Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31 => Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 31: CUỘC GỌI BẤT NGỜ.

Nhà họ Ông, lúc này Nhi đang nghỉ ngơi trong phòng đọc sách.

Trong phòng của người giúp việc dưới lầu một, bác Trương đang cầm di động gọi điện thoại, vẻ mặt của bà có chút kì quái, giống như người bên kia điện thoại khiến bà cảm thấy rất khẩn trương.

“Thật sự cần làm như vậy sao? Nếu chẳng may thất bại thì biết làm sao bây giờ?” Ngón tay bà bởi vì dùng sức nắm mà các đốt trở nên trắng bệch, tiếng nói cũng có chút run rẩy vì lo lắng.

“Sẽ không, bà chỉ cần phối hợp với tôi thật tốt là được. Không nghĩ tới tối qua bọn họ mới động phòng, như vậy cũng tốt, ít nhất tôi lại nắm giữ thêm được một điều kiện quan trọng có thể đánh bại Nhi rồi.” Thanh âm của Kelly truyền tới từ đầu dây bên kia, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng.

“Kelly à, hay là chúng ta buông tay đi, lấy sự hiểu biết của mẹ với cậu chủ, nếu để cậu ấy biết chúng ta lén làm việc này, nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Nhân lúc tất cả mọi người chưa ai biết chuyện, cứ coi như chưa có gì xảy ra. Đàn ông có tiền trên đời này nhiều như vậy, con cần gì phải đem ánh mắt đặt trên người một mình cậu chủ chứ?” Bác Trương cảm thấy lo lắng đối với dáng vẻ vô cùng tin tưởng kia của con gái, bà hiểu rõ tính cách Thắng hơn so với bất kỳ ai. Đương nhiên bà cũng biết, sở dĩ Thắng kết hôn lâu như vậy mới động phòng cùng Nhi là bởi vì đứng từ góc độ người trong cuộc mà nói, ở sâu trong lòng Thắng đã chấp nhận người vợ này rồi. Nếu chỉ coi Nhi như một vật trang trí bên cạnh có cũng được mà không cũng chẳng sao, anh hoàn toàn không cần tốn nhiều thời gian để chung sống cùng cô như vậy, có thể trực tiếp thực hiện nghĩa vụ vợ chồng ngay trong đêm tân hôn.

“Kẻ có tiền trên thế giới này quả thật không ít, nhưng kẻ vừa có tiền lại vừa giống Thắng không nhiều. Cho dù là gia thế hay nhân phẩm, anh ấy không phải đều hoàn mỹ vô khuyết hay sao? Tóm lại tôi đã muốn thứ gì liền nhất định phải có được cái đó, bà không giúp tôi thì thôi, nhưng đừng có cản đường tôi.” Nói xong, Kelly không đợi bác Trương nói hết lời, đã cúp máy ngay lập tức.

Nhìn điện thoại không ngừng truyền đến những tiếng tút tút, bác Trương chỉ có thể bất đắc dĩ quyết định trong lòng. Nếu không thể ngăn cản được con bé, vậy thì hãy thành toàn cho nó thôi, ít nhất như vậy sẽ bù lại được những tiếc nuối của người làm mẹ vì đã vứt bỏ con năm đó.

Nhi đang ở trên lầu đương nhiên không hề biết những gì đang xảy ra bên dưới, cô dựa người ngồi vào chiếc ghế salon rộng lớn kê gần cửa sổ thủy tinh sát đất, cả người được ánh sáng ấm áp rực rỡ bao quanh, lộ ra vẻ lười biếng và thích thú.

Trong tay cô lúc này đang cầm một quyển Hồng Lâu Mộng.

Không biết đã đọc trong bao lâu, cô cảm thấy mắt có chút mệt mỏi, liền khép cuốn sách lại, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng qua không ngờ được vừa mới ngả đầu, di động đã vang lên.

Cầm di động lên nhìn, cô phát hiện ra dãy số hiển thị là một số điện thoại lạ, liền tò mò nghe thử.

“Chào, xin hỏi là ai vậy?” Giọng nói của cô bình tĩnh và dịu dàng.

“Là tôi, Nhi, tôi là Kelly Trần.” Tiếng của đối phương vừa vang lên, Nhi liền cảm thấy đầu mình vang lên ‘ầm’ một tiếng.

Không ngờ là Kelly gọi, vì sao cô ấy lại gọi đến?

“Thì ra là cô Trần , xin hỏi…Cô tìm tôi có chuyện gì không?” Cho dù cô lựa chọn tin Thắng sẽ không phản bội mình, nhưng chuyện xảy ra hôm qua vẫn khiến cô có chút không thoải mái, giờ phút này Kelly đối với cô mà nói là một quả bom hẹn giờ, làm cô thấy hết sức bất an.

“Sao cô lại khách khí với tôi vậy chứ? Cứ gọi tôi Kelly là được rồi, hay là cô cảm thấy lấy thân phận của mình, vẫn nên giữ khoảng cách với tôi thì hơn, không thích hợp cùng tôi kết bạn?” Kelly đối với cách gọi ‘cô Trần’ của Nhi có chút không thoải mái, trong giọng nói có vẻ thất vọng.

“Không… Không phải, tôi không có ý đó, tôi đương nhiên nguyện ý trở thành bạn của cô…” Nhi lo lắng cách nói của mình không cẩn thận sẽ làm Kelly tổn thương, liền vội vàng lên tiếng giải thích.

Kelly thấy thế, ở đầu bên kia điện thoại nở nụ cười, nói: “Ha ha, tôi biết cô không phải loại người đó mà, không cần gấp gáp, tôi chỉ đùa với cô thôi.”

“Thì ra là thế, nhưng mà, cô còn chưa nói mình tìm tôi có việc gì đâu đấy.” Nhi có chút khó hiểu trong lòng, cho dù bọn họ đã từng gặp nhau trước đó, nhưng vẫn còn ‘kẻ thứ ba’ đứng giữa là Thắng nữa mà, đâu có tồn tại mối quan hệ cá nhân nào chứ.

CHƯƠNG 32: LÁI XE.

“À, là thế này, tối mai Thắng có một bữa tiệc cần tham gia, âu phục của anh ấy đã đưa đến cửa hàng, vốn dĩ là tôi sẽ đến đó lấy rồi mang về nhà cho anh ấy, nhưng mà bây giờ tôi có chút việc bận không thể đi được, cho nên không biết có thể phiền cô đến đó lấy giúp tôi được không? Cô chỉ cần đem quần áo mang về nhà là được rồi.” Kelly lên tiếng nhờ Nhi giúp đỡ, giọng nói của cô ta nghe rất là vô hại, song vẻ mặt lại hết sức ngoan độc.

“Vậy sao, thế thì trước hết cô gửi địa chỉ đến di động của tôi đi, bây giờ tôi qua lấy cũng được.” Nhi không nghĩ ra được lí do nào để từ chối, trên thực tế, từ trước đến nay cô cũng ít khi từ chối người khác, huống chi chuyện này còn liên quan đến chồng mình, thân là người làm vợ, nếu chuyện đã tới cửa, dĩ nhiên cô sẽ không trốn tránh.

Có điều, ngày mai Thắng cần tham gia tiệc tối ư? Vì sao cô không nghe anh nói nhỉ?

Chẳng lẽ anh không định mang vợ theo? Hay là…

Quên đi, cô quyết định không tiếp tục đoán mò nữa, bởi vì đợi đến khi cô lấy được quần áo đem tới trước mặt anh, tin là đáp án cũng sẽ có được.

Cúp điện thoại, Nhi thay một bộ váy liền màu xanh ngọc, phối với một đôi giày nhỏ đế bằng màu trắng, đội chiếc mũ xanh lam đi xuống dưới nhà.

Bác Trương dưới lầu đi từ trong phòng ra, thấy Nhi muốn đi tới cửa, vẻ mặt bà có chút mất tự nhiên mỉm cười với cô, sau đó hỏi: “Cô chủ muốn ra ngoài sao?”

“Vâng, bây giờ chú Lý có rảnh không ạ? Cháu muốn đi lấy quần áo dự tiệc giúp Thắng” Nhi gật gật đầu, quay sang hỏi bác Trương.

“Chú Lý không có ở nhà, tôi vừa bảo anh ấy lái xe đưa A Bình đến siêu thị mua đồ rồi, có lẽ phải hai tiếng nữa mới trở về, nếu không cô đưa địa chỉ cho tôi, tôi giúp cô chủ đi lấy.” Bác Trương nói xong, ánh mắt liền có chút mờ ám.

“Vậy à…” Nhi nghe vậy, vẻ mặt hơi do dự, nhưng rất nhanh sau đó, cô liền nói: “Cháu tự mình lái xe cũng được, trong gara còn có xe không?”

“Xe thể thao của cậu chủ ở trong gara, nhưng mà, cô chủ, cô thật sự phải tự mình lái xe sao? Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy cô lái xe mà.” Bác Trương nói xong, trong giọng điệu mang theo sự lo lắng, chẳng qua chút lo lắng này lại mang theo vài phần thật, vài phần giả, khó mà phát hiện.

Nhi cười híp mắt nhìn bác Trương nói : “Yên tâm đi, đừng nhìn dáng vẻ nhát gan thường ngày của cháu, thật ra kỹ thuật lái xe của cháu không tồi đâu đấy. Bác Trương, bác đem chìa khóa xe đến cho cháu đi, cháu tự lái xe đi cũng được, cháu sẽ cố gắng chú ý an toàn lúc đi trên đường.”

Bác Trương nghe cô nói thế, cũng không tiếp tục ngăn cản nữa. Trên thực tế, có lẽ cho tới bây giờ bà ta không hề có ý định ngăn cản cô, vì thế, rất nhanh sau đó, chìa khóa chiếc xe Ferrari của Thắng liền ở trên tay của Nhi.

Ngồi trên ghế lái, Nhi hít sâu một hơi, khởi động xe, chậm rãi ra khỏi nhà xe, đi về phía địa chỉ mà Kelly nhắc đến.

CHƯƠNG 33: TAI NẠN Ô TÔ

Xe chạy được phân nửa đường thì tới một ngã tư, Nhi nhìn báo hiệu đèn xanh, tiếp tục duy trì khoảng cách bốn năm mét với xe đi phía trước, nhưng đúng lúc cô đang điều khiển xe chuẩn bị thuận lợi vượt qua đèn xanh thì di động trong túi đặt trên ghế lái phụ bất ngờ rung lên.

Cô nhanh chóng dẫm mạnh chân ga, định dừng tại chỗ này để nghe điện thoại, không ngờ đúng lúc này, phía đường giao đằng trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải, đi với tốc độ cực nhanh, va chạm với xe cô trong nháy mắt khiến nó lật nhào.

Chỗ này vốn không phải ngã tư đường đông đúc cho lắm, thế nên lúc tai nạn xảy ra, cũng không có cảnh sát giao thông ở hiện trường.

Nhi chỉ cảm thấy từ dưới chân truyền đến cảm giác đau đớn khủng khiếp, đầu đập mạnh vào phía trước xe, liền bất tỉnh nhân sự.

