của anh đối với bà lớn lên.

"Mẹ biết con không thể làm điều đó."

Vậy thì anh hứa anh sẽ đợi em trở về.

"Con đã có một lời hứa hẹn rồi."

Mặt mẹ anh trở nên chua chát, lông mày nhíu lại đầy vẻ chán ghét. Bà biết chính xác những gì anh đang nói.

"George--"

Anh đứng dậy, lắc lư con dao kéo trên bàn. George nhìn xuống bát súp bên dưới, lạnh lẽo và vô vị. Anh cảm thấy buồn nôn trong bụng, nó như chực trào bên trong cổ họng. Làm thế nào cha mẹ anh có thể làm điều này với đứa con của mình?

Họ biết về Dream, nhưng tại sao?

"Tôi xin lỗi," anh nói nhẹ nhàng trong khi đi về phía cửa ra, anh nhìn Abigail, người đang rụt rè nắm chặt chiếc khăn tay của cô. "Tôi sẽ không thể yêu cô được."

Sau đó, anh bỏ mặc chính gia đình mình cùng những ký ức về nó sau lưng rồi bỏ chạy.

--

Ngài Buchanan đã ghé thăm anh vào một đêm muộn.

Có tiếng gõ cửa nhà George vào lúc nửa đêm. May mắn thay, nếu George không tỉnh táo để đọc lại "A picture of Dorian Gray" thì anh sẽ hoàn toàn không nghe thấy nó.

Anh loạng choạng đi qua phòng khách của mình rồi xoay người mở nắm cửa trong cơn buồn ngủ, không khí lạnh cóng bỗng chốc tràn vào nhà. Anh rùng mình, nhanh chóng đưa cánh tay ôm ngực để sưởi ấm.

George nhìn về cơn buốt lạnh phía trước, là một bóng dáng quen thuộc trong bộ vest sang trọng khiến anh nhớ đến cha mình. Chỉ có điều đó không phải là ông ấy, người đàn ông này quá cao. Và người này cũng có phong thái chỉ có người tầng lớp bề trên mới có.

"Ngài Buchanan?" Anh hỏi. Người đàn ông trước mặt anh có vẻ rùng mình vì lạnh. George nhận thấy điều này và nhường đường cho ông vào trong.

"Hãy nói cho tôi biết ngài muốn gì thêm ngoài một tách trà nhé."

Ngài Buchanan gật đầu nhẹ rồi đi vào trong với George theo sau.

"Ngài ra ngồi trong phòng khách đi ạ. Chờ một chút rồi tôi sẽ quay lại." George thì thầm. Ngài Buchanan nở một nụ cười biết ơn trước khi tiến sâu hơn vào nhà của George.

Anh đứng đó một lúc, nhìn chằm chằm vào ấm trà đang sôi khi nó phát ra những âm thanh lóc bóc nhỏ. Đầu óc anh rối như tơ vò khi anh trở lại phòng khách, trên tay là một khay gồm hai tách trà hoa nhài đang bốc khói.

"Đây ạ." Anh vừa nói vừa hỏi xem Ngài Buchanan có ấm hơn chưa. Người đàn ông lớn tuổi nhận lấy và nhẹ cảm ơn trước khi đưa chiếc cốc sứ lên môi.

George ngồi ở phía bên kia, bên cạnh lò sưởi đang bập bùng. Quyển sách của Dorian Gray được đặt bên cạnh chiếc ghế bành của anh. George nhìn sang người đàn ông một cách thận trọng trước khi nói.

"Tại sao ngài lại tới đây, thưa ngài Buchanan?"

Người đàn ông lớn tuổi ngừng nhấp ngụm trà, và ngay sau đó sự im lặng của căn phòng bao trùm lấy họ. George quan sát ông loay hoay với vành cốc của mình, sự lo lắng và bối rối thể hiện rõ trên mặt.

"Ta sẽ thẳng thắn với cậu, George Davidson." Ông thở dài, "Ta muốn cậu kết hôn với con gái của ta."