Phía bên này, Thắng vừa mới từ văn phòng đi đến bãi đỗ xe, đang định gọi điện thoại cho Nhi, bảo cô chuẩn bị ra khỏi nhà, anh sẽ về đón cô. Thế nhưng điện thoại kêu vài tiếng không ai nghe, trực tiếp truyền tới thông báo không có người nhận máy.

Cảm thấy kỳ lạ, anh lập tức gọi điện thoại về nhà, tuy nhiên lúc nhận được tin Nhi rời khỏi nhà một mình, chẳng hiểu sao, ngay khi ấy, anh cảm giác có một loại dự cảm bất an tràn ngập trong lòng.

Mở radio trong xe, rất nhanh sau đó anh nghe thấy tin tức cập nhật mới nhất về tình hình giao thông lúc này, nói đúng hơn thì chính là vụ tai nạn ô tô của Nhi. MC dùng tiếng nói vô cùng máy móc thông báo mọi người đi đường vòng để tránh xảy ra tình huống kẹt xe, lúc sau còn cho biết trước mắt người bị thương đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Thắng không trực tiếp liên hệ Nhi cùng với vị trí của tai nạn xe cộ này, chẳng qua cuộc điện thoại sau đó đã khiến cho trái tim vốn đang lơ lửng của anh lập tức vọt lên tận cổ họng.

“Xin chào, đây là bệnh viện, xin hỏi anh có phải là chồng của chủ nhân số điện thoại này không? Vợ của anh đã xảy ra tai nạn, hiện đang ở trong phòng cấp cứu, mời anh mau đến đây để làm các giấy tờ nhập viện.”

Điện thoại do người từ bệnh viện gọi tới, lúc ấy khi Nhi nằm trên xe cứu thương cùng với bác sĩ và y tá, túi xách cũng rơi ra cùng, hơn nữa y tá còn tìm được giấy chứng minh và điện thoại di động của cô, còn tìm thấy cuộc gọi gần đây nhất đến từ một người tên là “Chồng”, thế nên cho rằng người đã gọi cú điện thoại này chính là chồng của Nhi

Thắng nghe thấy tin này, không khỏi cau mày lại, vội vàng hỏi: “Tình huống của cô ấy giờ thế nào? Có nguy hiểm không?”

“Tạm thời vẫn chưa biết rõ được, người bệnh hiện đang ở trong phòng cấp cứu để phẫu thuật, mời anh đến bệnh viện hoàn tất các thủ tục ngay, nếu cần phải phẫu thuật thêm nữa, cần có người nhà ký tên mới được.”  Nói xong, y tá báo địa chỉ bệnh viện, sau đó cúp máy.

Thắng không kịp nghĩ thêm bất cứ chuyện gì, lập tức quay đầu xe đi về phía bệnh viện.

CHƯƠNG 34: CHUYỂN VIỆN.

Lúc Thắng đến được bệnh viện, Nhi đang ở trong phòng phẫu thuật tiến hành cấp cứu. Anh hoàn tất các thủ tục xong liền bồn chồn đứng trước cửa phòng, không biết được tình huống bên trong ra sao.

Đợi hơn một tiếng đồng hồ, đèn đỏ phòng cấp cứu mới tắt, Nhi được người ta đẩy ra từ bên trong, lúc này cô vẫn đang lâm vào tình trạng hôn mê như cũ.

“Bác sĩ, tình huống của cô ấy thế nào? Có bị thương nặng không?” Nhìn thấy bác sĩ đeo khẩu trang đi theo phía sau, Thắng lập tức tiến lên hỏi.

“Bệnh nhân không có nguy hiểm về tính mạng, anh yên tâm. Đùi bị va chạm với tay lái nên gãy xương, đầu cũng có vết tích bị va chạm, nhưng không tính là quá nghiêm trọng, bên trong không tụ huyết, chỉ bị chấn động một chút, mấy tiếng sau sẽ tỉnh lại thôi.” Bác sĩ nói qua về tình huống của Nhi, sau đó nhìn Thắng trước mặt, nói thêm: “Tối nay hãy sắp xếp người ở lại bên cạnh cô ấy.”

Thắng biết được vết thương của Nhi không nguy hiểm gì đến tính mạng xong, trái tim treo lửng lơ nãy giờ liền hạ xuống. Khi anh nghe thấy bác sĩ bảo buổi tối hãy sắp xếp người ở lại bệnh viện cùng cô ấy, chân mày liền khẽ nhíu lại, sau đó hỏi: “Tình huống của cô ấy lúc này có thể chuyển viện được không?”

“Chuyển viện? Tốt nhất là không, trong các bệnh viện công lập bây giờ, chỗ của chúng tôi chính là hạng nhất, toàn bộ thành phố không còn bệnh viện nào có điều kiện tốt hơn nơi này. Đương nhiên, nếu như anh lo lắng đến vấn đề viện phí thì…” Bác sĩ nghĩ rằng Thắng muốn chuyển viện bởi vì vấn đề viện phí, nên cố gắng giữ anh tiếp tục ở lại trị liệu tại bệnh viện này.

Chẳng qua, Thắng đời nào cho ông ta cơ hội như thế, anh cắt ngang lời bác sĩ: “Tôi muốn chuyển cô ấy đến bệnh viện tư nhân Nhân Tâm, tuy rằng bệnh viện của các ông rất tốt, nhưng tình trạng của cô ấy như vậy không phải ngày một ngày hai là có thể ra viện, tôi hy vọng cô ấy được chữa trị ở một nơi thoải mái hơn.”

“Chuyện này…như vậy thì…” Bác sĩ vừa nghe anh nói muốn chuyển đến bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố này, vẻ mặt liền có chút xấu hổ, nhanh chóng nói: “Không thành vấn đề, chờ bệnh nhân tỉnh lại, chúng tôi sẽ sắp xếp xe cứu thương giúp cô ấy chuyển viện là xong.”

“Vậy thì làm phiền ông.” Thắng gật đầu, sau đó xoay người sang chỗ khác, vừa đi về phía phòng bệnh của Nhi, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Huy, dặn dò anh ta lập tức liên lạc với viện trưởng bệnh viện Nhân Tâm, chuẩn bị tốt phòng bệnh chờ bọn họ chuyển đến.

Bởi vì trước mắt Nhi còn đang ở trong giai đoạn hôn mê, nên bác sĩ sắp xếp cho cô vào phòng bệnh một người.

Thắng đi vào phòng bệnh, thấy phần đầu bị băng gạc màu trắng quấn xung quanh của Nhi, không khỏi cảm thấy trong lòng mình mơ hồ đau đớn!

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô suy yếu nằm trước mặt mình, cũng là lần đầu tiên cảm giác được, thì ra người phụ nữ này đối với mình mà nói, quan trọng nhiều đến vậy.

CHƯƠNG 35: CẢNH SÁT.

Ở trong phòng bệnh ngây ngốc không lâu liền có hai cảnh sát tiến vào làm việc.

“Anh là chồng của bệnh nhân?” Bọn họ có lẽ đã từ bệnh viện biết được một ít tư liệu về người nhà, nên nhìn Thắng đưa giấy tờ chứng minh xong, liền bắt đầu hỏi một chút vấn đề liên quan.

“Tôi muốn biết ai là người đã khiến vợ của mình thành như vậy, lái xe gây chuyện có bắt được không?” Thắng trực tiếp dùng một câu hỏi trả lời vấn đề của bọn họ, đúng vậy, anh là chồng của cô, mà bây giờ, anh chỉ muốn biết ai là người đã biến Nhi thành bộ dáng như này mà thôi.

“Lái xe gây chuyện đã bỏ chạy, nhưng đồng nghiệp của chúng tôi đã đến bộ phận giao thông lấy băng ghi hình tại nơi xảy ra vụ việc, chuyện này bên giao thông đã lập án, bây giờ cần anh phối hợp làm một vài thủ tục liên quan.” Một cảnh sát có phần lớn tuổi nói xong, có lẽ đã phát hiện ra sắc mặt Thắng không được tốt lắm, lại đưa mắt nhìn Nhi vẫn còn đang hôn mê, sau đó nói: “Có lẽ tối nay chúng tôi lại đến trò chuyện cùng với anh thì hơn?”

“Để trợ lý của tôi làm đi, muốn đăng ký cái gì, tìm anh ta liền xong, trước khi các ông bắt được hung thủ của vụ này, tôi không hy vọng có người đến quấy rầy mình và vợ.” Thắng lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, theo anh thấy, cùng đám cảnh sát ở chỗ này làm việc chính là lãng phí thời gian, bọn người này có thời gian ở đây lãng phí với anh, vì sao không đi truy bắt hung thủ chứ?

Một cảnh sát khác tuổi còn khá trẻ nghe thấy giọng điệu nói chuyện của Thắng, vẻ mặt liền có chút khó chịu, anh ta tiến lên một bước, định nói vài lời gì đó với anh, nhưng bị người cảnh sát lớn tuổi kia giữ chặt, thấp giọng nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài trước đi.”

“Nhưng mà anh ta…” Người cảnh sát trẻ có chút không tình nguyện, đại khái là bởi vì từ lúc anh ta làm cảnh sát tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải thái độ lạnh nhạt như thế của người nhà người bị hại.

“Đi!” Người cảnh sát lớn tuổi không để cho anh ta nhiều lời vô nghĩa, nắm lấy tay anh ta đi ra bên ngoài.

Thắng không hề nhìn theo bóng lưng hai người kia rời đi, từ đầu đến cuối tầm mắt của anh vẫn luôn dừng lại trên mặt Nhi, hai tay nắm chặt lại, trong mắt phát ra anh sáng lạnh lẽo khiến người ta không dám đối diện.

Nửa giờ sau, Huy ra khỏi cửa phòng bệnh hiện tại, sau khi đi vào, anh báo cáo với Thắng rằng đã liên lạc được với bệnh viện Nhân Tâm bên kia, tỏ lòng quan tâm một chút đến vết thương của Nhi, cuối cùng mới hỏi Thắng còn có gì cần dặn dò hay không.

“Tìm thám tử, dùng hết mọi biện pháp cũng phải tra ra là ai đã đụng vào xe cô ấy, không cần tiếc gì hết, nhất định phải tìm ra tên lái xe gây chuyện này.” Mặt Thắng không chút thay đổi mở miệng, bàn tay nắm chặt gần như có thể vắt được thành nước.

“Vâng.” Huy đáp ứng, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, có cần phải báo cho ông chủ và bà chủ không? Hình như bọn họ vẫn chưa nhận được tin này.”

“Trước mắt đừng nói cho bọn họ biết, chờ Nhi tỉnh lại, chuyển viện rồi nói sau. Đêm nay tôi sẽ ở đây cùng cô ấy, cậu hủy bỏ mọi lịch trình và công việc ngày mai của tôi đi, chuyện công ty, cậu hãy để ý một chút.”