Đôi mắt của anh mở to, anh mở miệng, định đưa ra câu trả lời giống hệt như-

"Mẹ cậu đã cho ta biết về những mối quan hệ trước đây của cậu. Tuy nhiên, ta không có ý định yêu cầu cậu phải phản bội trái tim mình."

Hai người ngồi trong im lặng, nỗi đau đớn nơi ngực trái chợt dâng lên trong anh.

"Ngay từ đầu, bố mẹ cậu đồng ý cuộc hôn nhân này là vì hy vọng rằng cậu sẽ quên đi người yêu trước của mình". Ngài Buchanan từ tốn nói.

George ngồi đó, một lần nữa trải qua một thứ cảm xúc đột ngột mà anh không thể gọi tên.

"Ta không yêu cầu cậu thay đổi - Ta thậm chí không có ý định để cậu có bất kỳ tình cảm nào với Abby ngay từ đầu. Tất cả những gì ta muốn là cậu có thể kết hôn với Abby vì sự an toàn của con bé. Để nó có thể tránh càng xa cuộc chiến càng tốt."

George chăm chú lắng nghe – để rồi phải thất kinh. Khi người đàn ông thuộc tầng lớp quý tộc cao cấp kia tỏ ra bối rối trước anh. Đề nghị, van nài, van xin anh hãy giúp đỡ họ. George cảm thấy tinh thần trách nhiệm đột ngột đổ dồn về phía mình. Nó đè nặng lên ngực anh, khiến anh nghẹt thở.

Hãy tha thứ cho anh, George nghĩ thầm. Từng hình ảnh về Dream hiện rõ trong tâm trí anh, nụ cười của cậu thật tươi sáng và rực rỡ. George vẫn nhớ đến những nếp tàn nhang mờ nhạt trên khuôn mặt góc cạnh đó, nhớ đến ánh sáng đã nhảy múa như thế nào trong đôi mắt xanh lục của cậu. Chắc hẳn em cũng muốn anh làm vậy thôi. Chắc vậy.

Anh quay lại nhìn người đàn ông đang lúi húi dưới chân mình.

"Được thôi, từ sâu thẳm trái tim cố chấp này đến nửa kia của tôi."

--

Mùa đông

Dream à,

Anh không còn cách nào khác để giải quyết việc này nữa tình yêu của anh ơi, nhưng anh đã chấp nhận một cuộc hôn nhân.

Anh không còn lựa chọn nào khác, cô ấy sống gần biên giới của cuộc chiến với cha cô ấy. Và nếu anh chấp nhận lời cầu hôn của họ - thì họ sẽ được đảm bảo sự an toàn cùng cha mẹ anh. Anh đã làm điều đó vì sự an toàn của họ.

Anh xin lỗi, anh vô cùng xin lỗi. Anh đã cầu xin họ, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Tình yêu của anh- Anh xin lỗi.

Em là những ngôi sao sáng rực tựa như tình yêu của anh dành cho em vậy.

Sẽ không có gì thay đổi được điều đó đâu em. Anh yêu em như mặt trời yêu mặt trăng mặc kệ khoảng cách giữa hai ta về những điều mà anh chưa tường tận. Người yêu dấu, anh sẽ yêu em bất chấp nguy hiểm và diêm sinh*, anh sẽ yêu em bất chấp khoảng cách và thời gian. Anh sẽ yêu em bất chấp hoàn cảnh có ra sao đi chăng nữa.

(*) Diêm Sinh là cách nói về cơn thịnh nộ của Thượng Đế trong kinh Cựu Ước, thường xuất hiện khi nói tới số phận của những kẻ không chung thủy.

Ngay cả khi trái tim anh bị trói buộc bởi hôn nhân với người khác. Nó vẫn đập rộn ràng vì em mà thôi.

Dream, tình yêu của anh, người thân yêu nhất của anh, người yêu dấu của anh.

Những ngày tốt đẹp trong cuộc đời của anh đều đã dành cho em hết mất rồi.

Anh vẫn đợi, mãi mãi là vậy. Anh sẽ luôn ở đây, chờ em trở về nhà. Anh đã hứa rồi mà.

Anh yêu em. Đừng bao giờ quên điều đó nhé

trái tim anh chỉ thuộc về em.

George

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top