“Tôi hiểu rồi.” Nói xong, Huy lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

CHƯƠNG 36: ÂM MƯU

Hai giờ sau Nhi mới từ từ tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra cho cô một lúc, sau đó liền chuẩn bị để cô chuyển đến bệnh viện Nhân Tâm. Suốt cả hành trình, Thắng đều đi theo bên cạnh, tuy ánh mắt của Nhi đã mở, ý thức lại vẫn rất mơ hồ, cũng không thể mở miệng nói chyện, bác sĩ nói rằng tình trạng này của cô là do não bị chấn động, ngày mai sẽ tốt hơn.

Mà lúc này, tại căn hộ của một thành phần trí thức trong thành phố, một âm mưu đang lặng lẽ hạ màn.

Cô gái có dáng người xinh đẹp đứng trước cửa sổ thủy tinh chạm đất, tay cầm điện thoại, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.

“Tiền đã chuyển tới tài khoản của cậu rồi, cậu có thể cầm theo số tiền đó mà rời đi, nhớ kỹ, trong vòng mười năm không được phép trở về.” Tiếng nói của cô ta xuyên qua chiếc điện thoại siêu mỏng truyền đến lỗ tai người nọ, đối phương đáp lại rất nhanh sau đó: “Vâng vâng, tôi hiểu rồi, chị cứ yên tâm, hai ta giờ đã thanh toán xong, cho dù tôi có bị người ta bắt được, cũng sẽ không nói là chị đã sai khiến tôi làm chuyện này.”

“Cậu hiểu được là tốt, đúng rồi, hôm nay lúc cậu xuống tay có nhớ chú ý đúng mực không đấy? Liệu có đâm chết cô ta hay không?” Trước khi cúp điện thoại, cô gái kia không khỏi truy vấn một câu.

“Yên tâm, không đâm chết cô gái ấy được, lúc tôi đụng vào cô ta có giẫm phanh mà, đụng vào cũng không hề tăng tốc, hơn nữa lúc đánh lén xong, tôi còn gọi xe cấp cứu đến, cho nên chắc là không có việc gì đâu.”

“Tốt lắm, số điện thoại này cậu cũng đừng dùng nữa, ném nó đi, từ nay về sau chúng ta không ai biết ai hết.” Cô gái kia nói xong liền tắt máy.

Trong căn hộ lúc này không có chiếc đèn nào sáng, không gian đen tối cùng vẻ sáng ngời của thành phố về đêm bên ngoài kia hoàn toàn đối lập với nhau. Cô gái ném điện thoại lên giường, vươn tay cầm lấy điếu thuốc lá đặt trong chiếc gạt tàn trên bàn nước, lại cầm lấy chiếc bật lửa bên cạnh, ngọn lửa màu xanh tím hiện lên trong nháy mắt, dần dần hiện ra gương mặt diễm lệ trong bóng đêm, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, đưa điếu thuốc lên miệng mình.

“Mai Đông Nhi, đừng trách tôi nhẫn tâm, có trách thì hãy trách cô đã đoạt mất người đàn ông tôi ngắm trúng mà thôi!” Rít một hơi sâu, cô ta nhắm mắt lại, tàn nhẫn nghĩ thầm.

Sáng sớm hôm sau, khi luồng sáng đầu tiên của ánh mặt trời chiếu vào gian phòng bệnh cấp cao đắt tiền thì Thắng vẫn còn đang mệt mỏi cầm laptop kiểm tra một ít giấy tờ.

Không bao lâu sau, điện thoại của anh liền vang lên, là do Huy gọi tới.

“Tổng tài, chuyện hợp tác bên Pháp hình như đã xảy ra chút vấn đề, Kelly bảo đối phương cần anh tự mình đi qua xem xét mới có thể giải quyết trọn vẹn được.”

“Sao lại thế? Vì sao lại xảy ra vấn đề? Tra rõ là bên nào có vấn đề hay chưa?” Thắng dụi mắt, giữ vững tinh thần hỏi.

“Hình như là có công ty khác ra giá cao hơn chúng ta, muốn lật đổ chúng ta để hợp tác cùng với bọn họ, tổng giám đốc bên kia cũng đã đồng ý hợp tác cùng công ty đó rồi, Kelly có gọi điện can thiệp qua, nhưng không có hiệu quả, tôi cũng liên lạc cùng với bên ấy, nhưng ngay cả điện thoại cá nhân của đối phương cũng do thư ký tiếp, căn bản không cho chúng ta cơ hội, xem ra chuyện này cần có anh tự mình sang đó mới có thể đàm phán thành công.”

“Sao lại xảy ra chuyện này? Giá cả chúng ta đưa ra, người ngoài làm sao biết được? Lập tức đặt vé máy bay đi Pháp cho tôi.” Nói xong, Thắng lập tức cúp máy, gập laptop lại, đi ra khỏi phòng bệnh.

CHƯƠNG 37: THÌ RA LÀ VẬY.

Nhi mở to mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là bác Trương.

Cô mở miệng thở dốc, muốn nói gì đó, chẳng qua yết hầu như bị cái gì đó chặn lại, không thể nói ra lời.

Bác Trương thấy cô đã tỉnh, liền vừa mừng vừa lo nói: “Cô chủ, cô tỉnh rồi? Có đói bụng không? Tôi đã sớm nấu một nồi canh cô thích nhất rồi đây, để tôi đem cho cô uống.”

Nhi nhìn thấy bà ta, hai mắt mở to, sau đó đảo quanh gian phòng một vòng, không nhìn thấy bóng dáng mà mình đang tìm kiếm, đáy mắt liền hiện lên một chút thất vọng.

Bác Trương nhạy bén phát hiện ra Nhi đang tìm kiếm điều gì, bà múc canh ra đặt lên giường bệnh, sau đó đỡ Nhi ngồi dựa vào đầu giường, vừa bón canh cho cô vừa nói: “Hôm qua cậu chủ thức trông cô cả đêm, sáng nay hình như công ty xảy ra chuyện quan trọng nên đã sang Pháp rồi, mấy ngày nữa sẽ quay trở lại.”

Nhi nghe vậy, chỉ im lặng uống canh, không có ý định nói gì.

“Ông chủ và bà chủ còn chưa biết chuyện cô xảy ra tai nạn, cậu chủ bảo để tránh cho họ lo lắng, chờ cô tỉnh rồi mới nói chuyện này với họ.” Bác Trương tiếp tục nói.

Uống canh xong, bác Trương liền bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, còn bà ra ngoài gọi bác sĩ tới.

Lúc chiều, Nhi đang mê man, bất ngờ một tiếng nói có chút quen thuộc truyền vào tai cô. Nhi nhanh chóng bị đánh thức, nhưng cô còn chưa kịp mở mắt đã nghe thấy những lời nói mà đời này mình không muốn nghe nhất.

“Thắng, em không thể đi đến Pháp cùng anh, thật xin lỗi, bây giờ Nhi biến thành như vậy, em không có lòng nào tiếp tục cùng anh được nữa, bây giờ em rất áy náy, tình yêu của chúng mình chắc sẽ không có kết quả, chẳng lẽ anh muốn mặc kệ Nhi hay sao? Anh làm như vậy, lương tâm em sẽ bất an cả đời.”

Là tiếng của Kelly, hình như cô ta đang gọi điện nói chuyện cùng Thắng.

Nhi nghe thấy sự thâm tình cùng áy náy trong giọng nói của Kelly, đáy lòng liền cuồn cuộn dâng cao.

Kelly tạm dừng một lúc, giống như đang nghe đối phương nói chuyện, sau đó cô ta liền nói tiếp: “Không, không được, anh không thể ly hôn cùng Nhi, cho dù cô ấy bị thương không nghiêm trọng, nhưng anh cũng không thể đưa ra lời đề nghị ly hôn với cô ấy trong tình trạng này, em biết anh yêu em, em cũng rất yêu anh, chúng ta có thể cùng nhau chịu đựng nhiều năm như vậy, giờ đâu cần vội vàng. Huống chi, thân phận của chúng ta khác xa nhau, ba mẹ anh sẽ không đồng ý để chúng mình ở cùng một chỗ, em không muốn anh phải khó xử. Không…..Nhi là một cô gái tốt, cô ấy không phải người thứ ba chen vào giữa chúng ta, cô ấy vô tội, cái gì cô ấy cũng không biết, chúng ta không thể làm vậy với cô ấy được, Thắng, xin anh hãy đồng ý với em, ngàn vạn lần đừng xúc động, ít nhất bây giờ đừng như vậy, chuyện của chúng ta sau này hãy nói.”

Kelly nói xong liền cúp điện thoại. Sau đó, cô ta quay đầu, nhìn thấy mi mắt đang nhắm của Nhi hơi rung rung, biết cô gái này đã nghe thấy hết những gì mình nói, khóe miệng không khỏi cong lên thành một nụ cười quỷ quyệt.

Nhi nghe thấy những gì cô ta nói, không dám mở to mắt để nhìn, nước mắt đã sớm đong đầy trên mi, chỉ cần cô khẽ động, nó liền chảy xuống, cô không dám làm gì, nhưng ánh mắt không ngăn được sự run rẩy.

Kelly giả như không biết cô đã tỉnh, chậm rãi đi đến bên giường, thân thiết nắm chặt bàn tay trắng nõn mềm mại của cô, tiếng nói mang theo sự nức nở: “Nhi, cô biết không? Tôi rất hâm mộ cô, cô có thể danh chính ngôn thuận ở bên anh ấy, là vợ của anh ấy, mà tôi lại chỉ có thể làm cấp dưới của anh ấy mà thôi. Tuy rằng anh ấy yêu tôi, nhưng lại không thể cưới, không thể lấy tôi, dù anh ấy có thường xuyên nói rằng cuộc hôn nhân với cô chỉ là vụ buôn bán, rằng anh ấy sẽ không xảy ra quan hệ cùng cô, thì chuyện giữa hai người vẫn xảy ra, mọi thứ khiến tôi ghen tị đến phát điên đi được. Tôi biết là mình không tốt, ngày hôm đó không nên chọc giận anh ấy, bắt anh ấy nói cần phải ở cùng một chỗ với cô, tôi thật sự không nghĩ rằng anh ấy sẽ làm thật, vốn tưởng rằng mình không quan tâm, nhưng khi biết được mọi chuyện, bản thân tôi vẫn không chịu đựng nổi. Nhi, cô nói tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không muốn thương tổn cô, nhưng vẫn luyến tiếc Thắng, mà quan trọng nhất là, tôi không muốn Thắng thương tâm, tôi nghe người ta nói, yêu một người chính là muốn để cho người ấy hạnh phúc, có lẽ tôi nên cứng rắn hơn một chút, cô đáng yêu như thế, biết đâu ở chung lâu rồi Thắng sẽ yêu cô thì sao? Tôi rời đi rồi, hai người nhất định phải hạnh phúc đấy!”

Nói xong, cô ta nắm lấy tay Nhi thật chặt, rồi buông ra, đứng lên, rời khỏi phòng bệnh.

Nhi nghe thấy tiếng cửa phòng khép lại, cuối cùng cũng mở mắt ra, dòng nước không gì cản trở mãnh liệt chảy xuống.

Thì ra tất cả chuyện này đều là sai, thì ra cô đúng là kẻ thứ ba xen vào giữa anh và cô ấy, thì ra Thắng đã kết hôn với cô rất lâu rồi nhưng vẫn không chạm vào cô là bởi vì trong lòng anh đã sớm có người con gái khác, thì ra ngay cả chuyện ngày đó xảy ra giữa hai người cũng là do anh cãi nhau cùng với cô ta, thì ra…

Cô bỗng nhiên cảm thấy sự hiện diện của mình như một câu truyện cười, mình chẳng qua chỉ là kẻ xen ngang, mà tình yêu giữa hai người bọn họ thì sâu nặng nhiều đến vậy.

Nếu như không có cô, bọn họ chắc sẽ thật hạnh phúc.

Kelly nói, yêu một người chính là muốn để người ấy hạnh phúc, cho nên cô ấy nguyện ý rời đi, thành toàn cho bọn họ, còn cô thì sao?

Cô cũng yêu Thắng, cô có thể rời đi được không?

Cô buông tay, được không?

[Kết thúc chuyện quá khứ :) ]

CHƯƠNG 38: KẾT QUẢ XÉT NGHIỆM

Tại phòng làm việc của bác sĩ trong bệnh viện tư nhân Gera Nada, Tây Ban Nha, cuối cùng Nhi cũng nói ra hết những bí mật chôn dấu bảy năm qua trong lòng mình, thế nhưng, cô chỉ kể về nội tình của chuyện năm ấy, không có âm mưu của Kelly, bởi cô vẫn cho rằng, mình là kẻ thứ ba chen vào giữa Kelly và Thắng, nên vẫn luôn áy náy và day dứt.

“Cho nên cô cứ thế rời đi sao?” Bác sĩ điều trị chính cho bé Hùng nghe Nhi kể hết mọi chuyện xong, có chút khó hiểu nhìn cô.

Nhi gật đầu, thở dài nói: “Phải, hạnh phúc này là tôi đoạt lấy từ tay người khác, nếu đã đạt được mong muốn cứu giúp chuyện kinh doanh của gia đình rồi thì tôi không nên tiếp tục chiếm giữ nó nữa. Chẳng qua tôi không ngờ được sau khi rời khỏi đó không lâu lại phát hiện mình đã mang thai.”

“Cô đúng là một người con gái lương thiện, có điều, tôi tò mò không biết phản ứng của chồng cô sau khi nhận được đơn ly hôn ra sao, nhất định là anh ta rất vui đúng không?” Bác sĩ điều trị chính vừa tưởng tượng vừa nói.

“Tôi không biết, tôi không đợi anh ấy trở về từ Pháp, chỉ tự mình chuyển viện, sau đó nhờ luật sư đem đơn ly hôn gửi cho anh ấy thôi. Tôi…không có dũng khí gặp lại anh ấy, tôi sợ nhìn thấy anh ấy rồi sẽ luyến tiếc không muốn rời đi nữa…Vì quyết định này của tôi khiến người nhà không sao hiểu được, nên ông nội thậm chí còn trục xuất tôi ra khỏi gia tộc Mai thị. Bố mẹ cũng vì chuyện này mà đau lòng rất nhiều, nhưng tôi không còn cách nào khác, Kelly nói đúng, yêu một người chính là để người ấy hạnh phúc, cô nói có đúng không?”

Bác sĩ điều trị chính cho cô một nụ cười an ủi, ngay sau đó, từ bên ngoài bỗng truyền tới tiếng gõ cửa.

Một hộ sĩ cầm kết quả xét nghiệm bước vào: “Bác sĩ Aida, đã có kết quả xét nghiệm rồi, là âm tính, không mang thai.”

Bác sĩ điều trị chính Aida nghe vậy, cầm tờ kết quả lên xem, sau đó dùng vẻ mặt tiếc nuối nói với cô: “Nhi, xem ra mọi chuyện không được thuận lợi như chúng ta dự đoán rồi, tôi thấy cô nên đem tình huống này nói cho cha của đứa bé đi, để anh ta góp một phần sức lực, dù sao đây cũng là con trai của anh ta. Huống hồ, người đó cũng có quyền biết được sự tồn tại của thằng bé, đúng không?”

Vẻ mặt Nhi lúc này gần như hóa đá, cô thật sự không ngờ mình đã làm đủ mọi cách có thể rồi mà vẫn phí công, ông trời thật biết trêu đùa người đúng lúc.

“Liệu kết quả có vấn đề gì không? Hay chúng ta xét nghiệm thêm lần nữa đi?” Mặc dù biết rõ xác suất sai lệch của kết quả là rất ít, nhưng cô vẫn muốn đấu tranh một lần.

“Tôi nghĩ cô nên dành thời gian đi tìm cha của đứa bé thì tốt hơn, sớm mang thai chừng nào, bệnh của bé liền sớm có hy vọng chừng ấy.” Nói xong, Aida nhìn đồng hồ trên vách tường, nói: “Ngại quá, sắp đến giờ hẹn gặp bệnh nhân của tôi rồi.”

“Được, vậy tôi không làm phiền cô nữa…” Nói rồi, Nhi đứng khỏi ghế, xoay người đi về phía cửa, trong đầu tràn ngập những tưởng tượng về viễn cảnh gặp lại lần nữa của mình và Thắng.

Anh sẽ đối xử với cô thế nào? Sẽ đáp ứng làm tình một đêm với cô sao?

Tình cảm của anh bây giờ với Kelly nhất định rất ngọt ngào đúng không, vậy sao lần đó thám tử nói với cô rằng, hình như bọn họ vẫn chưa kết hôn. Giờ cô chen vào giữa hai người, liệu có thích hợp không?

Mang theo suy nghĩ vô cùng rối loạn, cô xoay người trở lại phòng bệnh của con trai!

CHƯƠNG 39: MẸ, CON TỪ ĐÂU TỚI?

Trong phòng bệnh, bé Hùng đang ngồi trên giường bệnh xem TV, lúc Nhi bước vào, thằng bé cũng không hề để ý.

“Cục cưng…” Nhìn gương mặt nhỏ nhắn dễ thương của con trai, cô cảm thấy lòng mình vô cùng chua xót, đi đến trước giường bệnh, vươn một tay ôm thằng bé vào lòng, im lặng không nói gì.

“Mẹ, mẹ che TV của con rồi.” thằng bé giãy dụa vài cái, nhíu mày nói.

“Cục cưng à, mẹ sẽ cứu con, nhất định mẹ sẽ không để con có việc gì.” Nhi tiếp tục ôm chặt bé Hùng, thì thào lẩm bẩm.

Cao Hùng nghe vậy, đột nhiên chớp mắt vài cái, sau đó hỏi: “Mẹ, con từ đâu tới vậy?”

“A…chuyện này…chuyện này…” Nhi thấy con đột nhiên hỏi vấn đề này, hơi sững sờ một chút, thầm nghĩ trước giờ thằng bé chưa thắc mắc chuyện đó bao giờ, sao hôm nay lại đột nhiên nổi hứng tò mò chứ? Chẳng lẽ đã đến lúc cần làm công tác giáo dục mang tính vỡ lòng cho con trẻ rồi? Nghĩ cũng đúng lắm, bình thường trẻ con nước ngoài đều tiếp thu loại giáo dục này rất sớm.

Chẳng qua, bảo cô phải nói mấy chuyện đó với con trai của mình, quả thật trong lòng vẫn còn chút xấu hổ.

Vẻ mặt Nhi có chút ngượng ngùng, sau đó hắng giọng nói: “Con ấy à, là chui từ trong bụng mẹ mà ra. Vốn dĩ…ban đầu, con là một thứ đại loại giống như nòng nọc ở trong bụng cha con, sau đó thì, ba gặp mẹ, rồi sau đó…cứ thế…tiếp tục…thế là…liền…” [thấy bã tả đoạn này mà mắc cười ghiaaaa :)) ]

Nhi hết sức cố gắng dùng những từ ngữ mà thằng bé nghe hiểu được để giải thích quá trình thai nghén một sinh mệnh nhỏ trong bụng mình, thế nhưng trong khi cô đang lúng túng xấu hổ nói rõ ràng mọi chuyện, Hùng lại gãi gãi đầu, vẻ mặt như có điều suy ngẫm, nhìn Nhi nói: “Kỳ lạ, George trong TV nói anh ta đến từ nước Anh, sao con lại đến từ trong bụng mẹ chứ?”

“Cái…cái gì? Thì ra là con hỏi cái này sao…” Nhi toát mồ hôi đầy mặt, thật không ngờ thì ra con trai cô chỉ muốn hỏi quê hương của mình ở đâu mà thôi, sớm biết như thế, cô cần gì phải ngồi giải thích cho thằng bé mấy chuyện kia chứ…

“Mẹ, vừa nãy mẹ nói, con từ trong bụng cha đi sang bụng của mẹ, thế cha của con đâu? Vì sao cho đến giờ con chưa từng gặp cha chứ?”  bé Hùng nhìn vẻ mặt đầy vệt đen của Hoa Ngữ Nông, không khỏi nghi ngờ gặng hỏi.

Cuối cùng Nhi cũng được nếm mùi vị của việc tự bê đá đập chân mình, đối với cái vấn đề có độ khó tương đối cao này, cô chỉ còn cách trốn đi vệ sinh mà thôi. Vì vậy cô nhìn thằng bé nói: “Bảo bối, mẹ đi nhà vệ sinh một lát, lúc quay về mẹ sẽ nói tiếp với con.”

“Ai, thật đúng là hết cách với mẹ mà, bình thường đừng có uống nhiều nước như vậy chứ, động một chút là phải đi nhà xí rồi.” bé Hùng nhìn bộ dạng “nín nhịn” của mẹ, lắc đầu cảm thán nói.

Nhi đành phải vác theo một đám quạ bay trên đầu, chạy về phía nhà vệ sinh…

CHƯƠNG 40: RỜI ĐI BẮT ĐẦU MỘT LẦN NỮA.

Tại thành phố HCM, sắc mặt Thắng tái mét nhìn một phần bản báo cáo đặt trên bàn làm việc.

“Cậu nói cái gì? Chỉ tra được có từng này? Ngay cả địa chỉ của cô ta cũng không tìm được?” Anh nhìn Huy đang đứng trước mặt, hận không thể trút toàn bộ lửa giận lên người gã này.

“Tổng tài, phu nhân cô ấy…không đúng, là cô Mai, hộ chiếu của cô ấy là của hai nước, sau khi cô ấy đến Tây Ban Nha, không thể dựa vào tên tiếng Việt để tìm được tung tích nữa, thám tử tư bên kia đã cố hết sức rồi, chúng tôi chỉ tra được những việc cô ấy làm sau khi về nước thôi…” Nói xong, vẻ mặt Huy có chút khó xử.

“Đi ra ngoài!” Thắng quay mắt nhìn vào bản cáo cáo không khiến mình hài lòng, lạnh lùng ra lệnh.

“Tổng tài, vậy có cần tiếp tục…”

“Đi ra ngoài, không cho phép nhắc tới chuyện này, nhắc tới con người này trước mặt tôi nữa.” Vẻ mặt Thắng như đóng băng, nói xong, hai tay nắm chặt lại thành quyền, dùng sức đập mạnh vào mặt bàn làm việc.

Huy nhận thấy cảm xúc của ông chủ có phần không kiềm chế được, biết anh đang tận lực đè nén, đành yên lặng lui ra, không dám nói thêm một câu nào nữa.

Trong nháy mắt, phòng làm việc trở nên yên tĩnh lại, nhất thời chỉ còn tiếng hít thở phập phồng tức giận của Thắng cùng nhiệt độ không khí thấp đến tận cực âm.

Ba ngày sau, Nhi lại rời đi, hoàn toàn khác với dáng vẻ hùng dũng oai phong, khí thế ngất trời, không thành công cũng thành nhân như lần trước, lần này trong lòng cô đang tràn ngập lo lắng.

Cô không chỉ sợ rằng lần này sẽ khó khiến Thắng mắc bẫy như lần trước, mà cô còn lo lắng sẽ phải tiếp tục tay trắng trở về.

Thật ra cô cũng có khá nhiều thắc mắc đối với việc mình không mang thai, tệ nhất là, chẳng lẽ sau khi ly hôn cùng với cô, Thắng bị mắc bệnh gì đó nên không thể làm người ta có thai được? Nghĩ đến đây, cô liền tự khinh bỉ bản thân mình, lắc lắc đầu, lần này nhất định phải thành công.

Bé Hùng đứng trước cửa phòng bệnh nhìn Nhi đang cất bước chuẩn bị đi, bé chớp đôi mắt to tròn, tò mò nhìn mẹ, hỏi: “Mẹ, lần này mẹ lại ra ngoài làm chuyện gì vậy?”

“Mẹ đi tìm thuốc, tìm được thuốc rồi có thể chữa khỏi bệnh cho con đấy, con nhớ ngoan ngoãn ở chỗ này, nghe lời bác sĩ Aida cùng với các chị y tác nhé.” Nhi trìu mến xoa đầu cậu bạn nhỏ , cất tiếng dặn dò.

“Vâng, chị y tá mới đến nhìn trông cũng không tệ lắm, thế mà lại chưa có bạn trai, mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ nghe lời chị ấy.” Hai mắt bé Hùng tỏa sáng, bàn tay nhỏ bé béo mập ra sức vung vẩy nói lời chào tạm biệt với cô: “Mẹ nhớ đi sớm về sớm nhé, nếu gặp được chú nào lớn lên có vẻ ngoài không tệ giống như con thì nhớ mang về nhà cho con xem đấy.”

“Hả  @0@ …” Nhi nhìn dáng vẻ của con mình, khóe miệng run run, thầm nghĩ trong lòng, đây có thật là con trai của cô và Thắng hay không đây? Vì sao mà cả ngày trong đầu thằng bé chỉ toàn chứa những chuyện này chứ? Một chút cũng không giống bọn họ gì hết.

CHƯƠNG 41: TAN RÃ

Tại một khách sạn bốn sao nào đó trong thành phố HCM, Nhi đang nằm trên giường lăn qua lộn lại, suy tính xem lần này nên lập kế hoạch và lén lút tiến hành mọi việc như thế nào.

Cô biết Thắng là một người cẩn thận, có vết xe đổ từ lần trước, e rằng anh sẽ không tiếp tục bị cô lừa dễ dàng nữa.

Thật ra sở dĩ cô không muốn xuất hiện trực tiếp trước mặt anh, ngoại trừ việc không muốn bị cuốn vào chuyện trong quá khứ, không muốn để Thắng biết cô đã sinh cho anh một đứa con trai, quan trọng nhất là bởi vì cô không muốn tiếp tục trở thành “kẻ thứ ba” xen vào giữa anh và Kelly nữa. Cô tin rằng, cuộc sống của họ sau khi cô rời đi, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.

TV trong phòng đang phát tin tức về tình hình tài chính và kinh tế, trước giờ cô chưa từng có hứng thú với những chuyện này, đang nhàm chán cầm điều khiển từ xa chuẩn bị đổi kênh, đúng lúc này, một tin tức bất ngờ thu hút sự chú ý của cô.

“Một nguồn tin cho biết, lần này tập đoàn Cao Minh (Hoa Đình) cùng với tập đoàn Thịnh Thế đã hợp tác với nhau, thu mua được công ty du lịch quốc tế Mỹ Hân, tin tức này đã được chính phía tập đoàn Thịnh Thế đơn phương xác thực, tuy nhiên không rõ vì sao tập đoàn Hoa Đình lại chọn ra tay vào lúc này, trước đó tập đoàn Mai Thị cũng từng đưa ra lời đề nghị hợp tác cùng Hoa Đình để thu mua Mỹ Hân, nhưng lúc ấy lại bị Hoa Đình từ chối. Tin chắc rằng khoảng thời gian tới, giá cổ phiếu của Hoa Đình và Thịnh Thế sẽ nhanh chóng đạt tới một tầm cao mới…”

Hình ảnh được làm nền cho tin tức này chính là cảnh tượng Thắng xuất hiện đầy khí thế trong bữa tiệc hội nghị của các nhà đầu tư lớn, gương mặt anh nhìn qua trên TV tràn đầy sức sống và tinh lực, vẻ mặt hứng khởi, xem ra những ngày không có cô bên cạnh, cuộc sống của anh tốt hơn rất  nhiều.

Chẳng qua đối với tin tức tập đoàn Hoa Đình lựa chọn hợp tác cùng Thịnh Thế mà cự tuyệt lời mời của Mai Thị khiến cô có chút bất ngờ, vì sao anh lại muốn từ chối hợp tác với Mai Thị chứ? Cô vốn cho rằng nếu mình thành toàn cho anh và Kelly, quan hệ vợ chồng giữa hai người sẽ chấm dứt, nhưng quan hệ hợp tác giữa Hoa Đình và Mai Thị sẽ vẫn tồn tại lâu dài, bây giờ xem ra, có lẽ mọi chuyện không phải như thế, mối hợp tác làm ăn giữa hai tập đoàn lớn nhà họ, có lẽ cũng giống như quan hệ vợ chồng của hai người, đã sớm tan rã rồi.

Bảy năm, đã bảy năm rồi cô chưa từng hỏi thăm chuyện làm ăn của tập đoàn nhà mình, nhiều lúc muốn nhìn thấy cha và mẹ, lại chỉ có thể thông qua những tin tức trên TV và báo chí.

Cô vĩnh viễn không quên được lúc mình đứng trước mặt ông nói rằng mình muốn ly hôn cùng với Thắng, vẻ mặt ông khi ấy tuyệt tình đến mức nào, thậm chí còn cảnh cáo toàn bộ người trong nhà họ Mai, nếu sau này bất cứ ai còn nửa điểm liên hệ cùng cô, sẽ bị trục xuất ra khỏi Mai thị.

Khi ấy cô không hiểu vì sao ông nội lại muốn tuyệt tình đến vậy, nhưng lúc này, cô bỗng nhận ra được vài điều.

Thì ra, sự hợp tác giữa Hoa Đình và Mai Thị, chỉ tồn tại bởi vì cuộc hôn nhân giữa cô và Thắng mà thôi.

Mà cô lúc trước lại quá ngây thơ, tưởng rằng mọi chuyện đều đơn giản.

CHƯƠNG 42: ANH CHÀNG ĂN CHƠI.

“Reng, reng…” Trong lúc Nhi đang nhớ lại những chuyện xảy ra ba năm trước, chuông cửa bỗng nhiên bị người ngoài bấm vào.

Nghĩ rằng đó là người đưa bữa sáng mình vừa gọi, cô lập tức nhảy xuống giường, đi dép lê chạy về phía cửa.

Cửa phòng mở ra, quả nhiên là nhân viên phục vụ mang cơm đến.

“Chào buổi sáng, tiểu thư, đây là bữa sáng của cô.” Người phục vụ đẩy xe thức ăn vào phòng, sau đó đem đồ trên ngăn đầu tiên bỏ xuống bàn, tiếp tục cầm một tờ báo mới ra ngày hôm nay đặt ngay ngắn bên cạnh, rồi mới nói: “Chúc cô dùng bữa vui vẻ.”

Nhi nhìn thấy tiêu đề của trang báo buổi sáng kia là tấm ảnh chụp cỡ lớn của Thắng, nội dung vẫn là tin tức Hoa Đình hợp tác cùng Thịnh Thế thu mua công ty du lịch Mỹ Hân, đôi mắt lập tức xoay tròn, nhìn người phục vụ đang chuẩn bị đi: “Anh chờ một chút…”

Nhanh chóng đi đến bên giường, lấy một trăm đồng từ trong chiếc túi đang treo trên móc áo đưa cho nhân viên phục vụ làm tiền boa, cô nói: “Cái này cho anh.”

Người phục vụ không hề nghĩ tới người khách này sẽ hào phóng như vậy, vẻ mặt anh ta tươi cười nhận lấy một trăm đồng, sau đó nói: “Không quấy rầy ngài dùng bữa.”

“Chờ một chút, anh không thể trả lời tôi một vài vấn đề được hay sao?” Nhi thấy người phục vụ đang chuẩn bị rời đi, lập tức lên tiếng hỏi.

“Không biết tiểu thư muốn biết cái gì đây?” Người phục vụ coi như nể mặt một trăm đồng tiền boa, phá lệ phối hợp hỏi.

“Tôi vừa mới trở về từ nước ngoài, đối với rất nhiều chuyện của thành phố HCM cảm thấy không quen, cho nên muốn nhờ anh giải thích một vài chuyện, anh đừng trách tôi nhé.” Nói xong, Nhi chỉ tay vào tấm ảnh chụp cỡ lớn trên báo nói: “Người này, anh có quen không?”

“Cô đang nói tổng tài sao, đương nhiên quen, khách sạn của chúng tôi cũng thuộc tập đoàn Hoa Đình mà.”

“Cái…cái gì? Khách sạn này cũng do Ông Cao Thắng mở sao?” Nhi cảm thấy khá bất ngờ với tin này, trong ấn tượng của cô, hình như những khách sạn của Hoa Đình đều từ năm sao trở lên, từ lúc nào bọn họ lại bắt đầu đi mở khách sạn bốn sao chứ?

“Nghe nói là chiến lược hợp tác gì đó với Thịnh Thế, tôi cũng không rõ lắm, trước đó vài ngày chúng tôi cũng mới biết tin khách sạn đã được sáp nhập vào Hoa Đình, tuy rằng tên không đổi, nhưng ông chủ thì lại thay người khác.”

“Thì ra là thế, vậy…anh có biết phu nhân của vị tổng giám đốc này là người như thế nào không?” Nhi vừa hỏi xong liền hận không thể tự tát mình vài cái, phát hiện ra vấn đề mình cần hỏi hơi bị nhiều, hơn nữa chính cô cũng cảm thấy lúc hỏi chuyện này, giọng điệu đối với mấy chữ “Ông phu nhân” hâm mộ và ghen tị đến mức nào.

Nhân viên phục vụ nghe thấy Nhi hỏi mình chuyện này, lập tức nheo mắt đánh giá cô, đôi mắt nhỏ hẹp giống như đang muốn hỏi Nhi rằng: Thế nào? Cô có tình ý với tổng tài của chúng tôi sao?

Nhi thấy vấn đề này không có quan hệ gì đến chuyện mà mình muốn biết sau đó, cho nên hắng giọng một cái, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Cái đó…Tôi…Tôi chỉ tò mò, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.”

“Loại chuyện này dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chứ sao, lấy bối cảnh gia đình và con người tổng tài, làm sao có thể dễ dàng kết hôn được, ngài ấy muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có? Cần gì phải kết hôn để rồi treo cổ trên một thân cây? Cô cứ đi trên đường, tùy tiện mua một cuốn báo lá cải liền biết, thể nào ngài ấy chẳng làm nhân vật trên trang nhất bìa báo. Mỗi ngày đều có đủ loại người tặng đàn bà đến giường của ngài ấy, nghe nói bình thường ngài ấy đều tiếp nhận cả. Ai, thật là khiến cho người ta hâm mộ mà, nếu như tôi cũng có nhiều tiền như ngài ấy thì tốt quá.” Người phục vụ nói xong, liền nhìn đi xa xăm.

Tin tức này đối với Nhi mà nói lại giống như một đòn sấm sét, Thắng lạnh lùng, nói năng thận trọng trong trí nhớ của cô, khi nào thì đã biến thành một gã ăn chơi đến vậy?

Anh cùng với Kelly không phải là thật lòng yêu nhau sao? Không phải bọn họ đến chết vẫn muốn ở cùng một chỗ hay sao?

Vậy vì cái gì mà cho đến bây giờ họ vẫn không kết hôn, hơn nữa Thắng lại còn tiếp nhận những người đàn bà mà người ta đưa tới?

Bảy năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến anh thay đổi nhiều đến thế, phải chăng, ngay từ đầu cô đã bỏ lỡ mất điều gì?

CHƯƠNG 43: THÁM TỬ TƯ.

“Đúng rồi, anh vừa mới nói, có rất nhiều người tặng phụ nữ cho anh ấy, đó là chuyện gì vậy?” Nhi thấy có điểm khó hiểu trong lời của người phục vụ, cô lập tức gặng hỏi.

“À…ha ha…chuyện đó…làm sao tôi biết rõ ràng được cơ chứ, chẳng qua hay nhìn thấy trên báo lá cải mấy tin tức kiểu này nên nói thế thôi, nếu cô có hứng thú thì tự mình mua về xem thử cũng được.” Nói xong, người phục vụ bĩu môi, nhìn lướt qua tờ báo trên tay Nhi rồi lên tiếng: “Đây này, cô xem lần này Hoa Đình hợp tác cùng với Thịnh Thế, nói không chừng Thịnh Thế sẽ tặng cho tổng tài một vài người phụ nữ cũng nên. Được rồi, tiểu thư, tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa, tôi phải ra ngoài làm việc, chúc cô dùng bữa vui vẻ.”

Người phục vụ nói xong liền đi về phía cửa.

Nhi nhìn theo bóng lưng người nọ rời đi, trong đầu bỗng vạch ra một kế hoạch táo bạo.

Dùng bữa sáng xong, cô lấy danh thiếp của thám tử từ trong túi ra, bấm dãy số được ghi trên đó.

“Giám đốc Vương, xin chào.” Điện thoại vừa được kết nối, cô liền cất tiếng chào người đàn ông bên kia đầu dây.

“A cô Mai, xin chào xin chào, không nghĩ cô lại tìm đến tôi nhanh như vậy. Thế nào, lần này lại cần tôi điều tra giúp cô chuyện gì đây?” Giám đốc Vương vừa nghe thấy giọng của Nhi liền biết thần tài đang tới gõ cửa biếu tiền mình, bèn cất tiếng chào hết sức niềm nở.

“Anh cũng biết dự án hợp tác thu mua giữa Hoa Đình và Thịnh Thế lần này đúng không? Tôi muốn biết những tin tức được công khai về điều kiện mà Thịnh Thế dành cho Hoa Đình, còn có cả những thứ khác không thể công khai ra bên ngoài được, ví dụ như…” Nói đến đây, Nhi thoáng dừng lại một chút, giống như đang tự hỏi chính mình, sau đó liền nói tiếp: “Ví dụ như phụ nữ gì đó chẳng hạn…”

“Ha ha, xem ra cô Mai đây rất có hứng thú với Ông Cao Thắng thì phải, không thành vấn đề, cho tôi một ngày, tôi bảo đảm sẽ điều tra ra mọi chuyện cho cô.” Giám đốc Vương cười tủm tỉm, luôn miệng đáp ứng.

“Tôi không có nhiều thời gian như vậy, xế chiều ngày hôm nay, trước hai giờ tôi muốn có được đáp án, tôi sẽ trả tiền cho anh gấp đôi” Nhi cắt ngang lời anh ta nói.

“Được, nếu đã vậy, tôi sẽ lập tức đi điều tra ngay, cô cứ chờ tin tốt lành của tôi đi.” Giám đốc Vương bị cái giá gấp hai lần kia hấp dẫn, lập tức đồng ý.

Cúp điện thoại, Nhi thở dài một hơi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời lúc này vừa vặn lên cao, khiến không khí buổi sáng trên thành phố HCM trở nên thật ngọt ngào.

CHƯƠNG 44: HỢP ĐỒNG.

Tầng 49, tòa nhà Hoa Đình, trong văn phòng của tổng giám đốc.

Thắng thoải mái ngồi trên chiếc ghế tựa rộng lớn, đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên mặc tây trang đi giày da trước mặt, trong tay cầm một chiếc bút kí tên ngắm nghía.

“Tổng tài, tôi tin là ngài cũng biết dự án thu mua này đối với cả Thịnh Thế lẫn Hoa Đình đều là trăm lợi mà không có một hại, chỉ cần có chữ ký của ngài, sau này sự hợp tác đôi bên giữa chúng ta coi như đã được thiết lập…” Người đàn ông trung niên trước mặt lên tiếng, trong giọng nói mang theo ý mong chờ.

Thắng thản nhiên liếc mắt nhìn hợp đồng, nửa cười nửa không nói: “Tổng tài của các ông chẳng phải đã sớm tung ra tin tức Hoa Đình hợp tác cùng các người rồi còn gì? Thế nào, giờ mới nhớ đến việc chúng ta còn chưa hề ký kết hợp đồng sao?”

“Chuyện này…” Nghe vậy, người đàn ông trung niên có chút xấu hổ, ngại ngùng nói: “Trước đó không được sự cho phép của ngài mà đã đem chuyện này truyền ra, quả thật là do chúng tôi không đúng, nhưng mà chúng tôi cũng chỉ muốn chèn ép Mai Thị mà thôi, ngài cũng biết, Mai Thị lúc nào cũng như hổ rình mồi với Mỹ Hân vậy, nếu chúng tôi không truyền ra tin tức Hoa Đình hợp tác cùng với Thịnh Thế thu mua công ty này, rất có thể Mỹ Hân sẽ bị Mai Thị nhanh chân giành trước, tôi tin rằng đây cũng không phải là chuyện mà ngài muốn nhìn thấy.”

“Có vẻ như ông hiểu rất rõ về tôi thì phải.” Nói rồi, Thắng khẽ nhíu mày, sau đó cất tiếng: “Nói đi, vì sao tôi phải giúp các ông? Dựa vào việc nhìn chằm chằm không dứt miếng thịt béo Mỹ Hân kia của Thịnh Thế các ông và Mai Thị, tôi tin là cho dù mình có lựa chọn công ty nào cũng đều có thể nhận được điều kiện tương đương như thế.”

“Ninh tổng, nhưng mà tổng tài của chúng tôi đã mang theo mười hai vạn phần thành ý muốn mời ngài gia nhập dự án hợp tác thu mua này, đương nhiên, trừ bỏ những gì được viết bên trong hợp đồng kia, chúng tôi cũng biết tổng tài thích nhất rượu đỏ, nên đã đặc biệt gọi cho ngài một chai rượu đỏ lâu năm đặt trong phòng tổng thống của khách sạn Mance, hy vọng đêm nay có thể vinh hạnh được ngài đến đó thưởng thức.” Nói xong, người đàn ông trung niên lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ phòng màu vàng, đặt ở trên bàn nói: “Thời gian là tám rưỡi đêm nay, nhất định chuyến đi này của ngài sẽ không uổng công đâu.”

Thắng cầm lấy thẻ phòng trước mặt, khóe miệng khẽ cong lên thành một nét cười tùy tiện, sau đó cầm bút kí tên vung một phát, tên của anh liền lập tức hiện lên trên hợp đồng như rồng bay phượng múa.

Người đàn ông trung niên cầm bản hợp đồng đã có chữ kí trên đó, thỏa mãn rời khỏi văn phòng, lúc này Huy luôn đứng một bên không hề lên tiếng mới mở miệng: “Đêm nay anh định đến khách sạn Mance thật ư?”

“Sao lại không chứ?” Thắng cười lạnh hỏi lại.

“Vậy để tôi giúp anh hủy bỏ lịch hẹn tối nay.” Nói xong, Huy cầm bản ghi chép công việc lên bắt đầu sửa chữa.

CHƯƠNG 45: KẾ HOẠCH (1)

Giữa trưa, Nhi nhận được một cú điện thoại, là giám đốc Vương của văn phòng thám tử tư gọi tới, cô biết nhất định là đã có kết quả điều tra rồi, vì thế lập tức mở máy lên nghe điện.

“Sao rồi? Đã điều tra được chưa?” Cô vội vàng lên tiếng hỏi.

“Được rồi, đúng như cô dự đoán, quả nhiên ngoài nội dung trên giấy tờ còn có cả giao dịch đằng sau nữa. Tôi đã tra được phía tập đoàn Thịnh Thế chuẩn bị cho Ông Cao Thắng một cô người mẫu tại khách sạn Mance, thời gian là tám giờ tối nay, trong phòng tổng thống.” Giám đốc Vương nói liền một mạch tất cả những thông tin mà Nhi cần biết, để tra được những tư liệu này, anh ta gần như đã phải vận dụng hết mọi mối quan hệ của mình rồi.

“Tốt lắm, anh sẽ nhận được tiền công của mình. Nhưng mà, tôi còn muốn biết thêm thông tin cá nhân của người mẫu kia nữa, cùng với số điện thoại của cô ta.” Trong đầu Nhi lúc này đã bắt đầu suy tính đến hành động tối nay.

“Chuyện này…Cô Hoa à, cô cũng biết mà, mặc dù chúng tôi là thám tử tư, nhưng mà có rất nhiều chuyện không phải cứ dễ dàng là làm được, nên cô xem…” Giám đốc Vương có chút do dự nói.

“Tôi sẽ đưa anh thêm một khoản thù lao nữa, tôi tin là tư liệu cá nhân của một người mẫu đối với thám tử tư các anh mà nói không phải là chuyện khó gì, một giờ sau, nếu anh thật sự không thể tìm ra, tôi sẽ đến chỗ người khác nhờ hỗ trợ.” Nhi không muốn dài dòng cùng anh ta, bây giờ thời gian đối với cô mà nói chính là tiền tài. Cô không còn nhiều thời gian để mà chậm chạp nữa.

“Kìa cô Mai, sao cô lại nói như vậy chứ, cứ yên tâm, chưa đến một giờ nữa, những thông tin cô cần biết sẽ có mặt.” Giám đốc Vương nghe cô nhắc đến chuyện đổi người điều tra, lập tức đổi giọng, vỗ ngực cam đoan nói.

Cúp điện thoại, Nhi lập tức thay đồ, thu dọn hành lí xong thì lôi vali đồ đi ra khỏi cửa.

Đến đại sảnh khách sạn, cô làm thủ tục trả phòng, sau đó ra ngoài gọi một chiếc taxi, đi về phía khách sạn Mance.

Khách sạn Mance là khách sạn năm sao xa hoa bậc nhất của TPHCM, nghe nói lúc bắt đầy xây dựng là chuẩn bị theo tiêu chuẩn sáu sao, nhưng không biết nguyên nhân gì mà cuối cùng chỉ được đánh giá là năm sao, mặc dù vậy, đây cũng là khách sạn tốt nhất thành phố HCM này, không ai sánh được.

Tập đoàn Hoa Đình vốn là trùm khách sạn, thế nên luôn như hổ rình mồi với khách sạn Mance này, Thắng từng có dã tâm muốn thu mua nó, nhưng về sau Hoa Đình lại điều chỉnh mục tiêu chiến lược, phát triển thị trường khách sạn ra nước ngoài, nên mấy năm này bọn họ vẫn luôn làm ăn đầu tư bên thị trường quốc tế, không đem ánh mắt đặt vào nơi này nữa.

Bởi vì khách sạn Mance không có bất cứ liên quan nào đối với Hoa Đình nên lúc đến đây Nhi cũng không có quá nhiều lo lắng, ít nhất ở chỗ này, cô không cần bất an lo sợ sẽ có người nhận ra được mình.

CHƯƠNG 46: KẾ HOẠCH(2)

Đặt một phòng cùng tầng với phòng tổng thống trong khách sạn Mance, dưới sự dẫn dắt của nhân viên, cô thuần thục bước vào vào thang máy, đi lên phía trên.

Đến khi cô vào phòng thì giám đốc Vương liền gọi điện tới, nói cho cô biết những tư liệu cá nhân cùng với phương thức liên lạc của cô người mẫu kia, sau khi Nhi dùng giấy bút ghi chép lại xong lập tức dập máy.

Khoảng thời gian sau đó, cô bắt đầu khổ sở suy nghĩ xem nên dùng cái cớ gì để thuyết phục cô người mẫu kia bỏ qua cơ hội được gặp Thắng vào đêm nay.

Kế hoạch của cô là ly miêu hoán thái tử*, chỉ cần cô có thể thuyết phục người mẫu kia không đến khách sạn Mance, như vậy cô sẽ có cơ hội thay thế cô ta hoàn thành vụ “giao dịch” này, cô thậm chí còn nghĩ đến việc trước khi Thắng vào phòng, mình sẽ ở trên giường chờ anh ra sao, tắt hết đèn đi như thế nào, rồi sau đó mới tiếp tục…

(*Ly miêu hoán thái tử: một vụ án mà Bao Công từng phá. Đại loại chi tiết ra sao mời các bạn search GG =]] )

Kế hoạch trong đầu này của cô quả thực không thể chê vào đâu được, cô nghĩ chỉ cần mình có thể thuận lợi leo lên giường lăn lộn cùng anh sau đó liền trốn đi như lần trước là được, từ nay về sau…không bao giờ xuất hiện trước mặt anh thêm lần nữa.

Chỉ cần nghĩ đến việc cục cưng của cô sẽ được cứu, từ nay về sau có thể trải qua cuộc sống bình thường hạnh phúc như bao đứa trẻ khác, cô liền cảm thấy ý chí chiến đấu của mình tăng vọt.

Sau khi soạn ra đủ loại lý do trong đầu xong, cô vẫn không thể tìm được phương án tốt nhất.

Một người mẫu mà lại đi bán thân, điều này chứng tỏ cô ấy rất cần tiền, hoặc cũng có thể, cô ta rất thích tiền. Lý do bình thường nhất định không thể thuyết phục được một kẻ mà ngay cả tôn nghiêm và thân thể cũng đem ra giao dịch được như thế. Mặt khác, tên của cô người mẫu này rất lạ, hơn nữa lúc giám đốc Vương nhắc đến cô ta cũng không dùng đến những từ ngữ khoa trương hay đặc thù gì hết, chứng tỏ cô ta cũng không phải người nổi tiếng gì lắm, trước mắt chắc vẫn đang ở trong cái vòng luẩn quẩn tranh đoạt địa vị. Nếu Nhi giả mạo người của đội chó săn đến uy hiếp cô ta, nói không chừng cô ta không những chẳng sợ hãi, mà còn có thể dựa vào thân phận của Thắng để đấu lại, đến lúc ấy chẳng phải sẽ biến khéo thành vụng à. Xem ra cô chỉ còn cách sử dụng chiêu cuối cùng mà thôi.

Nếu như cô ta có thể vì tiền mà bán đứng thân thể của chính mình, như vậy cô ta nhất định cũng có thể vì tiền mà từ bỏ nó.

Nghĩ đến đây, cô liền không chậm chạp nữa, lập tức lấy điện thoại ra bấm số của cô người mẫu này

CHƯƠNG 47: KẾ HOẠCH(3)

“Ai đấy?” Một giọng nói vang lên không mấy thân thiện.

Nhi nghe thấy tiếng nói này liền giật thót, nghĩ bụng không biết đây có phải người quản lý của cô người mẫu kia không? Nghĩ vậy, cô liền mở miệng hỏi: “Xin chào, tôi tìm Munday, xin hỏi cô ấy có ở đây không ạ?”

“Cô ấy đang tắm, cô là ai vậy?” Đối phương nghe thấy giọng của Nhi liền thu lại thái độ không mấy thân thiện lúc trước, trở nên khách khí hỏi.

“Vậy anh đây…là gì của cô ấy?” Nhi cảm thấy thái độ của đối phương đã dịu đi một chút, vì vậy lên tiếng dò hỏi.

“Tôi là bạn trai của cô ấy, cô tìm Munday có việc gì không? Cô là ai thế?” Người đàn ông đó hình như rất tò mò thân phận của Nhi, tiếp tục truy hỏi.

Nhi vừa nghe thấy thân phận của người đàn ông này, hai mắt lập tức tỏa sáng, ý định muốn ra giá gấp đôi cho Munday liền tạm dừng, cô hắng giọng một cái, nói với đối phương: “Thật thế sao? Munday có bạn trai? Sao tôi chưa từng nghe cô ấy nhắc qua nhỉ? Tôi còn tưởng cô ấy vẫn độc thân cơ đấy, lúc trước cô ấy còn thường xuyên bảo tôi giới thiệu cho cô ấy vài người có tiền đến để mình làm quen cơ mà, xem ra là cô ấy đùa tôi rồi. Đêm nay tôi đang muốn giới thiệu cho cô ấy làm quen với một anh chàng, nhưng có lẽ cô ấy không đi được rồi, thế thì anh giúp tôi nói với cô ấy một tiếng nhé, buổi hẹn với tổng tài tập đoàn Hoa Đình tối nay bị hủy bỏ, cô ấy không cần đến nữa. Hẹn gặp lại.”

Nói xong, không đợi đối phương phản ứng, cô liền cúp điện thoại.

Vốn tưởng mọi chuyện thế là xong, cô đang bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị cho tối nay, thế nhưng điện thoại vừa tắt không bao lâu đã vang lên vô cùng vui vẻ ngay sau đó.

Mở máy ra, nhìn thấy dãy số hiển thị có chút quen mắt, nhưng mà cô không nhớ đã nhìn thấy nó ở chỗ nào.

“Xin chào.” Thăm hỏi người bên kia điện thoại xong, cô liền lập tức nghe thấy tiếng của đối phương: “Tôi là Munday đây, cô là ai vậy? Mới vừa nãy là cô gọi điện tới bảo tôi đêm nay đừng đến khách sạn Mance sao?”

Nghe vậy, trong lòng Nhi thầm “lộp bộp” mấy tiếng, không lẽ mưu kế của cô đã bị bại lộ rồi sao?

Nhưng mà giờ phút này cô không thể không thừa nhận, chuyện đã đến nước này, nếu không thành công thì may ra còn tìm được biện pháp khác, cô chỉ còn cách kiên trì nói: “Vâng, tôi là thư ký của Ông Cao Thắng, bởi vì ban nãy người nghe điện thoại là bạn trai của cô, thế nên để anh ta không hiểu lầm, tôi mới bảo anh ta dặn cô đêm nay không cần đến chỗ hẹn nữa. Trên thực tế là bởi vì đêm nay tổng tài của chúng tôi có một cuộc hẹn khác, nhưng ngài vẫn đồng ý để cô được nhận thù lao từ phía Thịnh Thế, bởi ngài ấy không hy vọng để Thịnh Thế biết được đêm nay hai người không ở cùng với nhau, cô hiểu không?”

“Thì ra là thế, vậy được rồi, tôi biết nên làm thế nào, nói với tổng tài của các cô, tôi sẽ giữ bí mật giùm ngài ấy.” Munday vừa nghe thấy thù lao vẫn được giữ nguyên, giọng điệu vốn có chút kích động dần dịu xuống, đồng ý sẽ giữ bí mật mọi chuyện rồi cúp điện thoại.

Hoàn thành xong bước này, có thể nói Nhi đã chuẩn bị xong hết mọi chuyện rồi, chỉ còn đợi đến tối nay nữa mà thôi.

CHƯƠNG 48: DÃ TÂM

Năm giờ chiều, Thắng ra khỏi tòa nhà, tài xế đã đưa xe đến trước cổng chờ anh.

Thấy Thắng bước đến, tài xế lập tức bước xuống, vòng ra sau giúp mở cửa xe, cung kính mời anh lên.

Thắng không nói một lời, yên lặng xoay người vào trong xe. Cửa vừa đóng lại, một dáng người xinh đẹp bỗng xuất hiện ngay bên cạnh.

“Cao Thắng…” Người này không phải ai khác, chính là trưởng phòng quan hệ xã hội của tập đoàn Hoa Đình, Kelly Trần

“Có chuyện gì?” Thắng thản nhiên dời tầm mắt về phía cô ta.

“Anh đang chuẩn bị đi đâu thế? Về nhà sao? Xe của em đang có chút vấn đề, em muốn đi nhờ xe đến nhà anh một lúc, hôm trước em có hẹn cùng bác gái đến nhà dùng bữa, nhân tiện cùng bác đi xem ban nhạc trình diễn.” Kelly mỉm cười nhìn Thắng, giống như sớm biết anh sẽ không từ chối mình.

“Nhưng bây giờ tôi không trở về nhà.” Thắng hơi nhíu mày, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn cảm thấy hình như Kelly có chút nhiệt tình quá mức đối với mẹ của mình, ít nhất anh thấy, đi cùng mẹ mình đến xem ban nhạc trình diễn không phải là việc mà một trưởng phòng quan hệ xã hội nên làm. Cho dù Kelly luôn một mực nói rằng giữa họ chỉ là bạn bè, nhưng anh không cho là như vậy.

Kelly biết Thắng đang muốn từ chối mình, sắc mặt của cô ta trở nên thất vọng khó nói, giọng điệu có chút uể oải: “Vậy thì thôi, tuy rằng lúc này là giờ tan tầm cao điểm, nhưng mà gọi một cái xe chắc là cũng không quá khó khăn.”

Nói xong, cô ta liền xoay người chuẩn bị rời đi. Thấy vậy, Thắng bỗng cảm thấy từ chối như vậy không được hay cho lắm, thế nên gọi cô ta lại, nói: “Lên xe đi, tôi đưa cô qua đó trước.”

Nghe vậy, Kelly lập tức vui vẻ xoay người lại, nhanh chóng chui vào trong xe, ngồi bên người Thắng

Xe khởi động máy, chậm rãi lao đi trên đường cái, thế nhưng bên trong không gian rộng rãi của chiếc xe lại không hề có ai cất tiếng nói một lời nào. Kelly nhìn thấy biểu tình trên mặt Thắng, trong lòng bỗng thấy điên cuồng không thể diễn tả nổi.

Bảy năm, cô yêu anh đã bảy năm rồi, nhưng không dám để cho anh biết được.

Trước giờ cô chưa bao giờ làm chuyện gì không chắc chắn, không thổ lộ cùng anh, là bởi vì cô không muốn đến lúc ấy, nhỡ anh không đồng ý, thì ngay cả cơ hội được làm việc cùng anh cũng sẽ mất đi, khi ấy, cô sẽ không còn bất cứ cơ hội nào để tiếp cận anh được nữa.

Mấy năm nay cô luôn tỉ mỉ sắp xếp các hành động để nắm bắt trái tim anh, nếu cô không thể để anh yêu mình, vậy thì sẽ bắt đầu từ người nhà của anh vậy. Cho nên mục tiêu đầu tiên của cô chính là mẹ của anh.

Từ chỗ bác Trương biết được rất nhiều điều về tính cách và sở thích của mẹ Thắng, cô liền từng bước tiếp cận bà, trở thành một hậu bối mà bà vô cùng yêu thích. Hiện giờ cô cũng biết mẹ anh đã có chút bực mình với việc bảy năm qua Thắng không hề có ý định kết hôn cùng ai, cô biết cơ hội của mình đã đến rồi, chỉ cần mấy ngày này cô ở trước mắt mẹ Thắng biểu hiện tốt với anh, như vậy trong danh sách chọn con dâu của bà nhất định sẽ có phần của mình.

CHƯƠNG 49: KHÔNG MUỐN TRỞ VỀ NHÀ.

Không bao lâu sau xe đã đi tới cửa biệt thự nhà họ Ông trong khu nhà cao cấp bên hồ, Thắng hình như không có ý định sẽ xuống, nên khi xe dừng lại, anh chỉ khép hờ mắt chờ Kelly xuống xe.

“Anh không qua thăm bác một chút sao?” Kelly có chút chần chừ nhìn Thắng , không vội vã xuống xe trước.

“Không cần, tối nay tôi còn có cuộc hẹn khác.” Anh thản nhiên mở miệng, biểu cảm trên nét mặt không hề thay đổi.

Đúng lúc này, bác Trương chẳng biết nghe thấy tiếng xe dừng lại trước cửa khi nào, bà nhanh chóng bước ra, vừa nhìn thấy Thắng ngồi trên xe liền lập tức lớn tiếng nói: “Cậu chủ đã về rồi? Tôi sẽ đi thông báo cho bà chủ ngay đây.” Nói xong, bà lại xoay người đi vào trong nhà.

Thấy vậy, Thắng khẽ nhíu mày, xem ra bây giờ muốn không xuống xe cũng không được nữa rồi.

Sau khi xuống xe, Thắng liền thấy mẹ cùng bác Trương đã đi tới cửa, gặp cảnh con trai mình cùng Kelly trở về, bà lập tức cười nói: “Mẹ vốn định bảo bác Trương gọi điện nhắc con tối nay về nhà ăn cơm, không nghĩ tới con lại tự mình về trước, xem ra nhất định là Kelly có công khuyên con trở về rồi.”

“Kìa bác, bác nói gì thế, cháu làm gì có công khuyên tổng giám đốc về đâu, là tổng giám đốc thấy xe cháu xảy ra vấn đề, sợ cháu không gọi được xe ở trên đường nên mới đưa cháu trở về đấy chứ.” Kelly mỉm cười nói.

“À, xem ra Thắng khá là quan tâm cháu đấy.” Nói xong, nụ cười trên mặt mẹ anh càng lan rộng, sau đó bà nhắc nhở: “Đi thôi, vào nhà đi, chuẩn bị dọn cơm rồi.”

Thấy vậy, Thắng liền nói: “Mẹ, con không ăn cơm ở nhà đâu, đêm nay con có hẹn cùng người khác rồi.”

Bà nghe thế, vẻ mặt có chút không vui: “Thế nào? Bây giờ muốn anh ăn cùng tôi một bữa cơm cũng khó như vậy sao? Anh hẹn với người nào? Rốt cuộc là người ta quan trọng hay là mẹ anh quan trọng đây?”

Nghe bà nói vậy, Thắng không tiếp tục kiên trì nữa. Thật ra anh không hẹn ăn tối với ai hết, chẳng qua bắt đầu từ bảy năm trước sau khi ly hôn cùng Nhi, càng ngày anh càng không thích quay trở về căn nhà này, cảm giác chỉ cần ở trong đó một chút thôi cũng có thể nhìn thấy hình bóng Nhi từng giây từng phút vậy. Lúc ăn cơm cô sẽ hiện ra ngồi bên cạnh bàn ăn, lúc ngủ thì sẽ ở bên giường, ngay cả khi anh ngồi trong phòng khách cũng có thể cảm giác được cô đang yên ổn ngồi trên ghế salon bên cạnh. Vì vậy, anh càng không thể quên được cô.

Đã từng có lúc, anh không cho rằng mình thật sự yêu sâu đậm người con gái này, thậm chí còn không biết được mình có yêu cô ấy hay không. Anh chỉ tự nói với bản thân mình, cảm giác ở bên cô thật sự rất tốt. Thế nhưng khi cô hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của mình, anh mới biết được, thì ra cái cảm giác mà anh cho là tốt ấy, có thể khiến anh nhớ nhung đến mức này.

Thế nhưng, nhớ nhung và nghi ngờ tồn tại ứ đọng trong lòng suốt một thời gian dài, chậm rãi trở thành sự phẫn nộ, anh không biết vì sao khi ấy cô lại ra đi, thậm chí anh còn cảm giác ngay từ lúc đầu mình đã bị cô gái nhỏ này đùa giỡn, sao cô có thể tùy ý bước vào trái tim anh rồi lặng yên không tiếng động rời đi như vậy chứ?

Anh tức giận, thật sự rất tức giận.

Cho nên, tốt nhất cô hãy cầu nguyện cả đời này sẽ không để anh nhìn thấy mình đi, nếu không, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

CHƯƠNG 50: TỔ CHỨC PARTY

Cuối cùng Thắng cũng ở nhà dùng cơm tối, bởi anh thật sự không có cách nào từ chối lời mời của mẹ.

Trên bàn ăn, đại khái chắc là đã lâu lắm rồi không được ăn cơm cùng con trai, nên người bình thường vốn ăn không nói ngủ không nói đúng kiểu phu nhân nhà giàu như bà cũng mở máy phát thanh không ngừng. Bà vừa khách sáo nhắc nhở Kelly ăn thêm nhiều thức ăn, vừa nửa đùa nửa thật nói: “ Thắng à, năm nay sinh nhật ba mươi tuổi của con, mẹ với ba tính làm một party thật hoành tráng, con cảm thấy thế nào? Nhà chúng ta đã lâu lắm không có việc vui gì rồi.”

“Năm nay chuyện của công ty tương đối nhiều, con sợ sẽ không có nhiều thời gian như vậy.” Thắng không thèm suy nghĩ đã lập tức cự tuyệt đề nghị này, anh không thích náo nhiệt, lúc nào cũng không thích. Lần trước trong nhà có chuyện vui, lại còn là hôn lễ của mình, còn bây giờ anh không muốn trải qua cái cảm giác khắp sảnh đường toàn người nhà với khách khứa nữa.

“Kelly, công ty của cháu bận đến mức nào mà ngay cả thời gian tham dự tiệc sinh nhật của mình ông chủ cũng không có thế?” bà nói xong, quay đầu nhìn về phía Kelly hỏi.

“Phu nhân, bây giờ việc của công ty tương đối bận rộn, cũng nhờ Thắng lãnh đạo có phương pháp với mọi người cho nên việc làm ăn của công ty càng lúc càng lớn, thế nhưng mặc dù bận rộn đến vậy, ông chủ như anh ấy muốn nghỉ ngơi, ai dám nói điều gì chứ?” Kelly cười dịu dàng nói.

“Nếu như vậy, cứ quyết định thế đi, tháng sau là sinh nhật của con, mẹ sẽ phát thiệp mời thêm bạn bè cùng với mấy người nổi tiếng, để nhà chúng ta náo nhiệt hơn chút, cũng giúp ba con vui vẻ.” bà dứt khoát nói, chuyện này dù thế nào cũng đã được định rồi.

Thắng chỉ còn cách tùy mẹ mình, dù sao loại chuyện này từ trước đến nay không cần anh phải bận tâm, đến lúc đó anh chỉ cần đi ra lượn vài cái là coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Sau đó bà lại nhìn về phía Kelly đang ngồi một bên nói: “Đúng rồi, hôm đó cháu đến cũng không có việc gì, nhiệm vụ bạn gái của Thắng để cháu đảm đương cũng tốt lắm, cô gái vừa hào phóng vừa tự nhiên như cháu đứng bên cạnh nó nhất định sẽ rất xứng đôi.”

“Chuyện này…” Kelly nghe vậy, trong lòng hết sức vui mừng, nhưng cô ta vẫn lo lắng sợ Thắng không vui, thế nên giả dối tỏ vẻ do dự, nhìn anh bên phía đối diện giống như đang thăm dò ý kiến .

Mà Thắng hình như không hề nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ, vẻ mặt không chút thay đổi cứ tiếp tục ăn cơm trong bát, không hề biểu hiện ra chút vẻ dị nghị gì đối với quyết định của mẹ.

Kelly đem phản ứng này của Thắng giải thích rằng anh đang cam chịu, thế là, cô ta liền vui vẻ gật đầu với mẹ anh, giờ phút này, trong đầu của cô ta đã bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh mình mặc trên người lễ phục dạ hội xinh đẹp, đứng bên cạnh Thắng đón nhận ánh mắt chăm chú của hàng vạn hàng nghìn người, giống như nữ chủ nhân của căn nhà này vậy, ngạo mạn ngắm nhìn bao hoa thơm cỏ lạ.

Đây là ước mơ tha thiết bao lâu nay của cô ta, giờ đã sắp trở thành hiện thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#longfic